Đương nhiên là Sầm Loan biết, anh hôn lên môi cô, giọng nói khàn đặc, "Tôi biết, tôi sẽ không chạm vào em."
Anh tách hai chân cô ra, bôi một ít thuốc mỡ lên miệng huyệt sưng đỏ, thuốc mỡ được ấm áp vây quanh, mau chóng tan thành nước. Người đàn ông thấy chỗ đó đã ướt, anh đút ngón tay vào càng sâu.
"A..." Diệp Phù run nhẹ, hai tay víu chặt cánh tay anh, thở gấp, "Ưm..."
Anh chỉ bôi thuốc mà thôi, nhưng khi rút tay ra, chúng dính vệt nước trong suốt dưới ánh đèn. Diệp Phù xấu hổ không dám nhìn anh.
Anh khẽ cười, "Ngủ đi, tôi đi tắm rửa."
Ban ngày Diệp Phù thực sự rất mệt mỏi, buổi tối lại gặp chuyện như vậy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sầm Loan tắm rửa đi ra, anh lên giường nằm và ôm chặt cô vào lòng, lúc này anh lấy di động gọi cho Tiêu Hiểu Hồng, giọng nói lạnh như băng.
"Cô nói đi."
Tiêu Hiểu Hồng nơm nớp lo sợ kể chi tiết mọi việc mà Diệp Phù gặp phải cho anh nghe. Khi nghe thấy Tiêu Hiểu Hồng thuật lại câu nói mà Diệp Phù đã nói: "Không phải, là tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy không làm gì hết, anh đừng nói anh ấy như vậy", anh vô cùng đau lòng, rồi lại cảm thấy ngọt ngào dâng tràn.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cô vô ý thức mếu máo đầy tủi thân, lông mày thanh mảnh cũng nhăn lại, như một chú mèo con bị bỏ rơi. Cả người trông đáng thương đến đau lòng.
Anh hôn lông mày cô, rồi đến chóp mũi xinh xắn, cuối cùng hôn lên đôi môi mềm mại, thơm ngọt. Diệp Phù ưm một tiếng, cô bị anh hôn không thở được nên mới mơ màng mở mắt ra, Sầm Loan đang chôn trước ngực cô, há mồm cắn núm vú cô.
Sao anh bảo... Không chạm vào cô cơ mà?
Cô còn không tỉnh táo, khoái cảm lại dâng lên. Môi mỏng hé mở, tiếng rên rỉ phát ra: "A... Ưm... Ư... Không... A..."
Sầm Loan giữ tay cô, đan ngón tay vào nhau, lúc cô ưỡn người lên, anh cúi đầu ngậm lấy lỗ nhỏ đang chảy ra d*m thủy, há mồm nuốt vào.