Đến tận nửa đêm, Trần Mục Dương mới chịu về nhà.
Bật đèn, anh mới phát hiện ra một dáng người nhỏ gầy đang cuộn mình trên sopha.
Tô Cách đang mơ màng ngủ, Trần Mục Dương đột nhiên mở đèn khiến cậu tỉnh luôn.
Cậu vội vàng đứng dậy: “Anh về rồi?”
Anh lại giống như không nhìn thấy cậu, bật điều hòa, bắt đầu c0iquần áo.
Tô Cách đứng sau lưng anh, cẩn thận muốn vươn tay nhưng lại sợ người kia sẽ đẩy mình ra. Cuối cùng vẫn là dũng cảm xông lên ôm chặt thắt lưng Trần Mục Dương, chặn lại mọi hành động của anh.
Ai ngờ Trần Mục Dương cũng không làm gì, đứng yên tại chỗ, cứ thể để cậu ôm.
Mà vừa nãy cậu dùng lực quá lớn, nguc va mạnh vào tấm lưng rắn chắc của ai kia, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nén cơn ho, cố gắng tạo dựng bầu không khí tốt đẹp một chút.
“Buông tay!” Anh không động đậy, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
“Em không buông! Trần Mục Dương! Em không muốn chia tay!”
“Người có suy nghĩ ấy là em đi?” Giọng nói của Trần Mục Dương có chút thản nhiên cùng châm chọc.
“Không không! Em không muốn! Em chỉ là… Trần Mục Dương, anh không thể nhân lúc em đánh rắm, rất thối, nhưng vẫn cố đợi cho nó không còn mùi trong không khí nữa sao?” Cậu cẩn thận hỏi anh.
Trần Mục Dương bị cái ví dụ của cậu làm cho vừa bực vừa buồn cười, mắng: “Tô Cách! Cơm có thể ăn bậy! Nhưng rắm thì không thể đánh lung tung!”
“Em biết, em biết! Lần sau em sẽ không nói vớ vẩn nữa!” Tô Cách giơ tay cam đoan.
Trần Mục Dương chậm rãi xoay người, nhìn cậu, qua nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Em không về trường?”
“Hả?” Tô Cách một lòng nghĩ về vấn đề của hai người thì còn tâm tư nào nghĩ tới trường với chả lớp. Hiện tại anh đã tha cho cậu, thì khỏi đi!
“Bây giờ muộn lắm rồi! Anh lại cho em ở ké một hôm, mai em về!” Cậu xoắn tay thành chữ thập nài nỉ.
Anh nhìn Tô Cách cả nửa ngày mới xoay người qua chỗ khác tiếp tục c0iđồ, Tô Cách liền hiểu là đồng ý rồi!
Vui mừng ngồi xuống sopha, cậu mới nhớ ra một vấn đề: “Phải rồi! Đạo diễn bảo khi nào chúng ta rảnh thì đến chỗ ổng thu nhạc phim đó!”
Trần Mục Dương rõ ràng mất hứng nhưng vẫn chậm rãi: “Ừ.” một tiếng.
“Trần Mục Dương à, em nghe nói anh hát rất hay, bây giờ hát một bài cho em nghe được không? Để em giám định cho?” Tô Cách hưng trí bừng bừng nhìn anh.
“Tô Cách!”
“Dạ?”
“Em đừng bắt anh đuổi em ra ngoài.”
“A…”
Trần Mục Dương tắm xong, Tô Cách nằm trên sopha ngoài phòng khách xem “Hải miên cục cưng” trên TV, cười sặc sụa.
Anh một bên lau đầu, một bên ngồi xuống bên cạn h: “Không ngờ chỉ số thông minh của em chỉ được có chừng đó?”
“Ai nói người trưởng thành không được xem phim hoạt hình chứ? Chẳng lẽ người trưởng thành không ăn cơm, mặc quần áo?” Tô Cách vẫn nhìn chằm chằm TV, mồm luyến thoắng phản bác.
“Giờ anh đang không mặc quần áo, em muốn xem không?”
Mặt Tô Cách lập tức ửng hồng: “Anh… anh không biết xấu hổ à!”
“Em không biết sao? Càng lớn thì người ta sẽ càng bớt xấu hổ!” Trần Mục Dương đột nhiên xoay người, đè Tô Cách xuống sopha.
“Anh… Anh muốn làm gì… A…” Môi cậu bị chặn lại, cái lưỡi bá đạo xâm chiếm vào lãnh địa của cậu, tùy ý chiếm đoạt, mà cậu không có năng lực phản công, chỉ có thể bất lực tước vũ khí đầu hàng, nương theo tiết tấu đó, vào rồi ra, ra rồi vào.
Bàn tay to lớn dọc theo thắt lưng đi thẳng xuống như một ngọn lửa nóng rực, Tô Cách dần chìm đắm như dính m4 túy, có một loại ấm áp mà cậu không biết tên dần dâng lên, cậu không hề muốn phản kháng thái độ muốn chiếm đoạt của Trần Mục Dương.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Trần Mục Dương rất dễ dàng c0iáo len của cậu, sau đó buông từng nút áo sơmi, quần áo trên cơ thể hai người dần ít đi, nhiệt độ cơ thể càng nóng hơn.
“Hải miên bảo bối” còn ở trên TV thuần khiết cùng bạn thân chí cốt Sao biển vui vẻ chơi đùa, còn ở bên này thì khí thế ngất trời, củi đã đốt thành lửa, dạt dào như cháy rừng, càng không thể quay đầu…
————
Lúc Tô Cách tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là sớm biết vậy hôm qua té về trường cho rồi!
Như vậy sẽ không bị Trần Mục Dương gặm không sót mẩu xương!
Cậu điên cuồng tự mắng bản thân là một thanh niên tiêu biểu của thời đại mới, tại sao lại còn khinh địch để rồi bị người khác tấn công chứ?
Không tự giác cắn móng tay, Tô Cách cảm thấy bây giờ mình thực sự không có mặt mũi gặp người khác, cứ thế trốn vào chăn vồ vập lăn qua lộn lại.
Nhưng chỉ xoay một cái, cái chỗ khiến người ta xấu hổ kia đau đớn vô cùng, thốn như thể bị người khác đâm dao vào, cậu chỉ muốn ph4t tiết một chút cũng không đủ sức nữa.
Tô Cách buồn bã nằm trên giường, cửa phòng sau lưng nhẹ nhàng mở ra, Trần Mục Dương đi vào, thấy cậu vẫn nằm yên đó.
Tô Cách nghe tiếng, vội vàng nhắm mắt, cậu không còn thể diện để đối mặt với người đàn ông của mình.
Boy love truyện chữ Trần Mục Dương ngồi xuống bên cạnh, thấy cậu nhắm hai mắt, nghĩ đối phương còn ngủ, ánh mắt không tự giác trở nên dịu dàng, đưa tay lên vu0t mặt cậu.
Kết quả Tô Cách không ngờ ai kia đột nhiên đánh lén mình, mà bàn tay lạnh như băng kia khiến cậu nhịn không được run run một tí, lập tức bị anh nhận ra cậu giả vờ.
Tô Cách không muốn thừa nhận, tiếp tục diễn. Đột nhiên lực tay của anh mạnh hơn, nhéo mặt cậu, Tô Cách tự dặn mình phải trấn định, không đóng xuất sắc một thi thể thì đâu còn tư cách vỗ nguc mình là một diễn viên chứ?
“Dậy rồi thì mở mắt cho ông!” Trần Mục Dương lạnh lùng ghé vào lỗ tai cậu.
Tô Cách duỗi thắt lưng, th4n dưới đau tê tái, cậu nhịn xúc động muốn chửi má anh, mở mắt ngáp một cái, cười ngu: “Chào buổi sáng!”
Trần Mục Dương cười lạnh: “Hôm qua là ai gấp muốn ch3t đòi về trường, hiện tại lại nằm ì trên giường thế này?”
“Là em muốn thế này sao? Nếu không phải hôm qua anh đánh lén… em thì hôm nay em đã khoẻ như trâu tưng bừng rồi!” Tô Cách ngồi dậy, chỉ vào mũi ai kia mắng.
“Anh đánh lén cái gì?” Anh tiếp tục cười lạnh.
“Là cái kia… cái kia…” Cậu thực sự không thể nói ra hai cái từ kia.
“Hôm nay em ở đây nghỉ ngơi đi, mai về sau.” Trần Mục Dương nghĩ đó là lần đầu tiên của Tô Cách, chỗ đó hẳn phải đau đến nỗi xác ch3t vùng dậy đi.
Cậu thấy cũng đúng: “Được lắm, em vừa mới theo anh mà anh đã sốt ruột đuổi em sao?”
“Không phải em mới là người sốt ruột hả?” Anh vô cùng cố gắng dặn mình phải thật bình tĩnh, mới không đá cậu một cái.
Hôm nay Tô Cách được đối đãi bằng sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Ngủ đến lúc mặt trời mọc tới m0ng rồi được Trần Mục Dương đánh thức, sau đó là bữa trưa phục vụ tại giường. Tô Cách bị sự chu đáo này làm cho run rẩy, còn buồn nôn mè nheo: “Anh đút em ăn đi, a~”
Trần Mục Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Tô Cách, phía dưới em chưa thể dùng, chẳng lẽ phía trên cũng không dùng được?”
“Trần Mục Dương! Rốt cuộc là ai khiến em không dùng được nửa dưới hả?!” Tô Cách oán hận cầm thìa, bắt đầu từng thìa từng thìa ăn cơm, không quan tâm anh nữa.
Trần Mục Dương nhìn cậu mấy lần, cũng bắt đầu dùng bữa.
Buổi chiều Tô Cách lại ngủ, còn Trần Mục Dương ngồi trên sopha đọc sách.
Đôi khi cậu nghĩ sách có gì đẹp chứ, còn không bằng cậu! Ai cũng bảo “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”! Hai người hiện tại cũng coi như là tình nhân rồi, nhưng mà tại sao Trần Mục Dương thà đọc sách chứ không thèm nhìn cậu?
Ngủ nguyên một ngày, kết quả đến đêm Tô Cách… mất ngủ!
Trần Mục Dương đã đánh răng xong, nằm lên giường, cậu thì thế nào cũng ngủ không nổi.
Nửa người phía dưới đã tốt hơn một chút, Tô Cách liền lăn qua lăn lại khiến anh cũng mất ngủ theo.
“Mẹ nó em có thể nằm im được không?” Anh bực đến nỗi phải chửi tục một câu.
“Em không ngủ được mà…” Tô Cách đáng thương nói.
Anh thẩy một cái Ipad qua: “Chơi game đi.”
“Tuân mệnh đại nhân!” Tô Cách cầm lấy Ipad, ngồi dậy, bắt đầu chọc chọc màn hình.
Cậu hưng phấn chém giết, căn bản không có ý định đi ngủ. Cho đến lúc chờ nhân vật trong game hồi máu, cậu mới quay đầu nhìn người đang say giấc nồng bên cạnh.
Trần Mục Dương nằm nghiêng đối diện với Tô Cách. Đôi mắt anh nhắm chặt, hô hấp đều đặn, ánh đèn ngủ màu lam khiến gương mặt đẹp trai không còn lãnh đạm nữa, mà những gì chân thật nhất đều lộ ra.
Tư thái thực sự của người đàn ông này, chỉ có mình Tô Cách được nhìn thấy. Nghĩ vậy, khóe miệng cậu nở nụ cười ngọt ngào.
Ngủ quá muộn gây ra hậu quả sáng hôm sau không dậy nổi.
Trần Mục Dương nhìn con heo o o gáy trên giường, đêm nghịch như khỉ, sáng ngủ say như heo, tự hỏi rằng rốt cuộc cậu là cái dạng gì đây?
Anh vỗ mạnh mặt cậu mấy cái, cậu mới mơ màng mở mắt: “Sao anh lại đánh em chứ?”
Cừ thật! Vừa mở miệng là cáo trạng!
“Mau dậy, hôm nay công ty gọi thử vai.” Trần Mục Dương nói xong, xoay người rời khỏi phòng.
“Thử vai? Lúc nào thế? Sao em lại không biết gì?”
Anh đi tới cửa thì dừng lại: “Điện thoại đổ chuông nửa ngày không tỉnh, anh giúp em nghe. Mười giờ sáng nay ở trường nghệ thuật Z.”
Tô Cách không quan tâm thử thiếc gì hết, chỉ nhắm vào duy nhất là Trần Mục Dương giúp cậu nghe điện thoại! Trần Mục Dương giúp cậu nghe điện thoại! Nếu là thế thì người gọi đã biết hai người ở chung rồi?!
Vội vàng túm lấy điện thoại xem vừa rồi là ai gọi, hiện lên số của đạo diễn.
Không biết vì sao mà Tô Cách thở phào nhẹ nhõm, may là đạo diễn, nếu là người khác thì càng không biết giải thích thế nào.
Please… Bị tên đạo diễn kia mò ra được gian tình giữa hai người, thì mới là nhảy vào Hoàng Hà mới không rửa sạch được!
Ăn xong bữa sáng Trần Mục Dương mua ở ngoài, Tô Cách thay quần áo ở nhà anh rồi tha hành lý về túc xá, sau đó trực tiếp đi thử vai.
- -----oOo------