Phố Cũ - Cửu Ngũ

Chương 20




Lưu Nhất và Lưu Diễm vẫn giữ nguyên tư thế co chân ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn trận tuyết lớn đang rơi.

"Chị?"

"Ừ."

"Chị hứa hôm nay sẽ đưa em đi ăn BBQ."

Lưu Diễm nhìn tuyết rơi không ngừng, "Để hôm khác đi, hôm nay không nên ra ngoài."

"Vậy chúng ta chơi ném tuyết được không?"

Lưu Diễm lắc đầu, "Em nên nghỉ ngơi đi, còn chơi ném tuyết, không bị tuyết vùi lấp là may rồi."

Lưu Nhất bĩu môi, "Chị không giữ lời."

Lưu Diễm cười khẩy, "Chị không giữ lời nhiều lần rồi, lần này có là gì đâu."

Nói rồi cô đi vào bếp, lấy cà chua tươi trong tủ lạnh ra rửa sạch, đặt lên thớt, dùng dao cắt thành bốn miếng cho vào đĩa, rắc đường lên.

Trong tủ lạnh còn một ít thịt, cô tìm thấy tinh bột ở trong góc.

Lưu Nhất nghe thấy tiếng động trong bếp, tò mò bò xuống ghế,  chạy vào bếp đứng ở cửa quan sát một lúc, rồi đi đến bên cạnh Lưu Diễm hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"

"Nướng BBQ, không phải em muốn ăn sao?"

Lưu Nhất nhìn cô, "Chị làm có ngon không đấy?"

"Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi."

"..." Cậu bé nói, "Anh Chu Sâm cũng nói đồ ăn chị nấu không ngon."

Lưu Diễm quay sang nhìn cậu, "Khi nào?!"

"... Đó là bí mật!"

Nói xong cậu chạy về phòng.

******

Trận đấu bóng rổ đang diễn ra sôi nổi ở sân vận động, Trương Viện ướt sũng, cô ta ngồi trên xe lăn không thể leo lên khán đài, chỉ ngồi im lặng ở lối vào, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía một nam sinh trên sân.

Chu Sâm nhìn theo ánh mắt của cô ta, đúng lúc đồng đội chuyền bóng cho người đó, mọi người vây quanh, anh ta lùi lại, nhảy lên và ném bóng vào rổ.

Ba điểm, thành công!

Khán giả hò reo, Trương Viện cũng cười tươi như trăng rằm.

Sự ngưỡng mộ và tình yêu này giống như nam và nữ, không thể nào thoát khỏi.

Chu Sâm cảm thấy nhàm chán, ra ngoài hút thuốc và lướt điện thoại. Lưu Diễm nhắn tin hỏi cậu tối có qua nhà cô ăn không.

Cậu trả lời là đừng đợi cậu, cậu có thể sẽ về muộn.

Lưu Diễm không trả lời lại.

Khoảng một tiếng sau, mọi người lục tục ra về, Trương Viện vẫn một mình đẩy xe lăn ra cuối cùng.

Chu Sâm hai chân đĩnh đạc tách ra, ngồi tùy ý cúi đầu chơi di động.

Cậu biết cô ta đẩy xe lăn đến trước mặt cậu, dừng lại. Cô ta lên tiếng chào, Chu Sâm ngẩng đầu.

Cô ta cười nhạt, "Tôi nhớ cậu."

Chu Sâm cất điện thoại vào túi, "Thế à?"

Trương Viện mỉm cười, "Cậu tên Chu Sâm, bạn của Lưu Diễm phải không?"

Chu Sâm gật đầu.

"...". Trương Viện cười lạnh, "cậu đến tìm tôi vì cậu ta?"

Chu Sâm nhìn cô ta dò xét.

Mắt Trương Viện đầy căm phẫn, "Cậu nghĩ Lưu Diễm tốt đẹp à, cậu còn nghĩ tôi oan uổng cậu ta?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Chu Sâm duỗi chân đẩy xe lăn của cô ta ra xa một chút, "Sao, cậu cảm thấy mình không oan uổng cậu ấy? Đêm cậu xảy ra chuyện Lưu Diễm vẫn luôn ở bên tôi, chỉ là trường học không cho báo cảnh sát, tôi mới mất chút thời gian mới lấy được camera giám sát từ siêu thị, thời gian trên đó rất rõ ràng, tôi vẫn luôn nghĩ cậu cũng không đến mức tự hại mình, hẳn là đắc tội với ai, nhưng là người ái mộ hư vinh như cậu, tự nhiên sẽ không để bạn học biết chỗ ở của mình, duy nhất biết rõ mọi thứ của cậu, hẳn là cũng chỉ có Từ Tiệp mà thôi!"

Lòng bàn tay Trương Viện co giật, cô ta nghe thấy Chu Sâm tiếp tục nói, "Cậu kết giao Từ Tiệp làm bạn bè, đại khái quên mất tình trạng gia đình của mình rồi, bố mẹ cậu bình quân mỗi ngày kiếm ba phần tiền công, tốc độ tiêu tiền của cậu nhưng thật ra còn nhanh hơn kiếm tiền, cậu hiện tại bám vào Từ Tiệp, đừng nói là cậu ta đâm cậu một nhát, cho dù cậu ta giết cậu, cậu cũng không thể nói một câu không được."

Trương Viện đỏ mắt, "Cậu cho rằng cậu châm ngòi ly gián như vậy....."

Chu Sâm ngắt lời cô ta, "Biết vì sao một tháng sau mới tìm cậu không?"

"Mặc kệ cậu vì sao, kể cả có bằng chứng thì đã sao? Dám báo cảnh sát à?" Trương Viện nhìn vẻ mặt vô cảm của cậu, khinh khỉnh nói, "Không dám đâu. Lưu Diễm dám đắc tội trường học sao? Cậu ta được học bổng toàn phần, chắc chắn có suất vào đại học, thậm chí ra nước ngoài luôn ấy chứ. Nhưng mà, nếu trường học bị cậu ta đẩy vào rắc rối, đừng nói du học, học tiếp còn không xong." Cô ta nói lời cay nghiệt, móng vuốt sắc nhọn không kiêng nể gì, vẻ mặt hằn học lại đáng thương, "Tân Kinh này là đâu mà cậu dám giở trò với tôi?!"

Chu Sâm tiến sát lại gần, bình thản nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng nói, "Ở Tân Kinh này, có tin tôi bóp cổ cậu chết mà không ai biết không?"

Trương Viện nắm chặt tay, mắt mở to. Cậu rõ ràng chưa làm gì, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Cô ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, "Các người đừng khinh người quá đáng!"

Chu Sâm nắm lấy cằm cô ta, hơi dùng sức như muốn bẻ gãy, "Là khinh người quá đáng hay tự làm tự chịu?"

Cậu buông cô ta ra, "Cậu nghĩ Lưu Diễm ngây thơ đến mức tin rằng trường học sẽ dễ dàng để cậu ấy yên ổn trở lại học?"

"Cậu định làm gì tôi?"

"Diễn đàn trường gần đây có một bài đăng nặc danh." Cậu đưa điện thoại cho cô ta, "Tuy chỉ đăng trên web nội bộ, nhưng không phải là không thể bị phát tán ra ngoài."

Trương Viện bàng hoàng, dần dần hoảng loạn. Trong video, mọi người đều bị làm mờ mặt, nhưng tiếng cười man rợ vẫn vang lên chói tai rõ ràng. Trong đó có cả phần của cô ta. Mặt cô ta tối sầm, hỏi, "Cậu muốn gì?"

Lúc này, các vận động viên thay đồ xong cuối cùng cũng đi ra. Một người trong số họ vừa nhìn thấy Trương Viện liền chạy đến bên cạnh cô ta.

Chu Sâm cũng cười cười với người nọ, không nói thêm gì nữa, nói câu "có thời gian liên hệ" liền rời đi.

Người đẩy xe lăn cho Trương Viện thấy nét mặt cô ta khác lạ, liền ân cần hỏi han.

Trương Viện vẫn im lặng. Người kia lấy ra một chiếc ô đỏ che cho cô ta, như thể đó là khoảng trời riêng mà cô ta luôn tìm kiếm.

Cô ta nhớ lại ngày hôm đó, may mắn là cô ta đi theo Từ Tiệp mới nhìn thấy anh ta. Anh ta khỏe mạnh, rạng rỡ như một tia nắng mặt trời chiếu vào góc khuất tối tăm trong lòng cô ta.

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, cười hỏi anh ta, "Bác Lãng, anh thấy em thế nào?"

"Em rất tốt." Anh ta cười vô hại, "Em thiện lương dịu dàng, lại hiểu chuyện."

Thiện lương dịu dàng, lại hiểu chuyện ư?

Trương Viện cười nhạo trong lòng. Trời đất như ngừng lại, cô ta cảm thấy bên cạnh anh ta, cô ta chẳng cần ghen tị với ai.

Nhưng chính vì những gì cô ta mong muốn cho anh ta, nên cô ta thậm chí không có cơ hội đến gần anh ta.

Bác Lãng đưa cô ta về nhà mình. Bố mẹ anh ta chưa về, anh ta tìm cho cô ta một chiếc khăn lau đầu.

Trương Viện nắm chặt tay anh ta, chịu đựng đau đớn đứng lên, mắt đỏ hoe.

Anh ta hỏi, "Sao vậy?"

Trương Viện lắc đầu, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, "Em quen Từ Tiệp."

Cô ta cảm nhận rõ nét mặt anh ta cứng lại, đột nhiên trở nên vô cảm.

Cô ta nhắc lại, "Em quen Từ Tiệp."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cô ta níu chặt anh ta, nước mắt rơi lã chã xuống đất, "Là cô ta đâm em!"

Bác Lãng lạnh lùng nhìn cô ta, không cho cô ta chút hy vọng nào. Sau đó anh ta rút tay ra, cười nhạt, "Em ngốc thật, nói cho anh làm gì."

Trương Viện ngồi xuống, lạnh giọng hỏi, "Anh đã biết từ trước rồi đúng không? Chắc là chưa đủ với lời cảnh cáo của Từ Vệ An, anh nói không thích cô ta là giả đúng không?"

Bác Lãng không lên tiếng.

Trương Viện ôm đầu, lẩm bẩm nói: "Kẻ lừa đảo".

Cô ta đột nhiên bật khóc nức nở, nhận ra mình bị dồn vào đường cùng, tay trắng không có gì cả.

Ngay cả sự quan tâm của anh ta cũng là giả dối.

******

Chu Sâm đi dọc đường, vừa xuống xe buýt vừa nhắn tin cho Lưu Diễm sắp đến nơi. Cậu thấy Lưu Diễm đang đứng cạnh thang máy, hai tay đan vào nhau thỉnh thoảng lại nhìn quanh rồi hà hơi vào tay.

Chu Sâm bước nhanh hơn. Lưu Diễm ngẩng đầu cười hì hì nhìn cậu, "Tôi giỏi không? Trời lạnh thế này còn ra đón cậu."

Chu Sâm véo mũi cô, "Thế này đã giỏi?"

Lưu Diễm gật đầu, "Đúng vậy, mặt tôi lạnh đỏ hết rồi."

Bất chợt, cô rướn người lên ngửi áo cậu, "Sao có mùi nước hoa?"

Chu Sâm lùi lại, "Cậu đừng nói linh tinh."

Lưu Diễm kéo tay cậu, "Đùa thôi, tôi biết cậu không có gan làm chuyện mờ ám đâu."

Khuôn mặt cô ửng hồng vì lạnh, trên cổ quàng chiếc khăn len đỏ, mắt cười long lanh, hàng mi cong vút ánh lên vẻ lưu luyến, lại có chút quyến rũ.

Chu Sâm vuốt má cô, "Tôi có mờ ám hay không thì làm sao cậu biết?"

"Hôn một cái sẽ biết."

Vừa nói cô vừa hướng tới đôi môi cậu, nhẹ hôn lên đó như chuồn chuồn chuồn lướt nước.

Vẻ đắc ý của cô, thật đáng yêu.

Chu Sâm nhìn cô, "Thế là xong?"

"Ừ," Lưu Diễm gật đầu, "Thế là xong."

Chu Sâm khẽ "hừ" một tiếng, một tay nâng gáy cô, cúi đầu hôn sâu lên môi cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt, từ nhẹ nhàng mềm mại đến mãnh liệt chiếm hữu, chạm đến nghiền ngẫm, rời ra lại quyến luyến, kết thúc trong tiếng thở dốc.

Mặt Lưu Diễm đỏ ửng như cà chua, cô liếm môi, ánh mắt ánh lên vẻ mê ly, thì thầm, "Không ngờ lại tuyệt đến thế."

Chu Sâm cúi đầu, đặt lên chóp mũi cô một nụ hôn nữa. Lần này khác hẳn, cậu nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, như thể thưởng thức món ngon tinh tế không sao thỏa mãn được.

Lưu Diễm vòng tay qua ôm cổ cậu, nhấc chân lên hông cậu. Chu Sâm đỡ lấy mông cô, trong bóng tối cẩn thận vuốt ve, rồi bế cô lên lầu.

Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng, cùng lúc vang lên tiếng ho khan của người lớn tuổi. Lưu Diễm giật mình, theo bản năng đẩy Chu Sâm ra, vội vàng nhảy xuống. Chu Sâm không kịp phòng ngừa, bất ngờ lảo đảo ngã xuống, bị cô đè lên.

Lại là cậu bị đau.

Cậu oán trách gọi tên cô.

Lưu Diễm luống cuống bò dậy như kẻ trộm bị bắt quả tang, chạy lên lầu gặp một ông cụ hàng xóm, thản nhiên chào hỏi, "Khuya thế này ông còn đi đâu ạ?"

Ông cụ hàng xóm ôn tồn trả lời, "Vừa rồi nghe thấy tiếng động lạ ở lối đi," ông ấy nhìn ra sau Lưu Diễm, "Hóa ra có người bị ngã. Cháu mau đỡ cậu ấy dậy."

Lưu Diễm vội vàng đỡ Chu Sâm dậy. Trước khi rời đi, ông cụ vẫn còn nhìn hai người một cái.

Chu Sâm tránh tay Lưu Diễm ra, hung hăng mắng một câu: "Mẹ nó!"

Giọng người hàng xóm từ dưới lầu run rẩy truyền đến, "Sao cậu có thể mắng chửi người như vậy?"