Trans: Z – Beta: Jung.
Tô Cách kinh ngạc nhìn Dương Dương, sao cậu ta lại phát hiện?
Như hiểu biểu cảm của cậu, Dương Dương cười khổ nói: “Tôi thích Trương Tiêu Nhiên, nhất định sẽ chú ý nhất cử nhất động, anh ấy thích ai, đối xử với ai đặc biệt thì tôi đều có thể cảm nhận được.”
“Tớ…”
“Cậu không cần phải nói gì cả. Tô Cách, tôi chỉ hỏi cậu, cậu có thích Trương Tiêu Nhiên không?”
Cậu lắc đầu theo bản năng.
“Vậy cậu có thích đàn ông không?”
Tô Cách khựng lại, vấn đề này rất nhạy cảm, cậu còn chưa biết nên trả lời thế nào. Người cậu thích đúng là nam, đây là sự thật không thể chối cãi.
Cậu gật đầu.
Dương Dương một bộ hiểu rõ nói: “Tôi hiểu rồi, Tô Cách từ nay tôi sẽ coi cậu là tình địch.”
“Tình địch?”
“Đúng thế.” Cậu ta gật đầu: “Tuy cậu nói mình không thích Trương Tiêu Nhiên, nhưng nếu cậu đã thích đàn ông thì vẫn có thể thích anh ấy. Nói thế, tôi không thể không đề phòng cậu.”
Tô Cách kinh ngạc nhìn Dương Dương, chỉ thấy ánh mắt cậu ta rất kiên định, như thể cho thấy những lời này không phải nói đùa mà là thật, tuyên bố chủ quyền với cậu.
“Tô Cách, nhớ kỹ cậu không thích Trương Tiêu Nhiên. Nếu sau này tôi thấy cậu có hành động thân mật với anh ấy thì tôi sẽ đối xử với cậu như đối xử với tình địch.”
Tô Cách nhìn Dương Dương xoay người rời đi, còn mình thì ngẩn người ngồi trên ghế, mãi mới chậm chạp đứng dậy.
Về thành phố H, Tô Cách bắt đầu tháng ngày quảng bá “Ái tình”. Vào ngày mùng một tháng tư, rạp chiếu phim trong thành phố tổ chức lễ ra mắt phim, hôm đấy cả đạo diễn, cậu và Trần Mục Dương đều sẽ tham gia.
Trên mạng bắt đầu bán vé VIP cùng các loại goodies khác.
Không biết đạo diễn muốn trả thù, hay đương phát rồ dùng hai người làm công cụ kiếm tiền, dám bán gối ôm kho4 thân của hai người, toàn thân chỉ mặc đúng quần l0t. Tô Cách nghĩ đến gối ôm kho4 thân của mình bị người ta ôm đi ngủ, cả người liền run rẩy.
Cậu liền chọc Trần Mục Dương, bàn chuyện này.
Trần Mục Dương lạnh lùng nhìn Lậu Phong: “Tôi không ngại lấy anh làm thành gối ôm rồi bán với giá cao, tôi tin người nào đó nhất định sẽ mua với cái giá ấy.”
Lậu Phong nhìn tên bi3n thái trước mặt, lại nghĩ đến một người khác cũng bi3n thái không kém, xoa vai bảo: “Được rồi, nhưng đã bán trên mạng rồi, mà làm ăn cũng không tệ, một ngày còn bán được mấy cái liền!”
Về phần tại sao y lại mở sạp hàng online thì y lý luận bây giờ kiếm miếng ăn không dễ dàng, phải vắt đến giọt nước cuối cùng của nhân viên chứ.
“Không cần biết anh dùng cách gì, thu hồi hết những thứ đó, nếu không cứ chờ mình bị biến thành xác ướp đi.” Trần Mục Dương chốt những lời này xong liền kéo Tô Cách đi.
Tô Cách theo sau anh, đột nhiên cảm thấy việc đâm thọc thực sự cmn hay ho.
“Viết kiểm điểm chưa?” Trần Mục Dương đột nhiên hỏi.
“Dạ?” Tô Cách giả ngu.
“Em không cần giả ngu, nếu không có bản kiểm điểm thì nghĩ xem mình ch3t thế nào đi!” Nói rồi, anh quay đầu đi hẳn.
Còn Lậu Phong và Tô Cách cùng nhau bứt tóc, đúng là tự mua dây buộc mình mà.
Về ký túc xá, cậu mở máy tính, cậu không biết viết kiểm điểm thế nào, vì thế liền lên mạng tìm một đống thư tình, chọn một cái gửi qua cho Trần Mục Dương.
Không đợi bao lâu, ai đó đã gọi điện qua.
Cậu rất hùng hổ: “Đọc bản kiểm điểm của em chưa? Đừng quá cảm động, đây là điều đúng đắn mà.”
Anh nhịn cười bảo: “Vậy em đọc cho anh nghe đi.”
“Hở?” Cậu nhìn đống văn tự buồn nôn, nếu mà phải đọc cho anh nghe thì chắc chắn đống da gà da vịt của cậu sẽ nổi hết lên.
“Không phải do em viết sao? Để tỏ thành ý thì em đọc lại một lần cũng là nên.” Trần Mục Dương cố ý giăng bẫy cậu.
Cậu nghĩ, được rồi, đọc thì đọc, dù sao thì cũng phải dẹp chuyện cho nhanh nhanh.
“Vậy anh nghe cho rõ này!” Cậu làm thanh cổ giọng: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã bị ánh mắt ưu thương vô hạn của anh thu hút, em muốn xoa dịu nỗi đau của anh, cùng anh ngắm những vì sao lấp lánh. Anh thật sự rất đẹp, mái dóc dài óng ả của anh…”
Không đúng!
Tô Cách chỉ có copy and paste, không kiểm tra nội dung xem có thích hợp không. Bây giờ đọc lên, cảm thấy thế này giống như viết cho bạn gái thì đúng hơn…
“Nhầm rồi nhầm rồi! Em gửi nhầm!” Cậu vội vàng giải thích.
“Ồ, vậy có thể mời em giải thích một chút không? Vì sao lại viết thư tình cho phái nữ?” Trần Mục Dương đã sớm nhìn ra manh mối mới bảo cậu đọc, đúng là một tên đại phúc hắc vô địch.
“Thật ra… em chỉ copy một bản trên mạng, không phải em viết.” Cậu ngoan ngoãn nhận sai, nếu không sẽ ch3t thảm hơn.