Cô nhẹ động quay sang bên phải thì bắt gặp một thân hình rắn chắc. Hơi thở đều đều của anh làm cô bất giác mà mở mắt tỉnh dậy. Lục Vy nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh nơi phòng ngủ quen thuộc. Hôm qua sau khi làm xong cô nhớ là cô đã thiếp đi. Và sau đó... anh lại đưa cô về phòng.
Cô ngồi dậy mới phát hiện là bản thân đã được tắm rửa sạch và mặc một chiếc váy ngủ. Lục Vy bất giác mỉm cười, nhìn người con trai đang nằm bên cạnh mình. Lúc nào cũng vậy, anh luôn cho cô cái thứ cảm giác an toàn đến lạ. Cô lật chăn sang một bên rồi đi xuống giường vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Anh thấy tiếng động cũng nhíu mày mà mở mắt ra thì thấy cô đã dậy từ bao giờ.
- Sao em dậy sớm vậy ?
Anh ngồi dậy vươn vai, không quên nhìn theo cô với ánh mắt ôn nhu.
- Dậy sớm còn chuẩn bị đến chỗ học chứ. Hôm nay em có hẹn với Sương Hoa phu nhân mà.
Cô với lấy chiếc khăn rửa mặt rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Anh vươn vai ngồi tựa lưng ra sau đầu giường rồi lặng lẽ ngắm nhìn cô trong bộ đồ ngủ có thể gọi là quyến rũ. Nhìn hoài nhìn mãi có lẽ nhìn cả đời anh cũng không chán người con gái này mà chỉ có thể là mê hơn. Bất chợt màn hình điện thoại sáng lên hiển thị dòng tin nhắn của Tử Linh. Anh cầm lấy điện thoại ở bàn rồi bật lên xem tin nhắn.
" Anh mau về nhà, mọi chuyện vỡ lẽ rồi. Phó phu nhân đã biết anh vẫn còn qua lại với chị Lục Vy. Ba mẹ em cũng biết chuyện em và Lăng Sở còn bên nhau. Anh cố gắng xoa dịu hai bác còn về phía em anh đừng quá lo. "
Tin nhắn này có lẽ là tin nhắn cuối cùng của Tử Linh vì con bé nếu bị phát hiện còn qua lại với Lăng Sở thì bây giờ cũng đã bị bắt về Mạc gia. Điện thoại của anh cũng có hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ ba mẹ và những tin nhắn dài triền miên suốt đêm qua của hai người.
Cánh phóng viên và nhà báo đang bao vây lấy cổng của Phó gia. Chuyện anh gặp cô ngày hôm qua và lúc anh bế cô lên xe bị một kẻ săn tin chụp lại. Hình ảnh cả hai tràn lan trên các trang báo và trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả người nhà Hứa gia cũng mới biết về tin tức này nhưng dường như đã đoán được mối quan hệ của hai người từ trước nên không quá bất ngờ.
Anh lướt điện thoại lên xem các trang báo lớn hàng đầu. Tất cả đều có hình ảnh của anh và cô đứng ở bảng tin hot và đầu các trang thông tin.
" Lộ hình ảnh chủ tịch Phó ở bên nữ minh tinh mới nổi Tô Lục Vy. "
" Quan hệ bất chính của chủ tịch tập đoàn phó gia mà tam tiểu thư Tô Lục Vy nhà Hứa gia. "
" Tin hot : Chủ tịch Phó Minh Lâm và nữ minh tinh Tô Lục Vy có quan hệ gì ? Người phụ nữ được Phó thiếu gia bế về công ty là ai ? "
Tất cả đều đang đồng loạt hướng về phía cô và anh. Tất cả các mũi dao đều đang chĩa thẳng về phía cô. Hơn hết anh còn là người có gia đình, cô lại là vợ cũ của anh trên danh nghĩa. Nếu mọi chuyện bị phát hiện cả hai đều phải gánh chịu lời dư luận dèm pha. Anh không muốn người con gái của anh phải chịu thêm áp lực nữa, cũng không muốn cô phải chịu tổn thương.
- Minh Lâm, Phó Minh Lâm, này anh làm sao vậy ?
Anh mải mê chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà cô đứng ở trước mặt lúc nào cũng không biết. Lục Vy nhíu mày, tay cầm khăn lau tóc nhưng ánh mắt lại nghi hoặc nhìn anh.
- Anh sao vậy ? Có chuyện gì à ?
Anh vội vã tắt điện thoại đi rồi ném sang một bên. Hiện tại vẫn nên giấu cô về chuyện này. Nhưng thông tin đang tràn lan trên mạng hơn hết cả thế giới này biết chẳng lẽ cô lại không biết. Dù mọi chuyện có ra sao anh cũng nhất định sẽ bảo vệ cô.
" Cốc, cốc, cốc. "
- Chủ tịch, có chuyện rồi. Cánh nhà báo đang bao vây lấy cửa công ty đòi gặp chủ tịch.
Cô giật mình buông tay anh ra rồi đi đến nhìn xuống phía dưới. Một đám đông bao vây lấy cửa công ty, nhìn từ trên xuống như kiến vỡ tổ vậy. Cô nhíu mày, bàn tay nhẹ chạm lên cửa kính. Bất giác từ phía sau anh đi tới ôm lấy eo cô rồi gục đầu lên vai cô.
- Đừng sợ, anh vẫn ở đây.
Anh đưa mắt nhìn xuống đám người đông nghịt phía dưới mà trong lòng lại trào lên cảm giác lo lắng. Điện thoại vẫn đang sáng hiển thị cuộc gọi của mẹ anh và những dòng tin nhắn dài của bà. Điện thoại của cô cũng có dài những cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của Hứa gia. Cô thở dài, đưa tay chạm vào tay anh.
- Lần này hãy để em đối mặt cùng anh. Đừng đẩy em ra xa, em đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả và cũng đủ mạnh mẽ để ở bên anh.
Đã đến lúc cô sống cho bản thân và sống cho tình yêu của cô. Cô không còn yếu đuối như cái ngày cô bước chân ra khỏi Phó gia, chấp nhận cầm lấy tờ đơn ly hôn rời khỏi anh. Cô không còn yếu đuối như cái ngày cô chạy ra khỏi nhà và khóc dưới mưa. Cô bây giờ đã là một phiên bản khác.
Lục Vy quay người cầm lấy chiếc điện thoai gọi cho Tiêu Duệ. Phía bên kia bắt máy trong vòng một giây, có lẽ là đã đợi điện thoại của cô từ rất lâu rồi.
- Chị Lục Vy, chị đang ở đâu vậy ? Em và Hứa phu nhân đều đang rất lo cho chị. Còn hình ảnh ở trên các trang mạng nữa, nó có phải là thật không ?
Cô chưa kịp nói gì thì Tiêu Duệ đã hỏi cô tới tấp. Lục Vy nhíu mày đưa điện thoại ra xa để tránh giọng Tiêu Duệ quá to ảnh hưởng tới tai cô.
- Tiêu Duệ, em nghe chị nói. Hiện giờ chị đang ở chỗ Phó chủ tịch, đợi sau khi cánh nhà báo rời đi chị mới có thể xuống. Khi nào chị gọi em tới đón thì em đi cửa sau nhé.
Tiêu Duệ phía bên kia như chết lặng. Vậy ra tin tức ở trên các trang báo kia là đúng. Từ giờ sự nghiệp của cô biết đi về đâu đây ? Chỉ là vài tháng ngắn ngủi ở bên nhau nhưng thực sự Tiêu Duệ đã rất thích con người và cách làm việc của cô. Cho đến bây giờ đã không nỡ rời xa.
- Vâng... nhưng chị định xử lý chuyện này ra sao ?
Giọng nó trầm hẳn xuống, không còn dồn dập và gấp gáp như khi nãy. Cô suy nghĩ một chút, quay sang nhìn anh rồi trả lời.
- Công khai. Trước giờ chị đã giấu mọi người quá lâu, bây giờ mọi chuyện đổ bể vẫn nên mạnh mẽ mà đối đầu. Dù là tốt hay xấu chị vẫn nhận lấy, chị muốn một lần đứng lên để tranh giành tình yêu của mình.
Lời nói này của cô lại thêm phần thuyết phục Tiêu Duệ hơn. Con bé cũng có hướng suy nghĩ lạc quan và tích cực hơn. Nó thầm cầu mong cho cô và cũng muốn ở bên cạnh cô giúp đỡ cô.
- Em tin chị sẽ làm được.
Lúc này đây nó chỉ biết động viên và cô vũ tinh thần cho cô. Tưởng chừng rằng điều nhỏ nhoi ấy không là gì nhưng nó lại khiến cô có thêm nhiều sức mạnh. Chỉ cần trong cuộc chiến này có người đứng về phía cô thì cô nhất định sẽ không dừng bước.
Lục Vy mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía xa nơi chân trời.
- Cảm ơn em.
Phía bên kia không nói thêm gì nữa, có lẽ là đã quá xúc động. Tiêu Duệ buông điện thoại xuống, nhìn vào màn hình rồi ấn tắt. Cô chỉ nhận được vài tiếng " tút, tút " kéo dài rồi lặng hẳn. Lục Vy đặt điện thoại lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
- Giông bão tới rồi.