Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 45: Lâm Chi Hạ lại phiền não (2)




Phó Hàn Xuyên vì sao mà án binh bất động nhiều năm, chính bởi vì anh không có thời gian.

Sau khi Phó Hàn Xuyên tiếp nhận công ty của gia đình, công tác không chỉ có vội, hơn nữa còn thường xuyên công tác ở nước ngoài.

Khi đó, tập đoàn mới vừa thành lập công ty con ở châu Âu, thường thường vừa đi chính là vài tháng, thậm chí là nửa năm.

Phó Hàn Xuyên có một thói quen đó là suy nghĩ cặn kẽ, làm việc gì cũng đều phải chuẩn bị thật tốt. Chuyện cách xa người yêu khoảng thời gian dài đối với một cặp tình nhân mà nói, đó không phải là chuyện tốt.

Cho nên chỉ sợ lúc đó dù có theo đuổi được Lâm Chi Hạ thì anh cũng không có biện pháp giữ gìn đoạn tình cảm này.

Sau khi thận trọng cân nhắc, Phó Hàn Xuyên quyết định án binh bất động.

Anh bất động, cũng không có nghĩa là cái gì cũng đều không làm.

Phó Hàn Xuyên đối với Lâm Chi Hạ hiểu biết rất nhiều, bao gồm gia đình của cô, cũng bao gồm luôn cả người chị gái mà khi nhắc tới là cô lại muốn khóc.

Anh cũng đối với những người bên canh Lâm Chi hạ nghiêm mật giám sát, đặc biệt là những người đàn ông có ý với Lâm Chi Hạ, đem mỗi đoạn tình cảm đều bóp chết từ trong trứng nước. Đảm bảo trước khi anh xuất hiện, Lâm Chi hạ không thể yêu bất cứ người nào.

Lâm Chi Hạ đối với những việc này không biết gì cả.

Cô chỉ cảm thấy sau khi học đại học, có lẽ là không cần ở nhà nên sinh hoạt của cô phá lệ trôi chảy, cơ hồ không gặp qua sự tình khó khăn nào.

Cô lại không biết, sau sự sinh hoạt trôi chảy của cô tất cả đều là do Phó Hàn Xuyên âm thầm nỗ lực.

Dựa theo kế hoạch của Phó Hàn Xuyên, anh sẽ ở buổi lễ tốt nghiệp đại học của Lâm Chi Hạ mà xuất hiện, đối với cô nhất kiến chung tình, sau đó triển khai theo đuổi mãnh liệt, quen biết, yêu đương, kết hôn, đem Lâm Chi Hạ hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh.

Hết thảy đều giống bốn năm trước khi bọn họ gặp nhau ở buổi tốt nghiệp cao trung của cô.

Nhưng là kế hoạch của Phó Hàn Xuyên có chút biến hóa.

Lâm Chi Hạ còn chưa tốt nghiệp, ba mẹ Lâm đã an bài cô đi xem mắt, cơ hồ là dùng loại thủ đoạn mua bán muốn đem Lâm Chi Hạ mới tốt nghiệp mà gả ra ngoài.

Lúc ấy Phó Hàn Xuyên mới xử lý xong công việc ở công ty, rốt cuộc cũng có thời gian xử lý chuyện cá nhân, anh không chút nghĩ ngợi thiết kế cho buổi xem mắt hôm đó, anh sẽ xuất hiện với thân phận là đối tượng xem mắt của Lâm Chi Hạ…

Lúc sau hết thảy như là ấn nút tua nhanh, lập tức kết hôn.

Lâm Chi Hạ trở thành vợ của Phó Hàn Xuyên, bọn họ là Phó tiên sinh cùng Phó phu nhân.

Mà người con gái anh đã ẩn giấu trong đáy lòng nhiều năm như vậy hiện giờ đang nằm ở dưới thân anh.

Phó Hàn Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Chi Hạ, động tác trên đầu ngón tay ôn nhu mà lại quyến luyến. Giống như buổi tối của bốn năm trước, hiện giờ anh muốn làm lại việc đã không thành kia.

"Hức."

Lâm Chi Hạ một thân toàn mùi rượu, hô hô mà thở phì phò, cũng có thể là bị cái hôn môi vừa rồi của người đàn ông làm cho hơi thở nghẹn lại, thật vất vả mới có thể thuận lợi hô hấp, cô đột nhiên nấc một cái.

Vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi.

Cô mang theo đôi mắt ửng đỏ, cẩn thận nhìn về phía Phó Hàn Xuyên, trong mắt là một mảnh hỗn độn, còn mang theo một tia ngượng ngùng.

Cảnh tượng này, cùng với bốn năm trước giống nhau như đúc.

Nhưng mà đêm đó, Phó Hàn Xuyên cần phải ẩn nhẫn vì sợ làm kinh hách Lâm Chi Hạ non nớt.

Nhưng hiện giờ đối với anh mà nói, bọn họ là quan hệ vợ chồng thân mật nhất, thậm chí Lâm Chi Hạ đã sớm bị anh sờ đến quần áo xộc xệch, một mảnh da thịt tuyết trắng bại lộ trong không khí.

Dục vọng của anh càng thêm thiêu đốt hừng hực, côn th*t cứng rắn dưới lớp quần tây hận không thể lập tức tiến vào tiểu huyệt ướt át.

Nhưng mà——

Ngoài dự đoán, Phó Hàn Xuyên không có làm như vậy.

Anh không chỉ từ trên người Lâm Chi Hạ đứng dậy mà còn đi đến bàn trà rót một ly nước ấm, đỡ thân thể hư nhuyễn vô lực của cô chậm rãi ngồi dậy.

"Em muốn uống nước không?" Anh thấp giọng hỏi.

"Muốn." Lâm Chi Hạ giống như đứa trẻ bốn năm tuổi, chu đôi môi bị hôn đến đỏ rực, một bên trả lời, một bên gật đầu.

Phó Hàn Xuyên đem ly nước dán trên môi cô, chậm rãi đút nước vào miệng.

Âm thanh ừng ực ừng ực, nhẹ nhàng nhợt nhạt.

Lâm Chi Hạ chậm rì rì uống nửa ly nước, sau đó liền không động nữa, cũng không đẩy Phó Hàn Xuyên ra, môi vẫn dán trên miệng ly.

Chậm chạp như vậy, lại mang theo phản ứng chất phác, quả thực cùng bốn năm trước giống nhau như đúc.

Phó Hàn Xuyên cố nén dục vọng cũng vì việc này, bởi vì anh biết Lâm Chi Hạ uống say không chỉ ngoan ngoãn, hơn nữa còn phá lệ thành thật, đối với vấn đề gì cũng sẽ đem lời trong lòng nói ra hết.

Bằng không, cô cũng sẽ không ở một đêm kia mà lôi kéo tay Phó Hàn Xuyên sờ ngực của cô.

Phó Hàn Xuyên thấy cô không uống nước nữa, đem cái ly đặt bên cạnh. Anh ngồi trở lại bên cạnh Lâm Chi Hạ, vai kề vai, giống như ngồi trên ghế dài bốn năm trước.

"Chi Chi, gần đây có vui vẻ không?" Phó Hàn Xuyên phối hợp với tiết tấu của Lâm Chi Hạ, dùng giọng điệu chậm rãi hỏi.

Anh nhìn như bình tĩnh, sắc mặt trầm ổn không đổi, nhưng đáy lòng lại cất giấu khẩn trương không muốn ai biết.

Sau khi hỏi ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Chi Hạ, giống như sợ đáp án đã viết ở trên mặt cô.

Lâm Chi Hạ uống nước xong đã thanh tỉnh hơn chút ít, đầu lưỡi liếm một cái làm cánh môi càng thêm ướt át.

Lại một lần nữa, vừa gật đầu vừa trả lời.

Cô nói: "Vui vẻ."

Dừng một chút, lại nói: "Chị gái không có ở đây, có chút…vui vẻ."

Trong tiềm thức cô biết mình không nên trả lời như vậy, chính là từ sau khi chị gái xuất ngoại, trong lòng cô nhịn không được mà mừng thầm.

Phó Hàn Xuyên đối với câu trả lời của cô vừa thở dài nhẹ nhõm lại vừa có chút không vui, bởi vì cô vui vẻ cũng không phải vì anh.

Anh trầm mặt xuống, tiếp tục hỏi: "Vậy còn việc kết hôn? Cùng Phó Hàn Xuyên kết hôn, em có vui vẻ không?"

Vấn đề này, Lâm Chi Hạ trầm mặc hồi lâu rồi nói.

"Vâng..." Cô chớp mắt, suy nghĩ thật lâu mới nói ra: "Em không biết… ừm... Chắc là… chắc là vui vẻ đi…"

Nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Hàn Xuyên, cười cười với anh.

Là một kiểu trả lời ba phải thế nào cũng được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Thứ Phó Hàn Xuyên càng để ý chính là nụ cười tươi kia của Lâm Chi Hạ, có lẽ chính cô cũng không rõ ràng được đoạn hôn nhân này đã mang đến cho cô vui sướng.

Ngay sau đó, Phó Hàn Xuyên hỏi tiếp một câu.

Phần lớn đều là đơn giản, Lâm Chi Hạ say khướt vẫn có thể nghe hiểu, có thể trả lời, rồi lại là điều cô giấu trong lòng, ngày thường sẽ không nói ra.

Phó Hàn Xuyên đều tỉ mỉ nghe tất cả, cũng ghi tạc trong lòng, trên mặt lâu lâu toát ra biểu tình thận trọng, so với khi anh mở cuộc họp càng nghiêm túc hơn.

Chậm rãi rồi cũng đến vở kịch lớn của buổi tối hôm nay.

Hầu kết Phó Hàn Xuyên giật giật, anh không tự chủ được mà khẩn trương, ở bên tai Lâm Chi Hạ hỏi: "Vậy gần đây, em có việc gì phiền muộn không?"

- -----------------------------

Tên truyện xuất phát từ đây nha mọi ngườii =)))