Đường Cổ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng khẽ run tay bỏ khăn lông ra, mái tóc dài hơi ướt xõa trước ngực, làm bộ ngực trắng nõn như ngọc, hai đầu v* tựa như mận chín.
Eo cô rất nhỏ, cái rốn tinh tế giống như đầu lá tre.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào rốn cô một lúc, không nhịn được đưa tay ra sờ, cô gái nhỏ sợ hãi lùi lại một bước, người đàn ông dừng tay, nhướng mày, không nói gì, chỉ nhìn cô như thế.
Cô vừa bàng hoàng, vừa sợ hãi, ánh mắt rụt rè, đi chân trần về phía trước, để sát rốn vào tay anh.
Người đàn ông vươn ngón trỏ ra búng búng.
Cô gái nhỏ nhạy cảm rùng mình.
Người đàn ông cởi quần áo, lộ ra dáng người vạm vỡ cường tráng, trước ngực sau lưng đều có vết sẹo, mỗi một vết đều nói cho cô, anh không phải là người bình thường.
Anh là cướp.
"Lại đây giúp tôi xoa lưng." Người đàn ông cởi quần áo đi vào, tắm rửa.
Đường Cổ nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn anh, anh đang nhắm hai mắt gội đầu, nếu bây giờ cô chạy trốn...
Không, cô không chạy thoát được.
Ngoài cửa còn có bảy người đàn ông khác.
Cô cầm khăn tắm đi vào, anh rất cao, cô chà lưng và xoa sữa tắm cho anh.
Người đàn ông gội đầu xong, bỗng nhiên xoay người đối diện với cô.
Thứ đồ vật giữa hai chân kia đã dựng thẳng lên.
Đường Cổ sợ hãi lùi về phía sau, đụng phải cửa kính.
Anh đi đến, cúi đầu ngửi cổ cô, môi nhẹ nhàng di chuyển xuống cổ, cuối cùng ngậm đầu v* cô, bởi vì quá bất ngờ, Đường Cổ đột nhiên vùng vẫy kịch liệt.
Kịch bản không có đoạn này!
Diệp Phù giãy giụa quá mạnh, vô tình đánh vào mặt ảnh đế, cô cho rằng ảnh đế sẽ dừng lại, không ngờ người đàn ông đưa chân chống lại cô, một tay đè hai tay cô, giơ cao qua đầu.
Đây là vị trí góc khuất nên không bị chụp đến, Sầm Loan cúi đầu giả vờ liếm hôn vành tai cô, nhẹ nhàng nói, "Tin tôi một lần, chúng ta xong cảnh này."
Diệp Phù hiểu ý anh, ngay lập tức phối hợp khóc lóc đẩy anh ra, "Đừng... Xin anh..."