Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 4




Uông Lẫm về phòng tắm lại lần nữa, hắn còn bóp chặt thằng nhỏ của mình mấy lần để phạt cảnh cáo.

Bởi vì vừa nãy xém chút nữa hắn đã đồng ý yêu cầu kì quặc đó của Hạ Vũ rồi.

"Mẹ nó." Uông Lẫm vì chuyện điên khùng tối nay mà chửi tục một câu, lấy dầu gió thoa lên huyệt thái dương để tỉnh táo một chút, sau đó chui vào chăn ôn lại kịch bản ngày mai.

Sau một lát tập trung tinh thần vào kịch bản, tâm trạng của hắn lập tức bình tĩnh không ít. Uông Lẫm vừa nhìn con chữ vừa nhập vai diễn, sau khi xem xong thì tắt đèn, nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình ảnh đao kiếm tàn sát khốc liệt, bão táp chốn võ lâm, chuyện tình yêu nam nữ.

Hắn nằm mơ, trong mơ vậy mà lại có Hạ Vũ.

Hai người bọn họ đang quay một bộ phim điện ảnh về đề tài đồng tính, đóng vai một cặp đôi yêu nhau say đắm, sống cuộc sống bình dị và hạnh phúc trong căn nhà thuê. Hắn nằm trên đùi Hạ Vũ, đối phương đút hắn từng miếng từng miếng snack khoai tây, phía trước mặt là màn hình tivi đang chiếu một trận bóng đá. Khóe mắt đuôi mày của cả hai đều là tình yêu.

Sau đó nhân vật Uông Lẫm diễn bị ăn cướp sát hại, lúc Hạ Vũ chạy đến bệnh viện chỉ có thể nhìn thấy thi thể lạnh như băng của hắn, sau khi anh thừ người ra một lúc mới dần dần khuỵ xuống đất, nước mắt lăn dài từng giọt.

Tiếng khóc ban đầu là kiềm nén, sau đó không thể kiềm chế được mà run rẩy, khiến người ta nghe thấy mà quặn thắt trái tim.

Uông Lẫm trong mơ nhìn ở góc nhìn thượng đế, hắn nhìn thấy Hạ Vũ co quắp ở bên cạnh thi thể máu thịt lẫn lộn của mình rồi khóc đến muốn sống muốn chết, hắn rất muốn vỗ đầu của đối phương một cái: Khóc cái gì mà khóc, nội dung phim cũ rích như thế mà cũng có thể khóc thành thế này.

Nhưng hắn phát hiện mình nghe thấy tiếng khóc này cũng buồn theo.

Khi tỉnh dậy khóe mắt Uông Lẫm còn vương lệ, hắn giật mình dụi dụi mắt, trầm tư một hồi, tự an ủi bản thân rằng kỹ thuật diễn có tiến bộ, nếu không thì sao mà cảm động rơi lệ trong mơ vì bản thân diễn vai thi thể chứ.

Sau khi đi Bắc Kinh tuyên truyền một ngày về, mấy hôm nay Uông Lẫm đều diễn chung với Dương Minh Hi và nữ phụ, nội dung đều là những chuyện bình thường như liếc mắt đưa tình và mài giũa võ công, thoải mái hơn nhiều so với mấy hôm trước.

Hắn vẫn muốn tìm Lương Tấn để tự hỏi rõ về chuyện món quà của fan tặng, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

"Anh Lỗi anh nói gì chứ? Tên kia muốn lấy cậu Lẫm để lăng xê hả?! Chuyện này đương nhiên không thể bàn rồi!"

Uông Lẫm còn chưa lên xe đã nghe thấy tiếng ồn ào của Tiểu Ngải, vừa mở cửa ra thì thấy cậu ta bị Khương Lỗi tàn nhẫn vỗ đầu một cái.

"Có thể nhỏ tiếng chút được không hả, ở bên ngoài toàn là người đó!"

"Chuyện gì mà kích động thế?" Uông Lẫm dựa vào ghế sau một cách lười biếng, hắn không tập trung mà hỏi.

"Thì cái tên Dương Minh Hi," Vẻ mặt trợ lý nhỏ đầy bất mãn, "Hồi nãy lúc anh quay phim, quản lý của cậu ta chủ động chạy sang nói muốn hợp tác với anh Lỗi, cậu ta muốn bán hủ* cùng với anh! Có lộn không, chúng ta làm sao có thể dùng cách lăng xê thấp kém như vậy chứ!" (*bán hủ: hai người nam không có tình cảm nhưng cố tình tạo những cảnh thân mật để lôi kéo fan cp)

"Từ chối là được, không cần nói cạnh nói khóe đâu, dù sao cũng chung một công ty, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp." Khương Lỗi khởi động xe, như thể đã tập mãi thành quen.

"Cậu Lẫm, cậu ta có cố ý làm mấy động tác thân mật với anh không? Em nói lúc không quay phim á." Tiểu Ngải vẫn rất lo lắng hỏi, "Nhỡ đâu họ tự dưng dựng chuyện chụp mấy tấm hình gửi đi..."

"Hình như chẳng có qua lại gì cả." Uông Lẫm trả lời một cách nhàn nhạt.

"Cậu yên tâm đi, cậu ta chẳng có hứng thú với đàn ông đâu," Khương Lỗi cười rồi nói, "Tôi thấy chứ, cậu ta vốn dĩ không thèm để ý cái tên trai bao đó đâu."

Uông Lẫm ngồi trầm mặc. Cũng may trước giờ tính cách của hắn im lặng kiệm lời, lười trả lời người khác, nên quản lý và trợ lý không ai cảm thấy có điều gì khác thường.

Tối nay Uông Lẫm phải tập lời thoại với lão tiền bối diễn chung vào ngày mai, ngoài hắn ra còn có Hạ Vũ.

Từ sau chuyện kia, đã mấy hôm hắn vẫn chưa gặp mặt đối phương, ấn tượng về Hạ Vũ vẫn còn dừng ở ánh mắt cuối cùng của đêm đó, và dáng vẻ ngốc nghếch khi khóc quằn quại trong giấc mơ.

Uông Lẫm quấn áo khoác phao màu đen dày nặng lên người, đi cùng với Khương Lỗi xuống tầng của đối phương.

"Được rồi, cậu trở về đi."

"Đừng về phòng muộn quá đó," Khương Lỗi giống hệt như người cha già, "Muốn ăn khuya gì không?"

"Ăn được hả?"

"Mấy ngày nay quay phim vất vả như thế, ăn chút đồ bổ sung năng lượng cũng nên mà."

Uông Lẫm nghĩ ngợi: "Khoai tây chiên, loại mới chiên đó."

"Thôi đi ông cố nội, tôi đi đâu tìm khoai tây chiên tươi cho cậu chứ."

"Biết chắc là ông không làm được mà." Uông Lẫm cười nhạt một tiếng, "Tôi đi đây, sắp muộn rồi."

Hắn nói xong thì đi dọc theo hành lang không người về hướng căn phòng cuối dãy, sau khi chậm rãi lại gần mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa phòng.

Hạ Vũ mặc áo phao giống hắn màu xám nhạt, anh cầm kịch bản học ở dưới ánh đèn hành lang, miệng còn lẩm bẩm. Anh học kịch bản rất nghiêm túc, còn highlight dựa theo những giai đoạn khác nhau của nhân vật, bên trên còn viết những loại từ khóa.

Phải nói, vai diễn lần này có thể là vai diễn phức tạp nhất, có đất diễn nhất mà Hạ Vũ từng nhận. Nếu đóng phim điện ảnh làm vai phụ cho Uông Lẫm thì có thể lời thoại chưa quá ba trang, cắt nối biên tập ra cũng chỉ có chừng mười mấy giây.

"Làm gì mà không vào."

Hạ Vũ ngừng việc đọc thầm, anh khép kịch bản lại, ngẩng đầu cười với hắn: "Anh sợ tiền bối đang nghỉ ngơi, nên muốn đứng thêm chút nữa mới vào."

Biểu cảm này chẳng khác gì với những lúc gặp Uông Lẫm hồi trước, giống như thể chuyện kia chưa từng xảy ra.

Hai người đi vào, lão tiền bối gọi bọn họ ngồi xuống, dưới ánh đèn ấm áp ba người mở kịch bản ra bắt đầu tập diễn đoạn diễn cho ngày mai.

"Lời thoại ở đây con muốn sửa lại một chút, chú thấy có được không," Sau một lần tập diễn, Uông Lẫm chủ động hỏi, "Chỗ này nỗi hận thù của nam chính với phản diện rất mãnh liệt, có phải ngữ khí cũng nên tăng thêm một chút? Hay là động tác đánh nhau có thể mạnh thêm một chút."

Lão tiền bối đẩy mắt kính, "Động tác võ có thể có, nhưng về mặt lời nói thì không cần thiết, bởi vì một khi người ta đã hận thấu xương thì ngược lại sẽ có một sự bình tĩnh ở ngoài mặt, nhưng hận thù trong lòng có thể nhìn ra từ ánh mắt và hành động, vai diễn của con đã tồn tại hận thù trong lòng từ lâu rồi, không thể tỏ ra mãnh liệt giống như vừa mới có được."

Uông Lẫm gật đầu, cầm bút đánh dấu vào chỗ cần thiết.

"Như thế thì yêu đến tận xương tủy cũng giống như vậy ạ." Hạ Vũ bỗng dưng hỏi.

Uông Lẫm nhìn sang anh, chỉ thấy bộ dáng nghiêm túc xin ý kiến chỉ bảo của người kia, ánh mắt của anh lấp lánh như thể có ánh sáng.

"Bất kì cảm xúc nào của con người khi đến trình độ cao nhất sẽ biểu hiện ra một sự bình tĩnh khác thường."

Đèn trong phòng chớp một cái, đường diện trong khách sạn nhỏ đã lỏng lẻo, có cảm giác lâu năm cũ kĩ. Giữa ba người đột nhiên im lặng, qua một hồi mới nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Hạ Vũ.

"Cảm ơn tiền bối."

Bọn họ lại tập không dưới hai lần dựa theo kịch bản đã bàn bạc xong, giữa chừng phát hiện ra vấn đề mới nên lại không thể không làm lại lần nữa, mãi đến khi tập khoảng hai mươi mấy lần mới rõ ràng hoàn toàn, thời gian cũng đã hơn nửa đêm.

"Tiền bối, bọn con về trước, chú nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại ạ."

Sau khi hai người chào ra về thì lại trở về cái hành lang dài hẹp kia, ngọn đèn nơi đây càng mờ tối tĩnh mịch, giống như đem đến cho người ta những tưởng tượng xa vời và những khát khao vượt giới hạn.


"Tiểu Lẫm," Người lên tiếng trước là Hạ Vũ, chỉ thấy ngón tay của đối phương đang nghịch quyển kịch bản, miệng nở nụ cười, nụ cười đó giống như mèo trong kỳ động dục, "Mấy hôm nay anh toàn quay phim chỗ thác nước ở bên kia, nên không được gặp em, vết thương trên chân đã lành chưa?"

"Lành từ lâu rồi," Uông Lẫm tò mò hỏi, "Nhìn ông có vẻ vui nhỉ, đạo diễn thêm phần diễn à?"

Hắn còn tưởng rằng sau khi xảy ra chuyện lần trước thì Hạ Vũ sẽ có ý định lảng tránh hoặc là nói chuyện gượng gạo.

"Đâu có," Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười vẫn như trước: "Có thể hợp tác cùng Tiểu Lẫm, đương nhiên là chuyện rất vui vẻ."

Uông Lẫm lấy kịch bản của anh qua để nhìn lời thoại trên đó, rồi trả trở về, "Diễn cái vai chịu đòn lại không thu được kết quả tốt đẹp như này mà cũng vui được?"

"Với lai lịch của anh bây giờ, diễn vai gì cũng không thể tự quyết định được, nhưng nếu có thể diễn chung với Tiểu Lẫm là được hết." Hạ Vũ nhận lại kịch bản, tiếp tục cười hớn hở, nhìn Uông Lẫm không nói gì thì anh lại bổ sung thêm: "Dù sao có thể giúp đỡ lẫn nhau trong cái giới này, cũng khá tốt rồi, phải không?"

Anh lấy nguyên văn lời nói của Uông Tri Viễn dạy bảo hậu bối để nói, giống như làm như thế có thể che đậy được tình cảm đặc biệt anh dành cho Uông Lẫm vậy.

Nói xạo thấy ghê, Uông Lẫm nghĩ trong lòng.

Hai người đi dọc theo hành lang đến trước cửa thang máy, cả quá trình đều yên lặng mà thong thả. Cả hai dường như đều có suy nghĩ riêng, mãi đến khi đi đến cửa thang máy mới quay đầu cùng một lúc, muốn nói gì đó rồi lại do dự, sau đó lại đồng thời cất lời.

"Cái kia..."

"Này..."

Hai người nhìn nhau với vẻ mặt cứng đờ, Hạ Vũ vội càng nói: "Em nói trước đi."

"Ông còn nhớ lời nói lần trước ông đã nói không."

"...Lần trước hình như anh nói nhiều lời lắm." Hạ Vũ hơi ngơ ngác khi bị hắn hỏi.

"Chính là mấy câu cuối cùng ấy," Uông Lẫm lười nhắc lại giúp anh, "Hẳn là vẫn giữ lời chứ."

"Ý em là?"

"Tôi đã nghĩ lại rồi, có nhu cầu thì phải giải quyết kịp thời, không quan trọng đối tượng, chỉ cần không để cho ông mập kia biết là được."

Hạ Vũ ngơ ngác nhìn hắn, như thể một đứa ngốc, qua một hồi thì trên mặt anh dần dần hiện lên biểu cảm khó tin, "Em nói...em chấp nhận đề nghị lần trước của anh?"

Đề nghị cứt chó á, lời cầu xin gợi tình như thế mà cũng có thể nói thành đứng đắn như vậy, Uông Lẫm nghĩ như vậy, hắn "ừ" một tiếng từ trong cổ họng.

Hạ Vũ cứ đứng như trời trồng nửa ngày ở trước mặt hắn, anh cứ nhìn chằm chằm mặt của hắn, dù cho Uông Lẫm đã bị đối phương nhìn chăm chú với tình cảm nồng nàn như vậy vô số lần cũng cảm thấy khó có thể giữ được bình tĩnh.

"Mẹ nó, tóm lại là ông có định nói chuyện hay không?" Cuối cùng Uông Lẫm cũng không chịu nổi nữa.

"Xin lỗi, xin lỗi em, ha ha..." Cuối cùng thì Hạ Vũ cũng hồi hồn lại, anh cười với vẻ khó tin: "Vừa nãy anh vui quá, còn tưởng đây không phải sự thật..."

"Mẹ nó, tôi tưởng ông bị trúng tà đấy."

Hạ Vũ xấu hổ cười ra tiếng, sau đó mới phát hiện tiếng của mình trong hành lang yên tĩnh thật sự quá vang, anh vội che miệng lại.

"Chúng ta vào thang máy đi, vào thang máy nói chuyện."

Uông Lẫm muốn mở thang máy nãy giờ, nghe anh nói như vậy thì ấn xuống ngay, sau đó hắn bỏ tay vào túi áo bước vào trong thang máy.

Hạ Vũ vẫn còn che miệng, Uông Lẫm liếc xéo anh, chỉ thấy khóe miệng dưới bàn tay đang cong lên.

Cha nội này lại còn cười vui ơi là vui, Uông Lẫm trong lúc ngẩn ngơ có hơi hối hận vì nói những lời lúc nãy.

Chỉ là hắn không muốn kiềm chế dục vọng của bản thân thôi, thà nghe theo thú tính từ đáy lòng còn hơn bị ảo tưởng quấy nhiễu đến nỗi khó chịu.

"À này Tiểu Lẫm," Hạ Vũ đột nhiên hỏi với bộ dáng chuẩn bị sẵn sàng, "Bây giờ em muốn làm hả, nếu như muốn thì có thể đi đến chỗ anh..."

"Ngày mai ông không quay phim nữa à?" Uông Lẫm ngắt lời anh.

"Anh tưởng rằng em muốn bây giờ, dù sao thì giải tỏa một chút cũng có lợi cho công việc mà."

"Tôi thấy ông mới cần hơn đấy." Uông Lẫm quăng một câu rồi đi ra khỏi thang máy.

"Thật ra anh...ủa? Ngày mai gặp lại! Đừng ngủ muộn quá đó!" Hạ Vũ ngơ ngác thấy hắn không thèm quay đầu lại mà rời đi trước, sau đó anh vội vàng nói lời tạm biệt trong vui vẻ.