Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 51




Phó Hàn Xuyên phủ thấp thân thể xuống, tay nắm lại, bao lấy khối thịt tròn mềm mại, từ trong tay đến trong lòng đều tràn đầy thỏa mãn.
Đối với Lâm Chi Hạ mà nói, đây không được xem như là chuyện tốt.
Cô căn bản không thể tưởng tượng được Phó Hàn Xuyên sẽ làm như vậy. Muốn giãy giụa cự tuyệt đứng dậy nhưng lại nhận ra một khắc trước kia cô còn giả bộ ngủ, có người nào vừa ngủ rồi có thể dễ dàng tỉnh lại như vậy, lại nghe thêm câu nói có chút đạo lý kia của Phó Hàn Xuyên… Cô căn bản là tự đào mồ chôn mình rồi...
Lâm Chi Hạ ở trong lòng không ngừng ảo não, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng mà ngay từ đầu, động tác nắn bóp trên tay Phó Hàn Xuyên làm cô căn bản không có thời gian suy nghĩ đã không nhịn được mà rên rỉ yêu kiều.
Lần này, Phó Hàn Xuyên không che giấu bản tính, cũng không hề chậm rì rì mà 'bôi' kem, một phen bao lại ngực của cô sau đó liền dùng sức xoa bóp.
Thật giống như bắt lấy hai cái bánh bao tùy ý mà nhào nặn thành các loại hình dạng.
Thậm chí thịt mềm trong lòng bàn tay anh so với bánh bao còn đàn hồi hơn, làm cho anh yêu thích, luyến tiếc đến không thể buông tay.
Ngón tay mỗi một lần đều dùng sức nắm chặt, mỗi lần đều như bóp vào bông, mà ở khe hở giữa các ngón tay còn có khối thịt tinh tế như chảy ra, trắng trắng nộn nộn, làm cho người nhìn muốn liếm một ngụm.
Theo động tác trên tay, dục vọng trên người Phó Hàn Xuyên cũng ngày càng nồng đậm, cùng với ánh mặt trời giữa trưa gay gắt chiếu vào, làm cho cả người anh như một quả cầu lửa.
Nóng quá…
Nhiệt độ trên người Lâm Chi Hạ như thiêu đốt từng thớ thịt, mồ hôi chảy ròng ròng, giọt nước dưới ánh mặt trời ánh lên từng tia lấp lánh, ngực bị xoa niết càng nóng hôi hổi.
Nhiệt độ cơ thể của cô cùng hơi thở nóng bỏng trong lòng bàn tay Phó Hàn Xuyên làm cho mồ hôi theo da thịt đi xuống, tụ lại trên rãnh ngực sâu hút, giống như là dòng suối nhỏ uốn lượn.
Trong lòng Lâm Chi Hạ càng nóng hơn.
Không giống như cái nóng của thân thể, đáy lòng có một cỗ khô nóng vô danh.
Làm cổ họng cô khô khốc, không ngừng nuốt nước bọt, nhưng mà trong miệng cũng khô khô, môi đỏ khẽ nhếch, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tiểu huyệt dưới thân cũng ướt đẫm d*m thủy, dũng đạo trong hoa kính cũng cơ khát khó nhịn.
A a…
Không cần sờ nữa…
A… thật nóng… không cần… thật thoải mái…
Mày đẹp tinh tế của Lâm Chi Hạ đang nhíu chặt lập tức buông ra, trên khuân mặt nhỏ nhắn đều là mồ hôi, trên môi hồng diễm là từng đợt hô hấp dồn dập lại thô nặng.
Phó Hàn Xuyên bắt lấy ngực cô, ngón tay không ngừng xoa bóp, đem da thịt trắng nõn nhéo đến đỏ bừng, ngón tay lại vòng quanh nhũ hoa hồng diễm.
Tựa như vừa rồi xoa mông của cô nhưng lại không cố ý chạm vào tiểu huyệt.
A a a…
Lâm Chi Hạ trong lúc hoảng hốt nên không biết Phó Hàn Xuyên là cố ý trêu cô, nhưng mà cô vẫn mắc câu, khó chịu đến muốn khóc.
Lông mi cô rũ xuống, không ngừng run rẩy, trong mắt nóng lên, đồng thời lại khô khốc, khó chịu.
Muốn…
Nhũ hoa muốn…
Muốn bị hung hăng mà xoa bóp… xoa xoa…
Phó Hàn Xuyên đối với cô luôn luôn là ta cần ta cứ lấy, trước đây anh cho cô càng nhiều nhưng cô lại không muốn, như thế nào hiện tại lại trái ngược, cô thế nhưng khó chịu thành như vậy…
A a…
Lâm Chi Hạ cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, trái anh đào lẻ loi nhô lên, giống như gào khóc đòi ăn, nhưng mà chờ thật lâu cũng không thấy Phó Hàn Xuyên đến 'yêu'.
Cô nhịn không được muốn chính mình tự động, chủ động ưỡn ngực vặn mông, muốn đem đỉnh hồng đưa đến trong lòng bàn tay Phó Hàn Xuyên, muốn bị bàn tay thô ráp hung hăng xoa xoa một chút.
"A—"
Dưới sự cơ khát, Lâm Chi Hạ rốt cuộc cũng không nhịn được, từ sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Phó Hàn Xuyên bất động, vừa động liền dùng ngón tay khớp xương rõ ràng chính xác nắm lấy viên anh đào đang nhô lên, anh niết một cái thật mạnh, lại lôi kéo ra bên ngoài.
Hơi đau đớn cùng khoái cảm dày đặc giống như thủy triều cuốn lấy Lâm Chi Hạ.
Cô mê man, cảm thấy có thứ gì đó kéo nhũ hoa ra, tiểu huyệt cũng co rút lại mà phun ra thứ gì đó.
Bằng không… làm sao sẽ sảng khoái như vậy…
Lúc sau, Lâm Chi Hạ thõa mãn mà rên rỉ thật dài, thân thể cô còn không ngừng hơi hơi run rẩy, hai mắt cũng run run, toàn thân vừa hốt hoảng vừa vui sướng giống như là cao trào.
Cô giương miệng, không ngừng thở dốc, đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện.
Một khắc trước là dày vò khó nhịn, sau đó tất cả như được an ủi.
Cô thậm chí còn chưa chú ý tới bàn tay Phó Hàn Xuyên đã từ trên người cô dời đi, anh ngược lại tới gần bên má cô.
Phó Hàn Xuyên thấp giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Lâm Chi Hạ không biết chính mình giờ phút này đã thành bộ dáng gì rồi, nhưng có thể khẳng định được chính là cô không giấu được xuân tình nhộn nhạo.
Con ngươi cô ngập nước, vừa ôn nhu lại vừa triền miên. Ngay cả cô cũng không nhận ra được ánh mắt của mình, cứ si ngốc mà nhìn Phó Hàn Xuyên.
Nhìn đến Phó Hàn Xuyên có chút không nhịn được.
Anh kề sát vào cô, ở trên đôi môi hồng kiều diễm của Lâm Chi Hạ hôn hôn.
Nhẹ nhàng chạm vào một cái, giữa răng môi lập tức nếm được một vị ngọt.
Phó Hàn Xuyên khắc chế như cũ, gần như chỉ lướt qua liền ngừng, chỉ chạm vào một chút liền nhanh chóng rời đi, chỉ là hai mắt cứ nhìn chằm chằm Lâm Chi Hạ không rời.
Anh tiếp tục thấp giọng nói: "Nếu tỉnh rồi thì đến lượt em bôi kem chống nắng giúp anh."
Sau khi tiếng nói rơi xuống, Phó Hàn Xuyên cởi áo tắm dài, lộ ra thân hình màu đồng khỏe mạnh. Lại đỡ Lâm Chi Hạ vô lực đứng dậy, anh nằm trên ghế nằm, mà Lâm Chi Hạ thì bị anh ôm ngồi ở giữa hai chân.
Chờ Lâm Chi Hạ phản ứng lại, hai người đã biến thành tư thế ái muội như vậy.
Hơn nữa…
Cái mông trơn bóng của cô còn ngồi ở trên bụng Phó Hàn Xuyên, rành mạch cảm giác được một cây gậy vừa cứng vừa nóng chọc vào mông cô.
Đó là… côn th*t của anh…
Đêm qua cô còn liếm, còn ăn qua, dùng hành động thân mật nhất mà tiếp xúc.
côn th*t lại là một bộ tư thế hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang, bộ dáng cứng rắn, thô tráng dường như muốn đi vào thân thể của cô.
A…
Lâm Chi Hạ theo bản năng nuốt nước miếng, tiểu huyệt dựa gần thân thể của Phó Hàn Xuyên càng thêm ngứa đến khó nhịn, một cỗ một lại cỗ d*m thủy trào ra như là không thể thoát đi đâu được liền thấm đến trên người Phó Hàn Xuyên.
Cô mắc cỡ đỏ mặt, dùng sức co lại, đem tiểu huyệt kẹp chặt cũng đồng thời ngậm lấy d*m thủy dính dính.
Phó Hàn Xuyên ngay lúc Lâm Chi Hạ ngây người đã đưa kem chống nắng đến tay cô, lại cho cô một ánh mắt nóng cháy, nhắc nhở cô tiếp theo nên làm gì.