Tô Cách c0itrần dưới ánh đèn huỳnh quang, có chút khó chịu.
Trần Mục Dương cũng để trần thân trên, cả nam lẫn nữ đều bị thân hình của anh hấp dẫn, từ rốn đổ lên không có nổi một vết sẹo, như thể ông trời ưu ái cho anh sự mạnh mẽ nhưng không hề quá trớn.
Trần Mục Dương đi tới bên Tô Cách, nhìn đáy mắt cậu lập lòe sự kinh ngạc khiến đáy lòng anh thoáng vui.
“Tô Cách, cậu phải ôm Trần Mục Dương từ đằng sau, mắt nhìn xuống dưới, cố gắng thể hiện nét ưu thương rồi chậm rãi ch4y nước mắt.” Thợ chụp một bên hướng dẫn Tô Cách, một bên chỉnh máy ảnh.
Trần Mục Dương đưa lưng về phía cậu, Tô Cách đi lên, nhìn bở lưng dày rộng rắn chắc của người kia, ánh mắt không hiểu sao cứ dán chặt vào đó.
Cậu chậm rãi vươn tay, ôm lấy thắt lưng anh, Tô Cách để nguc mình dán vào tấm lưng ấm áp. Trần Mục Dương là người lạnh lùng nhưng lưng anh quả thật dày rộng và ấm áp vô cùng, khiến cậu cảm giác rất an tâm, không muốn xa rời.
Ngờ đâu nhịp tim cậu tăng đột ngột, truyền sang người nào đó. Bí mật nho nhỏ chẳng ai biết lại dần bị người ấy tìm ra… Mà có lẽ chính cậu cũng chẳng phát giác, chờ đến khi nhận ra thì tim đập nhanh càng nhanh thì cũng là lúc gì đó chậm rãi lên men…
“Tốt lắm! Chính là như thế! Ánh mắt cứ đau thương như vậy đi!” Thợ chụp một bên tách tách chụp ảnh, một bên động viên.
Tô Cách đột nhiên thấy mắt rất đau, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, rơi ngày càng nhiều khiến cậu không thể khống chế nổi.
“Đúng rồi! Chính là cảm giác này!” gã tưởng cậu tìm được cảm giác nên khóc nên bất chấp địa hình, lăn lộn trên đất tìm góc đẹp nhất.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng kết thúc, Tô Cách buông Trần Mục Dương, ngẩng đầu lên muốn cản dòng chảy. Anh nghe cậu cứ sụt sịt mãi liền mất kiên nhẫn xoay người
Tô Cách ngửa đầu, mắt vẫn còn đỏ, khóe mắt chảy xuống vài giọt nước.
“Cậu sao thế?”
“Tôi không biết, nước mắt cứ rơi mãi…” Giọng cậu còn mang theo chút nức nở: “Ngừng cũng không ngừng được…” Đã thế mắt còn đau kinh khủng.
Trần Mục Dương một mặt bình tĩnh, một bên khoác áo lên người Tô Cách, thuận tiện dùng khăn tay lau mắt cho cậu.
Tô Cách cầm lấy khăn tay đặt lên hai mắt, nhưng mắt bị vật lạ đụng vào lại càng thêm đau: “Không được! Đau quá!”
Trần Mục Dương mặc áo sơmi, kéo tay cậu đi ngoài, còn không nể nang mắng mỏ: “Tốt nhất là đau ch3t cậu đi!”
Ngồi trên xe của anh, Tô Cách cẩn thận dùng khăn tay lau mặt: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến bệnh viện.”
“Hả? Không đến nghiêm trọng đến nỗi phải đi bệnh viện chứ! Tôi nghĩ chờ một chút nữa sẽ không sao đâu, huống hồ chúng ta chưa xong việc mà!” Cậu xoắn xuýt nói.
Trần Mục Dương xoay đầu trừng mắt lườm, Tô Cách nhìn ánh mắt dữ tợn của người kia, lập tức rụt cổ như rùa. Anh liền bắt được đôi mắt đỏ bừng như thỏ của người kia vẫn còn ướp nhẹp, vô tội đáng thương nhìn mình.
“Kiểm tra xong thì quay lại hoàn thành.”
Đây là sự thỏa hiệp của anh, Tô Cách hiểu nên không dám phản bác nữa.
Bác sĩ khám xong rồi nói: “Không sao, dùng thuốc nhỏ mắt là ổn.”
Tô Cách nằm trên ghế để y tá nhỏ thuốc, sau đó nằm nghỉ nửa tiếng, dù có nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm giác được Trần Mục Dương đang ngồi bên cạnh mình. Hơi thở của anh, thân hình của anh, kể cả có không tận mắt nhìn thì vẫn có thể cảm nhận được.
Đương lúc mơ mơ màng màng thì bị người vỗ vỗ vào mặt: “Dậy dậy!”
Mở mắt, Tô Cách vừa vặn thấy Trần Mục Dương vỗ má mình, đành hỏi: “Sao anh vỗ tôi?”
“Cho cậu nghỉ ngơi chứ không bảo cho ngủ. Đã thế còn ngủ say như lợn ch3t, lắc mãi mà không tỉnh.” Trần Mục Dương khinh thường lườm cậu, rồi đi gọi y tá nhỏ thuốc lần thứ hai.
Sau khi sử dụng thuốc, mắt cậu không còn ch4y nước nữa, Trần Mục Dương liền đưa cậu về làm nốt công chuyện.
Trước khi xuống xe, Tô Cách cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của anh: “Trần Mục Dương, cảm ơn anh.”
Vì chỉ mải cắm đầu cắm cổ chạy đi, nên cáu không hề phát hiện ra đôi mắt anh lóe lên ý cười nhàn nhạt.
Sau lịch trình photoshoot, Tô Cách mãi không nhận được công việc mới mới, cũng không có gặp Trần Mục Dương.
Nghe nói rất nhiều kịch bản được đưa đến tay anh, nhưng anh đều từ chối.
Còn Tô Cách thì quay lại nhịp sống trước đây, cố gắng học tốt bài trên lớp, không thể thua kém bạn bè được
Một ngày kia, Tô Cách nằm trong ký túc xá nhàn nhã đọc sách, Dương Dương một thân say quắc cần câu mặc quần bò trễ lộ hơn nửa rốn trở về.
Tô Cách vội vàng đứng dậy đỡ cậu ta.
“Cậu làm sao vậy, sao lại uống nhiều thế?”
“Tớ không có việc gì… cho uống thêm mấy chai cũng được!” Dương Dương đã bắt đầu nói đớt nhưng vẫn mạnh miệng mình không có say.
Dáng hai người không chênh nhau là mấy, lúc giúp Dương Dương, Tô Cách chợt nhìn thấy vết đỏ trên gáy cậu ta.
Cho dù chưa trải nghiệm l nhwng Tô Cách cũng có biết cái vết đó dại diện cho hành động gì.