Diệp Phù đỏ bừng mặt, "... Em... Uống chúng rồi."
Cô hạ thấp giọng, không dám để Tiêu Hiểu Hồng nghe thấy.
Sầm Loan lại không sao cả, anh uống xong trà sữa, mím môi, "Sao lại không ngọt?"
"Sao lại vậy ạ?" Diệp Phù mở to mắt, "Đậu đỏ mà, ngọt lắm."
Mỗi lần quay xong, Tiêu Hiểu Hồng đều mua cho cô một cốc trà sữa đậu đỏ siêu ngọt, cô ấy nói rằng khi một cô gái mệt mỏi, chỉ cần uống 1 ly trà sữa ngọt ngào, sẽ như lấy lại sức sống.
"Thích ngọt sao?" Sầm Loan nghiêng đầu hỏi, vẻ ngoài của anh rất đẹp, chỉ là ngày thường quá đạm mạc, nên trông có vẻ vô tình lãnh khốc.
Diệp Phù nhẹ nhàng gật đầu.
Gần đây đóng phim tiếp xúc nhiều với anh, Diệp Phù cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh rút ngắn lại, có điều hai người... Bởi vì chuyện này, nên tạo ra một bức tường ngăn cách khó có thể mở miệng.
Vì vậy, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Nếu nói tối hôm qua ảnh đế uống say, nghĩ lầm bọn họ đang đóng phim, như vậy hôm nay... Anh không say rượu, lại, lại... làm vậy với cô, là có ý gì?
Cô không dám hỏi.
Trong tiềm thức của cô, ảnh đế Sầm Loan giống như sao bắc cực xa xôi không thể với tới, nhưng vì hai người đóng cùng một bộ phim nên mới có tiếp xúc, cô thật sự rất vui, rất cảm kích và khâm phục anh.
Giống như fans gặp thần tượng nhiều năm của mình.
Tình cảm mà cô đối với anh, trước khi bắt đầu quay phim chính là tình cảm này.
Nhưng... Sau khi trải qua mấy ngày diễn chung, cô rõ ràng nhận ra tình cảm của mình đối với ảnh đế đã thay đổi, dường như cô đã coi anh là Dư Trì Bắc.
Người đàn ông kia một khi tức giận sẽ rất đáng sợ, rồi lại cho cô sự chiều chuộng vô hạn.
Cô thích anh, lại sợ anh.
"Đưa em đi uống đồ ngon nhé." Sầm Loan nói với Diệp Phù rồi nhẹ nhàng gọi Tiêu Hiểu Hồng, "Đi Đông Hưng."
Tiêu Hiểu Hồng đáp, "Vâng."
Diệp Phù khẽ cắn môi, "... Không phải anh nói rất mệt sao?"
Sầm Loan không chịu được, đưa tay nhéo tai cô, "Lừa anh ta." Anh thấp giọng, mang theo chút mê hoặc, "Sợ em và anh ta đi với nhau."