Những cơn mưa ngày hè không dai dẳng, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi khắp muôn nơi, chiếu vào trong vườn cỏ cây lung linh đầy vẻ mê ly, vào buổi chiều lại là đóa hoa xấu hổ óng ánh giọt mưa, phản chiếu đầy nhánh hoa đỏ tươi.
Kiều Thiến một mực ngồi tại phía trước cửa sổ chờ đợi, nàng chờ cơn mưa tạnh, nhanh chóng soạn đồ, đi ra cửa phòng, định thừa dịp sau cơn mưa ngắn ngủi mát mẻ chầm chậm dạo bước.
Nói là như thế, kỳ thật trong lòng nàng càng thêm không bỏ xuống nỗi lo được, là vết thương của Đồng Phi. Cho dù đã qua một ngày, nàng giờ nhớ lại đến khoảnh khắc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cho tới hiện tại chưa bao giờ nàng gặp thời khắc nguy hiểm như thế, chưa từng có khoảng cách gần như vậy mà thấy cơ thể một người nhuốm đầy máu tươi, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả ống tay áo, theo đầu ngón tay chảy xuôi xuống đất...
Chưa từng có người nào, giống Đồng Phi đem nàng bảo hộ ở sau lưng như thế...
Lúc ấy nàng nhìn tình cảnh như vậy, không biết vì sao, nước mắt ngay lập tức tuôn rơi. Về sau khoảnh khắc Đồng Phi thay nàng lau nước mắt, nàng đều không tránh đi, chỉ lo níu lấy ống tay áo đối phương không buông.
Đại khái là bởi vì bị kinh hãi. Thế nhưng là hành động kia, mỗi lần nhớ tới đều sẽ khiến gương mặt nàng nóng lên, tại sao nam tử chỉ vẻn vẹn mấy lần gặp mặt mà mình có hành động ỷ lại như vậy?
Bây giờ, người ta là vì mình mà thụ thương, cũng còn ở lại phủ dưỡng thương, nàng phải nên đi thăm hỏi nhiều một chút mới đúng chứ.
Cho nên nàng chỉ đi ra mấy bước, liền thay đổi phương hướng.
Sau cơn mưa, nhẹ nhàng chậm chạp phất qua, làn mưa cuốn qua khắp tán lá cây, có chút rơi vào trên thân người, mang đến từng tia từng tia mát mẻ, rơi vào trên mặt đất đầy ẩm ướt.
Kiều Thiến chỉ lo cúi đầu suy tư, hoàn toàn không có phát hiện tỷ tỷ Kiều Oánh là khi nào xuất hiện ở bên cạnh mình.
Kiều Oánh cũng là đang mong đợi cơn mưa này tạnh, nghĩ đến Đồng công tử vì cứu muội muội mà bị thương, lại là tổn thương nơi cánh tay, đã đến thời điểm nên thay thuốc, một người chỉ sợ làm không tốt, giao cho người hầu đi làm, lại sợ người hầu chiếu cố không chu toàn. Càng nghĩ, hôm qua bị tổn thương chỗ kia là nàng băng bó, hôm nay cũng nên tự nàng đi đổi thuốc mới đúng.
Chỉ là khi nàng mới đi ra khỏi cửa phòng, một chút đã trông thấy muội muội cơ hồ là trong cùng một lúc ra khỏi cửa, chỉ có điều, Kiều Thiến lực chú ý đều khóm hoa kia hấp dẫn đi, tuyệt không chú ý tới mình.
Nàng đang muốn tiến lên, đã thấy Kiều Thiến bước chân chuyển phương hướng, nhìn qua mục đích của hai người đều giống nhau.
Thế là Kiều Oánh không chút biến sắc đi đến bên người Kiều Thiến, mới cười nói: "Cơn mưa mới vừa ngưng, muội muội đây là muốn đi nơi nào thế?"
Kiều Thiến hiển nhiên là bất ngờ bị hỏi, nghĩ thầm mình mới nhớ tới chuyện của Đồng Phi vì thế mới xuất thần, ngay cả tỷ tỷ lúc nào đến cũng không hay. Nàng muốn nói ra chuyện này, lại sợ tỷ tỷ cười mình, thế là nói dối: "Muội đang muốn đi ra ao bên cạnh cá chép vàng ăn."
Kiều Oánh rủ xuống đôi mắt, thấy Kiều Thiến trong tay không có vật gì, lại hỏi: "Đã là cho cá chép ăn, vì sao nửa đường lại chuyển hướng đó?"
Kiều Thiến cũng thấp cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, trả lời: "Chỉ vì đi đến nơi này mới nhớ lại, muội quên đem thức ăn đến, cho nên muốn chuyển hướng đi lấy. Tỷ tỷ lại vì sao ở đây vậy?"
Kiều Oánh thật sự không có nhiều tâm tư như Kiều Thiến vậy, chỉ cười nói: "Ta chỉ là nhớ lại hôm qua, vì Đồng công tử bị thương ta đã băng bó, nghĩ đến hôm nay cũng nên đến để đổi thuốc, liền muốn đi qua nhìn một chút. Muội muội muốn cùng đi hay không?"
"Nói cũng đúng, Đồng công tử cứu chúng ta, còn chưa có chính thức cám ơn thật tốt, là nên đi qua thăm hỏi một chút." Kiều Thiến ngóng nhìn hướng bên khách phòng.
Kiều Oánh cũng theo ánh mắt của nàng cùng nhìn lại, dưới tán lá thông qua những khe hở bên trong, mơ hồ có thể thấy được rèm cửa sổ.
Một đường đi cùng nhau nói chuyện, đợi đi đến trước cửa phòng Đồng Phi mới an tĩnh lại. Kiều Oánh gõ cửa một cái, một lát sau, cửa mở, chính trông thấy Đồng Phi một mặt kinh ngạc đứng tại bên trong.
Đồng Phi không nghĩ tới hai tỷ muội này sẽ lại đến thăm mình, lúc đầu tuy là hơi kinh ngạc, nhưng ngay lúc đó lại lộ ra nụ cười, "Hai vị tỷ tỷ... Đây là..."
Thế mà tỷ muội hai người cười nhìn nhau một chút, lại đồng loạt hạ thấp người thi lễ với Đồng Phi.
Đồng Phi thấy thế cũng vội vàng cúi người đáp lễ.
Kiều Oánh nói: "Nhận được ân cứu mạng của công tử, toàn bộ trên dưới Kiều phủ cảm kích khôn cùng, nếu như công tử có nhu cầu gì, cứ mở miệng là được."
"Nếu nói cảm kích, là ta nên cảm kích tỷ tỷ cùng cả nhà mới đúng, ngày đó đã cứu giúp ta một khốn cảnh, lại một mực để cho ta quấy rầy đến nay. Nên là ta đi bái tạ mới đúng, sao làm phiền các tỷ tỷ tự mình đi một chuyến đến đây." Đồng Phi mãi cho đến khi nói xong lời này, còn không thẳng lưng lên.
Kiều Thiến liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Ngươi sao lại khách khí vậy chứ, không được tự nhiên tí nào." Tiếp đó hướng trong phòng nhìn một cái, chính trông thấy bình thuốc trên bàn, lại nói: "Công tử đã thay thuốc rồi sao?"
Không đợi Đồng Phi trả lời, Kiều Oánh trước tiên nhìn thoáng qua vết thương của nàng, giành trước nói: "Công tử bị thương phải đúng hạn thay thuốc mới tốt." Hôm qua là Kiều Oánh băng bó.
Đồng Phi nghiêng đầu cũng nhìn một chút cánh tay, mới ngồi thẳng lên cười nói: "Ta cũng đang muốn đổi đây." Nàng thấy hai tỷ muội cùng mình cũng đứng tại trước cửa nói chuyện với nhau hồi lâu, nàng cũng chưa mở miệng mời người ta vào trong, thực sự là có chút không lễ phép, thế là lại vội vàng nói: "Ta thật sự là hồ đồ, cùng các tỷ tỷ tại nói chuyện lâu như vậy, cũng chưa mời các tỷ tỷ vào ngồi một chút, là ta thất lễ... Mời hai vị tỷ tỷ vào trong uống tách trà được chứ?"
Tỷ muội hai người khẽ vuốt cằm, theo Đồng Phi vào phòng.
Đồng Phi vội vàng châm trà cho hai người, thoáng nhìn bình thuốc còn tại trên bàn, mới đầu nàng cũng chính là muốn đổi thuốc, kỳ thật Kiều lão tiên sinh đã bàn giao cho người hầu giúp mình thay thuốc rồi, nhưng nàng không muốn phiền phức người khác, loại vết thương nhỏ này tự mình làm vẫn tiện hơn, chỉ là còn chưa kịp đổi, hai tỷ muội đã đến gõ cửa.
Đồng Phi vừa muốn đem bình thuốc cất đi, lại nghe Kiều Oánh nói ra: "Trà này, sau đó lại uống cũng không muộn, để ta trước tiên đổi thuốc cho công tử đi."
"Cái này..." Đồng Phi do dự, nghĩ thầm hôm qua đã phiền phức Kiều Oánh một lần, việc này thực sự có chút xấu hổ, "Không sao, ta tự mình làm cũng được rồi." Nàng nói liền dùng tay trái mở ra vết băng bó, nhưng lại mở không ra.
Bỗng dưng, Kiều Thiến nhịn không được cười ra tiếng, nhìn nút kết kia lại nhìn tỷ tỷ Kiều Oánh một chút, cười đến ý tứ sâu xa.
Đồng Phi cũng theo đó xấu hổ cười, bất đắc dĩ thu tay lại, đối với Kiều Oánh nói ra: "Xem ra còn phải làm phiền tỷ tỷ thay ta đổi thuốc."
Kiều Oánh liền đứng dậy tiến đến bên cạnh Đồng Phi, nhẹ nhàng kéo một phát, đã đem nút kết kia mở ra. Nút kết kia là nàng tự tay buộc, đương nhiên phải từ nàng tự tay đến giải mới được.
Kiều Oánh động tác rất nhẹ, nhẹ đến ngay cả tí xíu cảm giác đau đớn Đồng Phi đều không cảm giác được, thuốc bột rơi tại bên trên da thịt, cũng chỉ để nàng cảm giác được một trận tê dại mà thôi. Động tác kia nhu hòa, đầu ngón tay lạnh buốt, cảm giác thư thích thoáng chốc từ cánh tay truyền khắp toàn thân.
Đồng Phi giương mắt nhìn về phía Kiều Oánh, gặp nàng nhẹ nhàng nhíu lại mày ngài, ánh mắt một mực dừng lại tại trên vết thương của mình, còn thỉnh thoảng mở miệng hỏi thăm "Đau không?" Giọng nói ôn nhu dễ nghe như vậy.
Cảm giác được Đồng Phi nhìn chăm chú, Kiều Oánh cũng nhìn lại một chút, chỉ một chút, mới cùng tầm mắt của nàng chạm vào nhau, liền vội vàng né tránh, trên mặt lại nổi lên đỏ ửng. Thầm nghĩ, người này làm sao có thể có kiểu ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm người khác thế cơ chứ.
Cũng là tại thời điểm Kiều Oánh ngẩng đầu, Đồng Phi mới ý thức tới mình vô lễ, bận bịu quay đầu nhìn về phía nơi khác. Nàng lúc này mới chú ý tới, vào lúc Kiều Oánh vì mình đổi thuốc, Kiều Thiến đã không biết lúc nào đi qua bên cửa sổ ngồi xuống.
Theo bên màn cửa sổ, liền thấy bên ngoài hành lang xanh um tươi tốt lộ ra đầy mùi cỏ cây hòa quyện với cơn mưa vừa dứt thơm mát, trong không khí tràn ngập các loại hương hoa phấn.
Kiều Thiến ngồi ở chỗ đó, không biết vì sao đột nhiên im lặng thở dài một hơi.
Đồng Phi nhíu nhíu mày, trong vườn chim hót hoa nở, một cảnh đẹp như thế, Thiến tỷ tỷ tại sao lại thở dài đây?