<!-- vuông -->
Chương 58
Điền Bảo Trân né tránh đám người, tìm một góc dựa vào tường.
Cô ta sờ thuốc lá điện tử trong túi, lại mở mắt nhìn lũ trẻ ồn ào cách đó không xa, sững sờ vài giây rồi cuối cùng buông tay.
Tối qua làm việc thông đêm, sáng nay vừa đứng dậy đã thấy choáng váng, mắt nheo lại vì xót, nhưng vẫn đưa con tới thủy cung chơi như đã hứa từ trước. Lúc này, giáo viên dẫn đoàn trại hè chỉ tay phải vào cửa sổ trưng bày, đang dùng “con ong nhỏ” giới thiệu gì đó, một nhóm trẻ con vây thành một hình bán nguyệt, nhỏ nhỏ, những cái đều đen chụm lại với nhau, áp vào tấm kính, hò reo không ngừng.
Điền Bảo Trân liếc thấy con gái mình trong đám trẻ con, cô bé đội một chiếc mũ màu vàng, hưng phấn nhảy nhót, bên dưới vạt áo là chiếc váy ngắn, bồng bềnh, như đuôi vịt vậy. Cô nhóc chống hai tay lên kính, trừng to mắt, nhìn cá trong tủ trưng bày không dời mắt. <!-- vuông -->
Có gì phải kinh ngạc chứ, chẳng phải con vừa ăn trong bữa tối qua sao?
Bảo Trân cười thầm trong lòng, cùng là một con cá, trong bát cơm thì gọi là cá thu, thả vào trong thủy cung thì lại gọi là cá thu đốm. Cùng là một thứ, đổi chỗ rồi, giá trị cũng hoàn toàn khác nhau. Giống như người vậy, rõ ràng đều là cùng một loài động vật, nhưng lại dùng đủ loại tên và nhãn dán để phân ra năm sáu bảy loại.
Cô ta chớp mắt, kìm nén cơn ngáp, may mà hôm nay cô ta kẻ mắt chống nước, không nhòe. Không để người khác nhìn thấy trạng thái mệt mỏi của mình, đây là thói quen cô ta đã hình thành qua nhiều năm. Móc điện thoại ra, có hàng trăm tin nhắn chưa đọc, cô ta lười xem, tùy ý đổi sang phần mềm khác, thong dong đọc tin nhắn nổi bật, muốn đầu óc tỉnh táo.
Toàn là blogger nổi tiếng, không thì là đủ câu chuyện tình cảm, một nửa là khoe khoang, một nửa là kể lể.
Cô ta đã bỏ cái thứ như tình yêu này từ lâu rồi, đó là một thứ xa xỉ hiếm hơn cả vàng bạc, gặp được không cầu được. Huống hồ còn không giữ được giá trị, hôm nay yêu nhau, ngày mai gặp lại thì chưa chắc. Chỉ có người trẻ tuổi không lo cơm áo gạo tiền, tràn đàn sức sống mới có thể, mới dám, mới sẵn sàng trao đi tất cả tình yêu mà không giữ lại chút gì, “theo đuổi sinh sống” là đặc quyền của họ, mà tới độ tuổi như cô ta, “sinh” và “sống” là hai khái niêm khác nhau, dù sao cũng thực tế hơn chút, một lòng chỉ muốn phát tài, chỉ mong người khác đừng gây thêm phiền phức cho cô ta.
Mong sao những người yêu nhau trên đời này đều được ở bên nhau, mà cô ta chỉ muốn ngồi trên núi vàng thật cao, ngưỡng mộ tình yêu thuần khiết không tì vết của bọn họ.
Suy nghĩ lung tung, mắt lướt qua một tin tức, ngón tay lướt màn hình cũng dừng lại theo.
Sau hơn mười năm mai danh ẩn tích, giấc mộng tan nát để lộ nguyên hình.
Hôm qua, thực hiện án tử hình do Tòa án nhân dân tối cao ban hành, Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Cầm Đảo, tỉnh Sa Đông đã thi hành án tử hình đối với tội phạm Từ Khánh Lợi, Viện kiểm sát đã cử người đến giám sát tại chỗ theo quy định của pháp thuật. Đến nay, vụ án vứt xác vào thùng gỗ từng gân chấn động thành phố trên đảo đã được giải quyết.
Theo nguồn thông tin quen biết, mối ân oán cá nhân giữa Tào Tiểu Quân và Từ Khánh Lợi chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, phóng viên của chúng tôi lần theo manh mối, đến thăm người dân địa phương, vượt qua vụ án khó hiểu, đến gần với chân tướng, vạch ra tâm lý sa đọa của tên ác nhân khát máu…
Từ Khánh Lợi?
Cái tên này có đôi phần quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu đó…
Những ký ức bị chôn vùi bấy lâu nay bắt đầu sục sôi, có gì đó sắp phá đất chui ra. Cô ta đang muốn nhanh chóng xem tiếp, lại có ai đó kéo vạt váy cô ta. Cúi đầu xuống, phát hiện là con gái.
“Mẹ, con không nhìn thấy.” Cô gái nhỏ nhón chân, chỉ ra phía xa: “Bế con, xem cá, con muốn xem cá to.”
Bảo Trân ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra màn biểu diễn dưới nước đã bắt đầu, các nam nữ chính mặc quần áo mới, di chuyển giữa những con cá và san hô nhiều màu sắc. Bậc thềm phía trước sân khấu chật kín người, những người phía sau đứng xem, có rất nhiều trẻ con ngồi trên cổ ba, lắc lư trước sau, vươn dài cổ xme.
Điền Bảo Trân mỉm cười, cất điện thoại đi, cúi người bế con gái lên bước nhanh về phía đám người.
Vì vụ án của Bao Đức Thịnh, cô ta đã cắt đứt liên lạc với mọi người ở quê, đi về phía bắc, một mình tới thành phố ven biển tên Cầm Đảo này. Nhoáng một cái cũng đã hơn 10 năm, lăn lê bò lết cả một đường, chịu rất nhiều khổ cực, vất vả đủ đường, nay cũng coi như đứng vững gót chân.
Hối hận không, không hối hận. Suy cho cùng cũng là con đường mà mình chọn, đầu óc cô ta tỉnh táo, biết trên đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường, hoặc là chịu khổ khi cố gắng, hoặc là chịu khổ của cuộc đời, luôn phải chọn một trong hai.
Cô ta tìm một chỗ cao đứng lại, dẫn dắt con gái nhìn vào bể cá lớn. Cô con gái nhanh chóng bị thu hút, vỗ tay cười khanh khách không ngừng. Đứa trẻ trong lòng, nặng trịch, ấm áp, Bảo Trân nhìn chằm chằm gò má ụ thịt của con gái, đáy lòng bỗng mềm mại, cứ như đang nhìn thấy mình khi còn nhỏ.
Cô ta làm được rồi, cô ta dựa vào sự cố gắng của mình, có được điểm khởi đầu tốt đẹp hơn cho cuộc đời con gái mình.
Ít nhất con gái được đi học, được nhìn ngắn thế giới, được tự do chọn con đường mình muốn đi, khi con gái muốn điều gì đó trong tương lai, nó sẽ hiểu phải đấu tranh bằng bản lĩnh của mình, chứ không phải chỉ còn lại một con đường cũ là dựa dẫm vào người khác. Con gái của cô ta vẫn có cơ hội tự mình làm chủ, cứ phấn đấu từng đời một, xiềng xích trên cổ các thế hệ con gái cuối cùng sẽ bị phá vỡ. Phụ nữ không phải mặt trăng, không cần nhờ ánh sáng của ai, mẹ cô ta không hiểu đạo lý này, nhưng cô ta mong con gái mình có thể hiểu.
Bảo Trân ôm chặt con gái, cũng quay mặt nhìn màn biểu diễn đối diện.
Trước mặt là bể cá sát đất cực lớn, hướng dẫn viên du lịch giới thiệu rằng, đây là bể cá lớn nhất Châu Á. Cô ta nhìn đám cá đủ màu sắc, tâm trí cũng dao động theo, như có xúc động muốn khóc. Đã lâu lắm rồi cô ta không khóc, cảm xúc vô nghĩa là bài học cô ta học được khi kinh doanh trong vài năm qua, nước mắt chỉ là đạo cụ diễn kịch của cô ta, lại quên mất cách khóc vì ai đó một cách chân thành.
Lúc này trong bể cá diễn <Lương Sơn Bá – Chúc Anh đài>, màn kịch đang tiến vào giai đoạn cao trào, nam nữ chính nắm tay nhau chạy lên trên, tượng trưng cho biến thành bướm, bay lên cùng nhau. Đối mặt với giấc mơ màu xanh trước mắt, trong mắt Bảo Trân mờ nước, như lại nhìn thấy vầng trăng xanh hơn 10 năm trước một lần nữa. <!-- vuông -->
Cô ta lại nhìn thấy những ngọn núi bao quanh quê hương, những mái nhà tranh cổ kính, những hàng dừa xa xa, cô ta lại trở thành thiếu nữ mười mấy tuổi, cũng từng động chân tình vì ai đó, cũng từng rung động yếu ớt mà liều lĩnh.
Cô ta nhớ đêm đó ánh trăng mờ mịt, mình ngẩng mặt lên, mỉm cười hỏi người đàn ông đối diện.
“Anh, anh dám đi lên huyện với em không?”
Sau đó, người nọ đã trả lời thế nào nhỉ?
Không nhớ rõ nữa, qua một lớp sương mù dày đặc, cô ta không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông kia, thậm chí đã không còn nhớ tên anh ta rồi, chỉ mơ hồ biết hình như là họ Từ…
Thôi, không nghĩ nữa, con người phải nhìn về phía trước.
Điền Bảo Trân hít mũi, kìm nước mắt trong mắt, hất mái tóc sau đầu, nở một nụ cười xinh đẹp an ủi bản thân.
Quá khứ, hãy để chúng trôi qua đi.
….
Đồng Hạo nửa ngồi trước bia mộ, không nói một tiếng nào, chậm rãi móc đồ cúng ra.
Mì lạnh, mì bì lạnh, xiên nướng, hoành thánh.
Khi cậu ta lấy bánh kếp ra, thanh niên cao cao bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa.
“Cái đó, anh Đồng, người ta toàn bày gà nướng hoa quả gì đó, tại sao anh lại đặt bánh kếp trước mộ chứ?”
Đồng Hạo không đáp lời, nhẹ nhàng mở túi bóng bên ngoài bánh kếp ra, đặt ngang cẩn thận, lúc này mới đứng dậy, nhìn thậy kỹ cậu trai trước mắt. đen nhẻm, gầy gò, suốt ngày nhếch miệng cười ngu. Vừa tốt nghiệp trường cảnh sát chưa lâu, tự xưng là mơ được làm cảnh sát hình sự từ nhỏ, nay được điều đến làm cấp dưới của cậu ta, đội trưởng bảo cậu ta dẫn dắt giúp.
“Đúng rồi, cậu tên là gì?”
“Mạnh Chiêu, anh cứ gọi em Tiểu Mạnh là được.”
“Mạnh Triều?” Đồng Hạo sững sờ: “Cậu tên Mạnh Triều à?”
“Vâng, ba em họ Mạnh, Mạnh trong thiên lý chiêu chiêu (Thiên lý sáng tỏ).” Thanh niên liếc mắt nhìn bia mộ theo tầm mắt Đồng Hạo, vội vàng nhai mấy cái, hắng giọng: “À, không phải Triều này, xin lỗi, ba em không đặt tên hay…”
Đồng Hạo gật đầu, ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ không phải cũng tốt, không muốn cậu rơi vào kết cục như anh ấy.
Cậu ta ngồi xuống, tay vịn bia mọt, im lặng hồi lâu, lúc này mới khẽ hỏi Tiểu Mạnh sau lưng.
“Cậu biến tại sao dẫn cậu tới đây không?”
“Người đang nằm dưới đây có phải họ hàng nhà anh không?”
Đồng Hạo nhịn mãi, vẫn không nhịn được, liếc nhìn cậu ta.
“Nói linh tinh gì vậy, đây là đội trưởng trước đây của đội cảnh sát hình sự chúng ta, là một người rát dũng cảm, trong một lần truy bắt, vì bảo vệ mọi người, anh dũng…” Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần nói tới từ này, cậu ta vẫn nghẹn lại: “Anh dũng hy sinh, nào, lạy đi, cũng coi như tiền bối dạy cậu một bài học tư tưởng.”
Mạnh Chiêu chắp hai tay lại, thành kính quỳ xuống, nhìn chằm chằm rồi muốn dập đầu, Đồng Hạo vội vàng kéo lại.
“Này? Đâu cần dập đầu đâu, cậu lạy cái là được…”
“Không được, phải dập!”
Mạnh Chiêu tránh khỏi Đồng Hạo, trán đập vào phiến đá.
“Đội trưởng anh dũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, không có anh lao lên phía trước, thì không có ngày tháng ổn định của chúng em bây giờ, anh ấy có thể nhận mấy cái dập đầu này. Đội trưởng Mạnh, anh đi thật tốt nhé, hãy nghỉ ngơi tốt ở bên kia, bên ngày có chúng em rồi, nhưng mà ấy, cũng đừng đi xa quá, đảm bảo chúng em xuất cảnh thuận lợi, nếu phá án gặp khó khăn, mong anh báo mộng…”
Đồng Hạo nghe cậu ta nói lung ta lung tung thì lại bật cười, nhìn cậu ta nhiệt huyết xông xáo, như nhìn thấy mình vài năm trước, lại như nhìn thấy Mạnh Triều vừa mới tốt nghiệp, như nhìn thấy từng thế hệ “thanh niên” liều lĩnh lao vào công việc.
Cậu ta lau mắt, vỗ mạnh một phát vào gáy Tiểu Mạnh.
“Được rồi, đủ rồi đấy, phá án cần đầu óc, không phải nói khoác, đợi cậu không nôn ở hiện trường rồi hẵng tính.”
Nói xong, Đồng Hạo đứng dậy, đi về phía trước, thanh niên phủi bụi trên đầu gối, đi sát theo sau.
“Anh Đồng, chúng ta về đồn hả?”
“Ừm, nhưng đi tới bưu điện với tôi một chuyến đã, tôi chuyển tiền cho một người quen cũ.”
“Ai vậy ạ?”
“Một ông lão ở tỉnh Nam Dương, cậu không biết đâu, bớt hỏi đi.”
“Ấy? Sao xa lạ thế, anh giới thiệu là biết ngay mà? Có phải họ hàng xa của anh không…”
Bóng lưng hai người dần đi xa, tiếng nói chuyện cũng xa dần, từ từ không còn nghe thấy nữa. Một cơn gió thổi qua, bóng cây đung đưa, rơi xuống bức ảnh trên bia mộ, Mạnh Triều mỉm cười, nhìn về phương xa.
Không biết từ lúc nào, bánh kếp cúng trước mộ đã thiếu mất một nửa, như bị gì đó ăn mất, chỉ để lại một hàng dấu răng mới.
Có lẽ là động vật hoang dã, có lẽ là thứ gì khác. <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->