Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 72




Cuộc sống bình thường của lão thái rất đơn độc, cách một ngày lại đi hái thuốc, năm ngày thì xuất núi đi đến thị trấn nhỏ gần đó bán thuốc, đổi chút nhu yếu phẩm cần thiết. Ở đây ngày thường ăn cơm rất ít có thịt, nhưng lão thái đối với ta rất tốt, bà tuy không dư thừa tiền, có thể động vật nhỏ giữa núi rừng cũng không nhiều, nhưng thỉnh thoảng vài ngày ta cũng có thể ăn được chút thịt này nọ.

Dĩ nhiên, ta rất cảm kích lão thái, mặc dù tất cả những thứ này đều là do hưởng ké của sư phụ.

Lão thái sẽ vô tình hoặc hữu ý hỏi một vài chuyện của sư phụ ta, lúc trước một hai lần ta sẽ nói những ấn tượng về sư phụ của mình cho bà ấy. Có thể thời gian ta cùng xú lão đầu kia tiếp xúc quả thật không nhiều, cho nên không đành lòng tổn thương tâm của lão thái, cho nên tất cả sau đó ta đều là bịa đặt đại.

Cũng tựa như là trao đổi, mỗi lần lão thái đi vào thành cũng sẽ thay ta hỏi thăm chút chuyện xảy ra ở triều đình, bà ấy nói những chuyện này đều là đề tài lúc mọi người tán gẫu, khó mà nói được đó là thật hay giả, nhưng đối với ta bây giờ mà nói, đây là chuyện có ích chứ không hại.

Trong những đề tài này, chuyện chấn kinh nhất nhưng lại nằm trong dự liệu chính là Tam hoàng tử đăng cơ. Đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng ta vạn vạn không ngờ đến hắn sẽ thuận lợi đăng cơ như vậy. Nghe lão thái nói, hôm đó trong thành tương đối náo nhiệt, quan viên sắc mặt vui mừng, bầu không khí rất tốt. Dân chúng tuy cảm thấy không hiểu nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là bách tính, đối với bọn họ mà nói, ai là Hoàng đế không quan trọng, quan trọng chính là cuộc sống.

Hổ phù vẫn còn trên tay ta, trong triều lại không có thế lực của hắn, làm thế nào hắn có thể nhanh chóng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế một cách vững chắc như vậy?

Suy tư hồi lâu, nhưng chợt cảm thấy run sợ trong lòng, ta đột nhiên ý thức được một điều, người dũng mãnh không đáng sợ, người có tâm cơ cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người biết ẩn nhẫn. Tam hoàng tử chính là người biết ẩn nhẫn nhất, trước mặt cùng sau lưng hắn là hai phương diện hoàn toàn khác nhau, huống hồ ca ca ta cũng bị hắn âm thầm chỉ thị, ai có thể bảo đảm trong triều không có người bị hắn âm thầm chỉ thị chứ?

Nghĩ đến chuyện này suốt một đem. Đến tận sáng trắng ngày hôm sau ta mới cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Ngáp một cái, ta thở dài thật sâu, nghĩ thầm ta cứ nơi này suy nghĩ vớ vẩn cũng không có một chút tác dụng gì, những chuyện này đều là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, chẳng qua vấn đề thời gian thôi.

Mà nhiệm vụ thiết yếu nhất ta cần phải làm bây giờ chính là mau chóng tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt, hơn nữa không thể để cho bất cứ ai biết được hành tung của mình. Dẫu sao ta mất tích một ngày, tiểu Cửu liền an toàn một ngày. Nhớ đến tiểu Cửu, cũng không biết nàng hiện giờ thế nào, có đúng hạn ăn cơm hay không? Có bị Tam hoàng tử ngược đãi hay không...

Cứ suy nghĩ miên man một lúc, ta liền ngủ say mất.

...

Dần dần, vết thương trên đầu ta cũng bắt đầu kết vảy, vải băng trên người cũng từ từ được loại bỏ, mùa hè sắp trôi qua rồi.

Thật nhanh.

Cũng thật mệt.

Ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tóc mai bên phải đột nhiên sinh ra mấy sợi tóc bạc, lúc đầu chỉ là một cọng hai cọng, càng về sau lại là một nắm. Ta nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng xa lạ, đây là ta sao? Nét mặt tiều tụy, không có một chút sinh cơ, mới vừa đến hai mươi tuổi nhưng lại không khác gì bà bác bốn mươi năm mươi tuổi.

Nghĩ lại cuộc sống lúc mới đến đây, xem ra cho dù mỗi ngày đều bị ngược, cơ thể có đau một chút nhưng cũng rất vui vẻ.

Sau đó ít lâu, ta đã có thể xuống đất đi bộ, tuy không quá thoải mái nhưng chung quy cũng không cần tiếp tục nằm trên giường. Vì muốn mau chóng khôi phục, mỗi ngày ta đều sẽ đi quanh nhà ba bốn vòng. Ban đầu, mỗi lần đi xong cả người ta giống như mới từ trong nước vớt ra, từ từ cũng càng ngày lại càng trôi chảy.

Rốt cuộc có một ngày, trong lúc lão thái cùng ta ăn cơm, bà ấy đặt một quyển sách bẩn thỉu lên bàn. Ta chợt nhìn lại, trong đầu theo phản ứng liền cảm thấy cái này không phải sẽ là bí tịch võ công gì chứ? Ta nhìn lão thái, khuôn mặt đầy vẻ nghi vấn, ngồi chờ bà ấy đáp lại.

Lão thái không làm ta thất vọng.

Bà ấy dùng ngòn tay gõ gõ vào quyển sách đã cũ nát trên bàn, nói.

“Bí tịch võ công.” Bộ dáng đó, giống như nói ‘ngươi không được phép ném đi!’.

Ta liên tục gật đầu, trên thực tế ta đã sớm quen thuộc, lão thái chính là như vậy, lúc không nói gì thì thật giống cao nhân tiên phong đạo cốt, nhưng đến khi vừa mở miệng thì thật giống như mìn nổ chết người. Ta cảm khái, trong lòng cũng rất kinh ngạc, vội vàng hỏi.

“Bà đem bí tịch này cho ta?”

“Nói thừa.” Lão thái như tiểu hài nhi bĩu môi một cái, nói.

“Nếu không thì ta lấy ra khoe khoang sao?”

Trong lòng ta nghĩ thầm ‘cũng có thể lắm’, nhưng ngoài miệng vẫn cẩn thận nói.

“Đang tốt lành, tại sao bà lại cho ta bí tịch này?”

Trên mặt lão thái có chút không kiên nhẫn.

“Để ngươi luyện trước, nói nhiều lời vậy làm gì. Hơn nữa cũng không phải là kêu ngươi đi chết, chuyện tốt như vậy mà còn hạch hỏi.”

Thật ra thì lão thái không nói ta cũng đoán được nhất định là bởi vì là sư phụ của ta, chẳng qua nguyên nhân là gì thì ta không biết. Nhưng tiểu ác ma trong lòng ta cứ quấy phá, lão thái không nói làm lòng ta rất ngứa ngáy, vì vậy ta liền mặt dày nghiêng đầu sang dò hỏi.

“Không nói không luyện.”

Hai người chúng ta thường xuyên trò chuyện không biết lớn nhỏ như vậy, cho nên người kia cũng đã sớm quen cách nói chuyện của đối phương.

Lão thái nghe ta hỏi xong liền mở trừng mắt, bà muốn nổi giận nhưng lại cưỡng chế nhịn xuống.

“Cái xú nha đầu nhà ngươi, đừng có mà đùa giỡn.”

Ta vẫn tiếp tục nhai thức ăn, không để tâm, nói

“Vậy bà nói cho ta biết tại sao, ta liền nghiêm túc học.”

Lão thái bị ta chọc giận không nhẹ, nghĩ lại, dưới loại tình huống này mà còn có thể phản ứng như vậy có lẽ cũng chỉ có mình ta rồi? Cũng may, lão thái rối rắm một hồi, cuối cùng cũng chỉ thở dài từ từ nói với ta.

Lão thái để ta học bí tịch quả thật là bởi vì sư phụ. Lão thái thích sư phụ, nhưng lúc còn trẻ cuồng vọng, lúc hai người mới gặp nhau liền đánh nhau tơi tả. Có lẽ là lão thái công phu cao hơn sư phụ nhưng sư phụ sử độc lợi hại, cho nên cơ hồ mỗi lần đều chiếm thế thượng phong. Hắn vừa thắng thì liền cười nhạo bản lĩnh của lão thái không bằng người, võ học quá kém.

Lão thái rất tức giận nhưng vẫn không khống chế được thích xú lão đầu kia. Nhưng xú lão đầu là một quái nhân, sau khi được tỏ tình thì bị hoảng sợ không nhẹ, ngày hôm sau lão liền chạy trốn mất. Lão thái vừa tức vừa giận, cũng không cam lòng chịu thua, bà ấy không đi tìm sư phụ, sư phụ tất nhiên sẽ không đến tìm bà.

Chỉ như vậy, đời này hai người coi như bỏ qua nhau. Nhưng thích một người đâu phải nói quên là quên được? Mặc dù lão thái không còn ôm hy vọng nhưng trong lòng cuối cùng vẫn cảm thấy tiếc nuối, cho nên bà ấy để ta học công phu của bà, thứ nhất là có thể để công phu này không bị thất truyền, thứ hai bà ấy muốn con đường song song của hai ngưới ít nhất cũng có một giao điểm.

Ta nghe xong, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, tóm lại là không tốt.

Lão thái nói với ta, năm đó lúc bà cùng sư phụ tỷ võ liền cảm thấy chiêu thức của hắn quá mức cường ngạnh, tuy nữ tữ có thể luyện nhưng nhất định có chỗ không tốt. Mà công phu của bà lại tinh tế âm nhu, rất thích hợp với nữ tử, cho nên khi ta luyện công phu nhất định sẽ cao hơn một tầng. Bà ấy nói bà biết sau khi thân thể ta khôi phục nhất định phải ra ngoài làm chuyện kinh thiên đại sự, cho nên nhiều một phần võ nghệ phần thắng cũng nhiều hơn.

Ta thật lâu cũng không nói nên lời.

Lão thái cũng xem như hiểu ta chút ít, biết ta đã chấp nhận vì vậy tâm tình liền tốt lên, ăn uống cũng ngon miệng hơn, bà cũng không quên dặn dò ta ngày mai dậy sớm, bắt đầu tập luyện.

Nhưng ta vẫn còn một thắc mắc cuối cùng, học một môn võ nghệ nói ít nhất là năm ba năm, mà từ lúc ta rơi xuống đây đến giờ đã qua gần hai tháng. Tất nhiên là ta không thể trì hoãn quá lâu, nếu không đến khi ngôi vị Hoàng đế của Tam hoàng tử đã ngồi chắc, muốn đẩy ngã thì khó lại càng khó hơn. Nếu vậy, trong một tháng ta phải làm thế nào để học công phu cho tốt đây.

Ta đem nỗi lo lắng của mình nói lên, ai ngờ lão thái chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Không cần lo lắng.”

Nhưng ta vẫn lo lắng suốt cả một đêm.

Ngay ngày hôm sau, lúc lão thái nói điều bà muốn làm, ta liền bị dọa không nhẹ, quả thực là không nhẹ.

Lão thái nói là muốn đem nội lực truyền cho ta.

Đem nội lực mười mấy năm truyền cho ta, trong một tháng này ta chỉ cần đem chiêu thức nhất nhất ghi nhớ là có thể thông qua. Nhưng đây không phải là đưa một bao tiền lì xì, đưa một bộ quần áo, đây là nội lực mà bà ấy đã luyện được cả đời, ta làm sao có thể an tâm nhận lấy đây?

Mới sáng sớm, hai chúng ta đã ở đây tranh luận chuyện này, cuối cùng vẫn là ta thỏa hiệp. Lão thái nói bà ấy có thể ở lúc về già gặp được ta đã là rất vui vẻ, bà đem nội lực truyền cho ta, bà chỉ cầu đến khi ta làm xong đại sự, nếu không có chuyện gì thì thường xuyên đến đây thăm bà một chút, tất nhiên, nếu có tin tức của sư phụ thì cũng nhất định phải nói cho bà.

Thật ra thì lão thái có phải rất đáng thương không?

Đi đến nơi đây, ta không cảm thấy cha nương cùng ca ca ta là thân nhân. Nhưng lão thái, bà ấy thật sự đối tốt với ta, làm cho ta cảm giác được tình thương của người thân. Bà ấy đối xử tốt với ta, an ủi ta, cứu ta, còn đem thứ quan trọng nhất truyền cho ta.

Mà ca ca ta thì lại muốn giết ta, cha ta vì quốc gia, cam nguyện hy sinh ta. Ta không phải là người tâm đeo thiên hạ cho nên thế giới của bọn họ ta không thể hiểu, thứ ta cần chỉ đơn giản thôi, mà lão thái chính là người đã mang nó cho ta.

Ta thề, ta nhất định sẽ luyện thật tốt, sẽ sống sót, sau đó sau khi tất cả kết thúc, ta nhất định sẽ hiếu kính bà.