Phồn Chi Chi Trung

Chương 4




Trong phòng đọc sách có mấy sinh viên ngồi rải rác, yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe được loáng thoáng tiếng lật sách và tiếng ấn chuột bàn phím. Ngoại trừ những tiếng động này ra, không còn tiếng gì khác.

Phó Chỉ Thực đi thẳng tới vị trí gần cửa sổ, đó là vị trí anh đã tìm từ trước, trên bàn có đặt laptop của anh, bản nhẹ mỏng 13 inch, lại có màu hồng là màu yêu thích của đám con gái.

Sơ Tiện bất ngờ nhớ ra màu này còn một tên khác --- hồng cơ bắp.

Cô không khỏi tự hỏi mình Phó Chỉ Thực là đàn ông cơ bắp à?

Đương nhiên không phải.

Màn hình lộ ra ánh sáng trắng, dừng lại trên giao diện WPS, trên đó chi chít chuỗi dài chữ viết.

Bên cạnh laptop còn có để một chiếc bình giữ nhiệt màu đen, nắp cốc đóng hờ.

"Phạm vi học viện cho chọn đề tài rất rộng, luận văn của nghiên cứu sinh các em không yêu cầu cao như nghiên cứu sinh tiến sĩ, qua được là được rồi. Em chọn cái em có thể điều khiển được ấy." Người đàn ông tự kéo ghế ra ngồi xuống, lưng thẳng tắp dựa vào sau ghế một cách thoải mái, tư thế lười biếng lại thả lỏng.

Anh khẽ ngước mắt, lại thấy cô gái vẫn đang thật thà quy củ đứng bên cạnh, lúc này trầm giọng đáp: "Đứng làm gì? Tự tìm chỗ ngồi xuống đi."

"À... vâng." Cô gái Sơ Tiện vội vàng kéo ghế đối diện ngồi xuống, tháo chiếc túi vải trên vai và chiếc ô đi mưa xuống.

"Em rất sợ tôi?" Người đàn ông nói ra lời nói khiến người khác giật mình.

Sơ Tiện: "..."

Động tác lấy bút của Sơ Tiện thoáng ngừng, cô cuống cuồng lắc đầu: "Không ạ."

"Chắc là nghe các đàn chị, đàn anh của em nói xấu tôi không ít chứ gì? Có phải ai cũng nói tôi rất khó tính, thường xuyên mắng chửi người hay không?"

Sơ Tiện: "..."

Trời ơi, muốn cô trả lời câu này thế nào mới được đây?

Cô nắm chặt bút ký, thoáng ngồi không yên, đầu lắc như trống bỏi: "Không có chuyện đó, đàn anh, anh nói đùa à."

"Em không cần sợ tôi, mặc dù trên phương diện học thuật, tôi yêu cầu rất nghiêm nhưng em không phải sinh viên của tôi, tôi việc gì phải bắt chẹt em. Em yên tâm, viện trưởng Ngô nhân từ nhất, biết các em học nghiên cứu sinh không dễ dàng, sẽ không để có chuyện không cho em tốt nghiệp đâu."

"Không phải em sợ anh mà em kính trọng anh."

Phó Chỉ Thực: "..."

Người đàn ông bật cười, khóe mắt, chân mày không hề lộ ra nửa chút tin tưởng và nghe theo, dường như đang cười cô miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Sinh viên khóa chưa từng có ai không sợ anh.

"Phạm vi chọn đề tài thì chắc hẳn là em đã quen thuộc, học viện cũng đã công bố lâu rồi, tôi cũng không nói thừa nữa. Em lựa chọn cái em có khả năng viết đi, đừng theo đuổi cái gì cao xa, thứ thích hợp với mình mới là tốt nhất." Tay anh bưng bình giữ nhiệt, mở nắp bình, ngửa đầu uống lại phát hiện bên trong không còn lại một giọt nào.

Ban nãy quên đi lấy nước rồi.

Anh lại đóng nắp lại đàng hoàng, chuyển tay để qua một bên.

Sơ Tiện thoáng liếc được, chủ động xin giúp đỡ: "Đàn anh, để em đi lấy nước cho anh, anh uống nước nóng hay nước ấm?"

"Không cần tốn công sức lấy lòng tôi." Người đàn ông lạnh lùng nói, đè thấp giọng, vừa trầm lại vững vàng, giống như siết chặt một nắm cát.

Sơ Tiện đang rầu rĩ không biết nên giải thích thế nào thì lại nghe được phía đối diện nhả ra hai tiếng trầm trầm, lạnh lùng: "Nước ấm."

Miệng thì từ chối, tay lại vô cùng thành thật, thoáng cái đưa bình tới bên cạnh cô.

Sơ Tiện: "..."

Đây có phải là miệng chê nhưng thân thể rất thành thật trong truyền thuyết?

"Anh đợi chút, em đi lấy một lát rồi về ngay." Cô gái âm thầm thở phào, vội vàng cầm bình giữ nhiệt của anh lên, lật đật chạy ra khỏi phòng đọc sách.

Phòng trà nước ở đối diện phòng đọc sách số 5, giữa có một hành lang dài. Hành lang rất rộng, thoải mái, thông thoáng, một bên có thiết kế bàn dài kê sát tường cho sinh viên học tập, cách nửa mét sẽ có một ổ cắm điện, ngồi rất thuận lợi.



Sơ Tiện đi xuyên qua hành lang thì tới thẳng phòng trà nước.

Mở bình giữ ấm của Phó Chỉ Thực ra, cô lập tức ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Rũ mắt nhìn thử thì phát hiện bên trong là khổ kiều mạch đã hãm một lần, hạt màu vàng nho nhỏ lẳng lặng chìm ở đáy bình.

Cô thêm đầy bình nước ấm.

Đi ra khỏi phòng trà nước, từ đằng xa, cô thấy Phó Chỉ Thực đang đứng ở cầu thang nghe điện thoại, lướt qua bóng lưng cao ngất tuấn tú đã đủ bắt mắt.

Cô nhớ tới lời dặn dò của bạn thân Thư Ý Hòa bèn lặng lẽ lấy điện thoại từ trong túi áo hoodie ra, lẳng lặng chụp một tấm ảnh, định gửi cho bạn tốt.

Ai ngờ vừa chụp xong thì người đối diện đã nghe điện thoại xong xoay người, bình tĩnh đưa mắt liếc tới.

Sơ Tiện thật sự bị dọa hết hồn, giấu điện thoại đi theo bản năng, tim tự dưng lỡ nửa nhịp. Cô không biết liệu có phải anh đã thấy cô chụp lén anh hay không, trong lòng thấp thỏm bất an. Cô hoàn toàn không dám nhìn về đằng trước, cúi đầu vội vã xông vào phòng đọc sách.

Sau đó Phó Chỉ Thực đi vào.

Chiếc bình giữ nhiệt của anh đã được đặt ngay ngắn bên cạnh máy tính của anh.

Anh cầm lên uống một ngụm, cất giọng nói: "Tiếp tục."

Không nhắc đến chuyện chụp ảnh, chắc là anh không thấy rồi. Sơ Tiện âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô mở nắp bút ký, ngồi thẳng ngay ngắn, dáng vẻ lắng nghe chỉ bảo, giống sinh viên giỏi trăm phần trăm.

"Khi em chọn đề tài thì nhớ đừng thổi phồng, phạm vi nhất định phải nhỏ, bắt đầu từ một điểm, một phương diện, dù thế nào cũng đừng thảo luận qua loa. Như vậy rất tốn công, không thực tế, học viện sẽ không cho qua." Nói được một nửa, người đàn ông lại chuyển chủ đề: "Em là người ở đâu?"

"Dạ?" Đề tài chuyển quá nhanh, Sơ Tiện có phần không theo kịp tiết tấu của đối phương.

"Em là người ở đâu?" Anh dựa vào lưng ghế, tư thế có vẻ thả lỏng giống như đang tán chuyện với bạn tốt: "Tôi nghe giọng của em chắc là không phải người miền Nam, là người miền Bắc à?"

"Em là người Vân Mạch."

"Đại học B ở Vân Mạch không kém đại học A, sao không học đại học ở quê?"

"Điểm thi đại học không đủ, thiếu mấy điểm ạ."

Phó Chỉ Thực: "..."

"Tôi đã đi qua Vân Mạch vài lần, khu Tây Trừng có phố Trường Ninh."

"Vâng, rất sầm uất."

"Bàn tiếp." Câu chuyện bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng vội vàng y chang.

Phó Chỉ Thực thấy cô gái này căng thẳng bèn muốn đổi chủ đề, nói chuyện khác, để làm dịu đi sự căng thẳng của cô. Có điều sau khi nói vài câu thì anh phát hiện cô thật sự không giỏi nói chuyện, trò chuyện cũng không có gì để nói cả. Anh cụt hứng, chỉ có thể tiếp tục bẻ đề tài về chuyện luận văn.

Tốc độ nói chuyện của người đàn ông rất nhanh, lại lời ít ý nhiều, nói vào trọng tâm, rất ít khi nhắc lại. Sơ Tiện ghi chép vô cùng nghiêm túc, liệt kê rõ ràng từng điểm từng nội dung quan trọng, chỗ dễ bị lẫn thì gạch đánh dấu trên ý chính.

Phó Chỉ Thực nghiêng người về đằng trước, thấy sổ của cô gái đã viết đầy chữ, trong đám chữ viết dày đặc có dùng bút đỏ đánh dấu đàng hoàng.

Trước kia anh đã từng hướng dẫn sinh viên các khóa, sinh viên chưa tốt nghiệp, nghiên cứu sinh cũng có, nhìn người đã sớm thành thói quen của anh. Thường thường sinh viên, anh liếc một cái là có thể đánh giá được đại khái, không thấy người trước mắt này có nhiều tố chất mà thuộc kiểu nỗ lực. Có thể thi đỗ đại học A, có lẽ ba năm cấp ba chắc chắn cô đã dốc hết sức lực để học.

Viện trưởng Ngô ném cô cho mình, chắc hẳn là không có nhiều kiên nhẫn hướng dẫn cô. Công việc của viện trưởng bận rộn như vậy, giờ lại hướng dẫn cả mấy sinh viên, cũng có thể hiểu được.

Viện trưởng Ngô nhờ anh hướng dẫn luận văn của đàn em, anh cứ tưởng sẽ là một chàng trai. Dù sao trong chuyện học thuật này, anh và thầy luôn yêu cầu nghiêm khắc, bực thì khó tránh được nói nặng lời. Chỉ sợ con gái mặt mỏng, mặt không nén được giận, đến lúc đó khóc sướt mướt cũng khó coi. Lại thật không ngờ thầy Ngô sắp xếp cho anh một cô gái.

Có điều cũng may thái độ của cô gái này lại đàng hoàng, khiêm tốn, nghiêm túc, cũng không đến nỗi không đáng để anh tốn công dạy. Chỉ sợ kiểu tố chất bình thường lại không cầu tiến, nói thì hay mà làm thì dở.

Nghĩ đến đây, anh lại quay lại những nội dung quan trọng nhắc lại một lần cho cô, sau đó kết thúc: "Chọn trong ba đề tài này, em về cân nhắc, quyết định thì gửi cho viện trưởng Ngô xem thử, rồi nghe thêm ý kiến của thầy. Thầy ấy là giáo viên hướng dẫn của em, mọi việc lấy ý kiến của thầy ấy làm chuẩn."

Sơ Tiện: "Vâng, đàn anh, hôm nay vất vả cho anh rồi."

"Đừng nói lời khách sáo, tôi không thích nghe những lời này, nghiêm túc với luận văn của em để tôi tốn ít công hơn chút chính là cảm ơn tôi rồi." Phó Chỉ Thực nhanh chóng tắt laptop, nói chuyện rất thẳng thừng.

Sơ Tiện: "..."



Anh nhét laptop vào trong túi laptop, sờ được một tấm thẻ mỏng ở bên dưới, trong lòng thầm thấy kì lạ, mò ra xem thử mới phát hiện là thẻ cơm của cô gái.

Suýt chút nữa anh quên mất chuyện này.

"Thẻ cơm của em." Cầm đưa xoay qua cho cô đàn em đang ngơ ngẩn ở phía đối diện.

Sơ Tiện: "..."

"Cảm ơn đàn anh." Sơ Tiện bình tĩnh lại vẫn hết sức lo sợ, cô không ngờ con người bận rộn Phó Chỉ Thực này lại vẫn nhớ thẻ cơm của cô.

Huấn luyện quân sự đen như vậy, ảnh xấu muốn khóc, làm khó anh vẫn phải giữ thẻ cơm của cô.

Một tay người đàn ông xách túi laptop, một tay cầm bình giữ nhiệt, ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tiện: "Em có đi không?"

"Đi." Sơ Tiện cũng đang thu dọn đồ, buổi tối ở bệnh viện vẫn còn việc phải làm, tính thời gian cũng không còn nhiều, phải trở về rồi.

"Phiền em che cho tôi xuống bãi đỗ xe, tôi không mang ô." Anh nhìn ngoài cửa sổ mưa kéo đầy trời, lúc anh tới trường chỉ lất phất vài hạt mưa, lúc này thì mưa đã lớn hơn.

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện cúi đầu nhìn qua chiếc ô vịt vàng đi mưa của mình, đầu thầm nghĩ: Đàn anh ơi, anh chắc không?

Có điều có đánh chết cô cũng không dám hỏi thành lời.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, đi ra ngoài thư viện. Dưới mái hiên gió to không ngừng, mưa phùn tung bay, cơn ớn lạnh ùn ùn kéo đến.

Tới gần chạng vạng tối, sân trường có sương mù tạo thành một tầng mong mỏng, giăng trên vùng trời khu rừng phong, lơ lửng bất định.

Người đàn ông dừng chân chờ đợi.

Bên cạnh anh có hai ngọn đèn đường, ánh đèn chiếu từ trên xuống dưới, kéo dài bóng anh khiến thân hình anh càng lộ vẻ tuấn tú thon dài.

Trước mặt Phó Chỉ Thực, Sơ Tiện chầm chậm mở chiếc ô đi mưa vịt vàng đáng yêu kia của mình.

Phó Chỉ Thực: "..."

"Coi như tôi chưa nói, em đi đi." Sao anh lại quên mất ô của cô gái này đáng yêu như vậy, một người che cũng quá sức, chứ đừng nói là hai người, anh còn là một người đàn ông cao một mét tám mươi lăm.

Mưa rơi lớn dần, từ thư viện tới bãi đỗ xe lại cách một đoạn. Nếu để đàn anh dầm mưa đi qua vậy thì Sơ Tiện không khỏi có vẻ quá không nghĩa khí. Hơn nữa người trước mặt này đã làm hết bổn phận, tự mình hướng dẫn luận văn cho cô, chính thầy hướng dẫn còn không làm được như vậy, huống hồ còn là một người đàn anh hơn cả mấy khóa. Cô vô cùng thấm thía hiểu ra: Nhất định không thể làm sói mắt trắng, cô phải biết ơn báo đáp.

Sơ Tiện rất khảng khái: "Đàn anh, anh cầm ô đi. Em còn phải về phòng ngủ lấy đồ một chuyến, trong phòng ngủ em có ô dự phòng. Đoạn đường có chút này em chạy xíu là tới rồi."

"Không cần." Phó Chỉ Thực lạnh lùng từ chối. Đàn ông đàn ang như anh thật sự không cầm nổi chiếc ô đi mưa đáng yêu như vậy.

Thế nhưng cô gái vô cùng kiên quyết, trực tiếp đút chiếc ô vào trong tay anh: "Anh đừng khách sáo với em, tuy chiếc ô này hơi nhỏ, có điều vẫn có thể đáp ứng nhu cầu cần thiết, dù sao cũng hơn anh phải dầm mưa."

Mà nói cũng vừa đúng lúc, người quen ở phòng ngủ bên cạnh vừa vặn từ thư viện đi ra, Sơ Tiện vội vàng gọi cô ấy: "Trần Dĩnh, nhờ cậu cho tớ che chung với."

Trần Dĩnh rất dễ nói chuyện, cởi mở cười lên: "Không vấn đề."

Sơ Tiện quay đầu vẫy tay với Phó Chỉ Thực: "Tạm biệt đàn anh."

Cô còn chưa nói hết lời đã đi vào trong cơn mưa bụi đầy trời, càng lúc càng xa.

Phó Chỉ Thực nhìn chiếc ô đi mưa cực kỳ đáng yêu trong tay mình lúc này thì thoáng có chút dở khóc dở cười.

Nói thật là anh vô cùng chê chiếc ô này, chắc là học sinh tiểu học cũng không che chiếc ô kiểu này, chỉ có nhóc con mẫu giáo mới có thể che nó. Mà bây giờ đàn ông ba mươi mấy tuổi như anh lại phải che nó đi trong sân trường rêu rao khắp nơi, nghĩ đã thấy nhức đầu.

"Ngu ngốc!" Anh khẽ nói, khóe môi khẽ cong vẽ ra một nụ cười nhẹ.

- --

Tác giả có lời muốn nói: Đây là một chiếc ô vịt vàng có câu chuyện đằng sau, ha ha.