Phồn Chi Chi Trung

Chương 66




Thật ra, sự lo lắng của Thư Ý Hòa không phải là không có lý. Bé cún Cá Lớn còn rất nhỏ, trong khi Chẳng ra giống gì lại là một chú chó trưởng thành, rất có khả năng sẽ bắt nạt những bé cún nhỏ khác.

Lúc này, anh mới cảm thấy lo lắng, sợ chó nhà mình sẽ gây rắc rối. Anh ấy vẫn đang suy nghĩ có nên dắt riêng hai con chó đi dạo hay không, nhưng anh lại sợ phiền, việc này vừa mất thời gian lại vừa mất sức.

Công việc trong đồn rất nhiều, ngày nào anh ấy cũng bị quay như chong chóng, bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian nghỉ ngơi.

Nói thật thì nếu không phải chó nhà mình gây chuyện, hại cô nàng bình hoa bị trẹo chân, là chủ của nó anh phải chịu trách nhiệm tới cùng thì anh cũng không muốn dắt chó của Thư Ý Hòa đi dạo. Ngày nào anh cũng bận như chó rồi, ngay cả nghỉ Tết cũng không yên, suốt ngày không nghe điện thoại thì lại trả lời tin nhắn, chó nhà mình anh còn không muốn dắt đi dạo, sao có thể còn tâm trạng quan tâm đến chó nhà người khác chứ.

May mắn là cả Khương Tự và Thư Ý Hoà đều nghĩ nhiều rồi.

Chẳng ra giống gì rất thích nhóc Cá Lớn này. Hai con chó tuy không cùng giống nhưng vừa gặp đã thân thiết như bạn bè lâu năm, chơi đùa rất vui vẻ.

Cả hai chạy nhảy đuổi bắt nhau trên bãi cỏ trong công viên rất hòa hợp.

Nhìn hai chú chó chơi đùa với nhau, Khương Tự lấy điện thoại ra quay lại một đoạn video ngắn gửi cho Thư Ý Hoà.

Khương Tự: [Cô đừng lo lắng, Chẳng ra giống gì chơi cùng Cá Lớn vui lắm.]

Thư Ý Hoà: [Khác giống thu hút nhau, tôi hiểu mà.]

Khương Tự: “…”

Chẳng ra giống gì nhà anh ấy là đực, còn Cá Lớn nhà Thư Ý Hòa là cái.

Được lắm, thì ra thằng nhóc này tìm một người vợ nuôi từ bé cho mình à!

——

Hai đứa nhóc chơi đùa rất vui, vì vậy chúng nó không muốn trở về nhà, chỉ muốn chạy nhảy ở bên ngoài.

Khương Tự đã rất cố gắng để kéo chúng nó ra khỏi công viên và đi về nhà.

Anh ấy đưa nhóc Cá Lớn về cho Thư Ý Hoà trước.

Chẳng ra giống gì đi cùng anh ấy tới nhà Thư Ý Hoà.

Chuông cửa vừa reo, người bên trong mang dép lê ra mở cửa.

Chân của Thư Ý Hoà vẫn chưa khỏi hẳn, dáng đi còn khập khiễng, trông cô vừa chậm chạp vừa buồn cười.

Cánh cửa vừa mở, nhóc Cá Lớn đã chạy thẳng vào phòng khách, sau đó quay đầu lại sủa với Chẳng ra giống gì như đang muốn nói: “Chào mừng tới nhà em, mau vào đi!”

Chẳng ra giống gì theo sát phía sau, nó vẫy đuôi không ngừng, dường như rất phấn khích, chạy như bay vào phòng khách.

Khương Tự đứng ở cửa: “…”

Anh ấy dở khóc dở cười, ban đầu anh ấy định giao Cá Lớn lại cho Thư Ý Hòa rồi về luôn. Không ngờ rằng chó nhà mình lại đi thẳng vào nhà người ta ngay trước mắt anh ấy mà chẳng thèm quan tâm xem chủ của nó có đồng ý hay không.

“Đi thôi, Chẳng ra giống gì!” Anh ấy trầm giọng gọi vào nhà: “Chúng ta phải về nhà rồi.”

Chẳng ra giống gì làm sao còn tâm trạng quan tâm đến chủ của mình, nó vừa tìm được một người bạn tốt, nó còn đang bận chơi đùa với bạn mới của mình đây này! Giờ phút này sao nó có thể về nhà cùng anh được!

Còn Cá Lớn chính là chủ nhà, vừa về tới nhà đã mời Chẳng ra giống gì tới tham quan căn nhà nhỏ của mình. Nó lấy hết thức ăn và đồ chơi của mình ra chia cho người bạn mới quen. Hai con chó đùa giỡn rượt đuổi nhau chạy khắp nhà, trông cả hai rất vui vẻ.

Khương Tự bật cười: “Nhóc con lớn rồi không chịu nghe lời.”

Thư Ý Hoà khoanh tay đứng nhìn, đề nghị: “Hay là đồn trưởng Khương vào nhà ngồi một lát? Chắc hai đứa nhóc này còn nghịch ngợm một lúc mới xong.”

Có vẻ hai đứa nhóc này còn phải chơi đùa một lúc lâu mới chịu về nhà, anh ấy cũng không thể đứng trước cửa mãi được. Anh ấy nghĩ một lát mới quyết định: “Tôi về nhà trước, lát nữa tới đón Chẳng ra giống gì sau.”

Thư Ý Hoà: “…”

Thư Ý Hòa không ngờ rằng người này lại cố tình giả ngu đến thế. Cô đã lên tiếng mời anh vào nhà ngồi rồi, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng anh lại từ chối cô thẳng thừng, đúng là không nể mặt cô chút nào, thật là lạnh lùng.

Khương Tự nói xong thì quay đầu rời đi. Anh ấy đứng trước thang máy ấn nút xuống rồi đợi thang máy.

Thư Ý Hoà nhìn con số màu đỏ liên tục thay đổi, đã sắp đến số 18.

“Đợi đã cảnh sát Khương!” Cô vội vàng gọi đối phương.

Tai Khương Tự rung lên, anh quay người nhìn lại, tầm mắt dừng trên người cô gái trẻ, hơi nhướng mày hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Thư Ý Hoà tựa vào cửa chống trộm, hai tay bám vào thanh chắn, chiếc áo len in hoa màu đỏ cô đang mặc trên người dán chặt vào cánh cửa, một đen một đỏ tương phản rất rõ ràng.

Lúc này, Khương Tự mới chú ý tới quần áo hôm nay của cô ấy. Màu đỏ khi mặc lên người trông rất nổi bật nhưng lại kén da, màu này chỉ thích hợp với những người có làn da trắng, đối với những người có làn da ngăm thì đây là một sự lựa chọn sai lầm.

Nhưng Thư Ý Hòa lại không cần lo lắng đến vấn đề này, da của cô ấy trắng mịn mềm mại, cả người gần như phát sáng. Bộ quần áo trên người càng làm nổi bật bờ môi đỏ mọng, vẻ đẹp động lòng người của cô.

Gương mặt của cô nàng bình hoa này quả thật rất đẹp. Khương Tự đã từng nhìn thấy vô số người đẹp nhưng khi đứng gần Thư Ý Hòa, anh vẫn có cảm giác rung động, vẻ đẹp của cô có thể so sánh với những ngôi sao nữ nổi tiếng, thậm chí còn có phần xuất sắc hơn.



Nếu như cô dựa vào gương mặt này mà bước chân vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Đứng gần gương mặt xinh đẹp thế này, Khương Tự có hơi phân tâm.

“Có chuyện gì?” Anh ấy hắng giọng, giọng nói bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Đồn trưởng Khương này…bóng đèn trong phòng ngủ nhà tôi cháy rồi, có thể phiền anh giúp tôi thay một lát được không?” Thư Ý Hoà đã nghĩ sẵn kịch bản trong đầu, cô cố gắng nói ra một cách tự nhiên nhất có thể.

Cô ấy nhìn xuống chân mình: “Anh cũng biết bây giờ chân tôi bị thương đi lại khó khăn mà.”

Việc bóng đèn bị cháy không phải do cô tự bịa ra. Đèn treo trong phòng ngủ nhà cô thật sự bị cháy một bóng. Ngày cô ấy vừa mới chuyển tới đã phát hiện ra bóng đèn cháy rồi. Đèn treo này có năm bóng, bốn cái bóng nhỏ, ở giữa là bóng lớn. Cái bị cháy là bóng lớn ở giữa.

Bóng lớn dự phòng chủ nhà để lại trong ngăn kéo tủ đồ, chỉ cần gọi người tới thay là được. Tuy bóng lớn đã bị cháy nhưng bốn bóng còn lại vẫn có thể chiếu sáng cả căn phòng. Bình thường cũng không ảnh hưởng tới tầm nhìn nên Thư Ý Hoà vẫn mãi chưa thay.

Đột nhiên bây giờ cô nhắc tới chỉ là một cái cớ để giữ Khương Tự ở lại.

Sự nhờ vả này hợp tình hợp lý. Biểu cảm và giọng nói của Thư Ý Hoà cũng rất tự nhiên, nhưng ánh mắt sắc bén của Khương Tự vẫn dừng lại trên gương mặt cô ấy một lúc lâu như thể đang suy tính xem lời nhờ vả này còn mục đích gì khác hay không.

Ánh mắt sắc bén của Khương Tự khiến trái tim Thư Ý Hòa đập loạn nhịp, mí mắt cô không ngừng giật giật.

Không phải người này đã đoán được mục đích của cô ấy rồi đấy chứ?

May mà Khương Tự không từ chối. Anh cũng không có lý do để từ chối, mọi chuyện là do chó nhà anh ấy gây hoạ trước, anh ấy phải chịu trách nhiệm cho hành động sai trái của nó. Nếu như anh từ chối Thư Ý Hoà thì có vẻ không được hợp tình hợp lý lắm.

Anh ấy liếc nhìn sàn gỗ sạch sẽ bóng loáng dưới chân rồi khẽ hỏi một câu: “Cần phải đi dép không?”

Thấy mục đích của mình đã đạt được, trong lòng Thư Ý Hoà vô cùng vui mừng, cô vội vàng lấy một đôi dép nữ mới trong tủ giày ra đặt cạnh chân Khương Tự: “Nhà không có dép đàn ông, anh đi tạm đi.”

Dép bông nữ kích cỡ 37, lại còn là màu hồng mà con gái thích, xù lông, phía trên có một đôi sừng dê, trông rất đáng yêu.

Anh chỉ cần nhìn cũng đoán được cô nàng bình hoa này có một trái tim thiếu nữ.

Một người đàn ông cao 1m86 như Khương Tự nếu đi đôi dép này thì chắc chắn sẽ không vừa chân, hơn thế nữa nếu màu hồng nữ tính này mà mang trên chân Khương Tự thì trông rất buồn cười.

Đương nhiên là anh ấy không thể đi kiểu dép này được bèn nhẹ giọng nói: “Tôi đi chân trần.”

Biết anh không đi dép của cô ấy được, Thư Ý Hoà cũng không bắt ép, cô ấy đặt lại dép vào tủ.

Trong lòng cô xuất hiện một ý nghĩ xấu xa: nhất định sau này cô sẽ bắt anh đi đôi dép này, không chỉ vậy, cô còn bắt anh phải ngủ trên một chiếc giường toàn màu hồng, xem anh làm được gì!

Khương Tự nhìn một vòng xung quanh phòng khách, xách một cái ghế cao lên, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói với Thư Ý Hoà: “Cầm đèn dự phòng tới đây.”

Người này thuộc kiểu người hành động, vừa nói xong đã bắt tay vào việc ngay lập tức.

Thư Ý Hoà nhanh chóng lấy bóng dự phòng trong tủ đồ ra rồi đi theo sau lưng anh ấy.

Phòng ngủ của con gái được bao trùm bởi màu hồng nữ tính, búp bê vứt khắp nơi. Đèn ngôi sao treo lơ lửng trên không trung phát ra những tia sáng lập lòe chói cả mắt.

Hình như con gái trên đời này đều giống nhau, luôn thích những món đồ có màu hồng và những vật trang trí sáng lấp lánh.

Em gái Khương Thù của anh ấy như vậy, Thư Ý Hoà cũng như thế.

Con gái đúng là một sinh vật kỳ lạ.

Trong phòng ngủ của Thư Ý Hòa có treo một chùm đèn bằng thủy tinh mang phong cách Bắc Âu thời thượng, sang trọng giản dị, một bóng lớn ở giữa và bốn bóng nhỏ bao quanh.

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Tự thay bóng đèn nhưng lại là lần đầu tiên thay bóng đèn cho con gái.

Anh ấy không thể nói ra được cảm giác trong lòng mình ngay lúc này là gì. Chỉ là có một loại cảm xúc không tên đang len lỏi vào trái tim của anh ấy, như một ngọn lửa cháy âm ỉ không ngừng.

Để an toàn, Khương Tự không bật đèn phòng ngủ. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa được kéo ra một nửa, ánh đèn yếu ớt lúc có lúc không từ bên ngoài rọi vào khiến căn phòng trở nên mờ ảo.

Thư Ý Hoà cầm đèn pin điện thoại chiếu sáng cho anh ấy, một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên trần nhà.

Anh ấy đi tất giẫm lên ghế cao, chỉ cần một bước đã đứng vững trên ghế, bỗng chốc cả người trở nên cao lớn.

Lúc này, Thư Ý Hoà đứng bên cạnh anh ấy lại trở nên nhỏ bé.

Người đàn ông cẩn thận kiểm tra đèn treo trước, vặn cái bóng đã cháy ban đầu xuống, sau đó giơ tay ra với người phía dưới: “Đưa bóng đèn cho tôi.”

“Ừm!” Thư Ý Hoà vội vã đưa bóng đèn đang cầm trong tay cho anh ấy.

Sau khi nhận lấy bóng đèn, Khương Tự nhẹ nhàng lắp vào.

“Đi bật đèn lên xem.”

“Ừm, được!” Phòng ngủ có hai công tắc đèn, một cái ở trên tủ đầu giường, một cái ở cạnh cửa. Theo bản năng, Thư Ý Hoà đi tới bật công tắc ở trước tủ đầu giường.



Nhưng không ngờ cô ấy chạy quá nhanh, hành động quá vội vàng nên vô tình chân trái mắc vào một chân ghế của chiếc ghế cao…

Chỉ nghe thấy tiếng “két”, chân ghế ma sát mạnh với nền nhà, chiếc ghế cao lập tức bị kéo ngã.

Không chỉ có Thư Ý Hòa ngã sấp xuống sàn nhà mà Khương Tự đang đứng trên ghế cao cũng mất thăng bằng, cả người ngã xuống khỏi ghế.

Thế giới xung quanh bỗng chốc quay cuồng, Khương Tự ngã xuống đè lên lưng của Thư Ý Hòa.

Thư Ý Hoà: “…”

Khương Tự: “…”

“Vãi chưởng!” Đồn trưởng Khương thốt ra câu chửi thề.

Trời ơi, đây là cảnh máu chó gì đây? Tiểu thuyết ngôn tình cũng không dám viết thế này đâu nhỉ?

Thư Ý Hòa hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy thân thể mình sắp bị đè bẹp rồi. Cô ấy chẳng còn quan tâm đến chuyện đau hay không đau nữa, phía sau lưng của cô ấy nặng trĩu như bị một tảng đá nặng đè lên, chỉ có một điểm khác biệt là tảng đá này có độ ấm.

Trong bóng tối, tư thế lúc này của hai người vô cùng thân mật, ngực trước kề lưng sau, đầu chạm đầu, môi của anh ấy chạm nhẹ vào tai cô, hơi thở nặng nề phả vào cổ cô, khiến trái tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực.

Cho dù Thư Ý Hòa là một cô gái có nhiều kinh nghiệm tình trường nhưng khi đối mặt với tình huống bất ngờ này cô vẫn có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ.

Hai má đỏ bừng nóng rát.

So với Thư Ý Hòa thì tình hình hiện tại của Khương Tự cũng không khá hơn là bao.

Trong không gian chật hẹp, tư thế thân mật cùng với nhiệt độ cơ thể trên người đối phương khiến bầu không khí có chút xấu hổ.

Cả hai người đứng hình mất mấy giây, bỗng Thư Ý Hoả ngẩng mạnh đầu lên, đôi môi của Khương Tự lại chạm vào gò má của cô ấy.

Thư Ý Hoà: “…”

Khương Tự: “…”

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên má Thư Ý Hòa.

Được lắm, lúc này càng xấu hổ hơn rồi!

Trong phòng im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, bầu không khí rất kỳ lạ.

“Cảnh sát Khương…anh có thể đi xuống không? Anh nặng lắm…” Phía dưới vang lên tiếng nói yếu ớt bất lực của cô gái kèm theo tiếng thở gấp nặng nề.

Khương Tự: “…”

“Xin lỗi.” Người đàn ông đột nhiên tỉnh táo như vừa bị hút mất hồn phách.

Anh ấy lúng túng ngồi dậy khỏi người Thư Ý Hoà, còn không quên nắm lấy tay kéo cô ấy đứng lên.

“Cảm ơn!” Giọng nói của người con gái yếu ớt như không còn chút sức lực.

Cô ấy loạng choạng đi tới tủ đầu giường bật đèn. Ánh đèn lập tức sáng lên, chiếu sáng cả căn phòng.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra trong bóng tối nên không ai nhìn rõ nét mặt của đối phương.

Bây giờ đèn đã được bật, hai người cùng nhau đứng trong một căn phòng, mặt đối mặt, vẻ mặt cả hai có chút xấu hổ.

Thư Ý Hoà lén nhìn Khương Tự, đầu tóc người này rối tung, ánh mắt lạnh lung, vẻ mặt khó coi.

Cô ấy cố tình phá vỡ bầu không khí xấu hổ này: “Vất vả cho anh rồi, cảnh sát Khương!

Khương Tự nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng điệu vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: “Không cần khách sáo.”

Anh ấy bước thật nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Thư Ý Hoà nhanh chóng đi theo phía sau anh, bám rất sát.

“Cái nào…” Người đằng trước đột nhiên dừng bước, quay đầu…

Thư Ý Hoà bị bất ngờ không kịp dừng lại, cả khuôn mặt đụng vào lòng anh ấy, gò má kề sát lồng ngực anh ấy.

Thư Ý Hoà: “…”

Khương Tự: “…”

Cú va chạm quá bất ngờ, Thư Ý Hoà bị đụng đau đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng.

Cơ bụng sáu múi của người đàn ông vừa rắn rỏi vừa săn chắc. Cho dù cách một lớp vải cô ấy vẫn cảm nhận được rõ ràng.

“Vóc dáng đẹp đó!” Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Khương Tự, cười ngây ngô.