Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam

Chương 22




Nghe tin này, Kim Hoàn vô cùng lo lắng, nàng quan tâm đến sự an nguy của A Khôi, bèn muốn đến động phủ của Sơn Quân để đòi người.

Vì sáng nay Kim Hoàn bị người hầu báo tin dữ về Thiểu Cát, nên nàng chưa kịp chải chuốt cũng chưa mặc trang phục chỉnh tề, càng chưa kịp dùng đan dược tăng cường công lực và duy trì sắc đẹp mà nàng thường uống vào buổi sáng.

Ở trong phủ tiếp khách thì không nói, nhưng nếu muốn ra ngoài để đối đầu với Sơn Quân và cứu A Khôi ít nhất cũng cần mặc trang phục đàng hoàng.

Vì vậy, để cứu đệ đệ, Kim Hoàn định quay về phòng chuẩn bị.

Thấy vậy, Thanh Minh vì muốn chăm sóc cho mỹ nhân, chia sẻ lo lắng cho mỹ nhân, bèn ngăn cản Kim Hoàn và tự nguyện đứng ra.

“Phu nhân, có ta ở đây sao cần đến phu nhân phải ra mặt? Phu nhân cứ yên tâm ở lại trong phủ, ta sẽ đi tìm Sơn Quân và mang A Khôi về cho phu nhân.”

Kim Hoàn nhìn Thanh Minh, đôi mắt lộ vẻ cảm kích, nàng dịu dàng nói: “Sơn Quân hung ác tàn nhẫn, đi đòi người chắc chắn sẽ xảy ra tranh đấu, vô cùng nguy hiểm. Đây là mối thù giữa chúng ta Ngũ Độc và bầy hổ dữ, sao có thể để Thanh Minh công tử bị liên lụy?”

Thanh Minh vỗ ngực, nói: “Việc của phu nhân chính là việc của ta, kẻ thù của phu nhân cũng là kẻ thù của ta. Tâm ta đã thuộc về phu nhân rồi, được phục vụ phu nhân là vinh hạnh của ta. Chỉ cần phu nhân có thể nở nụ cười tươi như hoa, ta nguyện làm trâu ngựa, dâng tặng phu nhân một tấm da hổ.”

Thanh Minh dùng lời lẽ ngọt ngào, nói những lời khiến Kim Hoàn vui mừng, đôi mắt nàng nhìn Thanh Minh với sự dịu dàng tràn đầy.

“Thanh Minh công tử, nhất định phải đưa Nhị đệ trở về an toàn.” Thanh Minh hứa: “Hãy giao cho ta.”

Kim Hoàn dịu dàng nói: “Khi ngươi đưa A Khôi về, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức trà hoa rắn.”

Thanh Minh vô cùng vui vẻ, nói: “Vậy tối nay chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.”

Kim Hoàn nheo mắt, nói: “Ngoài trò chuyện chúng ta còn có thể làm những việc khác thú vị hơn. Nếu Thanh Minh công tử không chê, ta và Ngũ Độc U Phủ này đều thuộc về ngươi.”

Thanh Minh cười nói: “Trái tim ta đã thuộc về phu nhân, ta mãi mãi là nô bộc của phu nhân." Nguyên Diệu nghe mà nổi da gà khắp người.

Thanh Minh muốn đi cứu A Khôi, rất có khả năng sẽ xảy ra xung đột vũ lực với Sơn Quân. Kim Hoàn định sắp xếp vài người vệ sĩ mạnh mẽ đi cùng Thanh Minh, nhưng Thanh Minh từ chối, nói: "Ta chỉ cần mang theo thú cưng của mình là đủ. Chỉ là một con hổ núi nhỏ, không cần phải làm lớn chuyện."

Kim Hoàn hiểu rằng, so với Sơn Quân, một bên là đại yêu quái đứng đầu trong núi Mang, một bên chỉ là ác yêu bình thường, Thanh Minh đối phó với Sơn Quân hoàn toàn dư sức, việc phái vệ sĩ đi theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Kim Hoàn âm thầm suy nghĩ, mất đi Thiểu Cát, Ngũ Độc mất đi một cánh tay đắc lực, về sau những ngày tháng ở núi Mang có lẽ sẽ trở nên khó khăn. Nhưng trời lại ban cho may mắn, nàng ta lại nắm được Thanh Minh, chỉ cần dựa vào nhan sắc mà thu phục Thanh Minh, có được sự che chở của một đại thụ như Thanh Minh, dù mất đi Thiểu Cát, nàng vẫn sẽ càng ngày càng thăng tiến.

Kim Hoàn vui mừng trong lòng, quyết định hôm nay sẽ uống thêm vài viên linh đan tăng cường công lực và giữ mãi nhan sắc.

Kim Hoàn suy nghĩ một lát, lại thấy nếu Thanh Minh và Nguyên Diệu đi cứu A Khôi mà mình không phái người nào đi giúp đỡ thì cũng không ổn, nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi lên tiếng:

"Tam muội, muội đi theo Thanh Minh công tử và Nguyên Diệu công tử, muội giỏi giao thiệp, nếu cần thì hãy thương lượng với Sơn Quân, nhất định phải an toàn đưa Nhị đệ trở về."

Vong Xuyên trả lời: "Đại tỷ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa Nhị ca về."

Thanh Minh, Nguyên Diệu và Vong Xuyên ba người cùng xuất phát, đi đến động phủ của Sơn Quân, chuẩn bị cứu A Khôi.

Động phủ của Sơn Quân không xa Ngũ Độc U Phủ, đều nằm trong cùng một dãy núi, chỉ khác là một ở sườn dương, một ở sườn âm, cách nhau một khu rừng và một khe núi.

Rời khỏi Ngũ Độc U Phủ, khi thấy mặt trời, Nguyên Diệu mới nhận ra bây giờ cũng gần giữa buổi sáng, chưa đến giờ ngọ.

Vong Xuyên đi trước dẫn đường, nàng đang suy nghĩ nhiều điều trong lòng nên bước đi vội vàng. Vì mải suy nghĩ, nàng đã đi nhanh quá để lại một khoảng cách xa giữa mình và Thanh Minh, Nguyên Diệu mà không hề nhận ra.

Thanh Minh và Nguyên Diệu thảnh thơi đi phía sau.

Nguyên Diệu không kìm được, khẽ hỏi: "Thanh Minh huynh, đêm qua huynh nói không thích Kim Hoàn phu nhân, sao hôm nay lại nói những lời không đứng đắn trước mặt nàng ta như vậy?"

Thanh Minh nói nhỏ: "Nàng ta mất đi đệ đệ, trong lòng buồn bã, chắc chắn muốn nghe vài lời ngọt ngào, ta chỉ thuận miệng nói cho nàng nghe thôi."

"À? Vậy chẳng phải là lừa dối sao? Ngay cả người khờ khạo như ta cũng có thể nhận ra Kim Hoàn phu nhân muốn gả cho huynh rồi."

Nguyên Diệu ngạc nhiên nói.

Thanh Minh tỏ vẻ vô tội, nói: "Ta không lừa nàng, ta thực sự định đưa A Khôi trở về an toàn. Sự tò mò của ta đã bị khơi dậy, ta cũng muốn biết bí mật trong Ngũ Độc U Phủ, hoa bảo và Thiểu Cát rốt cuộc đã chết như thế nào. Vì vậy, A Khôi không thể bị Sơn Quân giết chết, ta phải cứu hắn ra. Nếu Sơn Quân cản trở ta, thì ta cũng đành tặng cho Kim Hoàn phu nhân một tấm da hổ."

"Còn những lời ngọt ngào kia?" Nguyên Diệu hỏi nhỏ.

Thanh Minh cười nói: "Những lời đó là do hoàn cảnh và cảm xúc, thuận miệng “vẽ bánh” mà thôi, không cần phải coi là thật."

“Huynh nói “vẽ bánh” nghĩa là gì?" Thư sinh khó hiểu hỏi.

"Cái này ta cũng học từ Bạch Cơ đấy." Thanh Minh nói.

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Sao lại liên quan đến Bạch Cơ nữa?"

Thanh Minh nói: "Bạch Cơ luôn nói với ta rằng Trường An là một nơi rất tuyệt vời, có thể thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên núi Lạc Du, vào mùa xuân thì bên sông Khúc hoa nở rực rỡ, phong cảnh như tranh vẽ, mùa đông còn có thể đến núi Ly để thoải mái tắm suối nước nóng. Ta rất mong muốn đến Trường An, Bạch Cơ luôn nói sẽ dẫn ta đến Trường An chơi. Nhưng chưa bao giờ nàng ấy thực hiện. Dù nàng đã ở Phiêu Miểu các trong Trường An hàng trăm năm, nhưng chưa bao giờ nhớ đến ta, chưa bao giờ viết thư mời ta đến Trường An làm khách! Chỉ khi nào đến Lạc Dương nàng mới nhớ đến ta. Ta từng ngầm hỏi, Bạch Cơ nói với ta rằng đó gọi là vẽ bánh, nói những điều khiến đối phương vui vẻ, làm mối quan hệ thêm gắn bó, nhưng không cần phải thực hiện lời hứa. Đó chính là vẽ bánh, Bạch Cơ dạy ta đấy."

Nguyên Diệu sững sờ nhìn.

"Thanh Minh huynh, bỏ chuyện Bạch Cơ sang một bên, huynh khao khát đến Trường An, mà Trường An cũng không xa Lạc Dương lắm, chẳng lẽ huynh không thể tự mình đến Trường An chơi sao?"

Thanh Minh nói: "Ta không dám, ta sợ."

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Huynh không phải là đại yêu quái sao? Huynh sợ gì chứ?"

Thanh Minh cúi đầu, nói: "Ta sợ phải đi đến một nơi xa lạ một mình. Từ khi trốn khỏi nước Ô Trà đến Lạc Dương là vì sinh tồn nên không còn cách nào khác. Sau khi định cư ở núi Mang, ta đã quen thuộc với nơi này nên không muốn tự mình đến bất kỳ nơi xa lạ nào nữa. Những năm qua, ta chỉ ở lại trong vực U Minh, ngay cả thành Lạc Dương ta cũng ít khi đến. Vì vậy, nếu muốn đến Trường An chơi ta cần có Bạch Cơ đi cùng."

Nguyên Diệu nhìn Thanh Minh, nói: "Nô bộc không được sao? Huynh có thể dẫn nô bộc theo đến Trường An. Huynh có nhiều nô bộc như vậy mà."

Thanh Minh lắc đầu, nói: "Nô bộc thì không được. Ta muốn đi đến một nơi xa lạ, phải có người mà ta tin tưởng đi cùng thì trong lòng mới yên tâm. Ta không có người thân, cũng không có bạn bè nào khác, chỉ có Bạch Cơ là có thể đi cùng ta."

Nguyên Diệu im lặng.

"Thanh Minh huynh, tiểu sinh có thể làm bạn của huynh được không?"

Thanh Minh nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Ờm, được thôi. Không biết tại sa, nhưng ta không ghét ngươi. Hơi thở của ngươi khác với người bình thường làm cho ta cảm thấy rất dễ chịu, ở cùng ngươi cũng khá thú vị."

Nguyên Diệu nói: "Thanh Minh huynh, dù Bạch Cơ thế nào thì lần này ngươi đã đồng hành cùng tiểu sinh, chỉ cần ngươi cần tiểu sinh nhất định sẽ cùng ngươi đến Trường An, không phải là lời nói suông, tuyệt đối không thất hứa."

Thanh Minh trong lòng vui vẻ.

Thanh Minh định nói gì đó nhưng đột nhiên phía trước có vài người đi tới.

Người đi đầu là Vong Xuyên, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bọn người đến là gia nhân của Ngũ Độc U Phủ. Đây là gia nhân mà Kim Hoàn đã phái đi báo tin choA Khôi khi phát hiện Thiểu Cát chết vào buổi sáng.

Đám gia nhân nhìn thấy Vong Xuyên thì vội vàng cúi chào.

Vong Xuyên hỏi thăm tình hình.

"Tam nương tử, bên bờ khe núi phía trước có vài con hổ dữ, chúng ta không dám tiến lại gần. Nhị lang quân và đám hộ viện đều không thấy đâu, chắc hẳn đã bị bọn hổ dữ bắt đi rồi."

Vong Xuyên trầm ngâm một lúc, sau đó bảo đám gia nhân không quay về, mà dẫn đường giúp họ.

Trong rừng núi, Nguyên Diệu, Thanh Minh, và Vong Xuyên lặng lẽ theo sau đám gia nhân.

Vong Xuyên mang vẻ mặt u sầu, nói: "Sự việc này có hơi kỳ lạ. Nhị ca tuần tra bị Sơn Quân bắt đi, điều này chưa từng xảy ra."

Nguyên Diệu và Thanh Minh đều không hiểu tình hình, tò mò nhìn Vong Xuyên. Vong Xuyên lập tức giải thích: "Ngũ Độc huynh muội và Sơn Quân đối địch với nhau, tranh đấu không ngừng, nhưng nhị ca tuần tra nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị Sơn Quân bắt đi. Không phải Sơn Quân nhân từ, mà là chúng ta có một quy ước ngầm, lấy khe núi làm ranh giới, chia cắt địa phận. Phía bắc khe núi là địa bàn của Sơn Quân, phía nam là phạm vi của chúng ta, chỉ cần không vượt qua khe núi thì dù có nhìn thấy nhau, cũng sẽ không động thủ. Nhị ca tuần tra chưa bao giờ tuần tra đến phía bắc khe núi. Hôm nay chẳng lẽ nhị ca đã vượt ranh giới? Hay là Sơn Quân đã vượt qua ranh giới?"

Nguyên Diệu và Thanh Minh nhìn nhau, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Minh nói: "Rốt cuộc là chuyện gì, cứ đến chỗ Sơn Quân xem là biết ngay."

Một con suối trong veo từ trong núi chảy ra, len lỏi qua rừng cây và đá núi như một dải ngọc bích xanh lục giữa núi non.

Khi Nguyên Diệu, Thanh Minh, và Vong Xuyên theo đám gia nhân đến bên bờ suối, bên kia bờ có vài con hổ lớn đang nằm trên đá núi, nhìn họ chằm chằm, khí thế uy hiếp.

Mấy con hổ đó vừa nhìn thấy bọn người Nguyên Diệu thì có một con đứng dậy rời đi.

Vong Xuyên tiến đến bên bờ suối, cách dòng nước, nói: "Hổ dữ, mau gọi Sơn Quân ra đây, kêu hắn thả nhị ca ta ra!"

Mấy con hổ đó là con trai và thủ hạ của Sơn Quân.

Con trai của Sơn Quân cười gằn, nói: "Con bọ cạp độc đó à? Đã sớm bị chúng ta cắn chết rồi, phụ thân ta đang bàn bạc với mọi người, định lấy xác nó ngâm rượu đây này."

Nghe xong, Vong Xuyên cảm thấy như sét đánh ngang tai, choáng váng đến mức đứng không vững.

Nguyên Diệu vội vàng tiến lên đỡ lấy Vong Xuyên.

Thanh Minh nhìn đám hổ rồi nói: "Đừng lừa cô nương nhỏ ngây thơ nữa. Nếu thật sự đã giết A Khôi, giữa các ngươi và Ngũ Độc U Phủ nhất định sẽ có một trận chiến sinh tử, khi đó đám hổ đứng canh ở đây sẽ không chỉ có mấy con như các ngươi."

Con trai của Sơn Quân nhe răng cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn, không nhịn được mà nói: "Sao mà rồng, rắn đều đến lo chuyện bao đồng thế này."

Lúc này, một nhóm người từ trong rừng đi ra, đến bờ khe núi.

Trong đám người đó, dẫn đầu là một nam nhân trung niên cao lớn, uy vũ, râu ria xồm xoàm, không giận mà uy, đó chính là Sơn Quân. Đi bên cạnh hắn là A Khôi, xung quanh còn có đám hộ viện của Ngũ Độc U Phủ.

Nguyên Diệu nhìn thấy A Khôi vẫn còn sống thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vong Xuyên thấy A Khôi bình an vô sự, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng khi thấy A Khôi và Sơn Quân bình yên, hòa nhã đi bên nhau, nàng lại không khỏi đầy ngờ vực. Nàng rất rõ ràng, Ngũ Độc và Sơn Quân có mối thù sâu nặng, hận thù lẫn nhau, A Khôi rất căm ghét Sơn Quân, làm sao lại đứng chung hòa bình với Sơn Quân như thế này? Khi Vong Xuyên còn đang ngờ vực, từ sau lưng Sơn Quân bỗng xuất hiện một nữ tử mặc áo trắng, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như sen, trên mặt mang một nụ cười mờ hờ hững. Nàng mặc một chiếc váy dài bằng gấm mây trắng, khoác một chiếc khăn lụa tơ tằm với hoa văn gợn sóng như khói, mái tóc đen như lông quạ được búi lên thành kiểu tóc oa đọa, cài một chiếc trâm vàng hình bán nguyệt, bên mái tóc còn cài xiên lệch hai đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm, một lớn một nhỏ. Trên cổ tay trái của nàng đeo một chiếc vòng dây trường mệnh ngũ sắc, điểm xuyết trên đó là ngọc trai và vỏ sò.

Nguyên Diệu chăm chú nhìn, không khỏi mừng rỡ.

"Bạch Cơ!"

Bạch Cơ nhìn thấy Nguyên Diệu thì vẫy tay chào, mỉm cười nói: "Hiên Chi!"

Nguyên Diệu vội vàng lội qua suối, chạy về phía Bạch Cơ.

"Bạch Cơ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu đang chạy về phía mình, đôi mắt rực rỡ như ánh sao.

Bạch Cơ mỉm cười nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, ta cảm giác như đã ba năm rồi chưa gặp lại Hiên Chi cậy, ta nhớ Hiên Chi nhiều lắm.”

Nguyên Diệu đỏ mặt, nói: “Bạch Cơ, câu này không nên nói bừa.”

Thanh Minh không vui, vừa bước tới vừa nói: “Bạch Cơ không nhớ ta chút nào sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Thanh Minh, dù ba trăm năm không gặp ngươi, ta cũng chỉ cảm giác như mới một ngày không thấy ngươi thôi.”

Thanh Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, tình bạn bao năm của chúng ta đều là giả sao? Chẳng lẽ ta còn không bằng một con thú cưng nhỏ ư?”

Bạch Cơ cười nói: “Thanh Minh, tình bạn của chúng ta như sắt thép, như núi cao biển rộng, gặp hay không gặp cũng chẳng khác gì. Dù không gặp mặt chúng ta vẫn đồng cam cộng khổ, tình bạn của chúng ta vẫn mãi mãi bền chặt.”

Thanh Minh cười nói: “Câu này ta thích nghe.”

Nguyên Diệu hỏi: “Sao Bạch Cơ lại xuất hiện ở đây?”

Bạch Cơ cười nói: “Sáng nay ta đến núi Mang, vốn định đến thẳng Ngũ Độc U Phủ, nhưng giữa đường lại gặp A Khôi đang tuần tra. Chúng ta đã tự giới thiệu nhau, A Khôi kể cho ta về cái chết của Hoa Bảo, và tình cờ chúng ta ở rất gần đây, ta cũng có vài điều muốn hỏi Sơn Quân, nên đã dẫn A Khôi vượt qua ranh giới để đến gặp Sơn Quân.”

Những gia nhân được lệnh tìm kiếm A Khôi và báo tin buồn cho A Khôi. Họ mơ hồ thấy A Khôi và những người tuần tra tại địa phận của Sơn Quân, nhưng không hiểu rõ tình hình, lại bị những con hổ dữ ngự tại bờ suối uy hiếp nên không dám vượt qua, dẫn đến việc hiểu lầm rằng A Khôi bị Sơn Quân bắt giữ.

Sơn Quân cất tiếng: “Bạch Cơ đại nhân, ta hoan nghênh ngươi, nhưng ta không thể dung thứ cho hai người này.”

Sơn Quân chỉ vào A Khôi và Vong Xuyên, và đám hổ dữ cũng nhe răng gầm gừ đầy hung dữ với A Khôi và Vong Xuyên.

A Khôi tức giận lườm Sơn Quân, nói: “Nếu không phải vì Bạch Cơ đại nhân muốn ta dẫn đường, ta sẽ không bao giờ muốn đặt chân vào đây đaia.”

Vong Xuyên muốn báo tin buồn về Thiểu Cát cho A Khôi, nói: “Nhị ca, ta có chuyện muốn nói với huynh. Chi bằng chúng ta về bên kia suối, trên địa phận của chúng ta mà đợi Bạch Cơ đại nhân.”

A Khôi cảm thấy bất an trong lòng, đồng ý với đề nghị của Vong Xuyên.

“Bạch Cơ đại nhân, huynh muội ta sẽ đợi các ngươi ở bên kia.”

Bạch Cơ gật đầu: “Được, ta sẽ trò chuyện với Sơn Quân thêm một chút, lát nữa sẽ qua tìm các ngươi.”

A Khôi và Vong Xuyên cùng các vệ binh rời đi. Sơn Quân nhìn theo họ rời đi với ánh mắt hung ác.

Sơn Quân nghiến răng nói: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hết đám độc trùng đó.”

Bạch Cơ cười nói: “Sơn Quân đừng tức giận. Vậy lần này, cái chết của Hoa Bảo là do ngươi làm sao?”

Sơn Quân nói: “Bạch Cơ đại nhân, vừa nãy ta đã nói rồi, không phải ta. Đêm đó ta tình cờ đi qua bờ suối, từ xa thấy con thằn lằn và con cóc đang ở bên suối hấp thụ linh khí của mặt trăng. Lúc đó ta vừa từ tiệc của bạn trở về, uống khá nhiều rượu, và rượu dễ làm người ta tức giận. Ta nhớ lại ân oán với Ngũ Độc trong những năm qua, nhớ về Ô Luân đã chết, nhớ đến vợ con và thuộc hạ đã chết của ta, cơn giận trong lòng bùng lên, quả thật ta đã nghĩ đến việc lao tới cắn chết bọn chúng. Ta còn tiến lại gần, chắc chắn chúng cũng đã thấy ta. Nhưng khi cơn gió đêm thổi qua, ta thay đổi ý định, cho rằng không nên hành động nóng nảy, bởi sức mạnh của chúng ta vẫn chưa đủ, chưa phải lúc kết thúc ân oán. Ý định giết chóc vừa nổi lên đã ngay lập tức tiêu tan, ta bèn quay lưng rời đi. Sau đó, nghe nói con cóc bị giết thảm, con thằn lằn lại nói với bên ngoài rằng ta đã giết con cóc.”

Bạch Cơ đang suy nghĩ.

Thanh Minh ghé sát tai Bạch Cơ, nói nhỏ về cái chết của Thiểu Cát.

Bạch Cơ vô cùng ngạc nhiên, thốt lên: “Hả?”

Nguyên Diệu hỏi: “Sơn Quân đại nhân, tối hôm qua ngài có đến Ngũ Độc U Phủ không?”

Sơn Quân ngẩn ra, nói: “Ngươi là ai? Chỉ là một con người nhỏ bé mà dám nói chuyện với ta à.”

Bạch Cơ cười nói: “Sơn Quân, đây là Hiên Chi, người của Phiêu Miễu các. Hiên Chi và ta là cùng một loại người, chỉ là một phiên bản khác của ta.”

Sơn Quân đành trả lời: “Không. Ta làm sao có thể đến cái ổ độc đó? Đêm qua ta ở trong động phủ của mình, chẳng đi đâu cả.”

Bạch Cơ nói: “Đêm qua Thiểu Cát đã chết.”

Bạch Cơ quan sát sự thay đổi sắc mặt của Sơn Quân, chỉ thấy khi nghe tin Thiểu Cát chết, lông mày của Sơn Quân ngay lập tức giãn ra, cười rạng rỡ, nói: “Tuyệt quá! Lại chết thêm một đứa! Đúng là trời diệt Ngũ Độc, trời giúp ta rồi! Con rết đó chết thế nào vậy?”

Thanh Minh nói: “Có lẽ là tự sát, hoặc có lẽ là bị ai đó hạ độc.”

Sơn Quân vui vẻ nói: “Đúng là báo ứng! Bọn chúng làm nhiều điều ác, giết bạn của ta, hại vợ con và thuộc hạ của ta, cuối cùng cũng gặp phải báo ứng rồi.”

Bạch Cơ nói: “Sơn Quân, chuyện giết bạn của ngài là sao?”

Vì quá vui mừng, Sơn Quân bắt đầu nói nhiều hơn.

"Ngũ Độc U Phủ trước đây là hang của con nhện, chủ nhân là Ô Luân. Ô Luân là một con nhện tinh, tính tình hợp nhau lại là hàng xóm, chúng ta có giao tình khá tốt, luôn sống hòa thuận. Cho đến khi Ô Luân bị mê hoặc bởi sắc đẹp của con rắn Kim Hoàn, không nhìn thấu được sự độc ác của huynh đệ Ngũ Độc, bất chấp lời khuyên của ta mà cưới lấy tai họa vào cửa. Sau khi cưới Kim Hoàn, ả độc phụ đó luôn gây sự, chia rẽ chúng ta bằng cách kiếm chuyện về lãnh địa, khiến ta và Ô Luân bắt đầu mâu thuẫn. Vì gần nhau, không tránh khỏi những xích mích nhỏ, nhưng mỗi khi ả độc phụ thì thầm bên gối, xích mích nhỏ cũng trở thành vấn đề lớn, tình cảm giữa ta và Ô Luân dần rạn nứt, rồi cũng không qua lại nữa. Có một ngày, hiếm lắm Ô Luân mới phái người gửi thư mời ta đến hang nhện uống rượu. Trước kia chuyện này thường xuyên xảy ra, nhưng từ khi hắn lấy vợ thì không còn nữa. Ta không nghĩ nhiều, một mình đi đến đó như mọi khi. Nào ngờ, đây là lần cuối cùng ta và Ô Luân cùng nhau nâng chén. Hôm đó, rượu quá ba tuần, không khí rất tốt, ta và Ô Luân lại như xưa tâm sự chân thành, trò chuyện vui vẻ, quên đi những mâu thuẫn gần đây, uống đến say mèm. Ta uống say, ngủ thiếp ngay tại bàn tiệc như mọi khi. Khi tỉnh dậy, Ô Luân đã chết bên cạnh ta. Ả độc phụ kia thì khóc lóc bên cạnh, nói rằng ta đã giết Ô Luân rồi bảo huynh đệ và người hầu tấn công ta, ta và họ đánh nhau, nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân trở về. Khi đó sự việc xảy ra bất ngờ, ta vừa tỉnh dậy sau cơn say, đầu óc hỗn loạn không kịp xem xét kỹ càng Ô Luân chết như thế nào, cũng không kịp phân bua cho mình, đánh bị thương huynh đệ Ngũ Độc và người hầu, rồi chạy khỏi hang nhện, trông như ta đã giết Ô Luân vì mâu thuẫn và sợ tội mà chạy trốn. Ngay cả muội muội của Ô Luân là A Châu cũng tin rằng ta đã giết hắn ta, và vì lời khai của ả, khi đó trong số những kẻ ở núi Mang không biết sự thật, đều đồn rằng ta giết Ô Luân.”

Sơn Quân ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Khi đó ta còn nghĩ rằng, cái chết của Ô Luân chỉ là một tai nạn hoặc vì lý do khác. Ả độc phụ chỉ vì mất chồng đột ngột, đau buồn quá mà không tỉnh táo đổ oan cho ta. Mãi sau này, khi hang nhện đã trở thành Ngũ Độc U Phủ, ả độc phụ lại rước về một phu quân mới ta mới ngộ ra. Ô Luân e rằng đã chết dưới tay huynh đệ Ngũ Độc. Bọn chúng đã giết Ô Luân, chiếm lấy hang nhện, rồi đổ tội cho ta. Tất nhiên đó chỉ là phỏng đoán, ta không có bằng chứng. Nhưng dù chỉ là phỏng đoán cũng đủ rồi. Một khi ả độc phụ đã vu oan cho ta thì ta sẽ đổ tội lại cho ả. Ta sai người rải tin đồn khắp nơi, nói rằng Ô Luân bị ả độc phụ giết chết, mục đích của ả là chiếm đoạt hang nhện, chứng cứ rõ ràng nhất là việc hang nhện biến thành Ngũ Độc U Phủ, Ô Luân chưa yên nghỉ mà ả đã cưới phu quân mới. Tin đồn quả nhiên có tác dụng, nhất là những tin đồn về một góa phụ xinh đẹp, giờ đây trong đám yêu quái ở núi Mang, số kẻ tin rằng ả độc phụ giết chồng và số kẻ tin rằng ta giết Ô Luân đã ngang nhau. Những năm qua cuộc đấu tranh giữa ta và huynh đệ Ngũ Độc chưa bao giờ dừng lại, ả độc phụ nhân danh báo thù cho chồng, đã đầu độc giết chết vợ con và thủ hạ của ta. Ta chịu đựng không nổi, trong cơn giận đôi khi ta cũng giết một vài người trong số chúng, chẳng hạn như người chồng thứ hai của ả độc phụ là do ta giết. Kẻ nào ta giết, ta sẽ nhận, kẻ nào ta không giết cũng đừng hòng đổ oan cho ta.”

Bạch Cơ hỏi: “Người chồng thứ hai của Kim Hoàn là ai?”

Sơn Quân trả lời: “Một tên mặt trắng nhỏ mọn, cũng là một con rắn chẳng có tài cán gì. Dù ta đã giết hắn nhưng cũng không nhớ hắn tên là gì.”

Con trai của Sơn Quân đứng bên cạnh nói: “Cha, con rắn đó tên là Ha Tang, đến từ Thiên Trúc, nghe nói là huynh đệ họ của Kim Hoàn, còn là tình nhân cũ. Nghe nói Ha Tang đã gây rối ở Tây Vực, không sống nổi mới đến Đại Đường tìm Kim Hoàn. Kim Hoàn là góa phụ, vô cùng cô đơn, khi thấy người tình cũ, tình cũ chưa dứt bèn cưới hắn vào.”

Sơn Quân nói: “Kệ nó tên gì, dù sao thì con rắn xui xẻo đó cũng đã bị ta đánh chết. Ô Luân chết không nhắm mắt, gia nghiệp mà hắn khổ công gây dựng bị người ta chiếm mất, ta nhìn thấy đám độc trùng đó là nổi giận, gặp con rắn xui xẻo đó đến gây sự, ta lập tức đánh chết hắn. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ả độc phụ đó, báo thù rửa hận cho Ô Luân.”

Bạch Cơ cười nói: “Sơn Quân bớt giận. Việc báo thù, không thể vội vàng, cần phải tính kế lâu dài.”

Nguyên Diệu không kiềm chế được hỏi: "Sơn Quân đại nhân, xin hỏi tình hình của A Châu như thế nào? Nếu đúng như ngài nói, là Kim Hoàn phu nhân giết chồng để chiếm đoạt hang động, thì tại sao A Châu lại ở bên cạnh kẻ thù đã giết ca ca mình, còn làm quản gia cho họ?"

Sơn Quân suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Điều này thì ta không biết. Mặc dù ta có giao tình với Ô Luân nhưng không hiểu rõ về A Châu. Nam nữ có khác biệt, ta và A Châu cũng không gặp nhau nhiều, cũng chưa bao giờ nói chuyện riêng. Theo ấn tượng của ta, cô nương ấy rất trầm lặng, u ám, hầu như không nói gì, cũng không dễ gần."

Bạch Cơ hỏi: "Tình cảm giữa Ô Luân và A Châu như thế nào vậy?"

Sơn Quân nghĩ một lúc rồi nói: "Rất tốt. Chưa nghe nói họ có mâu thuẫn gì."

Lúc này, ở phía bên kia của dòng suối trong núi, Vong Xuyên đã kể cho A Khôi nghe tin dữ về cái chết của Thiểu Cát.A Khôi ngạc nhiên và đau đớn, đứng im một lúc để tiêu hóa tin này, rồi lại lo lắng muốn lập tức quay về Ngũ Độc U Phủ. Tuy nhiên vì đã hứa sẽ chờ Bạch Cơ nên không dám bỏ đi trước, chỉ sốt ruột đứng tại chỗ.

Sau khi nói chuyện xong với Sơn Quân, Bạch Cơ từ biệt hắn.

Ngũ Độc gặp rủi ro, Sơn Quân vui mừng, hắn vui vẻ nói với Bạch Cơ rằng, dù sao khoảng cách cũng không xa, nếu còn có điều gì muốn hỏi có thể đến tìm hắn bất cứ lúc nào, hắn sẽ không giấu giếm điều gì. Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh có thể bước qua ranh giới, hắn lúc nào cũng chào đón họ đến làm khách, còn huynh đệ Ngũ Độc thì không được phép, nếu chúng dám bước qua khe núi thì hắn sẽ giết chết chúng.

Những con hổ đưa Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh đến bờ suối. Ba người vượt qua suối, gặp lại A Khôi và Vong Xuyên, cùng nhau trở về Ngũ Độc U Phủ.

Trên đường về, A Khôi và Vong Xuyên chìm trong nỗi buồn, không nói lời nào.

Bạch Cơ hỏi về tình hình khi Thiểu Cát qua đời, Thanh Minh trả lời từng câu một.

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi kể về những điều bất thường của A Châu mà mình đã thấy vào đêm qua.

Bạch Cơ chưa từng gặp A Châu, không có ấn tượng gì về nàng, chỉ ghi nhớ thông tin này.

A Khôi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ còn Vong Xuyên thì có hơi ngạc nhiên.

Thanh Minh ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ, Thiểu Cát bị A Châu đầu độc sao? Không thể nào đâu, đúng không?"

A Khôi cũng không tin, nói: "A Châu là người có tâm địa hiền lành, sẽ không làm chuyện như vậy. Ta không tin cái chết của Tứ đệ có liên quan đến A Châu."

Vong Xuyên nói: “Nguyên công tử, mặc dù A Châu luôn đổ oan cho ta, nhắm vào ta, nhưng ta cũng không tin A Châu sẽ hạ độc tứ đệ. Tình hình ngươi nhìn thấy là A Châu đang mang bữa khuya cho tứ đệ. Nàng luôn chăm lo chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho tứ đệ, việc mang bữa khuya cũng là chuyện thường thấy.

Còn việc ngươi nói nàng vội vã, hấp tấp, có thể chỉ là vì nàng đang gấp gáp làm việc gì đó nên đi lại vội vàng. Dù sao, tối qua chúng ta đã mở yến tiệc để tiếp đãi ngươi, sau khi chúng ta rời đi, A Châu chịu trách nhiệm dọn dẹp đồ ăn thừa. Nàng còn phải xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm sau. Có thể nói rằng, tối qua, A Châu bận rộn hơn thường ngày, công việc nhiều hơn, vội vã cũng là điều dễ hiểu."

A Khôi từ trước đến giờ luôn xem thường tam muội của mình, cho rằng nàng chỉ là gánh nặng trong nhóm năm huynh muội, không có tác dụng gì, nên thường phản bác lời nàng. Nhưng lần này, hiếm hoi lắm hắn mới thật sự đồng tình với lời Vong Xuyên: "Tam muội nói đúng."

Thanh Minh cũng nói: "Thú cưng nhỏ, có thể ngươi thật sự nhìn nhầm rồi. A Châu đã chăm lo chuyện ăn uống và sinh hoạt của Thiểu Cát từ lâu, nếu nàng muốn hạ độc thì đã có rất nhiều cơ hội, không nhất thiết phải chọn đêm qua khi mình đang bận rộn không thể nào rảnh tay để ra tay."

Nghe lời của mọi người, Nguyên Diệu cũng thấy có thể mình đã nghĩ quá nhiều.

Nguyên Diệu nói: "Tại hạ chỉ nói là đêm qua nhìn thấy A Châu cô nương rời khỏi viện của Thiểu Cát, ngoài ra không nói gì thêm. Nếu mọi người đều cho rằng đó là chuyện bình thường thì cứ coi như bình thường đi."

Sau khi chủ đề này kết thúc, mọi người rơi vào im lặng.

Không lâu sau, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và mọi người trở lại Ngũ Độc U Phủ. Bạch Cơ định trực tiếp xuống mật thất dưới đất để kiểm tra thi thể của Thiểu Cát, nhưng vì lễ nghi, nàng phải gặp chủ nhân Kim Hoàn trước để không thất lễ.

Trước đó, sau khi Thanh Minh, Nguyên Diệu và Vong Xuyên rời đi, Kim Hoàn đã trở về phòng mình để tắm rửa và thay quần áo.

Vong Xuyên sắp xếp việc tiếp đón khách, đưa họ đến đại sảnh, dâng trà và cho người đi mời Kim Hoàn.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Thanh Minh ngồi chờ trong đại sảnh, A Khôi ở bên cạnh tiếp khách.

Bạch Cơ dự định khi Kim Hoàn đến, sẽ chào hỏi vài câu, sau đó đi kiểm tra thi thể của Thiểu Cát.

Ai ngờ, Bạch Cơ vĩnh viễn không thể gặp lại Kim Hoàn nữa.

Người hầu hốt hoảng chạy vào báo: "Không hay rồi, đại nương tử chết rồi!"