Xe của Tiêu Duệ dần dần khuất sau ngã rẽ nhỏ. Cô cầm lấy điện thoại, đôi môi mỉm cười đi vào trong nhà. Lần này nhất định cô sẽ gặp được anh.
- Con về rồi sao, cánh phóng viên không làm khó con chứ ?
Cô vừa bước đến cửa nhà liền nghe thấy giọng mẹ cô vang lên từ trong nhà. Rồi bóng dáng bà xuất hiện, vội vã chạy đến bên cô.
- Con không sao, chỉ là hơi mệt một chút.
Cô đưa tay lên xoa xoa lưng bà rồi mỉm cười trả lời. Cô ôm lấy bà như để trấn an tinh thần. Lục Vy không muốn bà phải lo lắng cho cô, cô cũng muốn chính tay giải quyết chuyện của riêng mình.
- Vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi. Có đói không ? Mẹ mang gì lên cho con nhé.
Bà lo lắng hỏi cô, đôi mắt đảo quanh trên gương mặt đang mệt mỏi của cô. Trong lòng bà như đang xót xa đứa con gái của mình mà khẽ nhíu mày. Cô gầy hơn, xanh xao hơn nhiều so với lúc bà gặp cô lần đầu tiên.
- Con không sao, con chỉ muốn ngủ một lát thôi.
Sắc mặt cô cũng dần kém đi cho thấy bản thân cô thực sự mệt mỏi rồi. Bà đau lòng vuốt tóc cô, ánh mắt mang theo sự thương xót. Khóe mắt bà cay cay, cổ họng nghẹn đắng nhưng lại không thể bật khóc. Hứa lão gia thấy bà vẫn còn đang chần chừ liền đi tới nắm lấy tay bà rồi kéo ra.
- Em để cho con lên phòng nghỉ ngơi trước đã, có gì rồi chúng ta bàn bạc sau.
Hứa phu nhân cố nén nước mắt vào trong rồi đứng sang một bên để cô đi lên phòng. Lục Vy mỉm cười, ôm hôn bà rồi mới đi lên lầu. Cô mở cửa phòng rồi ngay lập tức vứt túi xách sang một bên để chạy ngay vào phòng tắm.
Dòng nước mát lạnh ôm lấy da thịt cô làm cô phần nào quên đi những mệt mỏi của hiện tại. Cô thả người trôi theo làn nước để cảm nhận cơ thể cô đang muốn gì. Bất giác hình ảnh của anh lại hiển hiện trong tâm trí của cô. Cô phải nhanh chóng đến gặp anh, cô sợ rằng nếu đến trễ một bước thì có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại anh nữa.
Lục Vy thay đồ rồi bước ra khỏi phòng tắm. Cô đi đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống. Muốn vào được căn nhà đó thì bước đầu tiên cô phải có sơ đồ của căn nhà. Nhưng hiện tại cô không có nó chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà vẽ ra.
" Nếu như chỗ đó chưa được làm lại thì mình có thể đi vào từ lối đó. "
Cô mỉm cười đánh dấu X đỏ vào một nơi trên sơ đồ cô vừa vẽ. Căn nhà đó có một cánh cửa nhỏ để thoát hiểm nằm ở phía sau. Nó có kích thước vô cùng nhỏ, chiều cao cũng chỉ bằng một đứa trẻ năm tuổi. Nhưng nếu cô nằm xuống vẫn có thể dễ dàng đi vào trong.
" Là căn phòng phía Bắc trên lầu ba hai hay căn hầm ở sâu dưới lòng đất đây ? "
Cô suy đi nghĩ lại chẳng biết họ có thể giam anh ở đâu. Nhưng đối với một gia đình chỉ có duy nhất một đứa con trai nối dõi là Phó Minh Lâm thì nhất định họ sẽ không dám phạt anh quá đáng. Nếu vậy chỉ còn có căn phòng phía Bắc trên lầu ba.
Căn phòng đó có cửa sổ ở ngay trên lối đi vào của căn nhà nên chỉ cần cô tránh được camera ở khu vườn phía sau sẽ có thể thuận lợi đi lên trên. Nhưng nếu cửa sổ đóng thì chỉ còn cách dùng phòng khác để đi vào.
- Được rồi, lối đi có sẵn giờ chỉ cần đồ trợ giúp nữa là xong.
Cô mỉm cười đi đến tủ lấy ra một bộ đồ đen. Quần bò dài ôm lấy chân kết hơp với áo cúp ngực bên trong lớp áo khoác vest. Đeo kính đen, khẩu trang bịt kín cô mới dám đi từ cửa sau ra ngoài. Giờ này ba mẹ cô đang ở trên phòng còn hai anh chị đã ra ngoài từ sáng nên cô dễ dàng trốn ra ngoài.
- Taxi.
Đứng ở một ngã tư đường, cô gọi một chiếc taxi tới rồi nhanh chóng lên xe để rời đi. Đầu tiên là mua một cuộn dây thừng để giúp cho việc leo lên trên phòng anh dễ dàng hơn. Cũng may là ngày trước cô khá giỏi trong những việc như leo trèo. Thể chất của cô cũng khá tốt vì thời còn đi học cô nằm trong đội bóng chuyền nữ đi tham dự các giải lớn quốc tế của trường.
Sau khi mua xong dây thừng cùng một bộ đồ dễ dàng để hành động cô liền quay trở về Hứa gia. Cô đi con đường cũ lên phòng, thay quần áo sau đó nghĩ về kế hoạch tối nay.
- Lục Vy, con có ở trong phòng không ?
Cô giật ngồi bật dậy. Trên người cô vẫn là bộ đồ khi nãy chưa kịp thay ra. Đôi mắt cô liếc nhìn một vòng rồi nhanh chóng cởi áo khoác chạy vào phòng tắm. Hứa phu nhân đẩy cửa bước vào chỉ thấy căn phòng trống trơn với chiếc áo khoác vest vứt trên ghế sofa.
- Con đang tắm, mẹ đợi con một chút con sẽ ra liền.
Cô cởi bộ đồ ra nhanh chóng rồi với lấy bộ váy ngủ treo trên mắc mặc vào. Nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô liền mở cửa rồi nhìn thẳng về phía chân giường. Cuộn dây thừng cùng bộ đồ cô vừa mua vẫn còn đang ở dưới đất còn mẹ cô thì đang tiến lại gần cô hơn.
Lục Vy lùi dần người về phía sau rồi đưa chân đá hai vậy thể lạ kia vào gầm giường.
- Con sao vậy ?
Thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên bà liền hỏi. Cô cố mỉm cười rồi trả lời.
- Con... con không sao.
Hứa phu nhân nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ rồi cũng bỏ đi hết những hoài nghi mà nói.
- Sương Hoa phu nhân đang đợi con ở dưới lầu. Bà ấy đặc biệt đến thăm con đấy, con nhanh xuống lầu đi.
Sương Hoa phu nhân sao ? Tại sao bà ấy lại đến vào ngay lúc này chứ. Nhưng dù sao cô cũng rất muốn gặp bà ấy vì cô từng là học trò của bà và cũng không có thù oán gì với bà cả nên cô yên tâm hơn phần nào.
- Vâng, con thay quần áo xong liền xuống nhà.
Hứa phu nhân gật đầu rồi vuốt nhẹ tóc cô.
- Đừng làm gì quá sức, nếu con mệt mỏi quá hãy dừng lại và nghỉ ngơi. Thế giới ngoài kia luôn có Hứa gia bảo vệ con.
Cô gật đầu mỉm cười.
- Vâng.
Trong lòng cô lúc này như nắng hạ cuối đông. Biết bao nhiêu chuyện dồn dập đổ lên người cô như một trận bão tuyết lớn và Hứa gia chính là tia nắng hạ ấm áp xua tan đi cái lạnh giá ấy.
Hứa phu nhân quay người đi xuống lầu để lại cô một mình trong phòng. Vì không muốn Sương Hoa phu nhân phải đợi lâu nên cô cũng đi thay quần áo rồi xuống dưới lầu.
- Phu nhân.
Cô bước xuống từ trên lầu rồi đi đến chào hỏi. Sương Hoa phu nhân mặc một chiếc váy bó ngắn, bên trên là áo len cùng với chiếc khoác hiệu Dior. Tất cả đều là một màu trắng tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp ở tuổi tứ tuần của phu nhân.
Nghe thấy giọng cô, bà đặt tách trà xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn.
- Nghe nói con ốm đi nhiều nên ta đặc biệt tới đây thăm con.
Bà quay người lại cầm lấy chiếc hộp trên tay cô hầu gái phía sau.
- Ta đem qua cho con một chút trà Phổ Nhĩ. Loại trà này giúp thư giãn tinh thần, tăng cường sức khỏe. Dạo này con cũng phải giải quyết nhiều chuyện sẽ dẫn đến căng thẳng mệt mỏi nên ta nghĩ trà Phổ Nhĩ sẽ hợp với con.
Cô nhìn chiếc hộp sang trọng đặt trên bàn mà trong lòng không khỏi tò mò loại trà Phổ Nhĩ là trà gì. Cô chỉ biết đó là loại trà đắt đỏ của giới thượng lưu chứ chưa từng được nhìn thấy bao giờ.
- Con cảm ơn phu nhân, người đã có lòng rồi.
Cô mỉm cười nhận lấy đồ từ tay Sương Hoa phu nhân. Bà gật đầu rồi đứng dậy.
- Ta còn có chuyện phải làm. Đồ cũng đã giao rồi, ta xin phép được về trước. Con đang mệt thì nghỉ ngơi sớm, không cần ra tiễn.
Nói rồi bà quay người đi ra cổng. Xe của phu nhân cũng đã đứng đó chờ từ lâu.