Phó Âm Sanh Của Mục Hoài

Chương 21




Mẹ nó?

Mục Hoài thật muốn chia cho cô nhiều tiền như vậy!

Phó Âm Sênh vốn dĩ đứng ở cạnh cửa, vừa nghe thấy những lời của Mục Hoài, giật mình một cái.

Nhìn dáng vẻ này, tiểu yêu tinh bên ngoài kia, thật sự là rất được Mục Hoài yêu thích đi, bằng không sao anh sẽ vì nữ nhân kia, đáp ứng ly hôn cùng cô, còn muốn phân cho vợ trước năm trăm triệu phí chia tay.

Thật muốn nhìn xem là tiểu yêu tinh phương nào làm cho người âm tình bất định như Mục Bá Bá yêu đến mãnh liệt như vậy.

Này thì kết hôn! Ly, nhất định phải ly!

Trong đầu Phó Âm Sênh lúc này đều nghĩ đến việc chính mình rất nhanh sẽ biến thành tiểu tiên nữ gia sản có năm trăm triệu, đại phú bà, đến lúc đó còn cần cẩu nam nhân này, muốn bao dưỡng nhiều hay ít tiểu thịt tươi không phải dễ như trở bàn tay sao.

Nghĩ đến đây, tay cô, nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa.

Nam nhân bên ngoài, quả thật cũng không sốt ruột, mặt mày trầm tĩnh chờ ở cửa.

Tay Phó Âm Sênh vừa mới vặn mở khóa cửa, ai ngờ, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, bàn tay đang mở khóa cửa đột nhiên dừng lại.

Tê..

Đột nhiên thông minh một lần.

Mục Hoài cẩu nam nhân này không phải là lừa cô đi?

Thực sự có ngốc tử sẽ vì ly hôn, phân cho vợ trước một nửa gia sản sao?

Hơn nữa cứ cho là Mục Hoài gia sản trăm tỷ đi, cũng không đại biểu anh có thể lấy ra tới năm trăm triệu tiền mặt có sẵn cho cô a.

Càng nghĩ càng cảm thấy Mục Hoài là dỗ dành cô.

Vì lừa cô mở cửa!

Nghĩ như vậy, Phó Âm Sênh bỗng dưng ngừng thở, đôi mắt xinh đẹp thẳng lăng lăng nhìn cửa đã được cô mở khóa ra.

Lén lút nuốt nuốt nước miếng.

Ngón tay dán trên khóa cửa, nhẹ nhàng, chậm rãi, một chút một chút, muốn một lần nữa đóng lại cửa.

Bên ngoài, Mục Hoài đợi hồi lâu, đột nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ bên trong, thần sắc đột nhiên biến đổi, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa, xương cổ tay khéo léo, đột nhiên dùng sức.

Bên trong Phó Âm Sênh cảm nhận được lực đạo nơi này, vội vàng dùng sức đẩy cửa: "Mục Hoài, anh cái kẻ lừa đảo này, quả nhiên là muốn lừa bổn tiểu tiên nữ!"

Cửa đã bị Mục Hoài ở bên ngoài đẩy ra một khe hở nhỏ, từ giữa khe hở, Mục Hoài nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì dùng sức mà đỏ lên, tiếng nói thanh lãnh, mang theo vài phần lạnh lẽo cười: "Binh bất yếm trá*, tiểu tiên nữ."

* Binh bất yếm trá: Đánh nhau không ngần ngại gian dối.

Tiếng cười trầm thấp của nam nhân quá mức trêu chọc, lỗ tai của Phó Âm Sênh đều cảm giác ngứa,

Nếu không phải lực đạo ở trên ván cửa làm cho cô không có tâm tư nghĩ đến cái khác, Phó Âm Sênh cắn môi dưới, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân bên ngoài: "Cẩu nam nhân!"

Mục Hoài bị cô mắng nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lực đạo trên cánh tay lại không có giảm đi, trong lúc đó ánh mắt mặc dù bận nhìn cô nhưng vẫn ung dung, dường như không dùng đến một chút sức lực nào: "Mở cửa."

Nếu không phải sợ sẽ đẩy cô ngã trên mặt đất, Mục Hoài đã sớm dùng sức mà đẩy cửa ra rồi.

Đôi môi đỏ của Phó Âm Sênh bị hàm răng của trắng tinh của chính mình cắn đến càng thêm tươi đẹp ướt át, cơ hồ tràn ra tơ máu nhợt nhạt: "Không cho anh tiến vào!"

"Cẩu nam nhân!"

Bị cô mắng, đôi mắt Mục Hoài tối tăm hơi hơi nheo lại: "Thật không mở?"

"Không mở!" Phó Âm Sênh dùng sức chống ván cửa, cái cằm tinh xảo nhẹ nhàng nâng lên: "Anh trước tiên đưa hiệp nghị ly hôn cho em, sau đó chúng ta bàn lại."

Mục Hoài nghe lời nói của cô, môi mỏng gợi lên độ cung nhàn nhạt.