Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 13




Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có âm thanh sột soạt của quần áo.

Phó Hàn Xuyên xoay người, tuy rằng không nhìn thấy những gì Lâm Chi Hạ làm nhưng nghe tiếng vang cũng không nhịn được ý nghĩ đen tối.

Thử tưởng tượng, cô đem quần áo trên người cởi xuống, chỉ còn nội y tuyết trắng bao quanh thân thể.

Lâm Chi Hạ hôm nay mặc nội y màu da, áo ngực ren mỏng manh tinh xảo như điểm xuyến cho đôi gò bồng đảo đẫy đà giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Quần lót ren màu da, hoa văn nho nhỏ kề sát từng tấc da thịt, đem bờ mông vừa cong vừa vểnh bao lại.

Cô trước tiên đem áo thủy thủ mặc vào, áo sơ mi trắng bởi vì giặt quá nhiều nên đã hơi cũ kĩ, vải áo cũng mỏng hơn, loáng thoáng có thể thấy được nội y bên trong.

Sau đó mặc đến chiếc váy màu lam dài, bắt đầu từ mũi chân trắng nõn theo hai chân thon dài một chút một chút hướng lên trên, cuối cùng dừng trên vòng eo mảnh khảnh, đem quần lót cùng đùi non che khuất.

Chỉ có cặp chân thon dài lại trắng mịn kia lộ ra bên ngoài...

Mới chỉ tưởng tượng thôi mà cổ họng Phó Hàn Xuyên đã khô nóng, ngực nhịn không được mà nặng nề phập phồng.

Nhớ lại thời điểm lúc làm tình, anh thích nhất chính là đem đôi chân thon dài của Lâm Chi Hạ treo trên eo hoặc là đặt lên vai.

Anh đột nhiên đổi ý, không muốn làm quân tử nữa, lập tức muốn xoay người lại.

Cũng ngay lúc này, thanh âm nhút nhát, sợ sệt của Lâm Chi Hạ truyền đến.

"Em... Em mặc xong rồi."

Phó Hàn Xuyên không có một chút chần chờ liền xoay người.

Anh nghĩ đến ý dâm vừa rồi của mình...

Không! Lâm Chi Hạ mặc quần áo thủy thủ so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn, đẹp đến mức hô hấp của anh dường như ngừng lại.

Lâm Chi Hạ so với thời cao trung cao hơn một chút nên váy có chút ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn, không tì vết.

Trên bờ mông lớn, cong vểnh là làn váy nhô lên, góc váy bay bay, đi lại nói không chừng có thể nhìn thấy mông tròn yêu kiều.

Eo cô vẫn nhỏ như thế, không có chút thay đổi nào, như được trời cao dành cho ưu ái.

Dọc theo đường cong lồi lõm, áo sơ mi gắt gao bao bọc lấy thân trên của cô. Đường cong đầy đặn trước ngực rõ ràng có thể thấy được, bên dưới cánh tay chính là bộ ngực mềm mại, đẫy đà.

Chỉ tiếc đôi tay của Lâm Chi Hạ đem ngực che lại, che khuất đi cảnh xuân hoa mỹ. Trên mặt ngượng ngùng, thậm chí còn không dám đối mặt với đôi mắt hừng hực lửa nóng của Phó Hàn Xuyên.

Dâm sắc diễm lệ và tràn đầy thanh xuân, hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược lại rất hòa hợp trên người của cô.

Mặc dù đã kết hôn nửa năm, nhưng khi thấy Lâm Chi Hạ như vậy, Phó Hàn Xuyên vẫn là cầm lòng không được mà lộ ra biểu tình kinh diễm.

Bụng dưới của anh không chỉ căng chặt, côn th*t cứng rắn mà dục vọng thậm chí đã vọt lên tới ngực, anh cố cắn chặt hàm răng đè áp xuống.

Phó Hàn Xuyên một bên chăm chú nhìn Lâm Chi Hạ, một bên kéo ghế dựa, thân hình cao lớn ngồi xuống, chiếm cứ không gian trống trải duy nhất trong căn phòng nhỏ.

Anh duỗi tay, lòng bàn tay mang theo ấm áp dán lên cổ tay của Lâm Chi Hạ, một tay đem người kéo đến ngồi trên đầu gối.

Vừa ngồi xuống, tầm mắt anh vừa khéo nhìn thẳng vào ngực của cô, cùng với tư thế phía trước không sai biệt lắm. Hơi thở quẩn quanh bên tai so với vừa rồi nóng cháy hơn nhiều.

Lâm Chi Hạ lấy tay che ngực, hô hấp thận trọng, trên mặt ngày càng đỏ lên. Khi toàn thân ngồi xuống trên đùi Phó Hàn Xuyên, cô cảm nhận được quần tây của anh phồng lên.

Anh không biết xấu hổ, cũng không biết che giấu gì cả, còn tùy tiện tách chân ra, lộ ra dương v*t cương cứng dưới lớp quần tây.

Cô mím môi không nói chuyện, trong lòng lại đang chửi thầm.

Phó Hàn Xuyên không biết điều này, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào đôi tay đang che chắn ngực của cô, đáy mắt sáng lên, nhìn ra trong đó có chút kì quặc.

"Chi Chi, bỏ tay xuống."

Khi nói chuyện, khóe miệng anh giương lên một độ cong nhất định, như có như không mà cười trộm cô.

Mỗi lần Phó Hàn Xuyên dùng âm thanh trầm thấp như vậy gọi tên cô, Lâm Chi Hạ vẫn luôn không có biện pháp cự tuyệt.

Sắc mặt cô ngượng ngùng, động tác chậm rãi, ngón tay đang bắt lấy áo sơ mi liền buông ra.

Mặt đỏ bừng, mang theo một tia ủy khuất, ấp úng nói: "Nút áo trên... cài không được."