Ông ngoại sáng sớm đã được chuyển vào trạm y tế, vừa khéo còn trống một phòng bệnh nên ông đã được đưa vào đó.
Bác sĩ dặn dò Chu Sâm vài câu, nói rằng dù không có gì nghiêm trọng nhưng vì tuổi tác đã cao nên cần phải ở lại một thời gian để theo dõi.
Suy nghĩ một lúc, bác sĩ lại nói, "Có lẽ cậu phải ở lại đây trông nom trong khoảng mười ngày đến nửa tháng."
Chu Sâm gật đầu.
Một lát sau, bác sĩ khẽ thở dài, "Ai mà nhẫn tâm đến vậy, người già đã quá tuổi bảy mươi, sao có thể ra tay nặng đến thế này? Thật là muốn gây ra mạng người mà!"
Mặt Chu Sâm vẫn thản nhiên, cuối cùng không nói gì.
****
Lưu Diễm mãi đến ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc này vẫn còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy mũi ngưa ngứa, cô gãi một chút rồi trở mình, lại cảm thấy tay mình có gì đó mềm mại.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, lười biếng nhìn vào cổ tay mình, quả nhiên, con chó nhỏ cuộn tròn bên cạnh, thè lưỡi, ngập ngừng một chút rồi liếm tay cô.
Con chó nhỏ khẽ rên một tiếng, Lưu Diễm rụt tay lại, sau đó ngồi dậy trên giường.
Cô dụi mắt, lúc này mới thấy Chu Sâm đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài chiếu vào, mơ màng và dịu dàng, Chu Sâm quay lưng lại với cô, hơi khom lưng chăm chú làm gì đó.
Cô ngẩn ngơ nhìn cậu, rồi mỉm cười thoải mái.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, thấy Chu Sâm đang cúi người lấy ra vài món đồ nhỏ từ ngăn kéo.
Có lẽ nghe thấy tiếng động phía sau, cậu cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi, "Em dậy rồi à?"
Lưu Diễm lặng lẽ bước đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xổm xuống giống cậu, nhẹ nhàng đáp "ừm", rồi hỏi, "Anh không ngủ à?"
Chu Sâm nói không buồn ngủ.
Nhưng sao có thể không buồn ngủ được, "Vậy anh muốn ăn gì?"
Chu Sâm nhìn cô một cái, mỉm cười, "Gì cũng được, ăn gì cũng được."
Lưu Diễm thấy cậu lấy các loại đinh khác nhau, rồi cầm lấy cái đục và cưa, biết rằng cậu sắp làm vài việc liên quan đến gỗ.
Quả thật, cả căn nhà đầy đồ đạc bị đập phá, chỉ có cái bàn ăn trong phòng khách là còn nguyên vẹn.
Một buổi sáng yên bình, ánh nắng và thời tiết đẹp, Chu Sâm mang ra các bàn ghế hỏng, gõ gõ sửa chữa từng cái một.
Lưu Diễm sau khi rửa mặt xong, thu dọn một ít rau quả.
Nhà bếp vẫn là bếp củi kiểu cũ, ở giữa có một cái nồi lớn, lửa củi được kẹp vào từ miệng bếp, bên cạnh miệng bếp có một cái ống khói, một khi nhóm lửa, khói sẽ bay lên nghi ngút.
Lưu Diễm cho nước vào nồi nhỏ bên cạnh miệng bếp, đậy nắp gỗ lại.
Sau đó, cô ngồi lại bên miệng bếp, bên cạnh là củi, có cây cải dầu khô và một ít củi gỗ. Cô châm cây cải dầu khô làm mồi lửa đặt vào miệng bếp, cây cải dầu bốc cháy lên, rồi cô cho củi gỗ vào, sau khi rơm rạ bốc cháy, cô khuấy đều giữa chừng, bên dưới có một lớp lưới bằng sắt, tro sẽ rơi xuống và để trống không khí.
Kỹ thuật nhóm lửa của cô trông khá thành thạo, nhưng vẫn bị khói đen dày làm cho mắt không thể mở lên.
Cô cố gắng nén tiếng ho, nhưng Chu Sâm thấy cái ống khói bị tắc.
Trong bếp khói mù mịt, Lưu Diễm gần như cúi sát vào miệng bếp, một tay bịt miệng, tay kia cầm kẹp dọn dưới đáy nồi, nhưng khói vẫn nhiều, lửa không lớn.
Chu Sâm phủi tay bước vào, ban đầu nhíu mày, nhưng rồi bất giác mỉm cười thoải mái, cậu cầm lấy cái kẹp từ tay Lưu Diễm, nhẹ nhàng nói, "Em ra ngoài trước đi, để anh nhóm lửa."
Lưu Diễm lại bị khói làm sặc, hai người liền đổi chỗ cho nhau.
Lưu Diễm chăm chú nhìn cậu cúi người chỉnh củi, chẳng mấy chốc, lửa bùng lên mạnh mẽ, phản chiếu khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Lưu Diễm do dự, cúi đầu nhìn vào bếp, rồi ngây thơ nhìn Chu Sâm.
Chu Sâm bất đắc dĩ đưa kẹp vào điều chỉnh củi ở giữa lò, làm lỏng phần trung tâm, không khí thông thoáng hơn.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chu Sâm nhìn cô, "Hiểu chưa?"
Lưu Diễm ngẩn ra, trả lời đã hiểu.
Chu Sâm nhặt một cái quạt cũ đưa cho cô, dặn, "Nếu không thông gió thì quạt quạt."
Lưu Diễm quả là học nhanh, một bữa sáng đơn giản nhanh chóng hoàn thành.
Cả sân yên ắng, Lưu Diễm bày biện bát đũa, nghe thấy Chu Sâm phủi tay, đi đến giếng múc nước rửa tay.
Chu Sâm bước vào nhà bếp, Lưu Diễm vẫn đang bận rộn, cậu lười biếng tựa vào cạnh cửa, thấy cô đi đi lại lại, đặt cháo vào bát sứ, có vẻ hơi nóng tay, đặt lên bàn xong lập tức xoa xoa hai tai đỏ hồng, sau đó quay lại thêm muối dầu, xào đĩa lạc nhỏ, làm nóng chút dưa muối.
Mọi thứ đã xong.
Chu Sâm nhấc chân, bước đến bên cô, nhẹ nhàng vén tóc mai lên tai cô, hơi thở thoang thoảng, động tác tự nhiên thuần thục, như đã quen từ lâu.
Giống như cuộc sống bình dị này, đã quen từ lâu.
Lưu Diễm mặt đỏ bừng, lúng túng ngồi cạnh cậu, trong đầu mơ hồ không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mỉm cười hài lòng.
Chu Sâm bắt đầu ăn trước, ăn rất nhanh, một bát đã thấy đáy.
Lưu Diễm nhấm nháp một hạt lạc giòn tan, bỗng nghe Chu Sâm nhẹ nhàng nhắc, "Sắp Tết rồi."
Lưu Diễm hơi mím môi, không nói gì.
"Anh đã mua vé tàu chiều mai cho em."
Lưu Diễm cúi đầu, thực ra cô muốn ở bên cậu, cô lẩm bẩm uất ức nói, "Em còn chưa nói gì, sao anh đã vội đuổi em đi?"
Chu Sâm nhẹ xoa đỉnh đầu cô, "Không đuổi em thì Tết đến rồi, chẳng lẽ để Lưu Nhất ở nhà một mình?"
Lưu Diễm hít sâu một hơi, đũa đặt ngang dưới cằm, cô nghiêng đầu nhìn cậu, mày hơi cau lại, "Nhưng em lo cho anh thì sao?"
Chu Sâm tiến lại gần, tim khẽ rung động, khuôn mặt bình thản, nhàn nhạt nói, "Nếu có ngày anh trở thành gánh nặng của em, anh nhất định sẽ rời xa em."
Lưu Diễm không dao động, cô cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Em dễ dàng bị bỏ rơi như vậy sao?"
Chu Sâm không đáp.
Lưu Diễm lại nói, "Em thích anh, anh đã là gánh nặng của em, vì em luôn nhớ đến anh, dù đi qua cửa hàng quần áo nam nào, em không mua được nhưng cũng sẽ nghĩ bộ đồ này mặc trên người anh chắc chắn hợp. Anh ở xa, em cũng lo không biết anh đang làm gì. Em sợ mình không đủ tốt, sợ mất anh, luôn lo lắng, còn anh lại nói nếu anh trở thành gánh nặng của em, anh sẽ rời xa em." Giọng cô bình tĩnh, "Anh bây giờ đã là gánh nặng của em rồi, vậy thì anh định làm gì?"
Chu Sâm khẽ cười, cậu đưa tay vuốt nhẹ cần cổ trắng mịn của cô, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng Lưu Diễm đã nhầm lẫn, nhớ nhung và gánh nặng làm sao có thể so sánh được.
Nhưng cậu lùi một bước, giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói, "Anh sai rồi, được chưa?"
Lưu Diễm thật sự tức giận, Chu Sâm kiên nhẫn lau những giọt nước mắt mỏng manh ở khóe mắt cô, nghe cô lẩm bẩm, "Sai là sai, "được chưa" là cái gì?"
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải về.
Chu Sâm ngồi thẳng lại, Lưu Diễm uống một ngụm cháo, một lát sau, cô nói, "Em đi rồi anh sẽ ở nhà một mình."
Chu Sâm nhìn cảnh vật trong sân, vì mùa đông, cả sân trông hoang tàn, cành cây ảm đạm.
Cậu nghĩ, thực ra cậu vẫn luôn một mình.
Nhưng từ khi gặp cô, cậu mới cảm thấy một mình thật cô đơn.
Lưu Diễm lo lắng lẩm bẩm, "Chỉ có mình anh chăm ông ngoại, em lo lắm."
Chu Sâm trêu ghẹo, "Em lo cái gì?"
"Anh chăm không được thì sao?"
Chu Sâm không nói gì, Lưu Diễm cũng ngượng, cô cắn móng tay, ấp úng nói, "Anh chăm sóc tốt thì xem như dùng được."
Chu Sâm gật đầu, trêu đều sửa lại, "Em cũng dùng "được" đấy."
"Em thì được, anh thì không được."
"Ừ, em nói gì cũng đúng," Chu Sâm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Về nhà chào Lưu Nhất giùm anh, bảo anh Chu Sâm chúc cậu bé năm mới vui vẻ."
Lưu Diễm lẩm bẩm, "Anh tự nói đi, em không làm người đưa tin."
Nghĩ đến điều gì, cô lại hô, "Đừng quên cho con chó nhỏ ăn."
Buổi sáng hai người sơn xong bức tường phía bên kia, sắp xếp mọi thứ trở lại vị trí, dọn dẹp cả trong nhà và ngoài sân.
Lưu Diễm đi dạo quanh nhà, trống trải và đơn giản, ngoài tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên, không có chút không khí Tết nào.
Chu Sâm bước vào, dựa vào khung cửa hỏi, "Muốn đi thị trấn mua đồ Tết không?"
Lưu Diễm vui mừng, lập tức đồng ý, "Được, được."
Cô tiến lại gần cậu, cậu véo mũi cô, giọng ngọt ngào trách móc, "Chỉ thế thôi mà cũng vui."
Cửa phòng và cổng sân đóng lại, hai người đi dọc con đường nhỏ, con đường này như bức tranh thủy mặc, đợi đến mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, sẽ là cảnh tượng đầy sức sống.
Lưu Diễm thỉnh thoảng dừng lại, lấy điện thoại chụp vài bức, lâu dần tụt lại phía sau, may mà Chu Sâm kiên nhẫn chờ.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nhìn từ xa, Chu Sâm cao lớn nhàn nhã hòa mình với cảnh sắc xung quanh, Lưu Diễm rung động, chụp vài bức hình cậu, sau đó chạy theo, ngẩng đầu cười tươi, "Chờ có sốt ruột không?"
Chu Sâm nheo mắt, nhẹ lắc đầu, rồi nắm tay cô, điều chỉnh tư thế, mười ngón tay nắm chặt.
"Chợ thị trấn không phải chỉ mở cửa buổi sáng sao, giờ này chúng ta đi liệu còn có ai không?"
"Buổi sáng người nhiều, hiện tại là gần Tết, họ sẽ mở cửa cả ngày."
"Đây là lần đầu tiên em mua sắm Tết."
Ngừng lại một chút, cô hỏi, "Mình phải mua những gì?"
"Mua cá."
Lưu Diễm "ừm" một tiếng.
"Mua gà."
"Mua thịt."
"Mua đậu phụ."
Chu Sâm giải thích, "Để cúng tổ tiên."
Lưu Diễm cứ hỏi linh tinh, Chu Sâm thì trả lời tỉ mỉ từng chi tiết.
"Chỉ vậy thôi à?" Lưu Diễm thắc mắc.
"Còn câu đối, pháo, và đồ trang trí Tết nữa." Chu Sâm nắm chặt tay cô hơn, "Mua thêm ít hoa quả và rau củ, thế là đủ rồi."
"Ồ." Lưu Diễm lẩm bẩm, "Đáng tiếc là ở Tân Kinh đã cấm đốt pháo rồi, nhưng vẫn có thể mở băng ghi âm để tạo không khí."
Đi qua con đường đất, họ đã đến phần sầm uất hơn của thị trấn, với những cánh đồng và cửa hàng mọc san sát nhau, tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Bên cạnh là bến xe, xe vừa dừng, cửa mở, tài xế lớn tiếng nhắc nhở mọi người không quên đồ đạc, nếu không sẽ rất phiền phức.
Những người già và trẻ tuổi mang theo hành lý nặng nề xuống xe, có cặp vợ chồng, có anh em, có chị em.
Lưu Diễm chú ý đến một gia đình ba người.
Người phụ nữ đeo trên lưng chiếc ba lô da bò lớn đã ngả màu, tóc xơ cứng, tinh thần tiều tuỵ ôm đứa con gái vừa tỉnh giấc, con bé khó chịu khóc ré lên.
Tài xế bực mình vì chị ấy làm chậm trễ việc xuống xe, bấm còi giục chị ấy tránh xa ra. Người phụ nữ xấu hổ, lùi lại vài bước.
Người chồng lại có vẻ tinh thần phấn chấn, điện thoại trong túi reo lên liên tục.
Anh ta nhấc hành lý xuống xe, sau khi xe đi, anh ta lại nhận cuộc gọi, lớn tiếng nói, "Tôi đến rồi, các anh ở đâu?"
Người vợ vừa dỗ con vừa gấp gáp trách móc, "Anh lại muốn đánh bài? Họ Trương kia, tôi nói với anh nếu còn đánh bài thì tôi sẽ ly hôn!"
Người chồng lườm chị ấy một cái, thúc giục có lệ, "Ly hôn thì ly hôn, cút xa đi."
Sau đó hai người đàn ông khác đi đến, một người khoác vai anh ta, nói: Anh em, đợi anh mãi, làm gì lâu vậy, mọi người tụ họp đủ rồi!"
Người vợ vội ngăn cản, "Chúng tôi còn phải về nhà trước, không có thời gian."
Người đàn ông cười cười, "Chị dâu, không sao, tôi đã gọi người đến rồi," anh ta chỉ vào thanh niên phía sau, "Cậu mau giúp chị dâu mang đồ về."
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông và người chồng họ Trương đã vội bước đi, người vợ tức giận đặt con xuống đất.
Đứa bé khóc la dữ dội.
Người vợ đẩy người đàn ông ra, chỉ vào chồng mình, hằn học, "Nếu hôm nay anh không về nhà, thì đừng bao giờ về nữa. Cờ bạc cờ bạc, toàn bọn cho vay nặng lãi, anh chơi với họ, đầu anh có phải bị hỏng rồi không! Anh muốn phá sản à!"
Chu Sâm nói, "Đừng nhìn nữa."
Lưu Diễm dừng ánh mắt, cùng Chu Sâm tiếp tục đi vào chợ.
Trên đường đi, họ thấy không dưới chục sòng bạc, có cái ẩn mình, có cái lộ rõ, gần đó là mùi khói thuốc nồng nặc.
Chu Sâm liếc nhìn những ngôi nhà này, chúng là ung nhọt của thị trấn, nhưng không rõ là vì nhu cầu mà có sòng bạc, hay sòng bạc tạo ra nhu cầu?
Hoặc cả hai cùng tồn tại?
Lưu Diễm hỏi, "Nghiêm trọng vậy sao?"
Chu Sâm gật đầu, "Rất nghiêm trọng, mấy năm trước còn đỡ, nhưng Tạ Vinh để phát triển cờ bạc, đã khuyến khích nhiều đàn ông tham gia."
"Không thể bỏ được à?"
Chu Sâm lắc đầu, "Không biết," cậu nghĩ, "Theo anh biết, cờ bạc giống như nghiện ma túy, không dễ bỏ."
Lưu Diễm định hỏi thêm, nhưng thấy những đứa trẻ chỉ tầm sáu bảy tuổi cũng đang chơi bài một cách thành thạo, cô lại im lặng.
Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, những vùng xám tạo ra bất hạnh, mọi người thường cho đó là giải trí, nhưng kẻ liều mạng lại xem là hy vọng, tự biến mình thành công cụ kiếm tiền cho người khác.