Anh ấy cũng nghe thấy.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Ôn Nhiễm, anh ta không phụ em, có phải em hối hận vì đã vội vàng kết hôn với anh không?”
Tôi không nói nên lời.
Tôi muốn biết rõ
Trong đầu tôi hỗn loạn: “Em phải đi tìm anh ấy”.
“Ôn Nhiễm.” Phó Yến Từ siết chặt tay tôi, nói từng chữ một: “Em đang nóng lòng muốn đi tìm anh ta vậy phải không?”
Biết anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: “Em chỉ…”
“Phó thiếu.”
Lý Tư giẫm lên giày cao gót, duyên dáng đi tới, chợt nhớ tới cảnh tượng bên trong, vội gạt tay anh ra.
“Thế còn anh thì sao? Ở trong kia anh không quyến rũ Lý Tư à? Người ta nói Phó Yến Từ phong lưu thành tính, em cản trở chuyện của anh phải không? Vừa hay người cũng đến rồi, em nhường chỗ cho cô ta.”
Tôi xoay người bước đi.
Mang giày cao gót và mặc váy, người tôi lạnh và chân tôi đau nhức.
Cái chỗ tồi tàn này cũng không gọi được một chiếc xe.
Đi được khoảng chừng 500 mét, tôi giận dữ đá văng đôi giày cao gót của mình và ném chúng đi.
Cười đi, cười đi, có gì mà buồn cười thế.
Giây tiếp theo tôi nhặt đôi giày lại.
Đắt quá, ít nhất cũng 3 vạn.
Đủ 3 tháng tiền thuê nhà của tôi.
“Nhiễm Nhiễm.”
Chiếc Bentley dừng lại, để lộ khuôn mặt của Giang Chấp.
Anh mở cửa xe bước ra, nhìn qua nhìn lại, cau mày: “Muộn thế này mà anh ta để em về một mình à?”
Tôi xấu hổ không dám nói là mình đã cãi nhau với anh ấy nên bỏ chạy trước.
“Em đi dạo một lát.”
Anh hiển nhiên không tin: “Lên xe, anh đưa em về.”
Tôi đã định nói không.
Nhưng sau khi thấy Phó Yến Từ lái xe chở Lý Tư đã thay đổi ý định.
Tôi mở cửa xe, nghiêng người bước vào, Giang Chấp vội vàng theo sau.
Nào biết Phó Yến Từ chen vào từ phía bên kia.
Bác tài xế: “Các cháu để một người ngồi phía trước, phía sau chỉ có hai ghế, không đủ chỗ cho ba người.”
Một giây tiếp theo, cửa ghế phụ mở ra, Lý Tư ngồi vào.
Bác tài xế sắp khóc đến nơi rồi: “Không được đâu sếp Giang, quá tải rồi, bị chụp ảnh sẽ bị trừ điểm đấy, mọi người xuống bớt một người đi.”
Cả bốn người không ai nhúc nhích.
Tôi muốn cử động nhưng lại bị kẹp ở giữa, không thể cử động được.
Không có khoảng trống ở giữa, điều này rất xấu hổ.
“Phó Yến Từ, em ngồi xe anh về.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi đã, mọi chuyện chưa nói rõ ràng.”
Phó Yến Từ nhìn về phía ghế phụ lái.
“Vẫn không giải thích à?”
Lý Tư không tình không nguyện nói: “Thật sự phục luôn đấy. Ai có thể ngờ được giám đốc tập đoàn Phó thị là người cuồng yêu, tôi cố ý khiến cô khó chịu, Phó tổng và tôi nói đùa bởi vì anh ta luôn khoe khoang cô với tôi, cũng không phải vì tôi, giải thích thế này đủ rõ ràng chưa.”
Phó Yến Từ nghiêng đầu hỏi tôi: “Nhiễm Nhiễm, em tin không?”
Thái độ của anh ấy cho thấy rõ ràng rằng nếu tôi không tin thì anh ấy sẽ ở lại đây đến khi Lý Tư giải thích rõ ràng cho tôi.
“Tin tin tin.”
Tôi chỉ muốn xuống xe nhanh một chút.
Không ngờ Phó Yến Từ Từ lại không hề nhúc nhích: “Em trả lời qua loa lấy lệ quá, em không tin anh,” sau đó quay sang Lý Tư, “Giải thích lại đi.”
Lý Tư cũng sắp khóc đến nơi rồi: “Tôi còn phải giải thích thế nào nữa? Nếu thật sự không được thì về mở camera lên mà kiểm tra.”
“Cũng được…”
Cái đếch gì cũng được.
“Phó Yến Từ, rốt cuộc anh có muốn ngồi cùng xe với em không.”
Phó Yến Từ lúc này cũng không vội, chậm rãi nhìn Giang Chấp, đôi mắt ảm đạm như đáy biển.
“Giang tổng, thật sự không có gì muốn nói sao?”
Giang Chấp ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đàn ông, một người lười biếng và ngỗ ngược, người kia lạnh lùng và gò bó.
Tương tự như vậy, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc lạ thường
Một lúc sau, Giang Chấp nhìn sang chỗ khác: “Tôi rất muốn nhìn thấy hai người ly hôn.”
Phó Yến Từ khẽ nhếch môi, xuống xe, cởi áo khoác cho tôi: “Ôn Nhiễm, về nhà.”
Nói xong anh nắm tay tôi đi về hướng ngược lại.
Trong đêm, chiếc Bentley phóng đi.
Cuối cùng nó trở thành một đốm đen và biến mất trong không gian rộng lớn.
Dường như có một điều gì đó không bao giờ có thể quay trở lại.
“Ôn Nhiễm.”
Tôi hơi bần thần đối mặt với ánh mắt của Phó Yến Từ, trong đó ấp ủ vô số cảm xúc, tràn ra mãnh liệt, anh ép tôi vào xe, môi nóng như lửa.
Tôi vừa luống cuống vừa do dự.
Anh nắm tay tôi, xoay nó lại và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo.
Đã nói chỉ kết hôn không tình yêu, nhưng anh chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới đã đeo kể từ ngày đăng ký.
Bên tai tôi là tiếng ve kêu, tiếng thì thầm đầy ẩn nhẫn và kiềm chế của anh:
“Nhiễm Nhiễm, anh đã cho bọn em một cơ hội…”
12.
Đêm đó.
Gió thổi vào rèm, quần áo xộc xệch.
Khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy một câu nói, nhưng không rõ lắm.
…
Ngày hôm sau,không bất ngờ khi tôi dậy muộn.
Tôi cúi đầu nhìn bản thân trong bộ đồ ngủ
Phó Yến Từ quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, thận tốt.
Tinh thần uể oải, cả người cũng uể oải.
Tôi ôm gối như người không xương, ngã phịch xuống giường, không muốn dậy hay đi làm.
Phó Yến Từ chắc hẳn đã tỉnh dậy cách đây không lâu khi có tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Khoảng mười phút sau, cửa mở.
Tôi ngước mắt lên và thấy cơ thể run rấy.
Phó Yến Từ cứ bước ra như thế.
Mặt tôi nóng bừng, liền lấy một cái gối ném qua: “Anh giữ chút mặt mũi đi.”
“Chuyện xấu hổ hơn thế này cũng đã làm, em ngại gì chứ?”
Đúng là không có cách nào khơi thông được với người có da mặt dày.
“Nhiễm Nhiễm.”
Anh ôm tôi qua tấm chăn.
Mặc dù anh ấy dùng cùng loại sữa tắm nhưng tôi nghĩ loại trên anh ấy có mùi thơm hơn.
“Nóng, thả lỏng một chút.”
Anh buông ra, giây tiếp theo, chăn bông được nhấc lên, tôi cảm thấy mình như dán vào một quả cầu lửa.
“Em yêu, em có muốn ngủ lại không?”