[Chỉ có thể cố gắng lấy lòng trong im lặng]
***
"Sợ em cô đơn, nên đến ăn bữa cơm tất niên với em!"
Trước kia khi vẫn còn bên nhau, Hướng Dụ từng nói với Cận Phù Bạch rằng bố mẹ cô quanh năm ở nước ngoài, đến Tết cũng rất ít khi quay về.
Anh nhớ điều này có lẽ chỉ đơn thuần là trí nhớ của anh tốt, chứ không hề nói rõ được cô ở trong lòng anh đặc biệt đến đâu, vậy nên không có gì đáng để cảm động cả.
Hướng Dụ đã nghĩ như vậy.
Kỳ thực với tính cách của Hướng Dụ, cô sẽ không dễ dàng đồng ý lời mời của Cận Phù Bạch.
Một là, cô lo lắng bản thân sẽ không khống chế được mà rung động.
Hai là, cô cảm thấy đã cắt đứt quan hệ mà vẫn còn dây dưa với nhau thì thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vì vậy, khi anh nói cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, Hướng Dụ đã dứt khoát xoay người, sải bước lớn đi vào trong tòa nhà, không ngoảnh đầu lại trả lời: "Khỏi đi!"
Khi cánh cửa tòa nhà nặng nề khép lại, loáng thoáng nghe thấy được Cận Phù Bạch ở đằng sau cất lời một cách đầy tình cảm, 'anh đợi em'.
Đợi đi, dù sao cũng sẽ không đợi được đâu!
Mở cửa nhà, trong nhà không có một bóng người, đến ngay cả âm thanh lấy dép lê từ trong tủ ra ném xuống dưới đất cũng vô cùng rõ ràng.
Sự trống trải này suýt chút nữa đã đập tan hết mọi phong độ của Hướng Dụ, cô trầm lặng đóng cửa lại, cởϊ áσ phao lông vũ rồi đi vào trong phòng bếp.
Buổi trưa ở quán mạt chược chỉ ăn mỗi một gói snack khoai tây và hai quả quýt ngọt, lúc nãy lên trên tầng, khắp hành lang đều là mùi thơm thức ăn của nhà người khác đang chuẩn bị cơm tất niên, khiến cho cô giờ phút này đói đến mức bụng thi nhau réo lên.
Cũng may, trong tủ lạnh có há cảo đông lạnh mà dì Trần gói sẵn.
Khi Hướng Dụ kéo ngăn tủ mát bên trên ra để lấy nước uống thì không thấy đèn sáng, nước ép trái cây ở trong tay âm ấm, lúc ấy cô biết ngay là mình toi đời rồi.
Quả nhiên, không biết vì sao phòng bếp lại bị ngắt điện. Há cảo trong tủ lạnh tan ra thành từng mảng từng mảng, nước canh bên dưới cũng dính đặc lại với nhau.
Hướng Dụ gọi điện thoại cho bên nghiệp vụ, làm theo hướng dẫn của nhân viên nghiệp vụ kiểm tra xung quanh một lượt, đẩy lại công tắc nguồn điện của phòng bếp lên, sau đó dọn dẹp sạch sẽ hết đống đồ lộn xộn ở trong tủ lạnh.
Bận rộn xong, Hướng Dụ lại càng đói hơn.
Có lẽ là vì ngày đặc biệt nên các cửa hàng trên mạng đều tạm đóng.
Trong tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi, mỗi năm đều mở cửa đến tận buổi tối ngày giao thừa, có lẽ vận may của cô tốt nên cửa hàng vẫn còn mở, vẫn có thể mua được một ít đồ.
Vật lộn nửa ngày trời, cô đã quên béng mất câu 'anh đợi em' của Cận Phù Bạch.
Khi cô xách túi đựng hộp cá mòi sốt cà chua, mỳ ăn liền và bánh kem chạy về nhà thì bất thình lình nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng làm cô giật bắn mình.
"Hướng Dụ."
Cận Phù Bạch ngồi dựa vào hàng ghế đằng sau, cửa xe mở toang.
Anh cứ im lặng nhìn chăm chú về phía cô, không nói thêm bất cứ câu nào khác.
Đèn đường bất ngờ bật sáng, hình bóng của Cận Phù Bạch trong đêm tối càng trở nên cô đơn, nhưng lại có cả một sự dịu dàng ôn nhu khó tả.
Cửa hàng tiện lợi rất gần, Hướng Dụ chỉ mặc độc một chiếc áo len, cô chạy bước nhỏ qua đó, lấy một hộp bánh kem từ trong túi ra: "Năm mới vui vẻ Cận Phù Bạch, anh quay về đi, đừng đợi ở đây nữa.
Khi Cận Phù Bạch đón lấy bánh kem, anh nắm khẽ lấy đầu ngón tay của cô: "Ngộ nhỡ em đổi ý thì sao?"
Nói xong, anh lại dịu dàng nói tiếp, ngữ khí quen thuộc: "Lại mặc ít thế này, tay em đều lạnh cóng cả rồi!"
"...Tại đường gần."
Anh nói: "Còn mua cả bánh kem ăn nữa!"
Nghe có vẻ anh rất quan tâm đến cô, lo lắng cho cơ thể của cô còn hơn cả bản thân cô.
Hướng Dụ không biết nói gì mới phải, há miệng nhưng lại chẳng nói ra được lời nào, xách túi đựng đồ cửa hàng tiện lợi cứ thế rời đi.
Thẳng đến lúc này cô vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng có những lúc tâm trạng sụp đổ, thì thật sự chỉ cần trong nháy mắt.
Một khắc trước cô vẫn còn vừa ngâm nga bài hát vừa đun nước nóng, đợi để nấu cho mình một bát mì tôm cá tươi ngon thơm phưng phức.
Một khắc sau cô bị nắp hộp cứa rách ngón tay, nhìn giọt máu chảy xuống, bỗng nhiên cảm thấy không vui nữa.
Nhưng chỉ có thể nói thời điểm Cận Phù Bạch xuất hiện đúng là quá tốt, hẹn cô ăn cơm đúng vào tối hôm giao thừa.
Mặt trời đã khuất hẳn vào đường chân trời, chỉ còn sót lại một vài tia sáng le lói, trong tiểu khu nhà nhà đều đèn đóm sáng trưng.
Có một vài cửa sổ treo đèn màu, cũng có nhà không kéo rèm cửa, có thể nhìn thấy người đi qua đi lại náo nhiệt trong phòng khách.
Hướng Dụ đặt nắp hộp lên trên mặt bàn, kim loại đập vào mặt bàn thủy tinh phát ra tiếng kêu chói tai, vang vọng khắp căn nhà trống vắng.
Cũng bởi vì sự trống vắng này, cô đứng dậy đi ra ngoài ban công, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới.
Dưới ánh đèn đường, Cận Phù Bạch đang đứng hút thuốc bên cạnh xe.
Như có cảm giác, anh cầm điếu thuốc, ngước mắt nhìn cô cười.
Sợ rằng không có ai muốn một mình đón giao thừa cả.
Thế là Hướng Dụ nằm bò bên cửa sổ, hỏi anh: "Cận Phù Bạch, vào giờ này rồi anh còn có thể đặt được nhà hàng không?"
Anh chợt cười: "Đương nhiên."
Nhà hàng ở Đế Đô, nói khoa trương một chút thì có rất nhiều chỗ nổi tiếng đã được đặt kín chỗ từ một tháng trước giao thừa rồi.
Nhưng Cận Phù Bạch vẫn có thể tìm được một nhà hàng thanh nhã trong nơi ồn ào huyên náo này, cùng ăn bữa tối với Hướng Dụ.
Trước cửa nhà hàng có một cây cầu nhỏ, nước chảy róc rách, mái hiên ngoằn ngoèo, đi vào trong dưới chân đều có tiếng vang, Hướng Dụ suýt chút nữa đã tưởng rằng anh đưa cô về nhà của anh.
Kết quả không phải, chỉ là một nhà hàng tư nhân mà thôi, mở ở nơi vô cùng kín đáo.
Nhà hàng này thuộc 'kinh doanh nội bộ', không phải người có tiền nào cũng có thể đến đây ăn được.
Nhưng người mà có thể ăn được ở những nhà hàng như thế này, thì cũng chẳng thấy được ai có đức tính tốt cả.
Trong hành lang gặp phải một vài người đàn ông, trong đó có một người đàn ông cao tuổi chủ động bắt chuyện với Cận Phù Bạch.
Đằng sau người đàn ông đó còn có một người đàn ông trẻ tuổi hơn một chút, nhuộm tóc hồng, bấm khuyên môi, ánh mắt nhìn Hướng Dụ quyến luyến không rời.
Cận Phù Bạch thản nhiên đứng chắn trước mặt Hướng Dụ.
Anh đỡ eo cô nhẹ nhàng hướng vào trong phòng bao, ngữ khí thân mật cưng chiều: "Cô ấy đói rồi, chúng cháu đi ăn trước đã. Bác Triệu, để hôm khác nói chuyện đi ạ."
Anh vừa đưa ra động tác tuyên bố chủ quyền đó, người được gọi là bác Triệu nghiêng đầu trừng mắt tên 'tóc hồng', sau đó vội vã gật đầu: "Được được được, hai cháu mau đi ăn đi."
Cận Phù Bạch dẫn Hướng Dụ vào trong phòng bao, giúp cô kéo ghế, giải thích hành động lúc nãy của mình: "Nhìn thấy kiểu người có tinh thần ngẩn ngơ thì em nên tránh né một chút, không phải kẻ nát rượu thì là con nghiện, phải chú ý an toàn!"
Anh đang nói người đàn ông tóc hồng lúc nãy, nhưng anh quá đỗi dịu dàng chu đáo, Hướng Dụ không hề muốn tiếp nhận những lời này.
Cô ngồi xuống, nghiêng đầu nói: "Lát nữa anh đừng gọi mấy món đắt tiền xa xỉ, bữa cơm này chúng ta chia đôi, tiền thưởng cuối năm của em chỉ có một nghìn hai trăm tệ thôi."
"Ừm, nghe em."
Thật kỳ lạ, những tháng ngày chỉ có một mình thì cảm thấy cô đơn lẻ loi, bây giờ chỉ có thêm mỗi một Cận Phù Bạch ngồi ở đối diện, mặc dù bọn họ hầu như đều không trò chuyện, nhưng buổi tối nay bỗng dưng không còn khó chịu như vậy nữa.
Nhà hàng rất đặc biệt, không có mùi dầu mỡ của đồ ăn, ngược lại có một thứ mùi thơm dìu dịu của thực vật.
Mỗi một món ăn được bưng lên, bên cạnh đều kèm theo một câu thơ:
Măng khô là 'nếm măng tuyết trong lò, nung than nhớ núi đào'; cá là 'nón trúc xanh, áo tơi xanh, mưa gió xô nghiêng mãi cứ say'; rau xào thập cẩm là 'cuộc đời phù du, được mấy lần vui vẻ',...
Quan niệm về nghệ thuật rất tuyệt mỹ, nhưng lại không có món nào đắt đỏ cả, không giống với phong cách của Cận Phù Bạch chút nào.
Giống như anh đã nghe lời cô, thật sự không gọi những món đắt đỏ xa xỉ.
Chỉ có một loại canh há cảo, dùng bào ngư, sò biển, tôm tươi để làm nước canh, nhân há cảo là hải sâm và thịt lợn.
Một bát chỉ có năm miếng há cảo nhỏ mà tận những 166 tệ, có hơi đắt một chút.
Hướng Dụ múc một muỗng lên ăn, khoan khoái nheo nheo đôi mắt.
Cận Phù Bạch ngồi đối diện lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn một chút bánh gạo không?"
Bánh gạo là do đích thân ông chủ của nhà hàng mang lên lúc ban nãy, nói là có ngụ ý tốt, năm nào cũng vượng, dặn bọn họ nhất định phải nếm thử không khí vui mừng này.
Hướng Dụ là một người không có ước mơ, kỳ thực cô không hề để ý đến việc liệu có 'năm nào cũng vượng' hay không.
Chỉ là, món ăn nóng hổi nghi ngút ở trên bàn, mấy ngọn đèn chiếu sáng trong phòng được lồng bên trong lớp giấy da chạm khắc, tạo nên một cảm giác gần gũi thân thiết.
Mà nét mặt đó của Cận Phù Bạch thật sự giống hệt với một người bạn trai quan tâm chu đáo, bưng một đĩa bánh gạo nhỏ đưa tới trước mặt cô.
Hướng Dụ bỗng nhiên nhớ tới một câu 'thả thính':
"Trông anh giống bạn trai của em quá!"
Cô bị chính suy nghĩ của bản thân mình dọa sợ, nhất thời bị sặc, ho lấy ho để.
Người đàn ông chu đáo ở phía đối diện đặt cốc nước nóng xuống cạnh tay cô: "Uống nước đi!"
Hướng Dụ nhíu mày: "Cận Phù Bạch, anh ăn nhầm phải cái gì rồi đấy à?"
"Hm?"
Cô lúng túng: "Chúng ta chỉ là chung bàn ăn bữa cơm tất niên thôi, anh quan tâm chu đáo như vậy khiến em không chịu đựng được!"
"Bởi vì có chuyện muốn thỉnh cầu em, sợ em không đồng ý..."
Cận Phù Bạch mỉm cười: "...Nên chỉ có thể cố gắng lấy lòng."
Hướng Dụ cảnh giác: "Anh có thể có chuyện gì thỉnh cầu em chứ?"
Cận Phù Bạch đứng dậy, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nghiêng người, cùi chỏ gác lên trên bàn: "Tối nay cùng nhau đón giao thừa, thế nào?"
Đều là người không có người thân bên cạnh, có thể cùng nhau chung bàn ăn bữa cơm tất niên, vậy thì hình như cùng nhau đón giao thừa cũng chẳng sao cả...
Trên lý thuyết thì là vậy.
Nhưng Hướng Dụ có chút hoài nghi, người đàn ông này xuất hiện trong tiểu khu nhà cô, bây giờ lại ở bên cạnh cô quan tâm chu đáo.
Cùng nhau đón giao thừa trong tình huống này, cô thật sự có thể bình yên vô sự qua được đêm nay sao?
Hướng Dụ cũng không che giấu, ánh mắt ngờ vực nhìn chằm chằm vào Cận Phù Bạch.
Trong ánh nhìn của cô, Cận Phù Bạch bỗng nhiên rướn cong khóe môi: "Sao lại nhìn anh như thế, phòng anh cứ như phòng sói vậy, những chuyện em không muốn anh đều chưa từng làm, em nghĩ xem có phải vậy không?"
Lời này không thể nghĩ kỹ.
Nếu không sẽ nhớ lại những cảnh tượng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Sau đó, anh nhận hai cuộc điện thoại, cuộc điện thoại sau có lẽ là của bà ngoại, vì anh nói tiếng Quảng Đông.
Hướng Dụ bỗng dưng nhớ lại một buổi tối không lâu trước đó, anh ôm cô, dùng tiếng Quảng Đông nói với cô 'ngọ chúng dia nị'*
*Anh thích em.
Cô ngẩn người hồi lâu, lúc khôi phục lại tinh thần chỉ nghe thấy Cận Phù Bạch nói: "...Hai chúng ta cùng nhau 'ăn' đi."
Hướng Dụ ngơ ngác nhìn anh: "Ăn cái gì?"
Trong mắt người đàn ông ngồi đối diện chứa đậm ý cười, trong tay nâng một ly rượu nhỏ, chỉ qua lại lẫn nhau: "Anh nói mấy ngày Tết này, hai chúng ta đều không có người thân bên cạnh, chi bằng cùng nhau ăn Tết qua năm mới."
"Ồ, ăn Tết à."
Cận Phù Bạch mỉm cười: "Nếu không em muốn ăn cái gì?"
~Hết chương 20~