Phồn Chi (Tập 2)

Chương 17: Chương 17




Hai tuần sau đó bước vào kỳ nghỉ hè, cả trường được nghỉ, công việc trong khoa cũng vơi đi hẳn. Lão phó chủ nhiệm khoa cho rằng Vương Tranh sẽ nhân lúc nghỉ hè mà chỉnh sửa bản thảo nên không đi hối thúc gì, dù sao đây cũng là chuyện học thuật chứ chẳng đặng như chăn nuôi chỉ cần chăm cho béo là được.

Vương Tranh tranh thủ trong vòng hai tuần ngắn ngủi chỉnh sửa hoàn chỉnh sách của mình, sau đó giao cho bộ phận biên tập bên nhà xuất bản Lý Thiên Dương đã giới thiệu. Đối phương sau khi đọc qua bản thảo liền đồng ý nhận xuất bản, gửi hợp đồng cho Vương Tranh ký rồi gửi lại cho nhà xuất bản, họ hứa hẹn nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì trong vòng một tháng sẽ đưa xuống nhà in, đến khi mùa hè kết thúc sách sẽ được bày bán trên thị trường.

Lý Thiên Dương đã giúp đỡ Vương Tranh không ít chuyện. Sau này Vương Tranh chú ý đi tìm hiểu mới hay Lý Thiên Dương đã tới tìm lãnh đạo của nhà xuất bản bên đó, rồi cũng không biết đã thương lượng với nhau như thế nào mà đối phương cũng đồng ý. Cậu vẫn luôn tìm cơ hội để cảm tạ Lý Thiên Dương đàng hoàng. Không cần biết hắn có mục đích gì, nhưng rõ ràng lần này đã giúp cậu một việc lớn.

Nhưng Vương Tranh ắt phải lo lắng tới cảm nhận của Từ Văn Diệu. Sau khi anh biết chuyện, tuy không biểu hiện điều gì, nhưng mặt mày luôn khó chịu, có chuyện gì liền trưng ra bản mặt ủy khuất, đầy đáng thương hoặc dáng vẻ lo lắng căng thẳng như sắp bị bỏ rơi đến nơi nhìn Vương Tranh. Chỉ cần có cơ hội, chẳng cần biết là ở đâu, trước mặt ai, đều ôm chặt Vương Tranh vào lòng. Khi ăn cơm, Vương Tranh phải ngồi sát vào tựa hồ má kề má mới chịu cầm đũa lên. Vương Tranh làm việc, anh cũng làm việc, nhưng anh không làm việc ở bàn của mình, mà nhất định phải ngồi cùng một bàn với cậu trong phòng đọc sách bé tí. Lúc ngủ thì càng đáng sợ hơn, cả tay cả chân đều tận dụng ôm Vương Tranh như bạch tuột bắt mồi, tứ chi bao gọn lấy hết người cậu. Vương Tranh cảm thấy phiền phức đến không thể chịu được nhưng cũng không thể đẩy anh ra, vừa đẩy ra anh sẽ tự động biến thành một đứa con nít to xác, đưa cặp mắt buồn rười rượi ra nhìn cậu chằm chằm không nói một lời, trong mắt ngập tràn đau lòng cùng lo lắng.

Vương Tranh thừa nhận mình hoàn toàn bó tay chịu thua với những hành động của Từ Văn Diệu. Vừa thấy anh như thế, trước hết liền mềm lòng, rồi áy náy vì không giải thích được, muốn dang tay ủ anh vào lòng ấp iu xoa dịu một phen. Cậu biết Từ Văn Diệu lo nghĩ chuyện gì. Tuy không rõ nguyên nhân song lại biết sự tồn tại của mình với Từ Văn Diệu mà nói còn quan trọng và thiết yếu hơn cả vai trò của một người yêu thông thường. Vì đối phương quá quan trọng nên chỉ cần thiếu chút tiếp xúc cơ thể là anh đã cảm thấy phiền muộn bất an, rồi sau đó khống chế không được mà đi tìm da thịt người ấy. Đối với tâm lý học thì chứng này có hẳn một tên gọi riêng, nhưng Vương Tranh không muốn áp đặt bệnh trạng đó lên trên người Từ Văn Diệu. Cậu càng muốn cảm thụ một cách rõ ràng nhất sự mất khống chế vô cùng bức thiết của người đàn ông đó với mình, khi mà sự khát cầu mạnh mẽ đó vượt qua cả sự khẩn cầu của tình yêu.

Đúng thế, Vương Tranh nhớ là từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ Từ Văn Diệu chưa bao giờ nói câu “ Anh yêu em!” với cậu cả. Ba chữ này so ra chẳng có trọng lượng hơn khao khát được ở bên cậu của anh. Tình yêu của người trưởng thành, mặc kệ sâu nặng thế nào, thường bao hàm ít nhiều những suy tính. Chuyện này vốn dĩ không trách được ai cả. Họ đang sống trong một thời đại chẳng có được bao nhiêu cảm giác an toàn. Con người không thể không suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút, bớt lo lắng cho người khác một chút. Giữa ranh giới của cái nhiều và cái ít đó, ba chữ “ Anh yêu em” vô hình trung sẽ trở thành một hiệp ước nhưng lại không phải là một lời thề.

Sở dĩ Từ Văn Diệu chưa bao giờ thốt ba chữ đó ra với Vương Tranh vì anh không chỉ đơn thuần nhất thời muốn làm bạn với cậu.

Năm giờ chiều, Vương Tranh tắt máy tính, rời khỏi bàn làm việc, ra phòng khách tập vài động tác giãn cơ đơn giản. Ngồi miệt mài trước máy tính suốt một ngày một đêm khiến cậu cứng hết cả người, bây giờ phải vận động một chút để thả lỏng các cơ cùng đầu óc. Những động tác thể dục này đều hết sức đơn giản, do cậu tùy tiện nghĩ ra, cũng không có tác dụng rèn luyện hay nâng cao thể lực, chỉ là giúp cơ thể được thoải mái, tứ chi được thư giãn. Thời gian này là thời điểm an tĩnh nhất trong ngày. Khoảng một tiếng nữa Từ Văn Diệu sẽ tan sở, bây giờ vừa lúc để chuẩn bị bữa tối. Vương Tranh mang những nguyên liệu nấu ăn tươi mới dì Trâu đã mua sẵn đi rửa sạch. Cái gì nên hầm thì cho vào nồi nước mà ninh, cái gì nấu thì cũng bỏ vào nồi để nấu. Đợi khi nào Từ Văn Diệu về, rửa mặt thay quần áo thì món ăn nóng hôi hổi cũng được dọn ra dĩa, trong phòng bếp liền tràn ngập hương thơm.

Vương Tranh vừa kéo thẳng phần eo, vừa suy nghĩ xem tối nay sẽ phải làm những món gì. Thịt đã lấy ra rã đông, rau nên ngâm cũng đã được ngâm trong bồn thủy tinh. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Vương Tranh trong lòng ngạc nhiên, khựng người lại, đi ra mở cửa. Một cậu thanh niên chuyển phát nhanh hỏi: “ Anh là Vương Tranh phải không? Xin ký xác nhận!”

Vương Tranh liền ký tên nhận bưu kiện. Một hộp giấy khá lớn. Mở ra bên trong là một bộ vest màu xanh đen được cắt may vô cùng khéo léo tinh xảo, chất vải cũng rất mịn sờ thấy vô cùng thoải mái, cầm lên xem thử, kiểu dáng hệt như loại Vương Tranh thích, không phải phong cách quá thời trang hiện đại như trào lưu bây giờ mà cũng không phải quá cổ điển cứng nhắc. Vương Tranh nhìn trong hộp còn có cả áo sơ mi và quần tây phối hợp cùng với áo vest nữa, màu sắc hài hòa hợp nhãn, hiển nhiên là hàng thủ công rất có tiếng tăm.

Vương Tranh nghi ngờ không thôi, lập tức gọi điện thoại cho Từ Văn Diệu mà hỏi: “ Em vừa nhận được một gói bưu kiện, việc này anh có biết không?”

Từ Văn Diệu cười đáp: “ Bộ đồ đó là của em đấy! Tối nay cùng anh tới chỗ này nhé!”

“ Chỗ nào mà lại mặc âu phục vào mùa hè thế này? Em không đi, nóng lắm!”

“ Là một bữa tiệc khá trang trọng. Ngoan, đi với anh, lúc về anh mua gì ngon cho em ăn.” Từ Văn Diệu dụ dỗ. “ Chịu không nè?”



“ Nói vậy bữa nay không ăn cơm ở nhà hả?” Vương Tranh tiếc rẻ nói. “ Dì Trâu mua rất nhiều cá bơn tươi ngon.”

“ Không sao, để mai ăn cũng được. Tầm sáu giờ anh sẽ cho tài xế qua nhà đón em.”

“ Em biết rồi!”

“ Ngoan! À, em nhớ ăn gì lót bụng nhé. Trong mấy bữa tiệc kiểu này em ăn không no đâu.”

Vương Tranh gác điện thoại. Kỳ thật cậu không muốn cùng Từ Văn Diệu tham dự những buổi tiệc xã giao như thế. Quan hệ giữa hai người là tình yêu đồng tính, không phải dễ dàng công khai với người ngoài hay tùy thời phô bày cho xã hội biết. Nhưng Từ Văn Diệu đã yêu cầu như thế hẳn là có lý do riêng. Vì vậy, Vương Tranh cũng không muốn trái ý anh, bèn đi tắm rửa rồi ăn chút điểm tâm lót dạ. Dì Trâu đang giặt quần áo, vừa nghe hai người họ sẽ không ăn cơm ở nhà tối nay liền tiếc mà rằng: “ Dì mua nhiều quá luôn, lại còn rất tươi nữa, lúc dì mua còn bơi trong nước đấy.”



“ À, đúng rồi, hay dì nấu ình ăn đi, để tới ngày mai cũng không ngon nữa,” Vương Tranh nói.

“ Đâu có được chứ!”

“ Không sao đâu ạ!” Vương Tranh cười cười. “ Dì cũng cần ăn cơm tối phải không ạ? Dì đừng vì tụi cháu không có mặt mà ăn bậy ăn bạ cho xong bữa.”

Sau đó, Vương Tranh canh thời gian đi thay y phục. Bộ vest ôm gọn người cậu, làm tôn lên vòng eo gầy và đôi chân vừa dài vừa thẳng. Nhìn vào gương thì soi ra phong vị thanh nhã ôn hòa. Vương Tranh nhún nhún vai nới lỏng cúc áo sơmi rồi chợt nghĩ hay là cởi áo vest ra trước. Buồn cười thật, trời hè nóng chết đi được, cậu mặc bộ này ra khỏi cửa thể nào cả người cũng nổi sởi lên à xem.

Đúng sáu giờ tối tài xế tới đón. Vương Tranh khoác áo khoác lên tay bước ra cửa, thấy chiếc xe hôm nay có phần khoa trương. Tuy cậu không hiểu gì về xe nhưng nhận ra được là logo của Mercedes-Benz. Vừa bước vào cửa, tài xế liền cười hỏi: “ Thầy Vương có nóng không? Tôi chỉnh máy lạnh xuống thấp chút nhé?”

“ Được. Cảm ơn anh!”


Tài xế nổ máy, chạy men theo con sông trong thành phố G tiến vào khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng kiểu Tây trang hoàng vô cùng đẹp đẽ. Vương Tranh từng nghe nhắc tới nhà hàng này, nổi tiếng là đắt và rất sang trọng. Vương Tranh mặc áo vest ngoài vào, bước xuống xe. Xuống xe liền có nhân viên mặc đồng phục tiến đến mở cửa cho cậu, sau đó một cô nàng tiếp tân dáng cao cao vô cùng xinh đẹp dẫn cậu vào trong. Bên trong đại sảnh bật đèn sáng trưng, những bộ đèn pha lê tinh xảo đang phát ánh sáng trên trần nhà, người dự tiệc xúng xính áo quần trang sức đứng tụ tập từng nhóm hai ba người, vừa thấy liền biết đa phần đều là người có chức vị cao ở thành phố G.

Vương Tranh cảm thấy hơi gò bó, cậu không thích hợp với bầu không khí này, đành phải đi loanh quanh tìm Từ Văn Diệu, cậu rất dễ dàng nhìn thấy anh đang đứng trong góc đại sảnh đĩnh đạc nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta đứng lưng thẳng tắp, vẻ mặt hết sức nghiêm túc trang trọng, đang lắng nghe Từ Văn Diệu nói. Vương Tranh bước về phía họ. Từ Văn Diệu thấy cậu mắt liền sáng lên, nhoẻn miệng cười, đi về phía cậu, kéo chặt tay cậu hỏi: “ Tắc đường à?”

“ Ừ, hơi kẹt xe chút.” Vương Tranh bối rối rút tay lại, nhỏ tiếng nói: “ Anh à, ở đây có nhiều người lắm, đừng nắm tay em!”



Từ Văn Diệu nhìn cậu một lúc nhưng lại không bỏ tay ra, kéo cậu tới trước mặt người kia, cười nói: “ Cha, đây là người mà con đã nhắc tới, hôm nay xin giới thiệu cho cha biết. Cậu ấy là Vương Tranh, Tiểu Tranh, người này là cha anh!”

Vương Tranh giật mình, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cha của Từ Văn Diệu vào dịp thế này. Lúc này đây, cậu mới thốt nhiên nhận ra, cậu chẳng biết gì về bối cảnh gia đình anh cả. Có lẽ vì cậu đã cố tình không muốn tiếp thu những thông tin đó, hoặc cũng là vì Từ Văn Diệu đã tận lực che giấu. Tới tận bây giờ, cậu chỉ lơ mơ biết gia đình anh rất có thế lực, có vị trí cao trong quân đội. Nhưng rốt cuộc cao tới nhường nào có lẽ một người bình thường như cậu không tưởng tượng ra nổi.

Bây giờ đây, cha Từ Văn Diệu lại đang đứng trước mặt cậu, mặt mày ngưng trọng, không giận tự uy, ánh mắt ông quan sát cậu bén hơn cả lưỡi dao, khiến người ta không tự chủ mà run rẩy không thôi. Tuy Vương Tranh vô cùng lo lắng và e sợ nhưng lại tự nhủ là không thể để lộ vẻ sợ hãi ra. Đối với người cả đời chinh chiến như ông nhất định là rất khinh thường kẻ yếu đuối lại nhát gan. Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh mỉm cười, cúi đầu chào ông, rồi nhỏ nhẹ nói: “ Cháu chào bác ạ!”

Ông hừ một tiếng, sau đó hỏi thẳng Từ Văn Diệu: “ Hôm nay anh đưa cậu ta tới là định khiêu chiến với tôi chăng?”

“ Con nào dám chứ. Cha xem, ở đây toàn là chiến hữu của cha, con đâu có gan làm gì khiến cha giận? Con không có ý gì khác, Tiểu Tranh chưa bao giờ tham dự cuộc bán đấu giá từ thiện nào, nên con đưa cậu ấy tới xem cho biết, luôn tiện giới thiệu hai người với nhau. Đúng rồi, mẹ bảo mẹ muốn có vòng ngọc, cái mẹ đang đeo màu không đẹp lắm. Tình cờ hôm nay lại có rao bán đấu giá một chiếc vòng phỉ thúy rất đẹp, con sẽ mua ẹ rồi nhờ cha mang về để mẹ biết tấm lòng hiếu thảo của con, được không ạ?”

“ Tấm lòng? Chỉ cần anh đừng chọc tôi và bà ấy tức chết thì đã là hiếu đức lắm rồi.” Ánh mắt ông lạnh lùng, đầy nghiêm nghị quét sang phía Vương Tranh, nói bằng giọng đầy ghét bỏ: “ Trông dáng vẻ như một cô gái tay trói gà không chặt thế kia, cũng gọi là đàn ông nữa? Nếu mà vào quân đội thì thể nào cũng là dân đào ngũ!”

Lời này của ông hết sức nặng, phỏng chừng vì bị Từ Văn Diệu chọc tức nên mới không kiềm chế được mà thốt ra. Nói xong, ông có chút hối hận, nhưng trước nay ông luôn nhất quán mọi chuyện, lời đã nói không cách nào thu hồi được.

Từ Văn Diệu xám mặt, tức giận nói: “ Cha, cha có thể tôn trọng bạn đời của con một chút được không?”

“ Bạn đời? Hai đứa đến cả hôn thú còn không có thì ai nhận là bạn đời?” Ông nói đầy nghiêm khắc. “ Anh hiểu thế nào là bạn đời không? Hai người đàn ông sống với nhau sao xứng để gọi là bạn đời?”


Từ Văn Diệu cười nhạt: “ Nói vậy cha và mẹ được gọi là bạn đời sao? Chuyện khác con không nói, chỉ mỗi chuyện hai người đều công tác trong quân đội, cớ gì tan sở rồi mẹ phải luôn hầu hạ cha suốt mấy mươi năm nay? Sao chưa bao giờ con thấy cha chăm lo ẹ một lần?”

“ Sao anh lại dám mang hai người ra so sánh với chúng tôi hả? Anh nhìn anh bây giờ xem, như các người thì gọi là gì? Đúng là bừa bãi hết sức!”

Từ Văn Diệu định sừng sộ lên mà trả treo lại nhưng Vương Tranh lại lập tức túm lấy tay áo anh, ra hiệu cho anh im lặng, nhưng cơn giận vẫn bốc cao ngùn ngụt không dập tắt nổi. Anh ôm chặt vai Vương Tranh như tỏ ý thị uy với cha, đáp: “ Con không quan tâm cha nghĩ gì, con sẽ sống theo cách con muốn, chấp nhận hay không cũng được!”

Ông Từ thần sắc xanh lại, bình tĩnh nhếch miệng cười: “ Giỏi lắm! Anh đủ lông đủ cánh rồi nên cho rằng bây giờ tôi không làm gì được anh phải không? Nực cười!”



Bên này, ba người giương cung bạt kiếm làm cho bầu không khí ngưng trọng khiến mọi người để ý. Vương Tranh nhỏ tiếng nói vào tai Từ Văn Diệu. “ Anh mỉm cười cái nào. Nhanh lên! Đừng để người ta xem như trò cười chứ.”

Từ Văn Diệu mặt mày quẹo đeo. Vương Tranh vội vã giục: “ Anh không lo ình cũng phải nghĩ cho thể diện của bác ấy chứ.”

Từ Văn Diệu vẻ mặt ôn hòa, miễn cưỡng cười một cái. Vương Tranh vội kéo anh nói với ông Từ: “ Bác Từ, cháu xin lỗi bác! Văn Diệu không nên chưa chào hỏi gì đã dẫn cháu tới gặp bác như thế. Cháu đã thất lễ, cháu xin lỗi. Chỗ này nhiều người, hay là chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh hơn để cùng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được không ạ?”

Ông Từ cười nhạt, quay lưng dẫn đường đi vào một góc vắng người. Từ Văn Diệu ngẩn ra, Vương Tranh kéo tay anh: “ Mau đi thôi!”

“ Không đi, cha anh thật sự muốn nói chuyện với anh ư, có gì cần phải nói chứ.” Từ Văn Diệu nghi hoặc nhỏ giọng nói: “ Anh đã lật con át chủ bài với ông rồi mà.”

“ À, trước khi em tới, cha anh bảo, hai chúng ta ở bên nhau cũng được nhưng anh phải tìm cô gái nào đó cưới rồi sinh con. Anh đáp, không có chuyện đó đâu! Sau đó, cha mắng, nếu anh không nghe lời thì không để anh sống yên ở thành phố này. Anh trả lời, cùng lắm anh sẽ về Mỹ, sang đó rồi chúng ta có thể kết hôn. Nhưng như vậy thì thảm cho ông quá, sau này có người hỏi sẽ biết do ông cổ hủ và bảo thủ nên đã nhẫn tâm buộc con mình phải sống tha hương ở nước ngoài.”

Vương Tranh sửng sốt không thôi. Cậu chưa bao giờ ăn nói với cha mẹ mình bằng thái độ đó cả. Từ trước tới nay, chỉ duy nhất một lần là cậu muốn sống cùng Lý Thiên Dương nên mới quyết liệt đấu tranh với mẹ, nhưng không tới mức đàm phán ông không lùi thì tôi vẫn cứ tiến giống như vậy. Cậu ngẩn ra hỏi: “ Sau đó thì sao?”


“ Sau đó thì em tới, ông bị anh chọc tức không có chỗ phát tiết nên mới trút giận lên em đó. Còn mắng em không phải đàn ông. Em có phải là đàn ông hay không sao anh không biết được chứ? Tiểu Tranh, em đừng để bụng lời ông nói.”

Vương Tranh cười đáp: “ Cha anh cũng giống mẹ em hồi đó, quan niệm của những người thuộc thời đại như họ không thể chấp nhận được chuyện này.”

“ Không giống đâu.” Từ Văn Diệu vuốt vai Vương Tranh. “ Gia đình anh đã sớm biết anh là người đồng tính rồi, chỉ là họ luôn cho rằng, không cần biết anh ngang bướng chơi bời kiểu gì, vì cũng tới lúc anh sẽ tỉnh ra mà quay về đường ngay lý phải thôi.”

Vương Tranh gật gù: “ Vì vậy anh mới đưa em tới đây?”

Từ Văn Diệu nhạo báng nói: “ Sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt…”

Vương Tranh trừng mắt lườm anh, lạnh lùng nói: “ Về nhà rồi em sẽ tính sổ với anh sau!”

Từ Văn Diệu ôm cậu: “ Phải, là anh sai. Khi nào về, em muốn đánh muốn mắng kiểu gì cũng được hết. Nhưng còn cha anh thì em xem như nể mặt anh mà lượng thứ cho, cha anh làm lãnh đạo cả đời, em đừng để bụng những lời ông ấy nói nhé.”


“ Yên tâm, oán giận gì với cha anh em cũng sẽ tính lên trên đầu anh.”

“ Ừ, cứ đổ hết cho anh!”



Vương Tranh đi trước, Từ Văn Diệu theo sau. Hai người nối chân đi đến chỗ ông Từ. Bây giờ ông đang ngồi trong phòng riêng, trên chiếc sofa lớn, dáng lưng thẳng tắp như bóng tùng, kiểu ngồi uy nghi như chuông đồng. Vương Tranh nở nụ cười nhẹ mang tính tượng trưng. Hiện tại cậu đang hết sức căng thẳng nhưng cũng hết cách rồi, khi phải trực diện đối mặt với một lão tướng quân như ông Từ đây, gương mặt ai bất đắc dĩ cũng phải căng nịch cả lên. Nhưng may mắn rằng Từ Văn Diệu lại đang ở bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay cậu.

Ông Từ quắc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ như thể đang đi kiểm tra thấy sơ suất hay khuyết điểm gì, hừ một tiếng mà nói: “ Nếu muốn nói cho hết những gì cần nói thì đừng làm chuyện không ra thể thống gì trước mặt tôi!”

Từ Văn Diệu kéo Vương Tranh ngồi xuống ghế, thẳng lưng đáp: “ Tại cha không hiểu đấy thôi, chúng con yêu nhau nên nắm tay nhau thế này sẽ càng động viên nhau nhiều hơn.”

Ông Từ khó chịu cau mày, nhướn mắt lên trừng Vương Tranh, hỏi: “ Cậu cũng nghĩ vậy?”

Vương Tranh vội rút tay mình lại, cúi đầu đáp: “ Cháu thất lễ rồi, xin lỗi bác!”

Ông Từ lại hừ một tiếng, cơ mặt thả lỏng hơn trước, dùng giọng điệu lạnh lùng trước sau như một mà nói: “ Tôi không chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và con trai tôi.”

Vương Tranh bình tĩnh gật đầu.

Ông Từ nói tiếp: “ Tôi không biết rõ về cậu nên hẳn là sẽ có chút võ đoán. Nhưng tôi đã gặp không ít người trải qua nhiều biến cố, nên chỉ cần nhìn sơ cũng đoán được cậu là tuýp người gì. Theo lẽ thường thì tôi nên điều tra về cậu rồi sau đó mới đưa ra quyết định, song tôi vô cùng tin vào ánh mắt của mình. Tới tận bây giờ, rất ít khi phạm sai lầm.”

“ Vậy bác nghĩ gì về cháu?”

“ Tôi thấy cậu và con trai tôi không hợp.”

Vương Tranh dựng thẳng lưng, vội cướp lời người đang tính mở miệng là Từ Văn Diệu: “ Bác có thể cho cháu biết, dựa vào nguyên nhân gì bác lại phán đoàn như vậy không ạ?”

“ Chuyện này mà cũng cần lý do ư? Hai người xuất thân không xứng, quan điểm không tương đồng, sở thích không hài hòa, một là thương nhân một là trí thức, chủ đề nói chuyện hạn hẹp. Tôi còn biết cậu còn hay đau ốm, điều đó có nghĩa hoạt động cộng đồng có thể có được của cả hai sẽ rất hạn chế. Bên cạnh đó, cậu không am hiểu cách đối nhân xử thế, không thể giúp ích gì cho Văn Diệu. Con trai tôi là người làm chuyện lớn, cậu đã chẳng thể hỗ trợ lại còn gây thêm chướng ngại. Hơn nữa…”

“ Hơn nữa cháu còn là đàn ông?”

“ Phải.” Ông Từ gật đầu, thẳng thắn nói: “ Trước năm ba mươi tuổi, Văn Diệu muốn chơi bời kiểu gì, gia đình tôi không cấm, suy cho cùng tôi cũng không phải kiểu người gia trưởng cứng nhắc gì. Nhưng Văn Diệu cần phải thành gia lập nghiệp. Chuyện không còn liên quan tới một mình nó mà còn liên quan đến cả việc tôi và mẹ nó ngẩng cao đầu trước mặt mọi người nữa.”