Tô Cách vất vả mãi mới bưng về được hai bát bò viên, đi tới bên Trần Mục Dương rồi ngồi xuống đối diện.
Cậu rất vừa lòng với chỗ ngồi mà anh chọn: “Sao anh có thể chiếm được chỗ sạch sẽ thế, y hệt trúng xổ số ý!”
Trần Mục Dương thấy Tô Cách khen mình liền cảm thấy thỏa mãn, không khỏi nhếch môi cười.
Thịt viên quán này rất mỡ, Trần Mục Dương cắn một miếng liền để nguyên đó.
“Tô Cách?”
“Hở?”
“Là một diễn viên, tôi nghĩ mình không cần nhắc nhở cậu phải ăn theo chế độ dinh dưỡng lành mạnh chứ nhỉ?”
“… Ừm…” Tô Cách nhìn bát thịt viên trước mắt, cho nên cậu đã không bỏ thêm ớt mà…
Thấy Tô Cách trưng vẻ mặt không biết mình làm sai cái gì, Trần Mục Dương liền nói.
“Ăn xong về chạy hai vòng đi.”
“… Hả?!”
————
Tám giờ tối, Tô Cách đúng giờ canh trước máy tính, hồi hộp xoa xoa tay.
Trong ký túc xá, chỉ có Dương Dương không biết đang nói chuyện với mà lọc cọc lọc đánh chữ.
Dương Dương biết Tô Cách là diễn viên chính của bộ phim ra mắt vào tối nay, nhưng làm ra vẻ không quan tâm: “Cậu hồi hộp cái gì chứ! Ai không biết lại tưởng cậu sắp đi đẻ đó!”
“Đây là phim đầu tay mà, với tớ nó chính là rất tuyệt vời!” Tô Cách không để bụng những lời Dương Dương nói, vẫn là chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.
Đúng tám giờ, trang chủ mạng Khốc Ưu đăng tải phim điện ảnh “Ái tình”, poster của Tô Cách và Trần Mục Dương còn được đặt ngay trên trang đầu.
Tô Cách nhìn poster có mặt mình, trông hài hước hơn người thật, đúng là có chút không hợp… Nhìn sang poster của Trần Mục Dương cũng hơi kỳ cục, nhưng ít ra đẹp hơn cậu rất nhiều.
Nhìn qua lượt người xem, đã nhiều hơn một trăm người, hơn nữa còn không ngừng tăng lên.
Tiếp tục mở ô bình luận, thật sự là bùng nổ mà, bắt đầu từ lúc Lâm Lạc lảo đảo ngã trên màn ảnh, mọi người lập tức oanh tạc.
Thật ra motif xưa không thể xưa hơn được nữa, tiểu thụ ngốc hiền ngay từ đầu đã bị tiểu công lạnh lùng cướp mất cô gái mình thích, liền nghĩ cách trả thù hắn ta. Sau khi tìm ra được nhược điểm liền tấn công, cuối cùng nói cho cô gái mình từng thích rằng ai mới là người xứng đáng. Cho nên từ kẻ thù trở thành bạn tốt, rồi bất tri bất giác thích tiểu công, vì thế dưới sự kích động thiếu suy nghĩ, tiểu thụ say rượu chạy đi thổ lộ và bị tiểu công bá đạo cướp mất nụ hôn đầu.
Tô Cách cảm thấy nội dung có chút máu chó, nhưng bình luận của người xem thì vô cùng kích động.
“Ôi mẹ ơi!! Bà đây như thể sống lại n năm trước bị cướp mất cô gái mình thích cũng tính kế, giả đò nha! Tiểu Cách sao lại đáng yêu thế không biết~~~”
“Trần Suất quá suất suất suất (đến vô cực).”
Thật ra ô bình luận đều là khen ngợi khả năng diễn suất của Trần Mục Dương, lâu lâu mới thấy có người bảo Tô Cách đáng yêu, quả thực rất xứng đáng làm tiểu thụ.
Còn có một số fans nguyên tác chạy tới xem, xem cách thể hiện của Tô Cách và Trần Mục Dương thì coi như hài lòng, sau đó thô bỉ cười tà khen hai người ở bên nhau trông đẹp lắm!
Đặc biệt là cảnh hôn cuối cùng, Tô Cách không xem nổi vì màn hình bị lấp đầy đạn lạc, trong đầu toàn là những lời kêu gào của nhóm người xem không biết xấu hổ đòi hai người ở bên nhau, sau đó mặt sẽ không khống chế được mà… đỏ lên.
Dương Dương ở một bên ngắm phản ứng của cậu, lắc lắc đầu: “Cậu không cần tự xem phim của mình rồi tương tư chứ?”
“Ai tương tư cơ?” Tô Cách vỗ vỗ mặt.
“Còn ai vào đây nữa.”
Dương Dương suy nghĩ, kéo ghế dựa lại gần, nhìn màn hình máy tính đã chạy tới phần kết, hiện tại đang là phần giới thiệu staffs.
Nhìn ô bình luận không ngừng nhảy lên, Dương Dương liền biết bộ phim điện ảnh này gây tiếng vang không tồi, liền vỗ vỗ bả vai cậu: “Cậu đó, xuất đạo không tồi đâu!”
“Không phải mà.” Tô Cách cũng không biết nói thế nào.
“Nhưng mà đề tài đồng tính… không dễ dàng hút người xem, chẳng biết có thể giúp cậu được bao nhiêu.” Dương Dương cũng là thật tình phân tích cho cậu này nọ.
“Ừ, tớ biết mà.” Bây giờ ở lớp đã có mấy đứa khinh thường Tô Cách đóng thể loại phim này rồi.
Nhưng cậu tự nhủ mình không cần quan tâm, bộ phim đầu tay của cậu tuy là thuộc thể loại đồng tính, nhưng cậu có phải là đồng tính đâu, cho nên cứ bơ đi mà sống!
“Tương lai trông có vẻ sáng lạn đấy, mà đừng quên chừa cho bạn cùng phòng này một bát canh nhé! Lúc trước là tôi nói cho cậu biết về buổi casting mà, đúng không?” Dương Dương nửa đùa nửa thật chọc chọc Tô Cách.
“Ha hả, bây giờ nói điều này là hơi sớm đấy!”
Tuần tiếp theo, “Chỉ cần yêu” chỉ có chút tiếng tăm, căn bản là làm theo kiểu mỳ ăn liền, không có chú trọng phần nghệ thuật. Còn “Ái tình” khả quan hơn, vì được đầu tư nhiều.
Hơn nữa có mấy báo mạng còn viết cả đống bài về Trần Mục Dương và Tô Cách dễ thương đáng yêu, mấy bài trên Weibo cũng được tương tác tốt.
Boy love truyện chữ Mạng Khốc Ưu tiếp tục mời đạo diễn và hai diễn viên cùng tham gia một chương trình chia sẻ về những kỷ niệm trong quá trình quay phim.
Thậm chí bên công ty điện ảnh và truyền hình Triển Dương còn cố ý tổ chức một buổi fan meeting cho Trần Mục Dương và Tô Cách giao lưu với fans.
Đạo diễn gọi điện thoại qua, bảo kế hoạch quay chính thức của “Ái tình” đã được thông qua, sẽ khai máy sớm, ý bảo Tô Cách tiếp tục thủ vai Lâm Lạc.
Đồng thời đạo diện cũng bảo cậu còn chưa có công ty quản lý, về sau phải nhận nhiều công việc khác, nên có đại diện đứng ra làm việc, liền hỏi cậu có muốn ký hợp đồng hoạt động với công ty của y không.
Đạo diễn nói rất có thành ý, còn có mấy điều kiện tốt vô cùng, cho Tô Cách thời gian suy nghĩ cho thông suốt… rồi cho y câu trả lời thuyết phục.
Tô Cách vuốt vuốt điện thoại, có chút quan ngại với đề nghị này, đột nhiên lại muốn hỏi ý kiếm của Trần Mục Dương.
Cậu đã có số anh từ lâu nhưng chưa một lần gọi qua, hình như còn chưa lưu vào danh bạ, tại cậu không biết gọi làm gì.
Chuông đổ mấy lần mới có người nghe, giọng của người bên kia cực kỳ tùy ý: “Alo.”
“Trần Mục Dương à, tôi là Tô Cách.” Cậu nhịn không được xiết chặt điện thoại.
“Ừ.”
“Tôi gọi anh… là muốn hỏi…” Cậu thật sự không biết có nên nói hay không.
“…” Rất thần kỳ là Trần Mục Dương không ngắt máy.
“Anh có ký hợp đồng với Triển Dương không? Bên họ vừa hỏi ý tôi.”
“…” Qua hồi lâu, mãi cho đến khi Tô Cách nghĩ anh sẽ không trả lời cậu thì ai kia đột nhiên mở miệng: “Quyết định của tôi có ảnh hưởng đến cậu không?”
Đúng vậy, cậu và anh trên căn bản còn chưa được tính là bạn thân, câu thế nào lại đi gọi điện hỏi ý kiến anh chứ? Chẳng lẽ trong tiềm thức, cậu luôn muốn đi theo đối phương?
“Tôi… tôi muốn tham khảo ý kiến của anh.” Tô Cách siêu uyển chuyển đáp.
“Tôi không muốn nói.” Nói rồi, Trần Mục Dương tắt điện thoại cái rụp.
Thôi mà, kết quả như cậu đã nghĩ, Tô Cách nhịn không được phun tào với cái điện thoại.
Sau cùng, Tô Cách quyết định ký hợp đồng với Triển Dương, bởi vì lần trước quay phim cậu thấy rất vui và thoải mái. Căn bản Tô Cách là người mới, còn mong muốn mình vẫn phải đảm bảo việc đi học trên lớp, phía bên Triển Dương cũng tỏ vẻ thấu hiểu, hứa rằng sẽ xếp lịch trình làm việc hợp lý cho cậu.
Tốt như thế còn đòi hỏi cái gì?
Huống chi sau khi ký hợp đồng, Tô Cách liền biết được Trần Mục Dương cũng đã về dưới tay Triển Dương.
“Ái tình” mang lại cho Trần Mục Dương và Tô Cách không ít nhân khí, tài khoản Weibo của Trần Mục Dương đã nhiều hơn một trăm vạn người theo đuôi. Triển Dương có nhân viên chuyên quản lý mảng mạng mẽo, rất đúng giờ post vài bài viết hoạt động cùng ảnh chụp mới nhất của anh, chính chủ từ chối cho ý kiến, nhắm mắt làm ngơ.
Còn Tô Cách cũng xin lập Weibo nhưng không cho nhân viên động vào, nếu đây là tài khoản của cậu, thì phải do chính tay cậu quản lý chứ.
Cho dù tài khoản của cậu chỉ được mấy trăm fans theo dõi, so với Trần Mục Dương hơi thảm hơn nhưng Tô Cách vẫn rất thỏa mãn.
Số lần đăng bài của cậu không nhiều, đôi khi là ảnh chụp phong cảnh nơi mình quay phim, sau đó lảm nhảm nói nơi này đẹp đến thế nào, phía dưới là bình luận của fans: “Không có ảnh tự sướng tui không thỏa mãn, cũng không có ảnh phát đường tui cũng không sung sướng” rất linh tinh.
Đường cái gì… Weibo Trần Mục Dương do nhân viên quản lý, chẳng lẽ cậu phải phát đường với quản lý hở??
Tô Cách đương nhiên không nói thế, lại càng không làm như vậy.
Cậu và Trần Mục Dương cùng đạo diễn tham dự phỏng vấn trên internet xong, liền chuẩn bị tổ chức fan meeting.
Lượng fans đăng ký trên internet đã vượt qua mấy trăm người, hẳn là có thể tổ chức một sự kiện quy mô nho nhỏ. Triển Dương còn rất tâm lý làm vào thứ sáu, sẽ không ảnh hưởng tới lịch đi làm hay đi học.
Tô Cách ngồi trong phòng trang điểm, thợ trang điểm cầm cái lọ bé tí xịt xịt lên đầu cậu, mùi nước hoa gắt khiến Tô Cách hơi muốn ho, nhưng vẫn cau mày cho người ta xịt.
Trần Mục Dương ngồi ghế bên cạnh, trong tay cầm sách im lặng đọc.
Sau khi phá tan tành tóc Tô Cách, thợ trang điểm nhăm nhe quay qua tàn sát đầu Trần Mục Dương.
Cơ mà móng vuốt vừa mới vươn qua đã bị ánh mắt sắc bén của anh ghim chặt. Cuối cùng do Trần Mục Dương lườm kinh khủng quá, nên thợ trang điểm không dám tùy tiện… táy máy nữa.
Tô Cách thay trang phục, nhìn tây trang trắng trên người, lại dòm sang tây trang đen của Trần Mục Dương, đến đứa ngốc cũng nhìn ra đây là đồ đôi…
Đạo diễn vừa lòng ngắm hai người: “Ừ, trông được đấy, không uống phí tôi kiếm nhiều người phối đồ cho các cậu!”
Lúc Tô Cách cùng Trần Mục Dương xuất hiện, không ngoài dự kiến được chào đón rất nồng nhiệt. Tô Cách đứng trên sân khấu, nhìn các fans mặt mày hưng phấn, trên tay cầm banner cổ vũ, hầu hết toàn là dành cho Trần Mục Dương, chỉ có một hai tấm có tên cậu, nhưng cũng khiến Tô Cách thỏa mãn.
MC kéo thả rất tốt, Tô Cách chỉ cần nghe theo họ, trả lời vài câu hỏi là ổn. Trần Mục Dương coi như phối hợp, đôi khi có vài câu hỏi cậu không biết đáp thế nào, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh, Trần Mục Dương tuy rằng lạnh lùng lườm lại nhưng vẫn là đưa tay ra cứu vớt.
Màn này lại khiến các chị em hủ nữ lại biến thành một đám lang sói sôi sục.
- -----oOo------