Phó Âm Sanh Của Mục Hoài

Chương 7: Khối tài sản 50 tỷ




Edit:Ninh Hinh

"......"

Cây son trên tay Tống Từ xẹt qua một đường, trên khóe môi thoáng chốc đã vẽ ra một vết dài trông có chút buồn cười.

"Phó Âm Sanh!"

Tống Từ cầm cây son đi thẳng ra ngoài, mới vừa bước tới cửa, đột nhiên bước chân dừng lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta đi ra ngoài và bị chụp ảnh trong trạng thái chật vật như vậy.

Fans thất vọng, kim chủ chán ghét, sự nghiệp rất nhanh sẽ sụp đổ.

Nghĩ đến việc không có quần áo,túi xách, trang sức hàng hiệu hay tiền để làm đẹp, sau đó, cuối cùng  sẽ chết một cách thảm hại và xấu xí trong căn nhà thuê.

Đừng!

Nhìn gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương,  Tống Từ quyết định: Lần này trước tiên cô nhịn.

Chờ đến lần sau gặp mặt, cô sẽ không nhân từ đem Phó Âm Sanh đè ở trên mặt đất, vừa đánh vừa hét vào mặt: "Phó Âm Sanh, cô xứng sao!"

***

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ,Phó Âm Sanh đi đến phòng riêng do Mục Hoài đặt từ trước.

Hoàn toàn đem tiếng rống giận kia vứt ra phía sau.

Hù chết bảo bảo, còn tưởng rằng chính mình sẽ đánh nhau với cô ta ở trong WC.

May mắn thay, cô ấy có một đôi chân dài mà chạy trốn cũng tương đối nhanh.

Tới cửa phòng.

Phó Âm Sanh bất giác ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu.

VIP CẤP CAO.

Đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Ác bá vẫn là ác bá, là cô ấy xem nhẹ Mục Hoài.

Thật sự rất hối hận, nếu sớm biết, cô ấy đã đem chú Mục ra khoác lác!

Dù sao chú Mục ở trong này cũng không biết.

Nghe cái  nữ minh tinh kia đắc ý khoe khoang, Vip sao, Vip của cô ta có lẽ được xem là cao cấp, nhưng so với VIP tối cao của chú Mục thì còn kém xa.

Giống như mang theo một loại  cao ngạo, đẩy cửa và bước thẳng vào bên trong.

Không nghĩ tới, ngoài Mục Hoài  còn có một chàng trai trẻ đẹp, ánh mắt cô hơi ngừng lại:

Lại thêm một người xa lạ.

Nhìn thấy Phó Âm Sanh tiến vào, cậu lập tức đứng lên: "Chị dâu, đã lâu không gặp, em còn tưởng chị ghét bỏ nơi này"

Áp xuống sự mờ mịt trong đầu, mỉm cười đầy vẻ khách khí: "Sẽ không đâu,  đồ ăn ở đây ngay cả một minh tinh đang trong thời kỳ giảm cân còn ăn nhiều thêm vài chén cơm cơ mà"

"Lần đầu thấy chị dâu khách khí như vậy." Hạ Thừa Tu tự mình kéo ghế ra cho cô "Em cảm thấy chính mình như được sủng mà kinh."

Phó Âm Sanh: "......"

Khách khí với cậu ta, cậu ta còn cảm thấy không tốt?

Mục Hoài nhấc ấm trà, sau đó,anh rót  một tách cho Phó Âm Sanh mới nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Vừa rồi là ai gọi em?"

Giọng nói kia quá lảnh lót,  dù đang ở cách xa,anh cũng có thể nghe được, nhìn dáng vẻ,hẳn là một nữ minh tinh.

Phó Âm Sanh  nhận lấy tách trà, nếm được vị chua chua ngọt ngọt trong miệng, cảm thấy trà này quả thật rất hợp khẩu vị, lúc này mới nhớ tới mình cần trả lời Mục Hoài: "Không quá quan trọng, chỉ là một nữ minh tinh thích khoe khoang sự giàu có "

"Phốc......" Hạ Thừa Tu mới vừa nhấp một ngụm trà,nghe được lời này thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra ngoài.

Lấy khăn tay che miệng,cuối cùng  nhìn Phó Âm Sanh đầy hoài nghi: "Khoe khoang sự giàu có với chị dâu? Ai,nói cho em biết nữ minh tinh nào ngu xuẩn như vậy?"

Trên bàn bày rất nhiều món ăn, Phó Âm Sanh chạm đũa,  cảm thấy những món này giống như vì khẩu vị  cô mà làm, mỗi một món đều gãi đúng chỗ ngứa,đặc biệt vô cùng vừa miệng.

Mục Hoài không vội chạm đũa,anh cầm lấy đĩa tôm ở giữa bắt đầu lột, lột xong lại từ tốn đặt sang dĩa bên cạnh.

Nhìn các đầu ngón tay hơi hơi uốn lượn, nước sốt màu đỏ tùy ý loang trên mu bàn tay trắng nõn, tựa như... trong tay anh không phải là những con tôm mắc tiền mà là một  tác phẩm nghệ thuật.

Phó Âm Sanh muốn ăn, nhưng lại không dám đoạt đồ của chú Mục, chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn những con tôm anh bóc sang bên cạnh.

"Chị dâu, nữ minh tinh ngu xuẩn kia không biết chị có khối tài sản 50 tỷ sao?"

Hạ Thừa Tu lời vừa ra khỏi miệng, Phó Âm Sanh trực tiếp bị một ngụm nước sốt làm sặc: "Khụ khụ khụ!"

"Cậu nói gì?" Đôi mắt Phó Âm Sanh mở to,cả người có chút chấn động.

Mẹ kiếp?

Từ khi nào, cô ấy trở thành phú bà có khối tài sản 50 tỷ  nhân dân tệ mà cô ấy như thế nào lại không biết?

Làm người nổi tiếng bây giờ  thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Một trăm triệu cô ấy còn tin.

50 tỷ?

Có khoác lác cũng không dám đem ra khoác lác, nằm mơ cũng không dám mơ cao như vậy.

Hạ Thừa Tu lại gật gật đầu: "Chính là như vậy, dù sao khối tài sản của anh ấy bây giờ cũng gần 100 tỷ,nếu bây giờ chia một nửa cho chị dâu, 50 tỷ cũng không phải không thỏa đáng."

Phó Âm Sanh tưởng như chính mình đang sống trong một giấc mơ, quay đầu nhìn về phía Mục Hoài, ánh mắt xinh đẹp lúc này rong veo sáng ngời.

So với tưởng tượng,Chú Mục còn lợi hại hơn gấp ngàn lần.

Tại sao trước đây, cô ấy  không cảm thấy ác bá còn sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cuối cùng chính mình cũng tự hiểu được tại sao mười năm sau cô ấy lại gả cho Mục Hoài.

Chú Mục vẫn là cái người có ưu điểm nhất, tỷ như..anh có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Rất rất nhiều tiền!

Lần đầu tiên được vợ nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy,  nhẹ nhàng đẩy dĩa tôm đã bóc qua cho Phó Âm Sanh, lau tay rồi nói với giọng điệu ấm áp và dịu dàng: "Ai khoe giàu với em, em đem tiền ném thẳng vào mặt họ. "

"Em phải nhớ chồng của em......" Mục Hoài dừng một chút,sau đó nghiêng đầu nhìn cô rồi nhẹ nhàng  nâng hai ngón tay thon dài lên phớt hờ qua gò má trắng nõn, trầm giọng nói" rất giàu có"

Nhất thời bị thu hút bởi vẻ ngoài giàu có của anh cho nên quên mất rằng chính mình cần phải tránh khỏi móng vuốt sói.

Sau đó,  tự mình ngẫm lại,  cảm thấy hình như mình đã bị mê hoặc bởi tiền của chú Mục.

Nhìn Mục Hoài đem đĩa tôm đã bóc sạch đến trước mặt cô, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa ở đầu vai vừa lúc chặn đi sườn mặt đang nhiễm một màu đỏ ửng.

Ngoài sự giàu có, chú Mục còn rất có phong độ với cô ấy.

Thời gian đúng thật là một điều kỳ diệu, hoàn toàn có thể biến một tên ác bá thành một quý ông hiền lành như bây giờ. 

"Chị dâu,nữ minh tinh chị nói có phải tên là cái gì Tống Từ?" Hạ Thừa Tu nhớ rõ là hôm nay có một vị  cán bộ cao cấp trong giới bất động sản mang theo một nữ minh tinh lại đây ăn cơm, tên  là cái gì Tống...Tống Từ.

Bởi vì là người quen của bố  cho nên vào trưa hôm nay cậu ta đã tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn đưa qua đó, mà ấn tượng về họ cũng xem như khá sâu.

"Chị dâu?"

"Chị dâu,chị đang suy nghĩ gì vậy?" Nhìn Phó Âm Sanh vẫn luôn nhìn chằm chằm dĩa tôm đến phát ngốc,cậu hơi có chút cao giọng.

Phó Âm Sanh theo bản năng buột miệng thốt ra: "Muốn ly hôn."

Sau khi nói xong, cô giật nảy mình.

Bất giác liếc nhìn Mục Hoài.

Ánh mắt anh trước đó vốn dĩ luôn dịu dàng ôn nhu, giờ phút này bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tối tăm.

Lặng lẽ kéo ghế  lui lui  về phía sau —— không,  hiện tại cô ấy rất muốn chết.

Run bần bật.

Thật sự rất muốn tát vào miệng mình.

Là miệng cô ấy quá nhanh,kiểu nhanh còn hơn ão.

Không khí ngột ngạt lên đến đỉnh điểm.

Ngay cả Hạ Thừa Tu cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy khâm phục,chị dâu quả nhiên là chị dâu.

Cuối cùng, chú Mục để đũa xuống, môi mỏng khẽ mở, anh nói: "Tại sao muốn ly hôn?"

Trên mặt bây giờ có bao nhiêu bình tĩnh, trong lòng liền có bấy nhiêu cuồn cuộn.

Bị cô cho đội nón xanh,anh còn chưa nói đến chuyện ly hôn, cô ngược lại rất tốt, còn chủ động muốn cùng anh nói ly hôn?

Lần này nếu cô không giải thích thật tốt, làm anh tức giận, anh sẽ không tiếp tục dung túng cô.

Hạ Thừa Tu: Thật đúng là Mục Hoài, lúc này còn có thể bình tĩnh hỏi vợ mình tại sao đề xuất ly hôn.

Chợt nhớ đến vụ bê bối tai tiếng gần đây của chị dâu, trong lòng Hạ Thừa Tu cảm thấy có chút run sợ, không phải cái chuyện kia là thật chứ, chị dâu có tình mới, thành công cho Hoài ca đội nón xanh?

Phó Âm Sanh bên này căn bản không dám nhìn chú Mục .

Cho dù không cần nhìn, cô ấy cũng có thể đoán được trong lòng anh đang tức giận như thế nào.

Người đàn ông này chưa bao giờ chịu không nổi nửa phần ủy khuất.

Cô nhớ rõ lần  xem Mục Hoài kéo bè kéo lũ đánh nhau ở con ngõ nhỏ chỉ vì người đó cười nhạo anh lớn lên rất giống con gái.

Đối với vấn đề nhỏ nhặt này, Mục Hoài đã nổi điên ngay tại chỗ và đánh anh ta tới tấp.

Mà cô, cư nhiên lúc này lại dám đề xuất ly hôn với anh.

Cô ấy dám đề cập đến chuyện ly hôn!

Hoàn toàn không cho chú Mục chút mặt mũi nào!

Phó Âm Sanh mấp máy cánh môi, một hồi lâu mới yêu ớt trả lời: "Không phải  nói khối tài sản bây giờ của anh cũng gần 100 tỷ  rồi sao, cho nên nhất thời em mới có suy nghĩ chỉ cần cùng anh ly hôn là có thể chia được một nửa......"

Ánh mắt  hơi buông xuống, anh trầm mặc hồi lâu.

Đột nhiên từ trên ghế đứng lên, mang áo khoác tây trang treo lên khuỷu tay, tùy ý cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng rồi sải bước đi ra ngoài.

Phó Âm Sanh: "Này..."

Nhìn thấy anh sắp rời đi,Phó Âm Sanh bối rối nắm chặt lấy cổ tay  anh, ngửa đầu nói: "Anh muốn đi đâu,tức giận rồi?"

Cô ấy chỉ nói đùa mà thôi.

Mặc dù cô ấy thật sự rất muốn có 50 tỷ.

Dù vậy, cô ấy cũng không đủ can đảm  đòi chú Mục số tiền này.

Phó Âm Sanh đi theo phía sau, thấy anh không trả lời  mình, hơi thở giống như càng ngày càng lạnh.

Ngay khi khí thế của cô càng ngày càng yếu đi, Mục Hoài mới chế trụ tay cô, hơi hơi rũ mắt, ánh mắt ánh lên vẻ thờ ơ không rõ ràng.

Một, hai...

Chờ các ngón tay cô gỡ xuống.

Mới hơi hơi gật đầu với Hạ Thừa Tu,  xoay người đi ra cửa.

Hạ Thừa Tu đứng yên tại chỗ nhìn cô: "Chị dâu, Hoài ca tức giận rồi, chị không đi dỗ anh ấy sao?"

"Dỗ anh ấy?"

Phó Âm Sanh cảm thấy có chút bối rối, làm sao dỗ đây?

Ác bá mà cũng cần được dỗ dành sao?

Chẳng phải  khi ác bá tức giận đều đem người ấn  trên mặt đất đánh chết mới hả giận à?

Không! không! không! Cô ấy không thể đi.

Nghĩ đến hình ảnh cô ấy bị Mục Hoài đánh đến mức óc văng khắp nơi, Phó Âm Sanh điên cuồng lắc đầu: "Không,tôi không đi,tôi không đi."

Nếu cô ấy đi qua đó ngay bây giờ, chính là đi chịu chết.

Hạ Thừa Tu: "......"

"Đừng nói nữa, tôi còn có chút việc, đi trước một bước." Phó Âm Sanh lấy  di động ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý  tới đón mình.

Ai biết được, ở ngay cây cột trước cửa Hạ gia, người đàn ông vốn dĩ nên đi trước đó lúc này đang đứng dựa lưng vào,trên tay còn có một điếu thuốc.

Thấy cô đi xuống, anh bóp tàn thuốc đỏ sậm,  ánh mắt nhạt nhẽo liếc cô một cái, lại giống như không có ý muốn nói chuyện, trực tiếp lên xe.

Chiếc Bentley màu đen dừng ở bên đường, sau khi Mục Hoài  lên xe, vài phút sau đều không có xuất phát.

Nhìn cửa xe phía sau  không đóng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Phó Âm Sanh đứng tại chỗ,  cô do dự hồi lâu.

Mẹ nó,  chú Mục  định  giết cô ấy trong xe ? 

Ô ô ô, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đẫm máu đó, bắp chân trắng nõn và mảnh mai của cô không nhịn được mà bắt đầu run run.