Người đàn ông lịch lãm cầm bó hoa trên tay đó là anh. Gương mặt ủ rũ liền trở nên bừng sáng khi vừa nhìn thấy cô đi ra. Khoảnh khắc nhìn thấy cô bước từ xa lại gần tìm anh như đập nhanh hơn. Là do đã lâu ngày mới được gặp lại cô hay là do lúc nào cũng thế, vốn sẵn trái tim này chỉ đập vì cô.
Anh cầm bó hoa đi đến lại gần cô, cô cũng mỉm cười tiến đến lại gần anh.
- Sao anh lại ở đây ? Chẳng phải bây giờ anh có một cuộc họp quan trọng sao ?
Cô đưa tay cầm lấy bó hoa anh tặng cho mình. Là một bó hoa hồng tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho cô. Cô biết và bó hoa cũng có thêm một vài cành violet.
Anh mỉm cười vòng tay qua ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại gần mìn. Gương mặt anh cúi dần xuống sát lại gần cô. Bốn mắt nhìn nhau anh khẽ mỉm cười đưa tay lên chạm vào khoé miệng cô.
- Công việc ? Nó quan trọng bằng em sao ?
Đối với anh thì trên đời này Tô Lục Vy là nhất, vợ của anh vẫn luôn hơn tất cả những thứ xung quanh anh. Dù cho đó có là công việc, là một cuộc họp, là một dự án mới hay là một bản hợp đồng đáng cả chục tỷ đi chăng nữa thì anh vẫn có thể bỏ vì cô. Cô cũng mỉm cười vòng tay qua ôm lấy.
- Anh đúng thật là, là giám đốc như thế đấy. Bây giờ lại trốn họp để chạy ra đây với em sao ?
Cô ra giọng trách móc anh nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Bởi vì cô cũng có thể bỏ tất cả vì anh, anh cũng có thể bỏ tất cả vì cô. Hai người tôn trọng nhau trao cho nhau cái được gọi là tình yêu. Anh mỉm cười, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.
- Em không thích sao ?
Cái hơi thở ấm nóng phả ra, luồn lách vào bên trong tai cô khiến cô bất giác đỏ mặt. Cả người cô run lên, một cảm giác khó chịu nhưng kích thích xâm chiếm lấy cơ thể.
Khoé môi anh vẽ nên một nụ cười, anh cúi xuống bế cô lên rồi đi đến chỗ xe. Lấy chìa khoá từ trong người cô, anh mở cửa xe rồi đặt cô vào bên cạnh.
" Cạch. "
Cửa xe ôtô đóng lại mang theo một chút dư vị còn vương. Anh cầm lấy bó hoa đặt lên trên ghế trước rồi đè lên cơ thể mảnh mai nhỏ bé kia. Cô nằm dưới thân anh, nhỏ bé như một chú mèo con đang ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của chủ nhân mình. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng của cô rồi nhỏ giọng.
- Mới chỉ như vậy thôi em đã bị kích thích rồi sao ?
Cô mơ hồ nghe được giọng nói trầm của anh cùng hơi ấm đang bao trùm lấy cơ thể cô. Lục Vy nhíu mày, cố lấy lại thần sắc rồi đưa tay cố gắng đẩy anh ra.
- Ở đây không được. Lỡ như chúng ta bị nhìn thấy thì sẽ có chuyện lớn mất.
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị cơ thể to lớn kia chặn lấy. Anh nắm lấy vai cô rồi lại đè cô xuống ghế sau. Gương mặt anh áp sát vào cô, đôi mắt đã trào dâng lửa tình.
- Em nghĩ rằng bây giờ còn có thể dừng lại sao ?
Không để cô kịp thích ứng anh liền chiếm hết tiện nghi của cô. Minh Lâm cúi xuống đặt lên đôi môi nhỏ kia một nụ hôn dịu dàng. Không khó để dây dưa với cô, tách đôi môi đang phòng thủ kỹ lưỡng kia ra rồi xâm nhập vào bên trong. Anh luồn lách vào sâu, thám hiểm từng nơi rồi trêu chọc cô. Lục Vy nhíu mày, hơi thở gấp gáp dồn dập theo từng lần anh trêu chọc cô. Cánh tay cô buông xuống, cả người mềm nhũn không có lấy một chút sức nào.
Dây dưa với đôi môi nhỏ kia một hồi anh mới lưu luyến mà bỏ ra. Cô nhanh chóng thở gấp, cố hít lấy cái thứ không khí vốn đang bị cạn kiệt bên trong mình. Nơi khoé miệng cô còn để lại một vệt tơ vương dài kéo xuống đến cổ.
Anh nâng gương mặt đỏ ửng của cô lên, vuốt ve mái tóc dài đang buông xoã. Cô vẫn xinh đẹp như vậy kể cả là lúc trên sân khấu hay là ở đây.
- Lâm... nhỡ bị phát hiện...
Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị anh chặn lại.
- Suỵt... đừng lớn tiếng, sẽ không ai thấy đâu.
Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tóc cô rồi trượt xuống xương quai xanh quyến rũ. Lần trước anh để lại dấu trên người cô phải mất đến hai tuần mới hết lần này anh lại muốn để lại thêm vết nữa sao ?
Không gian trong xe khá chật hẹp nên hai người dường như là chỉ có một góc giành cho nhau. Anh nằm trên cô, tay phải nắm lấy tay cô ghì chặt xuống ghế. Cô cũng mặc cho anh giữ lấy tay còn cơ thể thì nghe theo sự chỉ dẫn của anh. Tuy vậy lý trí vẫn đang mách bảo cô không nên làm ở nơi như này. Nhưng lý trí làm sao thắng lại được con tim và cơ thể đang khao khát được anh chạm vào.
- Có vẻ nằm như này không được thoải mái cho lắm.
Đúng thật là không gian trong xe vô cùng chật hẹp. Để nói về cô thì còn có thể thoải mái một chút nhưng cơ thể anh to lớn như này nhất định là rất khó chịu.
- Đúng vậy đó. Hay chúng ta dừng lại nhé.
Anh nhíu mày đưa mắt nhìn xuống tên tiểu quỷ đang hứng tình. Ánh mắt cô cũng thu gọn lại rồi nhìn xuống phía dưới anh. Không phải chứ ? Chỉ mới hôn thôi mà. Cô thở dài, than thân trách phận nhưng vẫn phải nghe theo anh.
Anh suy xét nhìn cái chỗ chật hẹp của hai người đang nằm rồi lại nhìn cô. Đúng thật là như này rất khó để hành động. Minh Lâm suy nghĩ một chút rồi nắm tay cô kéo dậy. Lục Vy cũng chỉ biết thuận theo ý anh rồi ngồi dậy. Anh bế cô rồi đặt lên trên đùi. Để cô ngồi lên anh, Minh Lâm đưa mắt nhìn qua cô.
- Thế nào ? Như này thì tiện hơn nhiều rồi đúng không ? Cũng thoải mái hơn nữa. Vừa tiện cho em cũng tiện cho anh. Không phải tốt hơn sao ?
Anh mỉm cười ngước lên nhìn cô. Lục Vy nhíu mày nhìn biểu cảm của anh.
" Đúng thật là tư thế này tiện hơn khi nãy nhiều. "
Không đợi cô kịp phản ứng anh đã cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô. Bàn tay không an phận mà đi xuống cởi từng chiếc cúc áo ra. Phía trước mắt anh là vùng đồi núi chập chùng đang ẩn hiện sau lớp áo. Vừa quyến rũ lại có chút bí ẩn.
Tay trái của anh vòng ra sau ôm cô lại để tránh cho việc cô ngã về phía sau. Tay phải lại cởi nốt chiếc áo sơ mi và lớp áo hộ vệ cuối cùng của cô ra. Bàn tay hư hỏng bao trọn lấy nơi mềm mại nhấp nhô kia, khuôn miệng anh không ngừng đảo điên nhũ hoa nhỏ. Cô cong người, cố gắng lấy tay che miệng để tránh phát ra những âm thanh rên rỉ.
Một sợi chỉ bạc vương lại trên khoé môi nối liền đến nơi nhũ hoa nhỏ. Cô thở dốc, đưa tay lên nắm lấy tóc anh. Minh Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mang theo chút si tình của một người con trai yêu cô suốt ngần ấy năm. Anh mỉm cười, vòng tay ôm cô vào lòng.
- Này minh tinh, em có muốn làm chuyện hư hỏng với tôi không ?
Cô bật cười gõ nhẹ vào đầu anh. Khoé môi anh cong lên thành một nụ cười gian xảo vô cùng. Nhưng trong mắt cô đó chỉ là một nụ cười đơn thuần. Người con trai với gương mặt hút ánh nhìn này là người cô yêu nhất.
- Cái gì mà minh tinh chứ ? Em chỉ là một cô gái nhỏ bon chen trong đám người đông đúc thôi.
Nhìn thấy nụ cười toả nắng của cô cũng phần nào khiến anh cảm thấy vui hơn. Ít nhất cô gái của anh vẫn đang mỉm cười mỗi ngày.