Tại Thái Minh điện, Thuận Thái đế vừa gấp tấu chương, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Minh Anh đang quì dưới điện.
- Nghe nói ngươi còn muốn ở lại Nam Bình tiếp tục tìm kiếm kho hoả dược. Sao chưa gì đã đổi ý chạy đến kinh thành rồi?
- Bẩm, thần ban đầu vốn định như thế. Nhưng sau khi suy xét, cảm thấy việc này như mò kim đáy biển. Nhất thời sẽ không có kết quả. Thần không muốn lãng phí thời gian. Lại nữa, thần có nghe tin thừa tướng không khoẻ. Cho nên nóng lòng...
- Nóng lòng về đây để hỏi tội trẫm, hửm?
Minh Anh hoảng sợ cúi lạy:
- Thần không dám có ý đó!
Thuận Thái đế bật cười lên sãng khoái, vẻ mặt thư thái không có chút nào tức giận:
- Lưu ái khanh vất vã rồi! Dậy đi, kể cho trẫm nghe, ngươi làm thế nào phát hiện âm mưu của bọn chúng? Trẫm nghe nói trên đường ngươi thọ thương không ít. Bây giờ thế nào, đã khá hơn chưa?
- Đa tạ hoàng thượng, thần vẫn tốt ạ! Toàn bộ chuyến hành trình này, mọi người đều vất vã...
Nàng kể lại từ sơ lược đến chi tiết tình hình kế hoạch "dụ rắn" đã thành công vang dội kia. Thuận Thái nghe xong vô cùng hào hứng. Vốn là ngài đã biết qua trong sớ dâng của Triệu Vinh từ mấy ngày hôm trước nhưng khi nghe trực tiếp từ Minh Anh kể, càng cảm thấy đặc biệt gay cấn và thích thú.
- Mới đầu thần thật sự đã bị bế tắc. Không có manh mối, lại còn bị đột kích tấn công khắp nơi. Cũng may nhờ có Chân Lộc...vương tử Chân Qua. Kĩ thuật dịch dung của ngài ấy thần tình vô địch, thần mới nhân đó nghĩ ra kế sách kia.
Thuận Thái đế nghe xong cũng cười lớn rồi đứng dậy, đi xuống trước mặt, đảo vòng một quanh nàng, giọng trầm ấm hỏi:
- Tuổi trẻ nhưng đầu óc tinh tế, biết chớp lấy thời cơ tùy nghi ứng biến. Giỏi! Giỏi lắm! Nói đi, ngươi muốn trẫm ban thưởng gì, cứ nói!
Hiếm khi hoàng đế tâm trạng cởi mở đến như này. Trần công công đứng kế bên cũng nhìn Minh Anh đầy ngưỡng mộ.
- Lần trước, trẫm xem như ngươi nói đùa việc muốn vào Xướng âm các. Bây giờ, trẫm cho ngươi chọn lại. Binh bộ, công bộ, hàn lâm viện, đại lý tự, thậm chí thừa ti phủ doãn trẫm cũng sẽ cho ngươi một chỗ.
"Hoàng đế còn tự mình đề xuất các vị trí để Lưu trạng nguyên này lựa chọn. Trời ơi, đây là ân điển mười kiếp đó Lưu đại nhân." - Trần công công đứng nghe mà ghen tị thấy sợ. Ông theo hầu Thuận Thái đế lâu như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy màn ân sủng đặc sắc này.
Minh Anh im lặng một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu, trộm nhìn thái độ hoàng đế một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Thần không mong nhận ban thưởng. Chỉ xin hoàng thượng phê chuẩn cho thần một việc.
- -----------
Bên trong Huyền Minh cung, Vĩnh Ninh đang dùng bữa tối. Thanh Nhi cùng mấy cung nữ nữa đang cạnh bên hầu hạ nàng. Món ăn đều là thượng phẩm của Ngự trù phòng nhưng hôm nay một món Vĩnh Ninh cũng không thấy thèm. Chỉ là cũng không muốn phụ lòng các nàng mất công chuẩn bị, công chúa tùy ý gắp một đũa vào chén, còn chưa đưa đến miệng thì đã thấy thái giám Minh Hiến hớt hãi chạy vô:
- Có tin rồi! Có tin rồi! Công chúa, thật sự là Lưu chưởng sứ đại nhân. Đại nhân về đến kinh rồi, còn đang ở điện Thái Minh cùng hoàng thượng.
Vĩnh Ninh nghe được, đũa trên tay bất ngờ đặt xuống, rơi cả xuống đất nàng cũng không buồn quan tâm.
- Không phải hắn muốn ở lại sao? Không phải chuyên tâm lắm sao? Hừ! Chưa được một ngày đã đổi ý. Quả nhiên, chỉ là đồ khoác lác!
Trong bụng nàng nghĩ, mọi người đều về kinh hết, tên khoác lác kia chỉ có một mình khó làm nên chuyện cho nên còn không cụp đuôi chạy theo sao? Tuy nhiên, lại có một thái giám nữa bước vào, nói nhỏ mấy câu vào tai Minh Hiến. Minh Hiến nghe xong liền há hốc, chạy đến trước mặt công chúa, kích động nói nhanh:
- Công chúa, Trần công công cho người truyền tin đến nói, Lưu chưởng sứ vào cung lần này là để... xin từ hôn.
- Nói sao? Hắn...hắn dám?
- ----------
"Pá, xoát" một tiếng vang động, toàn bộ văn phòng tứ bảo trên long án bị vua Thuận Thái gạt hết xuống đất. Ngài đập mạnh bàn một tiếng rồi chỉ về phía Minh Anh đang quì mọp dưới kia:
- Lưu Kì Anh, ngươi đừng thấy trẫm xem trọng ngươi thì bỡn cợt với trẫm. Ngươi cho rằng ngươi lập công cho trẫm thì trẫm sẽ không thể xử tội ngươi hay sao? Ngươi...ngươi....
Thuận Thái đế giận đến mức run lên, nói không thành câu, hai tay ôm ngực dựa vào vai Trần công công thở dốc. Trần công công thầm than không ổn. "Thiệt là tình, ông quan trạng của tôi ơi!"
Rõ ràng, hoàng đế đang rất vui, Lưu đại nhân chỉ cần mở miệng thuận thảo mấy câu thì muôn vạn hồng ân, hào quang thịnh vượng. Vậy mà...Ài!
- Hoàng thượng, Kì Anh thật sự không có ý đó.
- Không có ý đó? Không phải ý đó thì ngươi là ý gì? Ngươi khinh miệt nữ nhi của ta? Ngươi cảm thấy ngũ công chúa không xứng với tài tử phong lưu thông minh tuyệt đỉnh ngươi?
- Hoàng thượng, không phải như vậy. Là thần không xứng. Thần tự biết bản thân mình không có gì tốt, không xứng đáng với công chúa. Càng không có tư cách để cùng công chúa nên duyên!
- Lưu Kì Anh, ngươi câm miệng cho ta!
Câu này vốn là Thuận Thái đế định nói nhưng đã bị người bên ngoài bước vào ngang nhiên chiếm trước. Vĩnh Ninh hầm hầm đi tới, không kịp hành lễ với Thuận Thái đế đã phồng má trợn mắt, nghiến lợi nghiến răng nhìn về phía Minh Anh, nhưng lại nói với Thuận Thái đế:
- Phụ hoàng, nhi thần và Lưu chưởng sứ có chút hiểu lầm. Xin phụ hoàng cho phép chúng nhi thần ra ngoài nói chuyện một lúc ạ!
- Đi! - Thuận Thái nhịn giận, xua tay.
Vĩnh Ninh quay mặt, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Minh Anh. Minh Anh không dám không nghe, liền đứng dậy cúi đầu đi theo sau Vĩnh Ninh, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
Ra khỏi cửa Thái Minh điện, Vĩnh Ninh bất ngờ đẩy mạnh Minh Anh ngã vào thành cột, sau đó "chát, chát" hai cái tát như trời giáng khiến Minh Anh hoảng sợ, lập tức ôm đầu quì xuống, nghẹn giọng kêu xin:
- Công chúa, làm ơn....
- Ngươi câm miệng!
Vĩnh Ninh bình thường đã rất nguy hiểm, lúc đang đại nộ càng nguy hiểm hơn bất cứ ai.
- Ngươi thật sự khốn kiếp! Ngươi to gan tày trời làm ra chuyện như vậy với bổn cung. Sau đó một lời cũng không nói còn dám đến đây thoái hôn. Ngươi...Ngươi thật sự cho rằng Vĩnh Ninh ta có thể cho ngươi tùy ý khinh miệt như vậy sao?
- Công chúa, thần không dám. Thật sự không dám!
Nàng quì ở đó cạnh bên Vĩnh Ninh, đầu cúi thật thấp đến muốn đụng vào tay Vĩnh Ninh. Nàng nói chậm nhưng giọng run run làm người nghe tiếng được tiếng không:
- Hôm đó thật sự là bất đắc dĩ. Kì Anh cũng đã thành thật nói với công chúa thân phận...thân phận thật sự của ta...
- Tại sao sau đó...ngươi cũng im lặng?
Công chúa thật sự rất muốn biết tâm tư của ngươi, còn cả, ngươi sẽ giải quyết chuyện này ra sao? Vậy mà ngươi không thèm nói một câu lại thẳng đến đây từ hôn. Ngươi xem thường công chúa như thế, không xử ngươi sao có thể nuốt được cơn giận đây?
- Công chúa! - Minh Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp công chúa ngoảnh mặt đi, dường như không muốn cho Minh Anh nhìn thấu cảm xúc. - Công chúa, người thật ra cũng biết, ta...
- Bổn cung không cần biết gì cả. Bổn cung chỉ muốn ngươi biết, sẽ không có người nào trên đời có thể bỡn cợt bổn cung. - Nàng giơ tay túm cổ áo Minh Anh nhấc nàng đứng lên. - Ngươi đã dám trêu đến bổn cung thì cả đời này, nghĩ sẽ đừng nghĩ sẽ được bổn cung tha thứ.
Nói xong, nàng đi trước. Đến gần cửa vào Thái Minh điện mới quay lại, bảo Minh Anh:
- Ngươi liệu hồn lựa lời mà nói!
Minh Anh còn đứng bên ngoài, đã nghe ở bên trong, giọng Vĩnh Ninh lanh lảnh:
- Phụ hoàng, vừa rồi phò mã chỉ nói nhảm. Hôn ước vẫn sẽ như đã định. Thỉnh phụ hoàng vẫn tiếp tục làm chủ cho hôn sự của nhi thần!
Nàng nói dứt câu, Thuận Thái đế nhìn ra cửa mới thấy Minh Anh từng bước rụt rè đi vô. Nhà vua đợi lúc nàng bước đến gần hơn mới kịp nhìn kĩ trên mặt nàng lại có thêm hai dấu bàn tay mới tinh đỏ ửng. Nhà vua cố nín cười, nhìn xuống rồi nhìn lên, hướng Minh Anh hỏi lại lần nữa:
- Thế nào, Lưu công tử? Ngươi có còn muốn từ hôn hay là từ quan?