Phim Giả Tình Thật

Chương 39




Lậu Phong gọi Tô Cách, thông báo “Chỉ cần yêu” bị cục điện ảnh kiểm tra, có thể sẽ không phát hành vào đầu tháng được.



Tuy Tô Cách hơi thất vọng, nhưng đây là điều cậu đã lường trước. Dù sao đề tài quá đặc thù, dựa theo phong cách làm việc của cục thì gặp khó khăn là điều dễ hiểu thôi.



Vốn Lậu Phong muốn an ủi Tô Cách, thì cuối cùng lại được an ủi ngược.



“Không sao đâu đạo diễn, tôi tin phim của chúng ta sẽ sớm được ra mắt thôi.”



Lậu Phong không kịp phản ứng, xem ra tâm trạng cậu đang vuu, vậy y sẽ không lo lắng nữa: “Ừ, cậu yên tâm đi, nếu không qua thì đổi thành phát hành trên mạng, nên công sức của các cậu sẽ không bị phí phạm đâu.” Những câu cuối cùng của Lậu Phong rất kích động.



Tô Cách lập tức cảm thấy có chút buồn cười, cậu lại nói thêm mấy câu mới ngắt điện thoại.



Về ký túc xá, Dương Dương đang nằm trên giường.



Tô Cách mở cửa mà mí mắt cậu ta cũng không nâng, nên cậu cũng không tiện chào hỏi, yên lặng ngồi xuống cạnh bàn học.



Mở máy tính lên mạng.



Lậu Phong nói đã up trailer, lượng tương tác không tồi, nếu rảnh thì Tô Cách hãy đi xem. Đợt trước cậu quá bận rộn, cho nên chưa có thời gian xem. Bây giờ rảnh rỗi rồi, cậu muốn nhìn thế nào.



Nhạc nền vẫn là: “Lực hấp dẫn vạn vật”, giọng hát là của Tô Cách và Trần Mục Dương, nhìn mình cùng anh thân mật trên màn hình, Tô Cách đột nhiên cảm thấy rất cảm động.



Đây là bộ phim kỷ niệm của hai người, là việc mà cậu cả đời không quên được.



“Tô Cách, hoá ra cậu thực sự là đồng tính luyến ái.” Giọng của Dương Thần đột nhiên vang lên sau lưng.



Tô Cách kinh ngạc quay đầu lại, thấy Dương Thần một mặt châm chọc nhìn mình, còn mang theo ác ý: “Lúc mọi người nói tôi còn không tin đâu. Hoá ra tôi thật sự ở chung phòng ký túc với một thằng đồng tính, đúng là quá ghê tởm. Tởm đến nỗi tôi muốn nôn.”



Tô Cách tắt trang web, cậu không muốn nghe gã hồ ngôn. Tình cảm của cậu và Trần Mục Dương bị người ta chửi là kinh tởm, đây là một sự vũ nhục, mà còn là sự vũ nhục nhất đối với cậu.



“Không… cậu không được phép nói về tôi như vậy…” Tô Cách không sợ nhìn Dương Thần.



“Sao, cậu đã làm đến cái chuyện đồng tình luyến ái này mà còn sợ người khác nói sao? Đúng là ô uế còn muốn lập đền thờ! Cút cho tao!” Gã đột nhiên hung ác nhìn Tô Cách: “Đám đồng tính chúng mày phải biến mất hết! Bây giờ tao ra lệnh cho mày, biến cho khuất mắt tao!”



Tô Cách tái mặt, không động đậy.



Hiển nhiên là Dương Thần đã mất kiên nhẫn, đi tới giữ lấy tay cậu, kéo cậu ném ra bên ngoài rồi sập cửa thật mạnh.



Tô Cách phảm ứng lại, dùng tay vỗ cửa: “Dương Thần! Mở cửa cho tôi! Cậu không thể làm như vậy!”



“Sao tao lại không thể? Còn hơn cái loại dơ bẩn như mày! Việc tao làm còn không bẩn như mày!” Dương Thần bất vi sở động, dùng ngôn từ đả kích Tô Cách.



Tô Cách gõ cửa cả nửa ngày mà Dương Thần vẫn không để ý tới cậu, chìa khoá cùng áo khoác đều để trong phòng, chỉ còn mỗi điện thoại trong túi mới may mắn thoát được.



Chỉ còn điện thoại, Tô Cách gọi cho Dương Dương nhưng không có ai nghe, Nguỵ Hàm cùng phòng thì cậu không có số, bây giờ cậu không biết đi đâu nữa.



Tô Cách suy nghĩ, ra khỏi toà nhà ký túc xá, buổi đêm của những ngày đầu xuân rất lạnh, chỉ có ban ngày mới ấm áp hơn một chút.



Đi hơn mười phút thì cậu tới nhà Trần Mục Dương. Anh nói nếu cậu không có việc gì làm thì tới đây ở, nhưng cậu chưa từng đến.



Chỉ có lúc đường cùng Tô Cách mới nhớ đây là nơi duy nhất có thể bao dung cậu vô điều kiện.



Ấn mật mã, mở cửa đi vào…



Trần Mục Dương không có nhà, căn nhà thật lâu không có ai ở thực sự rất lạnh. Tô Cách run run ôm tay, mở điều hoà, ngồi xuống sopha rồi gọi cho Trần Mục Dương.




Không ngờ anh thực sự bắt máy, giọng có chút mệt mỏi, Tô Cách lập tức nghĩ mình không nên nói chuyện mình vừa gặp phải.



“Tô Cách?” Trần Mục Dương thấy đầu kia không nói gì, cau mày nói với trợ lý rồi đi vào một góc vắng người, hỏi cậu: “Sao vậy?”



“Không sao.” Tô Cách cố gắng làm cho giọng mình có chút sức sống, nói: “Đoán xem bây giờ em đang ở đâu?”



“Ừm?” Anh nghĩ rồi đáp: “Nhà anh.”



Tô Cách lập tức bật dậy, nghi ngờ liệu có phải Trần Mục Dương lắp camera hay không. Nếu không tại sao anh lại biết cậu đang ở chỗ nào.



Nghe thấy động tĩnh đầu bên kia, Trần Mục Dương liền biết mình đoán đúng, trầm giọng “Haha” cười.



“Sao… sao anh biết?” Cậu ngồi xuống, hỏi anh.



“Em đoán xem làm sao anh biết?” Có vẻ Trần Mục Dương rất thích gậy ông đập lưng ông Tô Cách.



“Trần Mục Dương…” Tô Cách nhẹ nhàng gọi.



“Ừ.” Trần Mục Dương thản nhiên gật đầu, nhìn những ngôi sao lập loè trong đêm. Bầu trời như vậy rất khó có thể thấy ở thành phố H, một cơn gió lạnh chợt nổi lên khiến anh cảm thấy hơi lạnh.



“Nhà anh… lạnh quá…” Tô Cách suy nghĩ nửa ngày mới nói được như vậy.



“Nếu lạnh thì bật điều hoà đi.” Anh thản nhiên nói.



“Hehe, em đương nhiên biết!” Tô Cách cường điệu nói: “Anh vẫn đang on set à? Vậy mau làm việc đi, em chỉ muốn báo một tiếng rằng bổn đại gia đã tới nhà anh ở, hơn nữa sẽ ở rất lâu! Anh ngoan ngoãn làm việc nuôi gia đi!”



“Ừ, anh biết rồi.” Trần Mục Dương cười nói, câu này khiến cằm Tô Cách như muốn rơi ra: “Anh nói gì cơ?”




“Anh nói, anh ở ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, em ở nhà ngoan ngoãn làm ấm giường chờ anh về.”



Nói rồi Trần Mục Dương liền cúp điện thoại.



Mà lực chú ý của Tô Cách lại đặt ở chỗ, tại sao em phải ấm giường chờ anh chứ?



————



Sau khi Trần Mục Dương tắt máy, anh lại đột nhiên lấy điện thoại gọi Trần Mĩ Linh.



Trần Mĩ Linh không nhận, anh vẫn kiên nhẫn chờ, bám riết không tha.



Cuối cùng cô phải giơ cờ trắng, khẩu khí đương nhiên không thân thiện: “Tốt nhất là cho cô đầy đủ một lý do, đêm hôm khuya khoắt gọi làm gì, có phải chuyện người ch3t tới nơi rồi không?”



“Tô Cách bị làm sao vậy?” Anh tuyệt đối không nhiều lời.



“Làm sao là làm sao?”



“Gần đây có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?” Anh bỏ qua việc nửa đêm cậu đột nhiên chạy qua nhà mình.



“Nó ổn mà, ăn ngon ngủ tốt, vừa mới đóng máy.”



“Cháu cần cô để ý em ấy.” Trần Mục Dương nhíu mày ngắt lời câu trả lời thiếu thành ý như thế khiến anh rất bất mãn.



“Cô thực sự trông nom cực cẩn thận, không thể không ổn hơn!”




“Nhất định Tô Cách gặp phải chuyện gì đó, cô điều tra đi.” Trần Mục Dương nói xong, không lắm lời mà cúp máy luôn, chỉ để lại Trần Mĩ Linh ở đầu kia gào rú điên cuồng.



Nhưng khó khăn mãi mới có cơ hội đích thân cháu trai tìm mình nhờ vả, Trần Mĩ Linh vẫn là vui vẻ chịu đựng, tuy thái độ người nhờ cậy có chút lồi lõm.



Rất nhanh Trần Mĩ Linh đã tra được ít manh mối, không ngờ Tô Cách đang gặp áp lực lớn như vậy. Nhìn qua cậu khá yếu đuối, không ngờ gặp phải chuyện nặng nề như thế mà lại không hé răng nửa lời.



Trần Mục Dương nghe báo cáo của Trần Mĩ Linh, mắt hơi nheo lại, trong lòng như đang tính toán gì đó.



Trợ lý đi tới, đã đến phân cảnh của anh.



Trần Mục Dương nhìn kịch bản, phần còn lại cũng không nhiều. Phần cuối cùng là vai diễn cảnh sát nhiệt huyết của Trần Mục Dương vì bắt hung thủ nên bất cẩn hi sinh. Vì thế trinh thám cà lơ phất phơ kế thừa ý chí của bạn tốt, tiếp tục chiến đấu.



Dựa theo tiến độ quay bình thường thì hẳn là trong một tuần sẽ hoàn thành.



Trần Mục Dương không muốn mất nhiều thời gian như vậy, liền tìm Lục Phàm, thương lượng: “Tôi muốn đẩy nhanh tốc độ các cảnh quay của mình, anh có thể phối hợp không?”



Lục Phàm đang uống nước, suýt nữa thì phun ra: “Please! Đây là thái độ nhờ vả hả? Chẳng lẽ cậu không biết phải mềm giọng, dùng từ dễ nghe, hạ mình nói chuyện với tôi à?”



“Tôi muốn đẩy nhanh các cảnh quay của mình, mời anh phối hợp.”



“Phặc! Cậu cho rằng một từ “mời” là mềm giọng, dùng từ dễ nghe sao?” Lục Phàm suýt nổi bão.



Hôm nay có fan đến thăm, Lục Phàm luôn là một người dịu dàng, ân cần trước mắt công chúng, cho nên anh đang kiềm nén, không nên phá vỡ hình tượng.



Lục Phàm xoa thái dương, cố để bản thân bình tĩnh. Đang lúc anh định mỉm cười một cách đầy mị lực (tự cho là thế), thì chỗ các fans đột nhiên xôn xao.



Lục Phàm tò mò ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cái xe màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông cao to, đẹp trai, đeo kính bước xuống xe.



Vừa thấy gương mặt của người kia, mặt Lục Phàm lập tức đen xì, đó không phải là Cố Tư Thần à?!



Cố Tư Thần đeo kính râm, chẳng để ai vào mắt, chân sải bước về phía Lục Phàm.



Anh lấy tay che mặt, một bên nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Đừng qua đây… đừng qua đây… đừng qua đây…”



Trần Mục Dương không thấy thú vị, bĩu môi tránh đi.



Ngay lúc Cố Tư Thần sắp đi tới trước mặt Lục Phàm, anh đang có suy nghĩ trốn biệt, thì hắn đột nhiên sượt qua người anh, đi về phía đạo diễn ở đằng sau.



Lục Phàm nghiến dăng nghiến lợi quay ra nhìn bóng lưng cao to của hắn: “Anh ta nhất định là cố ý! Hừ!”



Cố Tư Thần là bạn cũ của đạo diễn, đã từng hợp tác qua. Đạo diễn nhìn thấy hắn liền vui mừng.



“Đã lâu không gặp, đạo diễn Trương.”



“Đúng thế, bây giờ lịch trình của cậu đã phải sắp xếp đến mấy năm sau rồi. Bây giờ muốn hợp tác lần nữa chỉ sợ khó như lên trời.”



“Đạo diễn Trương nói đùa.” Cố Tư Thần cười thiên y vô phùng: “Được ông cất nhắc vào vai, tôi mới là người cầu không được.”



“Đúng rồi.” Đạo diễn nhìn về phía Lục Phàm rồi chớp mắt với hắn: “Người cậu đề cử cũng không tệ lắm, nhưng chỉ tội hơi lười, không năng nổ học tập. Xem ra cậu phải mất công dạy dỗ thêm rồi.”



“Đó là đương nhiên.” Cố Tư Thần biết người đạo diễn nhắc đến là ai.



- -----oOo------