Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 21




Mười giờ tối, Hạ Vũ cười tươi như hoa gõ cửa đi vào, anh kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, vừa nhìn thấy Uông Lẫm là cười tươi rói ngay.

"Chương trình từ thiện của ông còn phát triển ra ngoài Bắc Kinh nữa hả?"

"Đây là một chuỗi hoạt động, Bắc Kinh chỉ là trạm đầu tiên, trạm thứ hai vừa hay ở gần đây, nên anh tới thăm em luôn."

"Là "vừa hay", hay là có mưu tính trước?"

"Thì coi như là có lập kế hoạch thôi," Hạ Vũ ngại ngùng gãi đầu, "Bởi vì là sinh nhật của em, nên anh thấy nên làm chút gì đó."

"Ông không làm gì thì cũng chả sao hết."

"Nếu vậy thì anh sẽ cảm thấy rất buồn đó," Hạ Vũ cười nói, "Cái bánh kem kia như thế nào? Lúc trước em khá thích ăn vị đó, anh mới nghĩ hay là lần này đi con đường nhớ kỷ niệm xưa."

"Lúc nhỏ thích ăn nhưng bây giờ hơi ngán rồi."

"Anh biết mà, nên đã cho ít đường, vị vẫn được chứ?"

"Cũng được." Uông Lẫm xoay người ngồi xuống ghế, bắt chéo chân rồi chơi điện thoại.

Hạ Vũ vui vẻ, "Em có nghĩ rằng hôm nay anh sẽ đến không?"

"Có, nhưng không ngờ rằng vừa quay xong thì ông đến."

"Không phải đâu, chưa quay xong là anh đã đến rồi, bởi vì anh muốn được nhìn thấy tận mắt dáng vẻ mặc đồ tân lang của em." Hạ Vũ nhìn hắn với ánh mắt vừa tình cảm vừa chứa đựng ý cười dịu dàng, giống như là một người chồng mới cưới nhìn vợ mình, anh hoàn toàn không để ý đến điệu bộ làm lơ chơi điện thoại của Uông Lẫm, "Thực sự chứng minh anh đến là chuyện đúng đắn, trên đời này có lẽ không có chàng tân lang nào đẹp được như em..."

"Hạ Vũ, có phải ông quá nhập vai rồi không?" Uông Lẫm chẳng thèm nhìn sang mà trả lời, dùng ngón tay chọc mạnh vào màn hình gặt đầu vô số yêu quái, lại giống như đang chọc lên trán của Hạ Vũ.

"Lúc xem em và Diệp Ương diễn, anh thật sự đã nhập vai rồi," Hạ Vũ cất lên tiếng nói từ tận đáy lòng, "Lúc đó anh đã nghĩ, nếu anh mà là tân nương thì tốt biết bao."

Ngón tay đang chơi điện thoại của Uông Lẫm ngừng lại, hắn cười giễu cợt: "Vậy chứng tỏ là tôi diễn cũng khá giỏi đấy chứ."

"Đương nhiên là em diễn giỏi rồi, chúng ta tái hiện lại cảnh đó một chút được không em." Hạ Vũ chợt hăng hái bắt lấy cánh tay của hắn, "Em có thể diễn lại ánh mắt nhìn nữ chính với lại cái động tác bịt mắt bắt dê kia một lần được không em?"

"Bịt mắt bắt dê cái mẹ gì, đừng có đụng tôi sắp chết rồi!" Uông Lẫm bị anh làm cho giật mình, "Đi tắm trước đi rồi nói sau!"

"Vậy em cứ chơi đi nha." Sau khi Hạ Vũ nhận được sự đồng ý thì đứng dậy đi vào nhà tắm.

Uông Lẫm thở dài, đặt máy chơi game xuống, sau một hồi suy nghĩ thì lấy dầu bôi trơn từ đầu giường ra.

Hơn mười phút sau, Hạ Vũ bước ra cùng với một làn hương thơm. Sau khi mở cửa anh còn cố tình đi chầm chậm, còn chậm hơn cả cô dâu đợi gả chồng nữa.

"Làm gì vậy."

"...anh đang tạo cảm xúc cho hôm nay."

"Ông nghĩ là tôi sẽ diễn cái cảnh buồn nôn đó với ông thật à."

"Không diễn à," Hạ Vũ sửng sốt, "Cũng phải, thật ra em cũng không thích cảnh diễn kích tình dây dưa giống vậy, nhưng mà trò bịt mắt bắt dê cũng vui mà."

Lúc này Uông Lẫm mới hiểu bịt mắt bắt dê mà anh nói là gì, chính là đoạn bịt mắt cô dâu bằng lụa đỏ, "Cũng vui đấy, diễn biến tiếp theo là thành SM luôn rồi, có thể thử một chút."

"Muốn, muốn chơi SM? Anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý." Hạ Vũ bị từ này làm cho chấn động một chút, trong mắt một nửa là chờ mong một nửa là lo lắng.

"Không cần đạo cụ khác, chỉ dùng cái này." Uông Lẫm rút cái áo gối ra vẫy cho anh thấy.

Hạ Vũ hiểu ý ngay, ba chân bốn cẳng định nhảy lên giường, nhưng nửa đường suy nghĩ lại thấy không đúng lắm, nên lại lùi về đổi một cách đi khác.

"Ông nhanh lên cho tôi."

Trên mặt của Hạ Vũ đã ửng đỏ. Có lẽ do bầu không khí ảnh hưởng nên anh vào trạng thái rất nhanh. Hạ Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh Uông Lẫm, dáng vẻ rất giống nàng dâu mới.

Uông Lẫm không nói chuyện, thật ra hắn sẽ không bao giờ nói ra mấy lời thoại buồn nôn như lúc sáng đâu, hắn thích dùng hành động để nói hơn.

Nghĩ như thế nên hắn quấn áo gối quanh đầu Hạ Vũ, thẳng tay che lại đôi mắt chứa đựng tình cảm đó, vòng ra sau thắt nút lại, rồi đẩy người lên giường một cách mạnh bạo.

"Tướng công chậm một chút..."

"Tướng cái đầu ông." Uông Lẫm

"Ông cười cái gì!" nói khẽ, hắn cởi áo choàng tắm của anh ra, vừa nhìn đã thấy hai đầu v* cứng ngắc vì bị kích thích.

Dòng suy nghĩ của hắn bị ngưng trệ trong phút chốc, sau đó dùng tay véo thật mạnh một bên đầu v*. Hạ Vũ hít khí lạnh, anh nói với giọng run run: "Nhẹ chút, Tiểu Lẫm, đó không phải đồ chơi đâu em... úi!"

"Nói nhảm ít thôi," Uông Lẫm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh mà cảm thấy buồn cười, "Có phải hôm nay ông chơi cùng mấy đứa con nít riết rồi nghiện không? Mẹ nó còn đồ với chả chơi."

"Ờm, đúng là vẫn chưa dò lại kênh, Tiểu Lẫm em nhẹ chút..." Hạ Vũ vừa nói vừa ưỡn ngực về phía tay của hắn, đồng thời giang rộng chân và dùng đùi chà xát dương v*t giữa háng của Uông Lẫm. Uông Lẫm lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt dính dính, cúi đầu nhìn thì thấy cái động kia quả nhiên đã được chủ nhân mở rộng cho ẩm ướt rồi.

"Tôi thấy ông rất biết cách làm cho mình giống như đồ chơi đó." Uông Lẫm cất lời với giọng điệu trêu đùa, nhìn thấy độ cong khóe miệng của Hạ Vũ từ từ biến mất, sau đó đẩy vào trong bằng lực mạnh từ vùng thắt lưng.

Đây chỉ là phản ứng bất chợt, vì biểu cảm của Hạ Vũ lập tức trở nên méo mó bởi vì sự giao hợp mãnh liệt, phần thân dưới siết chặt hơn bình thường. Hai người giằng co một lúc lâu, thì anh lại thả lỏng ra, Uông Lẫm đi vào một cách thuận lợi, bắt đầu đâm rút từ chậm đến nhanh. Hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ cắn môi của anh, cho đến khi môi dưới dần dần xuất hiện dấu răng hằn sâu.

"Tại sao không rên." Uông Lẫm hơi cáu kỉnh mà hỏi.

"A..." Hạ Vũ vừa nghe thấy lập tức mở miệng, tiếng rên rỉ bị làm cho vỡ vụn lập tức tràn ra ngoài. Hai gò má của anh ửng đỏ, không viết là vì khoái cảm hay là vì xấu hổ thật, cũng có lẽ là do cả hai.

"Nâng eo lên cao chút."

"Được, anh, anh sẽ cố..."

Nhưng có lẽ bởi vì cả ngày bôn ba mệt mỏi, nên Hạ Vũ giờ đây rã rời cả người, dáng vẻ bị bịt mắt bởi tấm vải để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm lại khiến cho trong đầu Uông Lẫm hiện lên hai từ mỏng manh.

Hắn vội vàng lắc đầu, nâng chiếc eo mềm nhũn không có sức của đối phương lên, rồi bất chợt đâm dương v*t vào sâu hơn. Hạ Vũ run rẩy một cách mãnh liệt, hai cái chân gác lên tay của hắn cũng run rẩy theo, tiếng rên rỉ bỗng cao vút, cứ vậy mà bắn ra, phun cả lên mặt hắn.

"A ha..." Chỉ thấy Hạ Vũ sung sướng thở gấp dữ dội, hai mắt đen kịt hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.


Uông Lẫm sa sầm mặt, lấy hai tay đẩy đối phương về phía sau thật mạnh, sờ lên mặt của mình, rồi chửi tục một tiếng.

"Sao vậy Tiểu Lẫm?" Hạ Vũ kéo tấm vải xuống, sau khi nhìn rõ thì ngơ cả người.

"Mẹ nó, ông còn trơ mặt ra làm gì?! Lấy khăn giấy giúp tôi đi!" Uông Lẫm thấy anh nhìn mình không chớp mắt thì tức giận.

"Xin, xin lỗi em..." Hạ Vũ lập tức nhảy xuống giường, sau vài giây thì cầm một cuộn giấy nhảy lên giường, nhào đến trước mặt Uông Lẫm, lau giúp hắn.

Thằng cha này bắn vừa đặc vừa nhiều, trên mặt của Uông Lẫm có tận mấy vệt tinh sáng lóa. Hạ Vũ chà chà mặt càng đỏ hơn, nhưng lại mím môi cố gắng quản lý biểu cảm của mình.

"Ông cười cái gì!"

"Anh, anh đâu có cười." Hạ Vũ dừng lại, nhìn hắn với vẻ chột dạ, trên khóe miệng vẫn còn mang chút ý cười gợi tình.

Hai người chạm mắt với nhau, không khí chợt trở nên yên lặng.

Cũng không biết đây là bầu không khí gì, hai người đàn ông vừa mới làm tình xong đang khỏa thân mà nhìn nhau, tay của Hạ Vũ vẫn còn để trên mặt của Uông Lẫm, khoảng cách của hai người dường như có thể chạm đầu mũi với đầu mũi.

Đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì sau đó Uông Lẫm nhích về phía trước cắn lên môi của Hạ Vũ. Hạ Vũ ngạc nhiên đến ngây cả người, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đè xuống giường, hai chân bị ép mở ra để hắn đi vào một lần nữa.

"Tiểu Lẫm... a!"

Uông Lẫm lấp kín miệng của anh, nửa thân dưới thì đâm vào cái nơi vẫn còn ướt át kia như thể phát điên. Lúc Hạ Vũ bắn, hắn vẫn còn cứng, bây giờ trả lại hết cho đối phương như báo thù, cho đến khi *** cho cái động đó co giật không thể tự kiểm soát, làm cho Hạ Vũ sướng đến nỗi rên rỉ khóc nghẹn, mới bắn từng dòng tinh vào cơ thể đối phương.

"Nhiều, nhiều quá đi..." Hạ Vũ vừa nói với vẻ đáng thương, vừa nói một đằng làm một nẻo mà kẹp chặt mông lại, kích cho Uông Lẫm tát vài cái thật mạnh lên cái chỗ đó của anh.

"Nhiều như thế, ông vừa lòng chưa?"

"Rất vừa lòng..." Hạ Vũ nhìn hắn, cắn ngón tay cười khẽ, nói, "Tinh hoa của tướng công vừa đặc vừa nhiều..."

"Đệt," Uông Lẫm vỗ vào tay của anh, "Ông giỏi diễn con gái quá ha."

"Em không thích hả." Hạ Vũ có chút mù mờ.

"Tôi đang *** một tên đàn ông, có giỏi thì ông đi độn ngực, rồi cắt cái thứ này đi?" Uông Lẫm búng búng thằng em trai của anh.

Hạ Vũ vẫn còn cười, nhưng trong ánh mắt lại có sự hoài nghi. Rõ ràng vài lần trước đây mình cũng có play kiểu nữ tính hóa, Uông Lẫm cũng rất hưởng thụ, có lẽ hứng thú hôm nay của em ấy hơi sai? Hay là, chơi chán rồi?

Nụ hôn khi nãy còn làm cho anh hết sức xúc động sắp bay lên thiên đường luôn, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi lại làm cho đôi cánh nhỏ đang vỗ bạch bạch của anh ngừng lại, anh chẳng hiểu ra sao.

"Tối nay ông ở đâu?" Uông Lẫm xuống giường, mở hộc tủ lấy ra trải giường dự phòng.

"Ò... anh nói anh Tấn đặt khách sạn rồi, ở gần đây thôi, chạy xe mười phút là tới." Hạ Vũ bỗng nhớ ra người quản lý bị mình bỏ rơi.

"Xa thế?"

"Tại chỗ này đã được đoàn phim bao hết rồi, không còn phòng dư, chỉ có thể đặt một cái khách sạn lân cận." Hạ Vũ vừa nói vừa đứng dậy giúp Uông Lẫm dọn dẹp ra giường.

"Bây giờ Lương Tấn đang ở khách sạn?"

"Ảnh đi ăn khuya rồi, có muốn đem qua chút không? Em có muốn ăn không?"

"Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Được," Hạ Vũ trải giường giúp hắn, xong rồi vỗ tay, cười nói: "Vậy anh đi trước đây, em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay phim."

"Ừ..."

Hạ Vũ mặc đồ xong, đang lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lương Tấn, thì bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng ầm ầm.

"Này, không phải chứ?"

Anh đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cách tấm cửa thủy tinh nghe thấy tiếng gió vù vù, giây tiếp theo có rất nhiều giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, ngay sau đó mưa to kéo đến, sấm chớp cắt ngang bầu trời đêm.