Tôn Kỳ không ngờ trong hộp thư của mình lại xuất hiện một video không thể miêu tả nổi.
Cô ấy chỉ nhìn lướt qua hình ảnh của video, trong lòng bỗng chốc rối bời, vội vàng tắt màn hình, dựa lưng vào ghế thở dài, tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra.
Cuộc gọi từ Cao Xuyên vang lên một lần, cô ấy mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy, sau đó gọi lại nhưng lại bị cắt đứt. Cô ấy gọi lại lần nữa, lần này tương đối thuận lợi.
Cao Xuyên hừ một tiếng, tức giận nói, "Sao hả, em còn nhớ tới anh sao?"
"Em còn phải hỏi anh có nhớ em không. Sao vậy, không nhớ rồi à? Tết anh nói sẽ đến đón em, em đợi mãi mà không thấy anh đâu," cô ấy dừng lại một chút rồi hỏi, "Cao Xuyên, anh nói xem là ý gì đây?"
Cao Xuyên lạnh nhạt giải thích, "Trong quán bar có người gây sự."
"Gây sự cả đêm?"
"Anh bị thương."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, nhưng rồi nghe thấy tiếng cười khẩy của Tôn Kỳ, cô ấy dựa theo lẽ thường phỏng đoán, nhưng không muốn gây tổn thương, "Anh lừa ai đấy, nếu anh bị thương thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn rồi."
Cao Xuyên nhếch môi, căn bản định giải thích nhưng giờ phút này không còn hứng thú nữa, cậu ta dùng giọng điệu châm biếm nói, "Tôn Kỳ, em nói đi, có ý gì đây, anh đối xử với em hết lòng hết dạ mà em lại nghi ngờ anh?"
Tôn Kỳ cầm bút chì ngồi thẳng dậy, nghĩ đến những gì vừa thấy, lòng lại cảm thấy đàn ông chẳng có ai tốt đẹp, "Chẳng lẽ không nên sao? Cao Xuyên, anh trước giờ vẫn như thế, bảo em làm sao tin anh?"
"Em biết không, phụ nữ cứ bám riết vào quá khứ rất phiền phức, em rốt cuộc là không tin anh hay không quan tâm đến anh? Anh nằm viện bao nhiêu ngày, có cần đưa hóa đơn cho em xem không?"
Tôn Kỳ vốn đã nóng nảy, liền nói, "Được thôi, anh đưa em xem đi, không có thì anh là cháu."
"Em là con gái mà cứ nói những lời như vậy sao? Cháu cháu chắt chắt, em còn chưa sinh được một đứa con nào nữa kìa!" Vừa nói xong, Cao Xuyên cũng cảm thấy mình ấu trĩ, cậu ta liền chuyển chủ đề, "Không nói chuyện này nữa."
Cậu ta hỏi, "Em có biết chuyện của Lưu Diễm không?"
Lại là Lưu Diễm, Tôn Kỳ không muốn nghe hai từ này từ miệng Cao Xuyên, cô che giấu cảm xúc hỏi, "Lưu Diễm làm sao?"
"Em có biết bố của Lưu Diễm bị tai nạn giao thông qua đời không?"
Tôn Kỳ lập tức ngồi thẳng lưng, thả chân đang vắt xuống: "Chuyện khi nào vậy, sao em không nghe thấy gì?"
"Chuyện đã mấy ngày rồi, nhưng anh cũng chỉ vừa biết vào đêm giao thừa thôi, em xem em ngày ngày thân thiết với Lưu Diễm, em đã từng quan tâm tới cậu ấy chưa?"
Tôn Kỳ cứng họng, nhìn chằm chằm vào đèn bàn, "Em biết anh quan tâm cậu ấy hơn em, được chưa?"
Cao Xuyên trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ hỏi, "Nếu chúng ta thật sự không hợp thì anh cũng không ép, tại sao mỗi lần em nói chuyện đều làm người khác tức muốn chết thế? Em cứ đùn đẩy mãi, anh mẹ nó không cảm thấy chúng ta đang yêu đương gì cả!"
Tôn Kỳ với tính cách càng gặp khó càng kiên cường, không bao giờ nghĩ đến việc nhường nhịn, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân, lâu nay ở bên nhau, cậu ta đã hiểu rõ tính cô ấy, giờ lại ghét bỏ là ý gì?
Cô ấy thậm chí cảm thấy tủi thân hơn, "Thế nào mới gọi là yêu đương, bám lấy anh, nghe lời anh, nịnh nọt anh, ngày nào cũng ở bên nhau?"
Cao Xuyên nhìn thấy ngoài cửa có một đôi vợ chồng già dìu nhau, lòng thấy ngưỡng mộ, cậu ta dừng lại một chút, mới nói, "Thôi được rồi, em thắng, em giỏi, sau này anh sẽ chiều theo ý em, được chưa?"
Tôn Kỳ lúc này mới dịu lại, "Anh không cần phải chiều em, tự nhiên hợp nhau thì thế nào cũng được."
Cô ấy lại nói, "Anh thật sự bị thương à, để em đến thăm anh?"
"Anh sắp xuất viện rồi, đang thu dọn đồ đạc," cậu ta nghĩ một lúc, lại nói, "Em đến quán bar của anh đi, anh cũng mấy ngày không gặp em rồi."
Tôn Kỳ "Ừ" một tiếng, giọng điệu ngọt ngào. Edit: FB Frenalis
*****
Trong nhà thực ra không có nhiều thay đổi, chỉ là không sạch sẽ gọn gàng như trước, trên bàn thờ còn có thêm một cái bài vị.
Chu Sâm mang hành lý vào phòng ngủ, khi ra ngoài, Lưu Diễm vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt, mắt rũ xuống, hai tay lóng ngóng hết đưa ra trước lại ra sau.
Chu Sâm nhìn không chịu nổi, kéo cô đến bên mình, gỡ từng ngón tay đang bấu chặt vào nhau, nhìn kỹ thấy các đầu ngón tay đã đỏ ửng.
Cô cúi đầu, rồi ngẩng lên cười gượng, đẩy tóc mái ra sau tai, "Sao anh về sớm vậy?" Cô thấy Chu Sâm nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt đầy sự thương hại mà cô không muốn nhận, cô ngượng ngùng hỏi, "Ông ngoại ở nhà một mình, vết thương đã lành chưa?"
Lưu Nhất ở góc phòng đang bận rộn chơi với chú chó nhỏ, vui vẻ không ngừng.
Chu Sâm nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nói, "Ông ngoại hồi phục tốt, em đừng lo."
Lưu Diễm gật đầu, "Thế anh cũng không cần về sớm vậy, ông ngoại lớn tuổi rồi, anh nên ở lại chăm sóc ông nhiều hơn."
Chu Sâm "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt hỏi, "Em không muốn gặp anh à?"
Trong nháy mắt trầm mặc, Lưu Diễm đưa tay lên lau nước mắt, hai bên khóe miệng hơi nhếch lên, cô hơi hoảng loạn, không phản bác, chỉ nhìn anh cười hỏi, "Anh muốn ăn gì để em nấu cho, vừa đi siêu thị mua ít rau tươi." Cô vội nói thêm, "Chắc anh cũng mệt rồi, nên nghỉ một lát trước đã."
"Lưu Diễm!" Giọng Chu Sâm bất ngờ trở nên nghiêm khắc, Lưu Nhất đang cầm thức ăn cho chó cũng giật mình, cậu ngắt lời cô, "Em có thể cùng anh nói chuyện thật tốt, được không?!"
Lưu Diễm run rẩy đứng dậy, giọng cũng không ổn định, cô lắp bắp nói, "Em nói chuyện không tử tế ở đâu, em nói sai gì à, sao anh về là trách em, hôm nay ở siêu thị cũng thế, rõ ràng không phải lỗi của em mà cứ đổ cho em, ai cũng đối xử tệ với em, em không được phép giận à?"
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chu Sâm trừng mắt nhìn cô, "Ai nói em không được phép tức giận, không thể khổ sở, cái gì cũng giả vờ không sao, làm người thanh cao như vậy sao?"
Những ngày qua nỗi ấm ức và buồn bã dồn nén bùng lên, nước mắt Lưu Diễm trào ra không ngừng, đầu óc vẫn mơ hồ, tràn đầy những tiếng vang vô cớ, "Chu Sâm, anh có ý gì, sao anh lại nói với em như vậy? Anh vừa về đã nói với em như vậy!"
Cô đứng tại chỗ, vừa lau nước mắt vừa không thể chịu nổi, dùng sức đá vào cái ghế, chỉ vào cửa phòng liên tục nói, "Anh ra ngoài! Em không muốn thấy anh bây giờ! Anh là đồ xấu xa!"
Chu Sâm đứng yên không động đậy.
Lưu Diễm nghẹn ngào, giận dữ đến tận cổ họng nhưng lại bỗng chốc bình tĩnh, nước mắt chảy dài. Cô khàn giọng hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi? Anh về trước đi, được không?" Cô vừa khóc nức nở vừa cầu xin: "Em không muốn anh thấy em như thế này. Em còn không thích chính bản thân mình khi như thế này, anh đi trước đi, được không?"
Cô nghẹn đến đỏ bừng, mặt nhăn nhó, trông vô cùng đau khổ.
Chu Sâm hạ quyết tâm, kéo dài đôi chân đi ra ngoài, không ngoái đầu lại.
Cánh cửa nhà đóng sầm lại, tiếng vang chấn động.
Lưu Diễm run rẩy, bước chân khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngỡ ngàng một lúc lâu.
Chỉ trong giây lát, cô đã ngồi sụp xuống ghế, hai tay chống lên bàn, mặt vùi vào trong, tiếng khóc của cô bắt đầu từ những tiếng nấc nghẹn ngào rồi dần dần trở nên không thể kìm nén, tiếng thở hổn hển đứt quãng, vành mắt đỏ hoe, tiếng khóc như xé lòng.
Lưu Nhất cũng không giật mình, cậu bé vẫn ngồi dưới đất ôm Chân Ngắn, Lưu Diễm rõ ràng đang mất kiểm soát, nếu không đã chẳng mắng chửi người một cách vô thức như vậy. Edit: FB Frenalis
Lưu Nhất nghe thấy Lưu Diễm vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm, từng chữ không rõ ràng, nhưng loáng thoáng nghe thấy có tên "Chu Sâm".
Tiếng khóc vang ra ngoài cửa, Chu Sâm đứng đó, vừa bực bội vừa cảm thấy may mắn. Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi, ngậm vào miệng, một tay châm lửa, ánh sáng cam đỏ lập lòe, phảng phất nét mệt mỏi trên gương mặt cậu.
Đốm lửa lóe lên ở đầu điếu thuốc, cậu hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói.
Hút xong điếu thuốc, cậu vứt tàn xuống đất, dẫm lên rồi lại dẫm. Đợi một lát, cậu lấy chìa khóa vừa nhận được từ tay Lưu Nhất, tra vào ổ, tiếng kim loại vang lên thanh thúy, cậu mở cửa bước vào.
So với ánh đèn bên ngoài, bên trong có vẻ tối hơn, cậu nheo mắt, thấy Lưu Nhất đang cười với mình.
Chu Sâm cũng cười đáp lại, nhưng Lưu Diễm đã nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy, mím môi như một đứa trẻ, tiếng nấc nghẹn ngào vẫn còn, cô bước vào phòng.
Lưu Diễm nằm cuộn tròn trên giường, chăn trùm kín đầu, bóng tối bao trùm. Chiếc chăn rung lên theo từng tiếng nấc của cô.
Chu Sâm bước vào, đứng lặng một lúc rồi mới nhẹ nhàng bế cô lên cùng với chăn. Cô không phản kháng, nhanh chóng trở nên an tĩnh.
Chăn vẫn che kín mặt cô, Chu Sâm nói chuyện với cô từ thế giới bên ngoài lớp chăn. Giọng cậu nhẹ nhàng, ôn nhu: "Em thấy đỡ hơn chưa?"
Lưu Diễm cảm nhận được bàn tay phía sau đã rời đi, cô điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn, hai chân duỗi thẳng, kéo chăn lên cao, im lặng không nói.
Chu Sâm đặt một tay lên chăn, như thể chạm vào người cô: "Khóc ra cho thoải mái, đừng kìm nén kẻo lại tổn thương bên trong."
Phía dưới lớp chăn tối om, không có ánh đèn nhưng lại mang đến cảm giác an toàn. Lưu Diễm nấc lên, cảm giác như có một khoảng trống lớn trong lòng, trống rỗng đến thanh thản.
Cô nghe thấy cậu nói: "Anh hiểu cảm giác này, không ai hiểu rõ hơn anh đâu, Lưu Diễm, em có tin anh không?" Giọng cậu pha chút buồn bã: "Mất đi người thân, bạn bè là một điều đau khổ, không có gì phải che giấu, che giấu cũng không chứng tỏ được bản lĩnh của em. Lưu Nhất không cần em phải gồng mình lên đâu. Nói thật, anh thấy Lưu Nhất còn hiểu chuyện hơn em nữa đấy."
Đôi mắt lại nóng lên, nước mắt chực trào, chiếc chăn tiếp tục rung lên theo từng tiếng nấc của cô. Giọng nói nặng nề của cô vang lên, thanh âm yếu ớt nhưng chứa đầy sự phẫn uất: "Em ghét Lưu Chính."
Bao nhiêu năm qua, Lưu Chính chưa bao giờ là một người bố tốt, rượu chè bê tha, không quan tâm đến gia đình. Giờ đây, ông ta lại ra đi vì tai nạn.
Chu Sâm gật đầu: "Anh biết em ghét ông ấy là thật." Rồi cậu nói tiếp: "Nhưng nỗi đau cũng là thật, đúng không?"
Tình máu mủ, tình thân, tựa như một chương trình được Chúa cài đặt sẵn, không thể thay đổi theo ý muốn của con người.
Lưu Diễm im lặng không nói, nỗi đau cũng là thật, nỗi đau tê tái khó có thể nguôi ngoai, chỉ có thể khóc thật to để giải tỏa.
Cô chưa bao giờ phủ nhận điều này, cô cũng không biết mình đang so đo với ai. Cô chỉ muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn một chút, dù chỉ là sự mạnh mẽ giả tạo phản chiếu trên bức tường vào đêm khuya, nhưng cũng đủ để trấn an tâm hồn. Cô không bao giờ muốn thấy người khác thương hại mình, cuộc sống vốn không công bằng, nhưng cô không thể nghiêng lệ một xu một hào.
Chu Sâm kéo chăn ra khỏi đầu cô, mái tóc cô rối tung, cậu nâng mặt cô lên, bất lực nói: "Em nhìn lại mình xem, bây giờ ra cái dạng gì rồi?"
Vừa nói, cậu vừa tìm quanh nhưng không thấy cái gương nào, bèn mở camera điện thoại lên, đưa cho cô xem.
Lưu Diễm bình tĩnh nhìn vào màn hình, thấy một cô gái chán nản, tiêu cực, yếu đuối và lôi thôi, giống như một phiên bản khác của chính mình, phiên bản mà cô luôn trốn tránh, tự ti, phiên bản thật sự của cô.
Lưu Diễm cắn môi, thấy Chu Sâm cất điện thoại đi.
Cô rụt rè hỏi: "Em trông có xấu lắm không?"
Chu Sâm lau nước mắt cho cô, vị mặn chát thấm vào mắt cậu. Cậu hôn lên mắt cô, nói: "Dù em thế nào anh cũng thích, anh thích con người thật của em, giả vờ bên ngoài không sao, nhưng trước mặt anh thì không cần."
Lưu Diễm khịt mũi, "Vâng" một tiếng, rồi cúi đầu yếu đuối, đáng thương. Chu Sâm ôm cô vào lòng, câu nói đơn giản đó khiến trái tim cô như sóng cuộn biển gầm, ấm áp mà lưu luyến, thấm vào máu, khắc sâu vào ký ức.
Lưu Diễm đưa tay ôm cậu, đầu tựa vào vai cậu, im lặng thật lâu.
Trong đêm tối yên tĩnh, bỗng nhiên, Lưu Diễm bật khóc nức nở. Tiếng khóc kéo dài suốt cả đêm.