Tiếng người dẫn chương trình vang lên kèm theo đó là điệu nhạc du dương được bật. Cô từ trên bục cao của sân khấu đi xuống, nhị thiếu gia Ninh Thoại liền chạy đến đưa tay ra đỡ cô.
- Cảm ơn anh.
Cô mỉm cười cảm ơn hắn rồi đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng anh. Không khó để tìm anh trong đám đông vì anh vô cùng nổi bật. Tuy là mặc bộ vest đen giống với những thiếu gia ở đây nhưng ở anh có một thứ gì đó vô cùng đặc biệt. Nó đặc biệt tới nỗi chỉ cần là anh thì lúc nào cô cũng có thể nhận ra.
Từ một góc khuất của bữa tiệc anh nhàn nhạt cầm ly rượu lên rồi uống cạn. Bên cạnh là Tử Linh đang cười nói tiếp chuyện với mấy vị tiểu thư. Ánh mắt anh chợt nhận ra cô, phía xa kia cô cũng đang dõi theo anh. Minh Lâm mỉm cười dịu dàng rồi nhìn lại cô trong sự mê hoặc của người con gái kia.
" Vợ mình sao có thể xinh đẹp được như vậy. "
Anh cứ mỉm cười như tên ngốc rồi nhìn theo cô. Từng bước đi đến từng cử chỉ hành động của cô đều khiến anh không thể rời mắt. Anh ghi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhất của cô rồi lưu lại vào trong tim.
- Phó tổng, sao lại ngồi một mình ở đây thế này ?
Anh giật mình đưa mắt nhìn theo chủ nhân của giọng nói. Sống mũi cao, gương mặt anh tuấn cùng bộ vest trắng vô cùng lịch lãm. Hắn chính là Kiến Đông đại thiếu gia của Nhất thị. Là một người khá thân với anh, hắn ta dường như cũng hiểu được anh lấy bảy phần.
Năm mười tám tuổi cậu ta đi du học bên Mỹ chỉ để lại cho anh một dòng tin nhắn vỏn vẹn vài chữ " tôi đi du học, bảy năm sau sẽ về. "
Vậy là từ đó tới nay anh và hắn cũng chỉ nói chuyện điện thoại, lâu lâu nhắn qua vài tin. Anh công việc bận rộn lại thêm có cô ở bên cạnh nên cũng chẳng đoái hoài gì tới việc sang Mỹ tìm hắn.
- Sao lại ở đây ? Chẳng phải đang du học bên Mỹ với cô em xinh đẹp nào sao ?
Anh chẳng buồn nhìn hắn vẫn thản nhiên cầm ly rượu trên tay. Ánh mắt anh chăm chú quan sát từng biểu cảm đến hành động của cô rồi lại mỉm cười. Hắn thở dài, đúng là con người nghiện vợ khác hoàn toàn so với trí tưởng tượng của hắn.
Kiến Đông ngồi xuống bên cạnh anh, hai chân vắt chéo rồi nhìn về phía cô gái nổi bật giữa đám đông. Quả thực là quá xinh đẹp đi, nói không chừng nếu cô chưa có chủ thì hắn nhất định sẽ cua cô.
- Chậc chậc, mắt nhìn của Phó thiếu gia đúng là tốt thật. Một người vừa xinh đẹp, dịu dàng lại biết cưa xử như vậy nhất định là gu của biết bao chàng trai.
Hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi đánh giá. Anh không để ý tới lời nói của hắn mà vẫn chăm chú nhìn theo cô. Nói gì đi nữa thì cô cũng là đẹp nhất trong mắt anh rồi đâu cần phải để hắn nói ra.
- Này Phó Minh Lâm, cậu làm gì mà mang được con gái nhà người ta về vậy hả ?
Hắn quay sang anh rồi hỏi, gương mặt có ý cười cũng có ý trêu chọc. Đến lúc này thì anh không thể ngồi yên được nữa, sự bình yên vốn có của anh lại bị một tên nhiều lời phá hỏng đúng thật là chỉ muốn đánh chết cậu ta. Minh Lâm nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua hắn, lông mày không tự chủ mà nhếch lên.
- Cậu nói xem là bằng cách nào ?
Nhìn thấy thái độ của anh như vậy hắn cũng ngầm hiểu được ý sâu xa trong đôi mắt sắc bén ấy. " Nếu như cậu không im miệng tôi sẽ giết cậu ngay lập tức." Là vậy đấy, hắn vừa đi một quãng đường xa để trở về chỉ mong được gặp lại anh mà anh nỡ lòng nào vì một cô gái lại giết hắn. Đúng là quân tử không qua được ải nhi nữ, đến đứa bạn thân nhất của hắn cũng bị kéo theo rồi.
" Mẹ mua cho em con heo đất.
Mẹ mua cho em con heo đất.
Í o i ò ... "
Anh nhíu mày khó chịu quay sang nhìn hắn lần nữa. Cái thứ gì đây không biết, hắn có phải là Nhất Kiến Đông bạn của anh không vậy ? Nhận thấy tính mạng của bản thân đang bị đe doạ hắn liền cười khổ rồi nói.
- Được được, tôi sẽ thay nhạc chuông điện thoại ngay lập tức. Đừng nóng, đừng nóng.
Sau câu nói đó hắn liền chạy thẳng ra bên ngoài. Anh nhìn theo cái bóng trắng trắng khuất sau cánh cửa mà không hỏi bất lực. Thôi thì coi như đời này anh chọn nhầm bạn rồi đi.
Minh Lâm quay lại nhìn về phía cô đang đứng. Ánh mắt anh chợt đứng hình rồi không thể ngồi yên mà đứng dậy. Cô đang vui vẻ cười nói với một tên con trai lạ mặt mà không phải anh. Minh Lâm bất giác cảm thấy lo lắng cho vị trí của mình trong tim cô liền ra ngoài rồi cầm điện thoại lên gọi cho cô.
Lục Vy giật mình nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng. Sao anh lại gọi vào lúc này chứ ? Cô nhìn về phía anh ngồi lại không thấy anh đâu nữa liền quay sang chào vị thiếu gia kia rồi rời đi.
- Alo.
Đi đến một nơi khá vắng cô mới bắt máy nghe điện thoại của anh.
- Lục Vy...
Phía sau cô vang lên giọng nói của anh, Lục Vy giật mình quay lại chút nữa thì đánh rơi điện thoại. Chân cô vô thức mà vấp phải váy khiến cả cơ thể cô ngã về phía sau. Cô nhắm mắt lại sợ hãi mà chờ đợi cơ thể tiếp đất.
Nhưng đợi mãi mà chưa thấy gì cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ anh bao quanh cô. Lục Vy mở mắt ra, gương mặt anh gần sát cô dường như chỉ còn cách 1cm nữa là có thể chạm. Hai má cô bắt đầu ửng đỏ, Lục Vy đưa tay lên rồi đẩy anh ra.
- Anh... anh làm gì ở đây vậy ?
Cô bối rối đẩy mãi nhưng anh không chịu buông. Minh Lâm chỉ im lặng rồi đưa tay lên môi cô ra hiệu im lặng. Anh bắt đầu cúi xuống, vòng tay qua ôm cô rồi đè hẳn cô vào tường. Đôi môi ấm nóng của anh chạm vào môi cô, chiếc lưỡi hư hỏng của anh luồn vào trong khuôn miệng của cô không một chút khó khăn.
- Ưm...
Cô nhíu mày, vòng tay qua ôm lấy anh. Chân cô như mềm nhũn mà không đứng vững nổi dần dần trượt xuống. Anh vẫn thô bạo mà chiếm lấy đôi môi nhỏ của cô, tay ôm lấy cô giữ cho cơ thể bé nhỏ trong lòng anh không ngã xuống.
Sau một hồi đùa nghịch bên trong hút hết mật ngọt của cô anh mới buông ra. Đôi mắt Lục Vy long lanh, cả người mất sức mà ngã vào lòng anh. Tại sao anh mới chỉ hôn mà cô đã phản ứng gay gắt đến vậy thì câu trả lời là cơ thể cô vô cùng nhạy cảm. Anh biết điều đó nên mỗi lần làm đều khiến cô rơi vào khoái cảm triền miên cuốn theo anh.
- Vợ... sao em lại cười nói với tên thiếu gia kia như thế ? Anh nhìn qua là biết hắn có ý đồ với em rồi...
Anh gục vào vai cô mà nhỏ giọng còn không quên ghé sát vào tai cô để nói. Cả người cô như bị anh khoá chặt không thể cử động càng không có sức để đẩy anh ra. Lục Vy đưa tay lên bám lấy anh rồi trả lời.
- Em chỉ là tiếp hắn một chút, không hề có ý gì cả.
Cô ôm lấy anh như chìm đắm hẳn trong hơi ấm của anh. Bàn tay hư hỏng của anh không yên phận mà trượt vào trong lớp áo của cô.
- Vợ, anh ghen đấy.
Anh nhỏ giọng cúi xuống cổ cô rồi cắn nhẹ lên. Lục Vy không nhịn được mà nhẹ giọng rên lên.
- A.. Lâm... Ở đây không được...
Anh không để ý đến lời nói của cô mà vẫn tiếp tục cắn mút nơi cổ trắng nõn. Sự kích thích đạt đến khoái cảm, cô run rẩy bám lấy vai anh.
- Lâm...