Không biết trời mưa từ lúc nào…
Vừa mới hết năm, thời tiết mãi mới ấm hơn một chút, khí hậu phía Nam rất đỏng đảnh, bây giờ đã bắt đầu đổ mưa dầm dề…
Bầu trời vừa nãy coi như sáng sủa, nhưng bây giờ lại bắt đầu lác đã vài hạt mưa.
Tô Cách không mang áo khoác, mà cậu cũng không muốn quay lại lấy, vì thế cứ đứng ở cửa ngẩn người nhìn những hạt mưa rơi lộp bộp.
Có người đột nhiên khoác áo măng tô lên vai Tô Cách, cậu giật mình quay đầu, là Trương Tiêu Nhiên.
Trong mắt Trương Tiêu Nhiên vẫn là ý cười sáng lạn: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, em cẩn thận không bị cảm.”
“Cảm ơn anh.” Tô Cách xoay người tiếp tục ngắm mưa.
“Mặc dù anh không thể hỏi nhiều, nhưng anh vẫn muốn quan tâm em một chút, người vừa gọi cho em…”
“Anh ấy là người tôi thích.” Tô Cách mỉm cười, xoay đầu nhìn Trương Tiêu Nhiên: “Là người tôi thích vô cùng.”, cậu cố ý cường điệu.
“Chính là người đàn ông mà Dương Dương nói?” Trương Tiêu Nhiên cảm thấy không thoải mái. Ban đầu hắn nghĩ Tô Cách không thích đàn ông nên mới tính toán đi từng bước từ từ. Nhưng hiện tại cậu đang thản nhiên khẳng định rằng, mình rất thích… một người đàn ông.
“Tôi biết, phải, tôi thích anh ấy.” Ánh mắt của Tô Cách rất kiên định, cậu trốn trốn tránh tránh vẫn không dám nói mình yêu một người đàn ông: “Cho dù anh cảm thấy ghê tởm cũng không sao, tôi vẫn thích anh ấy.”
Trương Tiêu Nhiên nhìn Tô Cách, trong ánh mắt, trong lòng cậu tất cả đều là người đàn ông đó, điều này khiến hắn đau vô cùng: “Anh… không được sao?”
Vẻ tươi cười của Tô Cách chậm rãi biến mất: “Anh nói gì vậy?”
“Tô Cách, anh không được sao? Anh căn bản không nghĩ em thích đàn ông, cho nên mới không dám nói, nhưng hiện tại, xem ra anh không cần phải băn khoăn nữa. Tô Cách, anh thích em, em có thể nhìn đến anh không?” Trương Tiêu Nhiên nói với Tô Cách, hắn rất nóng ruột. Hắn biết nếu mình không nói ra thì sẽ không còn cơ hội nào khác.
“Không, anh nhầm rồi.” Tô Cách chậm rãi lắc đầu: “Không phải là tôi thích đàn ông, tôi chỉ thích một người, mà vừa vặn anh ấy là nam mà thôi.”
Trương Tiêu Nhiên từng bước tới gần Tô Cách, cậu không tự giác lùi về sau từng bước, lưng bắt đầu bị nước mưa hắt vào.
“Nếu là thế thì em cũng có thể thích anh đúng không?” Không hiểu sao hắn lại mang theo sự tự tin này, vẫn chăm chăm vào lý lẽ của mình.
“Anh…” Tô Cách thực sự là chịu thua, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này xe màu lam đi tới, dừng bên người Tô Cách, gương mặt thiếu kiên nhẫn của Trần Mục Dương xuất hiện: “Nhanh lên xe.”
Tô Cách xoay người nhìn anh, vội vàng nói với Trương Tiêu Nhiên: “Tôi hôm nay uống hơi nhiều, ngủ một giấc sẽ quên hết những gì chúng ta nói, tôi mong là anh cũng sẽ quên hết.”
Nói rồi, cậu liền nhảy lên xe của Trần Mục Dương.
Tầm mắt của Trần Mục Dương lướt qua Tô Cách, lạnh lùng nhìn Trương Tiêu Nhiên rồi kéo cửa kính lên, rất nhanh liền xé màn mưa mà lái xe đi.
Trương Tiêu Nhiên nghĩ lại gương mặt của Trần Mục Dương, ngoại hình rất xuất sắc. Nhưng cho dù thế nào thì hắn vẫn chưa ch3t tâm, hắn tin rằng Tô Cách nhất định sẽ trở lại bên mình.
Tô Cách ngồi trong xe mới phát hiện ra áo khoác trên người mình đã dính đầy nước mưa.
Cậu dùng giấy ăn trên xe lau lau áo, đã tỉnh rượu hơn phân nửa, bây giờ lại không biết mở lời nói với Trần Mục Dương như thế nào.
“Ừm… người vừa nãy là đàn anh, anh cũng gặp rồi đó, là người cùng em về thành phố A hôm đó đó…”
Trần Mục Dương không nói gì.
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Anh ta là diễn viên chính của bộ phim em tham gia, thực sự đúng là trùng hợp!” Cuối cùng, còn đệm thêm hai tiếng “ha hả”.
“Hai người vừa nói gì với nhau?” Anh hỏi.
“Ừm… chưa nói gì hết…” Ánh mắt Tô Cách loé lên, giọng không tự giác mà thấp xuống.
“Chưa nói gì, vậy thì vì sao em phải quên?” Tai Trần Mục Dương thính không phải dạng vừa đâu.
“Chỉ là… chỉ là ít chuyện công việc thôi, em nghĩ bây giờ có nói thì em về ngủ một giấc là sẽ quên. Anh biết trí nhớ của em vốn không tốt mà… haha…” Tô Cách nói đến rất chân thành.
Trần Mục Dương ngừng đặt câu hỏi, Tô Cách bấy giờ mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xe chạy về tầng hầm để xe khu nhà Trần Mục Dương đang ở, đi thang máy là lên được nhà nên hai người tránh được cảnh bị mưa táp cho ướt sũng.
Tô Cách vừa mới mừng thầm một chút, cửa thang máy vừa mở ra, cậu đã bị bàn tay to khoẻ của Trần Mục Dương lôi kéo, mở mã khoá căn hộ, rồi lập tức bị đặt lên cửa.
“Có… có chuyện gì thì bình tĩnh nói…” Tô Cách rối rắm nhìn ai kia.
Đầu Trần Mục Dương đi xuống, dừng lại khoảng một li trước mắt cậu, nheo mắt hỏi: “Nói, uống bao nhiêu rượu?”
“Uống… uống được vài chén…” Tô Cách vừa nói xong thì liền khụ khụ ho ra.
Trần Mục Dương ngửi được mùi rượu, nheo mắt: “Uống được vài chén? Tô Cách, hoá ra em cũng biết nói dối anh.”
“Không mà…” Tô Cách vội vàng lắc đầu: “Được rồi, đại khái khoảng ba bình?… Nhưng mà chỉ là rượu mơ thôi, không có cồn đâu.” Tô Cách lấy lời của Trương Tiêu Nhiên nói cho Trần Mục Dương nghe.
“Em nghĩ anh sẽ tin?” Anh đột nhiên hôn lên môi cậu.
Người của tôi làm sai chuyện gì, tôi sẽ dùng cách của mình để trừng phạt. Tuy ngoài miệng Trần Mục Dương không nói, nhưng hiển nhiên là ở trường phái hành động.
Tô Cách như một con cá nhỏ bị người ta lăn qua lăn lại, hơn nữa còn uống rượu, không có sức phản kháng, chỉ thiếu ở trên giường khóc đến kêu cha gọi mẹ. Tô Cách biết Trần Mục Dương chắc chắn là giận rồi, nhưng lý do vì sao thì cậu lại không biết. Nếu không biết, thì Tô Cách nghĩ mình có thể bị đè ch3t trên giường luôn.
Miễn cu0ng ngồi dậy, cậu ôm lấy cổ anh, cẩn thận hôn môi anh: “Rốt cuộc anh đang tức điều gì vậy, nói cho em biết được không?”
Boy love truyện chữ Trần Mục Dương dùng sức, tiến vào Tô Cách sâu hơn, cậu nhịn không được gào lên, thấy Tô Cách đáng thương mà không dám xù lông, tâm trạng anh mới dịu xuống một chút: “Lần sau không được uống rượu nữa, biết không?”
“Tửu lượng em đâu có đến nỗi nào…” Cậu yếu ớt chứng minh bản thân, nói thật, một đứa con trai không uống rượu thì còn làm được trò trống gì nữa.
“A!” Cậu ý thức được mình nói sai, vội vàng chữa lời: “Em biết rồi! Em biết rồi! Về sau không uống nữa!”
Về sau sẽ không cho anh biết!
Những lời Trương Tiêu Nhiên nói đều là loè người, cậu không phòng bị gì hết. Thật ra Tô Cách là một bợm nhậu thì mới có thể bị hấp dẫn, một chén lại tiếp một chén. Cuối cùng uống đến mơ mơ màng màng mới ý thức được một chuyện…
Hai mặt và vân vân, Tô Cách vẫn là theo cái vòng luẩn quẩn này học được rất nhiều thứ.
Bị lật qua lật lại tới lui, Tô Cách lập tức ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi.
“Ban ngày tuyên z4m! Thực sự đúng là quá sa đoạ!” Cậu chỉ vào mũi ai kia, run run mắng.
Trần Mục Dương nud3 nửa trên, dựa vào đầu giường đọc sách, anh ngẩng đầu, hơi nheo mắt, khí thế lập tức dâng lên: “Em nói cái gì?”
“Không… không có gì.” Tròng mắt cậu xoay xoay, rầm rì kêu: “Em đói.”
Bị lăn lăn lâu như thế, ăn nhiều tới mấy cũng sớm tiêu hoá hết sạch rồi.
Trần Mục Dương ngồi dậy: “Anh gọi đồ ở ngoài rồi, rất nhanh sẽ giao tới.”
“Sao anh lại không xuống bếp?” Tô Cách mất hứng, oán giận nói. Bình thường cậu đọc tiểu thuyết đều thấy công rất dịu dàng, lúc tiểu thụ dậy sẽ chuẩn bị cơm, rồi còn rất tri kỷ hầu tới tận giường cơ.
Căn bản là gần đây cậu đọc được một bộ truyện tên là “Dịu dàng công gặp ngạo kiều thụ” của tác giả Như Nhược Đương Sơ, công trong truyện đó không biết là có bao nhiêu dịu dàng, chiều chuộng tiểu thụ đâu!
Trần Mục Dương quay đầu nhìn cậu, thắt nút áo tắm: “Sao tự dưng em lại đưa ra yêu cầu như thế?”
“Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!” Tô Cách nói tới vô cùng có lý.
Bây giờ thì nhìn anh cũng không thèm nhìn, rất vô tình đập tan ảo tưởng của cậu: “Về sau rảnh rỗi đừng có đọc mấy cái tiểu thuyết phi thực tế đó, vẫn nên đọc kịch bản nhiều hơn một chút.”
“Sao lại không thực tế? Có chỗ nào không thực tế đâu? Trần Mục Dương! Anh quay lại cho em!” Tô Cách phẫn nộ nhìn ai kia đi vào nhà tắm.
Cậu tức giận vứt gối ra ngoài.
Trần Mục Dương một thân tắm rửa khoan kho4i đi ra, đến bên giường, ôm lấy Tô Cách đang ngẩn người đứng dậy.
Cậu sợ hãi nắm lấy góc áo anh: “Anh làm gì vậy?”
Anh ôm cậu đến bàn ăn rồi đặt người ngồi xuống: “Không phải em đói à?”
Đồ ăn không biết đã được giao tới từ lúc nào, chúng đang toả ra mùi thơm dụ dỗ Tô Cách. Mà biểu hiện ban nãy của Trần Mục Dương cũng làm cậu xuôi xuôi trở lại, một bên dùng tay bốc đồ ăn, một bên nổi hứng hỏi: “Lần sau gọi pizza được không? Em đột nhiên muốn ăn pizza!”
Anh lấy đũa với bát, hỏi ngược lại: “Sao em không bảo anh làm?”
Câu kia được trả lại cho chính chủ, Tô Cách thầm kêu đây đúng là một tên quỷ xấu xa mà~
Cơm nước xong, tắm rửa thơm tho, Tô Cách mặc quần áo chuẩn bị quay lại trường. Trần Mục Dương ngồi trên sopha không giữ người, ngay lúc cậu sắp đi thì mới bảo: “Đúng rồi, mai dành ra chút thời gian đi.”
“Để làm gì?”
“Đi hẹn hò.”
“Hẹn hò?” Tô Cách tưởng là mình nghễnh ngãng, Trần Mục Dương chủ động rủ cậu đi hẹn hò?
“Đi đâu vậy?”
“Đi rồi sẽ biết.” Ai kia hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Khoé miệng của Tô Cách không khống chế nổi mà giương lên: “Thần thần bí bí như vậy? Em biết rồi, mai em sẽ tới tìm anh, anh đừng ngủ quên đó!”
“Những lời này em phải tự nói với bản thân mình thì đúng hơn.”
“Hứ~” Tô Cách khinh bỉ nhìn ai kia một cái, ra khỏi nhà.
————
Về ký túc xá, Dương Dương đang ngồi ngẩn người bên máy tính, thấy cậu về, hỏi: “Về rồi à?”
“Ừ.” Cậu không biết mình đang cười cười, ngồi vào giường của mình.
“Tô Cách.”
“Ừ sao thế?”
“Cậu cảm thấy Trương Tiêu Nhiên… là người thế nào?” Hình như cậu ta đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.
“… Không được tốt lắm…” Lòng Tô Cách có chút kích động, Dương Dương muốn hỏi cái gì vậy?
“Tớ lại cảm thấy… hình như mình thích Trương Tiêu Nhiên rồi…”
- -----oOo------