Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 5




Nguyên Diệu và A La Bản Nhị Thế đi một vòng trong đại sảnh nhưng không tìm thấy Bối Đa La. Họ hỏi thăm các giáo sĩ và tín đồ đang cầu nguyện trong sảnh, ai cũng nhớ rằng Bối Đa La từng ngồi thiền dưới tượng thần A La Ha, nhưng không ai để ý hắn biến mất từ lúc nào.

A La Bản Nhị Thế xoa đầu suy nghĩ, nói: “Ôi! Đức từ bi Đấng tối cao A La Ha ơi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người biến đi đâu cả rồi?”

Trong lòng Nguyên Diệu vừa lo lắng vừa bối rối, suy nghĩ một lúc rồi quyết định quay về Phiêu Miểu các tìm Bạch Cơ.

“Trụ trì A La Bản, tiểu sinh cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tiểu sinh sẽ quay về Phiêu Miểu các một chuyến, gọi Bạch Cơ đến giải quyết việc này.”

A La Bản Nhị Thế gật đầu, nói: “Được rồi. Nguyên huynh, ta cũng cảm thấy trong nhóm các ngươi, chỉ có tỷ muội Bạch Cơ là trông đáng tin một chút. Hơn nữa, hôm qua ta còn chưa giảng xong giáo lý cho tỷ muội ấy! Ôi, đức từ bi Đấng tối cao A La Ha ơi! Đợi tỷ muội Bạch Cơ đến, ta sẽ tiếp tục truyền bá phúc âm thần thánh cho họ.”

Nguyên Diệu không có thời gian trò chuyện thêm với A La Bản Nhị Thế, vội vàng cáo từ.

*

Chợ Nam, Phiêu Miểu các.

Khi Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, đại sảnh không có ai, hắn lập tức đi thẳng vào gian trong.

Gian trong cũng không có ai.

Nguyên Diệu đi vòng qua bình phong Hà Đồ Lạc Thư, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Cỏ thơm xanh rì, cây cối um tùm, dưới ánh nắng xuân màu hổ phách, những đóa hoa súng khẽ lay động trong gió xuân.

Dưới tán cây Bồ Đề, một con rồng trắng nhỏ đang cuộn mình trên chiếc bồ đoàn, bên cạnh nó là một hũ rượu lật nghiêng và một ít điểm tâm còn sót lại.

Rồng trắng nhỏ hơi nhướn thân hình linh hoạt của mình lên, dường như đang nói chuyện với ai đó từ xa.

Vì tán lá cây Bồ Đề che khuất tầm nhìn, từ góc độ của Nguyên Diệu, hắn không thể thấy người đang nói chuyện với Bạch Cơ là ai.

Rồng trắng nhỏ nói: “Vậy ngài sẽ không quay lại sớm sao?”

“...Ở đó ta có thể tìm lại thứ đã mất. Ta muốn ở lại đó thêm vài ngày.”

Một giọng nữ trong trẻo, thánh thót vang lên.

“Còn Ly Nô thì sao?” Rồng trắng hỏi.

“Nó rất hứng thú với những câu chuyện ở dị giáo, sẽ ở lại với ta.”

“Vậy chuyện này tạm thời không giải quyết sao?” Rồng trắng thờ ơ hỏi.

“Tạm thời cứ như vậy.”

“Được thôi.” Rồng trắng cười nói.

Một lúc sau, giọng nữ từ tán cây Bồ Đề lại vang lên: “Đến giờ cơm tối, ta và Ly Nô vẫn sẽ quay lại Phiêu Miểu các. Ngươi đừng nghĩ ta không có mặt thì có thể lười biếng. Ly Nô theo ta, vậy việc nấu cơm tất nhiên là ngươi lo liệu.”

Rồng trắng nhỏ cuộn tròn thân mình lại.

“...Không thể mua cơm ngoài sao?”

“Không được. Chỉ có cơm tự nấu mới có linh hồn.”

“Nhưng ta không biết nấu ăn, cũng chưa từng nấu bao giờ...”

“Làm những việc chưa từng làm cũng là một cách tu hành trong nhân gian, giúp ngươi đạt được một trái tim con người.”

“...”

“Hôm nay ngươi đã giặt quần áo chưa? Đã quét dọn Phiêu Miểu các chưa? Đã lau bụi trên các kệ hàng chưa? Đừng có lười biếng, lát nữa còn phải chuẩn bị bữa tối nữa đấy.”

“...Ta sẽ làm ngay.”

Rồng trắng nhỏ vươn người một cái, hóa thành hình người rồi đứng dậy.

Phía sau cây Bồ Đề không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Nguyên Diệu không nhịn được mà hỏi: “Bạch Cơ đang nói chuyện với ai vậy?”

Bạch Cơ uể oải đáp: “Không nói chuyện với ai cả. Hiên Chi về rồi sao?”

Nguyên Diệu không bận tâm tới việc Bạch Cơ vừa nói chuyện với ai, mà nói: “Bạch Cơ, chùa Thập Tự quả thật có điểm bất thường, Ly Nô lão đệ và Bối Đa La đều bất ngờ biến mất.”

Bạch Cơ nói: “Không có biến mất đâu, họ vẫn còn ở đó, chỉ là ở lại chùa Thập Tự chơi thôi, Hiên Chi không cần lo lắng.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”

Bạch Cơ không muốn giải thích, đáp: “Đợi vài ngày nữa Hiên Chi sẽ biết. Ôi, giờ còn phải quét dọn, giặt quần áo và nấu ăn nữa. Hôm nay không cần giặt quần áo, nhưng lại phải nấu ăn. Hiên Chi có biết nấu ăn không?”

Nguyên Diệu lo lắng nói: “Nấu ăn gì chứ? Bạch Cơ, chúng ta phải đi chùa Thập Tự tìm lại Ly Nô lão đệ và Bối Đa La…”

Bạch Cơ đáp: “Không cần đi tìm, họ sẽ trở về Phiêu Miểu các để ăn tối.”

Nguyên Diệu nói: “Vậy không cần đến chùa Thập Tự nữa sao?”

Bạch Cơ nói: “Không cần, Bối Đa La sẽ lo liệu mọi thứ. Chùa Thập Tự bây giờ là nơi tu hành của Bối Đa La, khi ông ấy đạt được giác ngộ mà ông ấy muốn, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Hiên Chi, hôm nay nên nấu món gì vừa đơn giản, lại vừa làm Bối Đa La hài lòng nhỉ?”

Nguyên Diệu nhớ tới lời của Ước Hàn ở chùa Thập Tự, buột miệng nói: “Hoành thánh!”

Bạch Cơ hỏi: “Hoành thánh làm như thế nào?”

Nguyên Diệu đáp: “Hoành thánh là món từ bột mì, chắc phải dùng bột mì. Sau đó, tiểu sinh không rõ nữa.”

Bạch Cơ trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Thôi, trước tiên hãy quét dọn đã.”

Thế là, Bạch Cơ đứng dậy, xắn tay áo lên, đội khăn trùm đầu, cầm lấy chổ, bắt đầu quét dọn Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ quét dọn rất kỹ lưỡng, từ đại sảnh, gian phòng bên trong, hành lang đến dưới cây Bồ Đề, tất cả đều được quét sạch sẽ từng chút một.

Nguyên Diệu ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ thấy Bạch Cơ siêng năng như vậy.

Nhưng khi Bạch Cơ vừa quét dọn, sắc mặt của nàng dần trở nên vô cùng khó coi, như thể đang kìm nén một ngọn lửa giận trong lòng.

“Thật sự xem ta là nô tì sao? Cái gì mà thử những điều chưa từng làm, giúp tu luyện tâm người, đúng là mệt chết đi được. Nếu không phải nể tình ngài là Bồ Tát, ta sẽ không chịu tội này đâu.”

Nguyên Diệu cầm một cái khăn lau, định lau bụi cho quầy hàng và kệ hàng để giảm bớt công việc của Bạch Cơ, nhưng đột nhiên lại có vài vị khách đến mua hương liệu.

Nguyên Diệu đành phải ra đón khách.

Khi các vị khách đi dạo trong đại sảnh, họ nhìn thấy Bạch Cơ đang cẩn thận quét dọn và lau chùi kệ hàng, bèn khen ngợi: “Cô nô tì này làm việc siêng năng và cẩn thận, còn hơn cả nô tì Tân La nhà ta. Nàng bao nhiêu bạc vậy? Có bán không?”

Nguyên Diệu mở miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng.

Bạch Cơ vung cây chổi lên, một tay chống hông, nói: “Ta là chủ nhân của Phiêu Miểu các, không phải nô tì. Không bán, không bán, ngay cả hương liệu cũng không bán cho các ngươi, không làm ăn với các ngươi nữa, mau ra khỏi đây, đừng đứng làm bẩn sàn ta vừa quét.”

Nguyên Diệu vội vàng ngăn lại, nói: “Bạch Cơ, Bối Đa La trêu ngươi, ngươi đừng nổi giận với khách. Đây là những vị khách hiếm hoi lắm, cả năm cũng không thấy mấy người. Nay Phiêu Miểu các khó khăn lắm mới buôn bán khấm khá một chút, có vài khách hàng đến, ngươi đừng đuổi họ đi…”

Bạch Cơ nghe vậy, cố gắng nén giận, rồi cầm chổi đi vào bên trong.

Nguyên Diệu vội vàng xin lỗi khách hàng.

Các vị khách cười nói: “Có chủ nhân nào mà tự tay quét dọn không? Tính tình nô tì này không tốt, nóng nảy quá, không mua nữa.”

“Siêng năng cẩn thận gì chứ, không bằng tính tình tốt.”

“Nô tì tốt nhất là phải có tính tình tốt, hiền lành.”

Nguyên Diệu tiếp đón xong các vị khách mua hương liệu, hoàn thành giao dịch, thu tiền và ghi sổ xong, bèn vội vàng vào hậu viện tìm Bạch Cơ, định an ủi nàng một chút.

Trong bếp khói bếp bay lên nghi ngút, Bạch Cơ đang nhóm lửa nấu cơm.

Nguyên Diệu chưa bao giờ thấy Bạch Cơ nấu ăn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng vào bếp kiểm tra.

Trong bếp, dưới bếp lửa đang cháy, một cái nồi sắt đặt trên bếp, bên trong là nửa nồi bột mì.

Nồi sắt đang khô rang bột mì, đáy nồi có hơi đỏ lên, bột mì bắt đầu cháy khét.

Bạch Cơ đứng từ xa quan sát, thấy Nguyên Diệu đến, bèn hỏi: “Hiên Chi, sao hoành thánh vẫn chưa làm xong vậy?”

Nguyên Diệu cũng không biết nấu ăn, nhìn vào nồi bột mì, nghĩ một lúc, rồi nói: “Hoành thánh là món có nước, ngươi chưa cho nước vào!”

Nguyên Diệu đi đến bên giếng cổ, múc được nửa thùng nước. Bạch Cơ nhận lấy thùng nước, đổ nước vào chiếc nồi sắt đã bị nung đỏ.

Một làn khói nước khổng lồ bốc lên từ nồi sắt, hóa thành hơi nước.

Cùng lúc đó nồi sắt “rắc” một tiếng, vỡ tan.

Nửa nồi bột mì bắn lên như bụi, không biết vì sao bột mì trong không khí lại bốc cháy. Cả gian bếp trở nên khói mù mịt, đầy hơi nước.

“Không xong rồi, chạy mau!”

Bạch Cơ lập tức vứt thùng nước và chạy thoát ra ngoài.

Nghe thấy vậy, Nguyên Diệu cũng lập tức chạy theo Bạch Cơ ra khỏi bếp.

Khi cả hai chạy ra khỏi bếp, họ phát hiện bếp bắt đầu bốc cháy.

Nguyên Diệu kinh hãi nói: “Bạch Cơ, bếp cháy rồi!”

Bạch Cơ thản nhiên đáp: “Không sao đâu, không cháy nổi đâu, để ta dập lửa.”

Bạch Cơ niệm chú nước, một cột sóng khổng lồ từ giếng cổ trồi lên, cuộn vào nhà bếp.

Ngọn lửa trong bếp lập tức bị dập tắt.

Tuy nhiên, dù lửa đã tắt nhưng cảnh tượng trong bếp chắc chắn đã trở thành một đống lộn xộn, vô cùng thê thảm.

Bạch Cơ đứng dưới gốc cây Bồ Đề, nói: “Hiên Chi, ta đã hiểu ra một đạo lý.”

Nguyên Diệu mệt mỏi hỏi: “Đạo lý gì?”

“Làm cơm còn nguy hiểm hơn cả chiến đấu!”

“Tại sao ngươi nói vậy?”

“Ta đã từng giết vô số hung thú thời hồng hoang, đánh bại nhiều kẻ địch mạnh, nhưng không nguy hiểm và kinh hãi bằng việc nấu cơm.”

Nguyên Diệu buồn rầu đáp: “Bạch Cơ, không phải do việc nấu cơm nguy hiểm mà là vì ngươi làm bừa nên mới đốt cháy nhà bếp. Chúng ta đã phá tan nát cái bếp như thế này, khi Ly Nô trở về chắc chắn sẽ nổi giận.”

“Tính tình Ly Nô rất tốt, hắn sẽ không giận đâu. Vừa rồi khách nói cũng không sai, đối với người hầu, sự siêng năng chỉ là phụ, quan trọng nhất là tính cách tốt.”

Bạch Cơ hơi xấu hổ, rồi lẳng lặng rời đi.

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, lấy hết can đảm bước vào bếp để dọn dẹp tàn cuộc.

Ly Nô sẽ không giận Bạch Cơ nhưng chắc chắn sẽ giận hắn, vì vậy tốt hơn hết là dọn dẹp đống tàn tích để phòng ngừa.

Nguyên Diệu đã dành cả buổi chiều để dọn dẹp bếp. Cuối cùng, hắn cũng thu dọn sạch sẽ những gì Bạch Cơ đã phá hoại. Tuy nhiên, một số dụng cụ nấu nướng và những chiếc hũ sành chứa gia vị bí truyền của Ly Nô đều đã không còn.

Bạch Cơ ngồi dưới gốc cây Bồ Đề, vừa phơi nắng, vừa lo lắng. Trong lúc phiền não, nàng cầm một quyển kinh Phật lên, chú tâm đọc, rồi cẩn thận học thuộc những lời trong đó.

“Tam Không, bao gồm sinh, pháp, và cụ. Tam Huệ, gồm nghe, suy ngẫm, và tu hành. Tam Thân, gồm pháp thân, báo thân, và hóa thân. Tam Bảo, bao gồm Phật, Pháp, và Tăng…”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ đang làm gì vậy?”

Bạch Cơ ngừng học thuộc, đáp: “Hiên Chi, ta đang tổng hợp và học thuộc những nội dung trong kinh Phật.”

Nguyên Diệu hỏi: “Tại sao ngươi lại học thuộc kinh Phật?”

Bạch Cơ buồn rầu đáp: “Hiên Chi, chúng ta đã phá hỏng bếp, nên không có cách nào nấu bữa tối được. Khi Bối Đa La trở về, chắc chắn phải mua một ít thức ăn bên ngoài để qua loa cho ngài. Ngài sẽ nói rằng ta làm việc không tốt và không tránh khỏi việc nổi giận. Theo kinh nghiệm khi ta ở Tây Thiên, mỗi khi Phật Tổ hay Bồ Tát nổi giận, họ đều tụng kinh… không, dùng Phật lý để hóa độ chúng sinh. Vì vậy, nếu ta ghi nhớ kỹ những lời trong kinh Phật, khi Bối Đa La tụng kinh trước mặt ta, ta cũng có thể đáp lại. Nếu ta có thể trả lời trôi chảy, điều đó sẽ cho thấy ta có lòng thành kính với Phật pháp. Dù ta có đang ở nhân gian, ta vẫn không quên tụng kinh Phật. Như vậy, có thể khi Bối Đa La thấy ta tinh thông Phật lý, ngài sẽ quên chuyện ta không nấu cơm.”

Nghe vậy, Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ đang ôm chân Phật vào phút chót. Hồi nhỏ, để đối phó với câu hỏi của thầy vào ngày hôm sau, tiểu sinh cũng đã phải học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh vào đêm trước.”

“Có vẻ như tín ngưỡng dù là Phật giáo hay Nho giáo, thì hình thức đều giống nhau nhỉ.”

Bạch Cơ suy tư đáp.

Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Tín ngưỡng cần phải thành kính hơn nữa. Tín ngưỡng là ánh sáng cuộc đời, là tín ngưỡng suốt đời và là nơi linh hồn gửi gắm.”

Bạch Cơ ngước mắt lên, nói: “Hiên Chi, tín ngưỡng thực sự không cần thành kính. Nó là điều tất yếu tự nhiên, là số phận bẩm sinh, là tồn tại ở tầng cao hơn sự thành kính.”

Nguyên Diệu nghe không hiểu, nói: “Bạch Cơ, tiểu sinh không hiểu.”

“Sau này Hiên Chi sẽ hiểu thôi.”

Bạch Cơ lười giải thích, nàng vừa lật cuốn kinh trong tay vừa tiếp tục thành tâm học thuộc kinh Phật.

"Tam Độc, bao gồm tham, sân, si. Tam Lậu, gồm dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu. Tam Nghiệp, gồm thân, khẩu, ý. Tam Tai, gồm đói khát, bệnh dịch, chiến tranh..."

“Bạch Cơ, tín ngưỡng của ngươi là gì?”

Nguyên Diệu rất muốn hỏi câu này, nhưng hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Bạch Cơ ngồi quỳ dưới gốc cây Bồ Đề, học thuộc kinh Phật suốt buổi chiều. Thấy trời đã về chiều, nàng đi ra ngoài đến tiệm Tất La của người Hồ, mua một ít Tất La anh đào.

Vào lúc chạng vạng, Bối Đa La và Ly Nô cùng trở về.

Bối Đa La có vẻ như đã ngộ ra điều gì đó, còn Ly Nô cũng đắm chìm trong một bầu không khí trang nghiêm, cả hai không ai nói thêm lời nào.

Nguyên Diệu có chút tò mò không hiểu tại sao Bối Đa La và Ly Nô lại biến mất khỏi Tự Thập Tự nên lén lút hỏi Ly Nô, nhưng Ly Nô cứ quanh co không chịu trả lời.

"Gia và Bối Đa La đến thăm Tam Thế."

Cuối cùng, bị Nguyên Diệu truy hỏi quá nhiều, Ly Nô bèn trả lời một cách mập mờ.

"Tam Thế là cái gì?" Nguyên Diệu hỏi.

Ly Nô đáp: "Tam Thế không có gì ăn, nghe các huynh đệ bảo bình thường chỗ đó khi thì no, khi thì đói, mà đồ ăn cũng chẳng ngon lành gì, nên gia và Bối Đa La quay về Phiêu Miểu các để ăn cơm."

"Sao lại quay sang chuyện ăn uống rồi? Ly Nô lão đệ, rốt cuộc ngươi và Bối Đa La đã xảy ra chuyện gì thế? Hai người đã đi đâu?"

Nguyên Diệu nghe mà chẳng hiểu gì, bèn vội vàng hỏi tiếp.

Nhưng Ly Nô không muốn nói thêm gì nữa.

Khi Ly Nô phát hiện bếp bị phá hoại, hắn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau khi hiểu rõ nguyên do, hắn đã chạy đi tìm Bối Đa La.

"Bối Đa La, chủ nhân không biết nấu ăn, ngài đừng làm khó chủ nhân nữa, từ giờ để gia về sớm nấu cơm đi."

Bối Đa La hơi ngạc nhiên, nói: "Ly Nô, ngươi vẫn còn muốn đến chùa Thập Tự à?"

Ly Nô đáp: "Tất nhiên rồi. Hiếm khi gia lại có chút hứng thú với tôn giáo như vậy."

Bối Đa La nói: "Ngươi có thể tin Phật giáo. Phật giáo có Tứ Đế (1), Bát Chính Đạo (2), còn có duyên khởi, ngũ uẩn, vô thường, vô ngã. Nếu ngươi nhập cửa Phật, sẽ biết chính đạo, có thể quan sát ba ngàn thế giới, có thể hiểu thấu nhân quả thiện ác, và hơn thế nữa, sẽ thấu triệt chân lý của cuộc sống và vũ trụ."

Ly Nô lắc đầu, nói: "Phật giáo quá phức tạp, phải suy nghĩ quá nhiều thứ, nào là đạo lý, tư tưởng, hiểu đi hiểu lại, xoay qua xoay lại, đến mức đầu óc gia cũng rối tung. Phật giáo không hợp với gia. Gia thích Cảnh giáo hơn, rất đơn giản, rất thẳng thắn, chỉ cần có "yêu thương" là đủ."

Bạch Cơ vội nói: "Bối Đa La, ta thành tâm tín ngưỡng Phật giáo."

Bối Đa La đáp: "Bạch Cơ tin vào gì không cần nói bằng lời, Phật Tổ tự nhiên sẽ biết. Bữa tối đã xong chưa? Ồ, ngươi đã đốt bếp rồi, chắc chắn là chưa nấu xong."

Bạch Cơ cười đáp: "Bối Đa La, tuy ta chưa nấu được bữa tối, nhưng ta đã đích thân đi chợ mua một ít Tất La anh đào. Tất La anh đào rất ngon, lại là món chay thanh đạm, thích hợp để dâng lên ngài."

Bối Đa La nói: "Ăn tạm đi vậy. Đêm nay ở chỗ A La Bản Tam Thế còn có một buổi giảng giải về Cựu Ước, lão này ăn xong phải tranh thủ đi ngay."

Bạch Cơ bèn đích thân vào bếp lấy Tất La anh đào.

Nguyên Diệu nhíu mày, hỏi Bối Đa La: "Bối Đa La, ngài có nhầm số không? A La Bản không phải là Nhị Thế sao? Sao lại thành A La Bản Tam Thế?"

Bối Đa La đáp: "Là một A La Bản khác."

"Còn có A La Bản khác sao?" Nguyên Diệu ngẩn người ra.

Nguyên Diệu vốn dĩ đã không quen với tên gọi của người Hồ ở Tây Vực, càng khó hiểu tại sao người Hồ lại đặt tên giống nhau giữa ông cháu, chú cháu, rồi thêm vào những con số sau tên. Theo lễ pháp của Nho giáo, điều này là sự thiếu tôn trọng, khi người trẻ không kiêng kỵ tên của trưởng bối, đúng là thất lễ.

A La Bản Nhị Thế là cháu của A La Bản Nhất Thế, vậy theo quy luật này, A La Bản Tam Thế hẳn là hậu duệ của A La Bản Nhị Thế, có lẽ cũng là cháu của ông ấy?!

"A La Bản Tam Thế là ai?" Nguyên Diệu hỏi.

Bối Đa La đáp: "Là một... sự tồn tại trong chùa Thập Tự."

Nguyên Diệu tưởng rằng ý của Bối Đa La là A La Bản Tam Thế là một nhà truyền giáo trong chùa Thập Tự, nghĩ rằng ông ấy là hậu duệ của A La Bản Nhị Thế, mặc dù vẫn còn bối rối, nhưng hắn không hỏi thêm nữa.

Lúc này, Bạch Cơ bưng món Tất La anh đào lên đặt trước mặt Bối Đa La.

Bối Đa La không nói thêm gì nữa, bắt đầu thưởng thức món Tất La anh đào.

Vì là người hầu, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng hai bên trái phải phía sau Bối Đa La, hầu hạ ngài dùng bữa.

Ly Nô trở lại hình dạng mèo đen nhỏ, ngồi một bên ăn cá thơm khô.

“Chủ nhân, Ly Nô có thể tín ngưỡng Cảnh giáo không?” Mèo đen nhỏ hỏi Bạch Cơ.

Bạch Cơ sững người một chút, rồi nói: “Ly Nô, tín ngưỡng cái gì là tự do của ngươi.”

Nguyên Diệu khuyên nhủ: “Có phải hơi vội vàng không? Ly Nô lão đệ, ngươi có muốn suy nghĩ kỹ hơn không? Sáng nay, ngươi thậm chí còn chưa biết Cảnh giáo là gì...”

Mèo đen nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chiều nay ta nghe Tam Thế giảng lâu lắm, thấy Cảnh giáo cũng khá hợp với ta. Chỉ cần có tình thương là được. Còn có thể phạm sai lầm, dù làm gì sai đi nữa, chỉ cần sám hối trước Đấng tối cao A La Ha vài câu là được tha thứ. Phật giáo thì phiền phức hơn, kiếp này phạm lỗi, kiếp sau phải biến thành trâu bò để trả nghiệp.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Ly Nô lão đệ, ngươi không thể nói Phật giáo phiền phức trước mặt Bồ Tát được...”

Bối Đa La dừng ăn Tất La anh đào, nói: “Các tôn giáo, các vị thần, bản chất đều tồn tại nhờ lòng người, tức là nhờ tín ngưỡng. Mỗi tôn giáo có tín ngưỡng khác nhau, Phật giáo khuyên con người từ bi hướng thiện, tu tâm dưỡng tính. Cảnh giáo bao dung mọi vật bằng tình yêu thương, cũng là để giáo hóa con người trở nên thân thiện. Bề ngoài các tôn giáo khác nhau nhưng bản chất là như nhau. Phật của ta từ bi, trí tuệ của ngài có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai, bao quát tam giới vạn vật. Thân người chia làm bốn yếu tố, mỗi yếu tố đều có tên, nhưng không có cái "ta" nào cả, tất cả đều không.”

Bạch Cơ cười nói: “Nếu Ly Nô tin vào Cảnh giáo thì Phiêu Miểu các chúng ta giờ có đến ba loại tín ngưỡng rồi. Phật giáo, Nho giáo, Cảnh giáo.”

Bối Đa La nhìn Bạch Cơ, nói: “Rõ ràng là bốn loại. Trong sâu thẳm nội tâm ngươi vẫn còn giữ tín ngưỡng thời hồng hoang. Đó là tín ngưỡng về sức mạnh, sự tàn bạo vô trật tự, kẻ mạnh làm chủ. Dù các vị thần thời đó đã bị những vị thần khác xoá bỏ tên tuổi, không còn ai nhớ đến sự tồn tại của họ, nhưng cội nguồn của tín ngưỡng đó vẫn không hề tàn lụi.”

Bạch Cơ cười nói: “Tín ngưỡng chân chính là điều tất yếu tự nhiên. Đó là sự tồn tại khách quan và vĩnh cửu, có thể vượt qua quá khứ, hiện tại và tương lai, luôn đứng vững trong dòng chảy thời gian và không gian. Thậm chí không cần thiết phải dựng lên một vị thần, vẫn sẽ có vô số tín đồ tự trong tâm mình tin vào chân lý này. Nhưng Bối Đa La, ta bây giờ đã không còn tin vào sức mạnh nữa. Tín ngưỡng về sức mạnh thời hồng hoang đầy rẫy bóng tối, bạo lực và vô trật tự, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Sau này, con người có trí tuệ cao hơn, tầm nhìn xa hơn mới dần dần hình thành nên trật tự, sự bao dung và tình thương. Họ biết thương xót kẻ yếu, biết tin tưởng vào lòng nhân ái, biết ôm lấy ánh sáng. Giờ ta tin vào Phật giáo, một lòng hướng thiện, tin vào nhân quả. Nếu không tin, ngươi có thể kiểm tra những nội dung trong kinh Phật, ta đều có thể trả lời được.”

Bối Đa La cười mà không nói.

Thuộc lòng kinh điển, cố ý ghi nhớ không nhất thiết đồng nghĩa với việc là tín đồ chân chính. Hoặc nói theo cách khác, tín đồ chân chính thực sự không cần phải học thuộc kinh điển.

Sau bữa tối trời bắt đầu mưa.

Bối Đa La và Ly Nô không muốn bỏ lỡ buổi truyền kinh của A La Bản Tam Thế, một vị Bồ Tát và một con mèo cùng nhau đội mưa xuân đi đến chùa Thập Tự.

Dù Bối Đa La không ở lại Phiêu Miểu các qua đêm, Bạch Cơ vẫn dự định ngủ dưới gốc cây Bồ Đề.

Vì trời mưa, Bạch Cơ tạo ra một kết giới hình cầu chống thấm trong phạm vi cây Bồ Đề, để những giọt mưa rơi dọc theo mái vòm tròn của kết giới xuống bãi cỏ.

Nguyên Diệu từ cửa sổ bên trong nhìn ra, cảm thấy không gian dưới gốc cây Bồ Đề đẹp tuyệt vời, vừa có thể che gió mưa, lại trong suốt.

Dưới gốc cây Bồ Đề, trên chiếc bồ đoàn, một con rồng trắng nhỏ lặng lẽ cuộn tròn.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của cây nến màu cam, rồng trắng nhỏ cầm trên tay một cuốn kinh Phật, thành kính tụng đọc trong cơn mưa xuân nhẹ nhàng.

“Phải biết thế gian là vô thường; quốc độ thì mong manh không bền chắc; bốn đại là khổ, là không; năm ấm là vô ngã, hay sinh diệt đổi dời, nó giả dối không thật cũng không chủ; tâm là nguồn gốc của mọi điều ác; thân là chỗ tu tập nhiều điều tội lỗi.”

“Hoa Nghiêm thâm sâu, Pháp Hoa bí tuỷ, tâm yếu của tất cả các vị Phật, hướng dẫn của muôn hạnh Bồ Tát, không ngoài những điều này. Muốn ca ngợi rộng lớn, dù trải qua kiếp cũng không hết, người trí tự khắc hiểu biết.”

“Phải biết sanh tử không ngừng thiêu đốt nên khổ não cũng không số lượng. Do vậy cần phải phát khởi cái Tâm Đại Thừa, mới có thể cứu giúp khắp tất cả chúng sanh, nguyện thay thế cho chúng sanh chịu vô lượng khổ, và khiến cho các chúng sanh rốt ráo được an vui lớn.”*

*Kinh bát đại nhân giác, bản dịch trên thư viện hoa sen

Nhìn thấy Bạch Cơ chăm chú đọc kinh thư, Nguyên Diệu cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó, Nguyên Diệu chợt nghĩ, Bạch Cơ đã đang nỗ lực phấn đấu, đêm khuya đọc kinh thư, thì mình cũng nên đọc lại Luận Ngữ, ôn tập đạo lý của thánh hiền.

Thế là, Nguyên Diệu ngồi trước bàn ngọc xanh trong gian phòng, chăm chỉ đọc sách.

Vừa đọc được một trang sách, Nguyên Diệu đã không còn nghe thấy tiếng tụng kinh của Bạch Cơ nữa. Hắn bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dưới gốc cây Bồ Đề, trong cơn mưa xuân, rồng trắng nhỏ đã ôm kinh Phật mà ngủ quên mất rồi.

Con rồng yêu này lại ngủ quên sao?!

Có lẽ vì ban ngày đã làm việc suốt cả ngày, quét dọn toàn bộ Phiêu Miểu các, nấu ăn và còn phá hỏng nhà bếp, nên quá mệt mỏi chăng.

Nguyên Diệu ngáp một cái, rồi quay trở lại bàn ngọc xanh, tiếp tục đọc Luận Ngữ.