Phim Giả Tình Thật

Chương 34





Trans: Z – Beta: Jung

Cuối cùng Tô Cách vẫn không có cơm hộp, mà là ngồi một góc ăn mỳ.

Dương Dương mặc áo ngủ đi vào trong, thấy Tô Cách đang ngồi ăn mỳ, không khỏi khinh bỉ nói: “Ồ, cậu tiếc tiền đến thế à, phải đến ăn chực của đoàn làm phim một bát mỳ?”

“Cậu đang nói gì vậy?” Cậu húp nốt chỗ nước còn lại, ném bát vào thùng rác.

“Chẳng lẽ cậu không ăn tối ở ngoài à?”

“Tớ không có thời gian.” Tô Cách thấy đạo diễn gọi mình liền đi qua bên đấy.

Dương Dương theo bản năng nhìn sang Trương Tiêu Nhiên, chỉ thấy gã đang ngồi cạnh Chu Chỉ Huyên, cười dịu dàng, không biết hai người đang nói gì mà cười rất vui vẻ.

“Tô Cách, quay mấy cảnh này trước đi.” Đạo diễn đặt kịch bản trước mặt cậu, chỉ chỉ.

Tô Cách nhìn mấy cảnh quay đạo diễn nói, hóa ra đã có chút thay đổi với lịch trình ban đầu, cậu xác định một chút rồi ngồi trên ghế đọc kịch bản.

Mấy cảnh sau, là những cảnh nhân vật của cậu trở nên xấu xa.

Đầu tiên là phần diễn đơn.

“Chuẩn bị.”

Tương Vũ Hào ngồi trên sopha, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, di động đột nhiên đổ chuông, nhìn dãy số hiển thị ánh mắt anh vẫn xa xăm.

“Alo, Lẫm?” Nam Phong Lẫm chính là nhân vật chính.

“Vũ Hào, tôi đang bị nhốt trong nhà không ra ngoài được, cậu giúp tôi nói với Manh Manh rằng hãy chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.” Nam Phong Lẫm ở đầu bên kia có vẻ rất sốt ruột.

“Ầy, sao đột nhiên cậu lại thành ra như thế? Có phải do người nhà đã biết quan hệ của cậu với Manh Manh không?” Tương Vũ Hào quan tâm hỏi.

“Ừ, không biết vì sao ông già lại biết được, bây giờ đang sai người giữ cửa. Nhưng tôi đã gọi cho Tử Hiên, cậu ấy sẽ tìm người cứu tôi.”

“… Ừm, được rồi.”

Tương Vũ Hào cúp điện thoại, sửng sốt vài giây, khóe miệng cong lên, mặt đầy ý cười thích chí, bấm một chuỗi số: “Alo, là tôi.”

“Bây giờ Nam Phong Lẫm đang bị nhốt trong nhà, không thoát được.”

“Ừ, cơ hội của cậu đã đến, cậu có thể bịa Nam Phong Lẫm mất tích hay thế nào thì tùy.”

“Không cần cảm ơn, tôi phải trả thù.”

Nói rồi, Tương Vũ Hào cúp điện thoại, lại gọi một cuộc khác.

Là cho vai nữ Vương Manh Manh.

“Alo, Manh Manh!”

“Tôi cũng không biết Lẫm ở đâu, tôi đang tìm cậu ấy đây.”

“Nhưng cô cứ yên tâm, Lẫm không phải dạng người đột nhiên biến mất, cô cứ yên tâm chờ đi, cậu ấy nhất định sẽ trở về.”

Vương Manh Manh khóc lóc cúp máy, Tương Vũ Hào nhìn điện thoại, cười rất thích thú.

Vương Manh Manh tự nhận mình có quan hệ rất tốt với Tương Vũ Hào, cả hai người xuất thân bình dân, so với những người khác thì thân thiết hơn. Nam Phong Lẫm vừa mất tích, trực giác của cô liền mách bảo phải gọi cho Tương Vũ Hào.

“Ok! Cắt!”

Đạo diễn hô một tiếng cắt, gọi Trương Tiêu Nhiên: “Tiếp theo là hai cậu diễn đối đầu.”

Tô Cách đi qua nghe đạo diễn giải thích cảnh quay, rồi cùng Trương Tiêu Nhiên vào vị trí.

Trương Tiêu Nhiên diễn rất chuyên nghiệp. tuy hắn không phải là dân chuyên nhưng trong lúc làm việc khiêm tốn, không ngừng học tập mọi người, nên ai nấy đều quý mến hắn.

Cảnh tiếp theo, nam chính Nam Phong Lẫm trốn được đến tìm Tương Vũ Hào. Y ngoài mặt thì chứa chấp anh, trên thực tế lại lén báo tin cho Nam Phong, lại bị Nam Phong Lẫm lén nghe được.

“Chuẩn bị!”

Tương Vũ Hào nghe thấy tiếng gõ cửa, khó hiểu đi ra mở, không ngờ nhìn thấy Nam Phong Lẫm đứng lù lù trước cửa, anh thở hồng hộc chạy vào nhà rồi ngồi trên sopha nghỉ ngơi.

“Lẫm, sao cậu lại thoát được?” Tương Vũ Hào vừa hỏi xong liền nhận ra mình nói nhầm rồi.

Nhưng Nam Phong Lẫm hiển nhiên không để ý tới giọng nói của y.

“Tôi thừa lúc không ai để ý liền trốn, bây giờ tôi không có chỗ nào để đi, cậu hãy giúp tôi đi.”

“Đó là đương nhiên.” Tương Vũ Hào mượn cớ lấy nước rồi vào WC, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Phong Lẫm.

“Cắt!”

So với biểu hiện của Chu Chỉ Huyên sáng nay thì có thể nói cả Tô Cách lẫn Trương Tiêu Nhiên quá xuất sắc, chỉ quay trong vài lần là được.

Đạo diễn rất tán thưởng Tô Cách, hỏi: “Cậu vẫn là sinh viên năm nhất sao?”

“Đúng thế ạ.” Cậu ngượng ngùng gật đầu.

“Không tồi đâu nhóc, tương lai cứ trau dồi đi, cậu còn trẻ, tiềm chất tốt, về sau nhất định sẽ làm nên chuyện.” Đạo diễn vỗ vai Tô Cách.

“Cảm ơn đạo diễn.” Tô Cách đơn giản đem những lời này trở thành khích lệ, không có ý gì khác nhưng lại khiến có người để bụng.



Lúc cậu nghỉ ngơi đọc kịch bản thì Dương Dương đi tới, ngồi xuống.

Cậu vốn đang chăm chú đọc kịch bản, không để ý cậu ta.

Dương Dương do dự trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Tô Cách, hình như đạo diễn rất thích cậu.”

“Có á?” Tô Cách không ngẩng đầu, lơ đễnh nói.

“Không phải vừa nãy mới khen cậu à?” Cậu ta tiếp tục nói: “Đừng chỉ coi đây là phim thần tượng, ông chính là đạo diễn nổi tiếng ở Đài Loan đó, khởi nghiệp bằng phim thần tượng, giàu kinh nghiệm, cũng rất nghiêm khắc. Cậu không thấy Chu Chỉ Huyên bị mắng cho khóc sao? Thế mà ông ấy lại động viên một mình cậu, nói cậu có tiềm năng.”

Tô Cách ngẩng đầu cười nói: “Đạo diễn chỉ cổ vũ thôi mà, giống hồi xưa còn đi học thầy giáo thường nói cậu có tiến bộ, ý bảo phải tiếp tục cố gắng ấy.”

“Thật?” Dương Dương thì thầm, nhìn qua hướng khác: “Tôi lại thấy khác đấy…”

Tiếp theo là phần diễn của Dương Dương, cậu ta cũng biểu hiện khá tốt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quá lố. Không cần biết là lời thoại hay biểu cảm đều rất khoa trương khiến đạo diễn có chút không hài lòng.

Nhưng ông nhận bộ phim này đơn giản là vì nhân tình cũ nên không bắt lỗi nhiều, thầm nghĩ quay song sớm là có thể chạy làng.

“Ái tình” quay hơn ba tháng mới xong, mà bộ phim này đạo diễn muốn hoàn thành nó trong hai tháng. Trong đó Tô Cách tham gia quay nửa tháng.

Tô Cách đi lên, đối diễn với Trương Tiêu Nhiên và Dương Dương.

Đáng lẽ là cậu đi tuốt đằng trước, không ngờ lại có người đi theo đẩy cậu một cái, suýt nữa thì ngã.

Trương Tiêu Nhiên vội vàng đi lên nhìn cậu: “Em có sao không?”

Tuy Tô Cách không ngã đổ ập mình, mà quỳ một chân xuống thì vẫn hơi đau.

“Không sao chứ, có đau không?”

Cậu nhe răng: “Không đau, không sao.”

Hắn dìu cậu ngồi qua một bên, nói: “Sao lại bất cẩn vậy, có phải bị vướng dây diện không?”

Cậu ngẩn người, nhưng qua loa bảo: “Tôi cũng không biết nữa, chắc thế.”

Đạo diễn thấy Tô Cách bị thương liền bảo cậu nghỉ ngơi, quay cảnh khác trước. Tô Cách ngồi trên ghế, nhìn Dương Dương chăm chỉ quay với Trương Tiêu Nhiên, hay chạy qua chỗ đạo diễn, không biết nói cái gì mà cười rất vui vẻ.

Tô Cách nhìn thấy tay cậu ta đặt trên lưng đạo diễn, mà y thì cầm tay cậu ta kéo xuống dưới, nắm trong tay, hai người cứ thế nhìn nhau cười. Một người đã qua tuổi nửa một trăm, bụng bia, hơn nữa còn có tí ngu ngốc, một người thì vẻ ngoài đẹp trai, hai người đó… Tô Cách lắc đầu, tự bảo mình không được suy nghĩ lung tung.

Dương Dương là bạn cùng phòng, hiện tại còn hợp tác, sao cậu có thể suy nghĩ bậy bạ.

Nghỉ một chút, Tô Cách biết mình không thể làm trễ tiến độ, nếu đêm nay không quay xong thì sẽ kéo dài sang ngày hôm sau. Như thế sẽ khiến cảnh giữa nam và nữ chính lùi lại, phần diễn của nữ chính sẽ bị lùi xuống nửa đêm.


Từ lúc bắt đầu quay, Chu Chỉ Huyên đã nhùng nhằng không quay đêm, vì như thế sẽ làm hỏng da.

Nhưng trước đó cô nàng liên tục bị bắt gặp ở cùng nhiều phú nhị đại có quan hệ mờ ám trong quán bar đến nửa đêm. Bởi vậy yêu cầu này của cô nàng đã bị nhiều người bàn ra tán vào.

Tô Cách mỗi lần nghe mấy chuyện này toàn là cười trừ, chính cậu cũng chẳng phải là người gương mẫu gì cho cam, sao có tư cách nói người ta.

Cậu cố nén đau đứng dậy, đi qua nói với đạo diễn mình có thể quay.

Vì thế liền vào vị trí.

Một đêm làm việc liên tục, Tô Cách cảm thấy tinh thần của mình cũng không được tốt lắm. Cuối cùng cũng hoàn thành, cậu liền thu dọn đồ đạc về trường.

Trường quay cách trường nghệ thuật Z không xa, cho nên Tô Cách với Dương Dương đều có thể về. Chỉ có Chu Chỉ Huyên với Trịnh Diệc Hiên ở lại khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Trương Tiêu Nhiên giữ chặt cậu: “Anh thấy em không được khoẻ, đừng đi xe bus, anh đưa em về.”

Tô Cách không từ chối, ban nãy lúc quay cậu đã uống một cốc cafe nên mới không buồn ngủ, bây giờ thì hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.

Dương Dương vội vàng theo sau: “Đàn anh, tiện đường thì cho em theo với.”

Không biết từ khi nào mà Dương Dương đã bắt đầu thân mật gọi Trương Tiêu Nhiên là “đàn anh”.

Hắn đương nhiên không thể từ chối: “Ừ.”

Lúc lên xe, cậu ta liền tranh mở cửa ghế phó lái, ngồi vào.

Tô Cách thật ra chẳng quan tâm, ghế sau càng có chỗ ngủ.

Vừa lên xe, cậu liền nhắm mắt.

Trương Tiêu Nhiên nhìn qua kính chiếu hậu bộ dáng lúc ngủ của Tô Cách, khoé miệng cong lên, dịu dàng cười.

Dương Dương nhìn thấy nụ cười của hắn, trong lòng ngổn ngang nói: “Đàn anh, mấy quyển sách chuyên ngành anh cho em mượn rất hay, đọc xong em rút ra được rất nhiều điều.”

“Thế à, thế thì tốt rồi.”

“Nhưng có một vài thuật ngữ chuyên môn em không hiểu, không biết có thể nhờ anh giải thích không?” Cậu ta nói rất lễ phép lịch sự.

“Nếu có thể giúp đương nhiên tôi sẽ giúp.” Trương Tiêu Nhiên cười hiền, tâm tư rõ ràng đặt hết lên Tô Cách ở đằng sau.

Đáng tiếc cậu đã ngủ say, căn bản không để ý hai người nói gì.

- -----oOo------