Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 1: Dâu Đế Nữ
Chương 11: Lập Chính
Đi đã lâu, Nguyên Diệu không khỏi thắc mắc trong lòng. Theo lý, đáng lẽ đã đến sát tường cung rồi, tại sao vẫn chưa đụng phải tường?!
Nguyên Diệu đi lòng vòng trong làn sương xanh, trong lòng đầy nghi ngờ và sợ hãi. Đột nhiên, hắn nghe thấy có người nói chuyện trong làn sương mù.
Tiếng nói của hai nữ nhân, một là giọng của một cô nương trẻ, một là giọng của một nữ nhân già.
Giọng của cô nương trẻ rất quen thuộc, dường như là công chúa Tang Lạc.
Giọng của nữ nhân già rất lạ, không biết là ai.
Nguyên Diệu nhìn quanh trong làn sương mù, không thấy gì cả.
Giọng của nữ nhân già nói: "Quan Âm Nô, đây là Ngọc Tỷ truyền quốc mà chúng ta liều mạng mang về cho ngươi. Tại sao ngươi lại cần thứ này? Không còn quốc gia nữa, có nó cũng đâu có ích gì?"
Tang Lạc nói: "Cảm ơn mẫu hậu. Thứ này ta tự có cách dùng, người không cần hỏi nhiều. Ngọc Tỷ giả sẽ không bị phát hiện chứ?"
Người được Tang Lạc gọi là mẫu hậu là Tiêu Hậu của Tùy Dạng Đế. Năm Đại Nghiệp thứ mười bốn, ở Giang Đô có biến, Tiêu Hậu vì không ở Dương Dương Cung cùng vua mà thoát chết, bà biết được tin tức đau lòng ở Dương Dương Cung, vội vàng mang theo cháu nhỏ Dương Chính Đạo chạy trốn, sau đó bị quân loạn của Vũ Văn Hóa Cập bắt được, đưa đến Liêu Thành. Sau đó, Đậu Kiến Đức đánh nhau với Vũ Văn Hóa Cập, Tiêu Hậu lại bị Đậu Kiến Đức bắt giữ, được đưa đến huyện Vũ Cường. Tiêu Hậu bí mật gửi thư cầu cứu công chúa Nghĩa Thành* đã gả cho khả hãn Xử La của Thổ Cốc Hồn, khả hãn Xử La bèn phái sứ giả đến chỗ Đậu Kiến Đức nghênh đón Tiêu Hậu, Đậu Kiến Đức sợ sức mạnh của Thổ Cốc Hồn, không dám không thả người. Từ đó, Tiêu Hậu mang theo Dương Chính Đạo lưu vong ở Thổ Cốc Hồn, dưới sự trợ giúp của khả hãn Xử La, lập Dương Chính Đạo làm vua, dựng lên Hậu Tùy, một lòng muốn khôi phục lại đất nước.
* Công chúa Nghĩa Thành: Con gái của hoàng tộc nhà Tùy, gả sang Đột Quyết. Bà sống ở Đột Quyết ba mươi năm, lần lượt kết hôn với Khả hãn Khởi Dân, Khả hãn Thủy Tất, Khả hãn Sở La, và Khả hãn Hiệt Lợi. Thủy Tất, Sở La, và Hiệt Lợi đều là con trai của Khả hãn Khởi Dân. Năm Trinh Quán thứ tư, công chúa Nghĩa Thành bị tướng nhà Đường là Lý Tịnh giết chết khi ông đến đánh Đột Quyết.
Tiêu Hậu nói: "Năm Võ Đức thứ ba, khi rời khỏi Đậu Kiến Đức để vào Thổ Cốc Hồn, chúng ta đã chuẩn bị Ngọc Tỷ giả, phòng trường hợp xảy ra bất trắc khi phải dựa dẫm vào người khác. Con cứ yên tâm, Ngọc Tỷ giả và thật nhìn bên ngoài giống y hệt nhau, không phải người có khả năng phân biệt ngọc bích Hòa Thị, chắc chắn không thể phát hiện ra sơ hở."
Tang Lạc nói: "Vậy thì tốt. Mẫu hậu, người còn muốn phục quốc không?"
Tiêu Hậu thở dài một tiếng, mệt mỏi nói: "Không muốn nữa. Không có ích gì, nhà Tùy đã hết thời, dù cố gắng cũng vô dụng. Từ sau biến cố ở Giang Đô, lòng ta đau buồn và phẫn uất, sự chuyển dời giữa các quân loạn, ý chí không yên, sau đó rời xa quê hương, dựa vào người khác mà sống, ngày đêm toan tính mong mốn trở về Trung Nguyên, khôi phục lại giang sơn. Những năm qua, ta luôn sống trong đau buồn và thù hận, mỗi lần nhớ đến phụ vương của con, lòng ta lại đau đớn. Vì muốn phục quốc, ta ngày đêm lao lực, hao tâm tổn trí, trong lòng không có lúc nào yên bình. Nhưng dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể xoay chuyển tình thế. Quan Âm Nô, đại thế đã mất, sớm không còn quốc gia nữa. Hiện giờ, nhờ dâng Ngọc Tỷ truyền quốc, ta mới giữ được mạng sống như chó nhà tang trở về thành Đại Hưng này, không, bây giờ gọi là Trường An. Không còn quốc gia nữa, không phục quốc nữa, sau này chỉ còn cách sống nhờ người khác, kéo dài cuộc sống thoi thóp mà thôi."
Tang Lạc đau lòng, nói: "Mẫu hậu, chúng ta vẫn còn cơ hội..."
Tiêu Hậu ngắt lời Tang Lạc, nói: "Mẫu hậu già rồi. Người già rồi thì chấp nhận số phận. Ta sắp phải theo phụ vương ngươi rồi. Quan Âm Nô, dù con muốn làm gì cũng đừng lôi kéo Chính Đạo. Đứa trẻ này nhút nhát, cũng không thông minh, từ nhỏ theo ta chạy trốn, bị quân loạn dọa sợ vỡ mật. Nó không phải là người làm vua, hãy để nó có con đường sống."
Tang Lạc nghiến răng nói: "Ta không cam lòng. Ta hận lắm!"
Tiêu Hậu im lặng một lúc, nói: "Quan Âm Nô, buông bỏ thù hận, dừng lại đi. Hiện giờ con sống rất tốt, dù không phải công chúa nhưng cũng là sủng phi, dưới gối còn có con cái. Dù triều đại thay đổi, con vẫn tôn quý vinh hoa, đứng trên vạn người, con còn không cam lòng điều gì? Còn hận điều gì nữa?"
"Haha haha!" Tang Lạc cười điên dại, cười như khóc, nói: "Nếu phụ vương yêu thương ta ít hơn một chút, nếu đêm đó ta không ở Dương Dương Cung, không tận mắt thấy mẫu phi chia ly đau buồn, hoàng huynh bị chém đầu, phụ vương bị bọn giặc thắt cổ đến chết, nếu ta không nghe thấy những lời phụ vương nói trước khi chết, có lẽ ta có thể quên mình là ai, quên đi mối thù máu của cha huynh, sống yên bình mà chịu đựng."
Tiêu Hậu nghẹn ngào nói: "Quan Âm Nô, mọi chuyện đã qua rồi, sao con phải tự hành hạ mình như vậy? Quên đi thù hận, tha thứ cho họ, buông tha cho chính mình."
Tang Lạc cười buồn, nói: "Mẫu hậu, ta không thể quên. Phụ vương nói, muốn ta không quên mình là công chúa nhà Tùy, muốn ta nhớ lấy thù hận, đến chết cũng không quên... Ta chết cũng không thể quên..."
"Oan nghiệt, oan nghiệt quá..." Tiêu Hậu thở dài một tiếng, nước mắt như mưa.
Nguyên Diệu trong lòng chấn động, sau đó lại buồn bã. Công chúa Tang Lạc suốt đời bị thù hận trói buộc, không thể giải thoát, thực sự quá đáng thương.
Nguyên Diệu tiếp tục đi trong làn sương mù, trong một chớp mắt, hắn lờ mờ thấy ở phía xa có một cái cây, dưới cây đứng một nữ nhân mặc cung trang.
Nữ nhân đó từ xa vẫy tay gọi Nguyên Diệu, dường như đang gọi hắn.
Nguyên Diệu tò mò, không khỏi bước tới gần nữ nhân dưới gốc cây.
Đến gần, Nguyên Diệu mới nhìn rõ trang phục của nữ nhân, không khỏi giật mình.
Nữ nhân mặc áo đỏ, mặc một chiếc váy phượng với hoa văn trăm chim chầu phụng, đeo ngọc bội trắng. Nàng búi tóc cao, trên búi tóc có đeo cây trâm vàng mười hai hoa, tua cườm lấp lánh bay trong gió.
Bộ trang phục này chỉ có hoàng hậu mới được mặc, nữ nhân này là ai?
Nguyên Diệu nhìn vào mặt nữ nhân, khuôn mặt của bà ẩn trong làn sương mù, không nhìn rõ. Nhưng từ những đường nét mơ hồ có thể nhận ra, dường như là người mà hắn từng thấy trong giấc mơ của công chúa Tang Lạc, Trưởng Tôn tỷ tỷ.
Chẳng lẽ là Trưởng Tôn hoàng hậu?!
Nguyên Diệu kinh ngạc, vội vàng cúi chào nữ nhân.
"Không biết, nương nương triệu kiến tiểu sinh có điều gì chỉ dạy?"
Ảo ảnh của Trưởng Tôn hoàng hậu mở miệng, dường như nói điều gì đó.
Trưởng Tôn hoàng hậu không phát ra âm thanh, Nguyên Diệu cẩn thận nhìn khẩu hình của bà, dường như là "không tịch"?
Nguyên Diệu nhìn kỹ hình dạng môi của nàng, dường như nàng đang nói "không tịch"?
"Không tịch? Ý nghĩa là gì?" Nguyên Diệu suy nghĩ nhanh chóng nhưng không thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Nguyên Diệu đang mơ hồ, bóng hình của Trưởng Tôn hoàng hậu bỗng nhiên biến mất.
Nơi Trưởng Tôn hoàng hậu biến mất còn sót lại một vật.
Nguyên Diệu cúi xuống, xem kỹ, phát hiện đó là một túi rượu làm từ da dê đã cũ kỹ. Đó là vật mà công chúa Tang Lạc trong giấc mơ quý trọng nhất. Trưởng Tôn hoàng hậu đã đổ đầy lòng từ bi và tình yêu vào túi rượu này, trao cho công chúa vong quốc đang mắc kẹt trong sa mạc hận thù, cho nàng sự cứu rỗi và sự sống.
Nguyên Diệu nhặt túi rượu da dê lên, tiếp tục lang thang trong làn sương mù.
Trong đầu Nguyên Diệu luôn nghĩ về Trưởng Tôn hoàng hậu và công chúa Tang Lạc. Anh mơ màng bước đi, không biết từ lúc nào, trước mắt xuất hiện một cung điện.
Nguyên Diệu bừng tình, ngước nhìn cung điện bao quanh bởi làn sương xanh mờ ảo, giống như thật lại như ảo, trên đó có viết "điện Lập Chính".
Khi Thái Tông tại vị, ông cư trú ở Thái Cực cung, trong Thái Cực cung, điện Cam Lộ là phòng ngủ của hoàng đế còn điện Lập Chính là nơi ở của hoàng hậu.
Nguyên Diệu không hiểu sao mình đang ở ngoài Tây Nội viện lại đi đến điện Lập Chính. Hắn ngơ ngác đứng đó, thi thoảng có từng nhóm cung nữ mặc áo màu sặc sỡ cầm vật phẩm vội vàng đi qua hắn với vẻ mặt buồn rầu.
Hiện nay điện Lập Chính Thái Cực cung đã bị bỏ hoang từ lâu, sao lại có nhiều người hầu qua lại như vậy?
Nguyên Diệu tò mò trong lòng, không khỏi bước vào điện Lập Chính.
Bên trong điện Lập Chính, ánh sáng mờ ảo, các đồ vật được bày trí sang trọng mà giản dị, cung nữ, thái y đều bận rộn trong ngoài đại sảnh một cách im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khi Nguyên Diệu đi qua họ, họ hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Trong nội các, sương mù xanh lượn lờ, Nguyên Diệu thấy một bức bình phong lớn vẽ cảnh sơn thủy. Nhìn qua bức bình phong bằng vải mỏng, hắn lờ mờ thấy một nữ nhân đang nằm trên giường La Hán, bệnh tình nguy kịch, thoi thóp. Bên cạnh giường La Hán, một nữ nhân khác dáng người mảnh mai đang quỳ khóc nhỏ giọng, đầy đau buồn và bất lực như một đứa trẻ.
Nguyên Diệu muốn vòng qua bức bình phong nhưng đi mãi không qua được. Hắn đành dừng lại trước bức bình phong nhìn qua đó mà nhìn vào bên trong.
Nữ nhân nằm trên giường La Hán yếu ớt nói: "Tang Lạc, đừng khóc nữa. Ai rồi cũng sẽ chết, ta đại hạn đã đến, đây là số mệnh đã định sẵn."
Tang Lạc đau đớn nói: "Tỷ ơi, tỷ đừng chết... đừng chết..."
Trưởng Tôn hoàng hậu cố gắng đưa tay ra, vuốt ve đầu Tang Lạc, nói: "Chư hành vô thường, tất cả đều khổ. Yêu hận sân si, hận là khổ nhất. Tang Lạc, ta không yên lòng về muội, muội có thể hứa với ta một việc không?"
Tang Lạc lau nước mắt, gật đầu liên tục, nói: "Muội hứa với tỷ, chuyện gì cũng hứa. Chỉ cần tỷ sống, chuyện gì muội cũng hứa! Tỷ đừng bỏ muội một mình. Phụ vương chết rồi, mẫu phi chết rồi, hoàng huynh cũng chết rồi, bây giờ ngay cả tỷ cũng bỏ muội mà đi... thì cuộc đời muội chỉ còn lại hận thù thôi..."
Trưởng Tôn hoàng hậu cười buồn nói: "Bao nhiêu năm rồi, muội vẫn không quên hận thù, muội vẫn quan tâm nhất đến hận thù... Tang Lạc, muội có thể hứa với tỷ, từ nay về sau, quên đi hận thù, sống thật tốt, sống vui vẻ không?"
Tang Lạc sững người rồi lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây.
"Muội làm không được... Tỷ ơi, muội không thể lừa tỷ, chuyện này muội thật sự không làm được... Muội đã cố gắng, cố gắng nhiều năm nhưng vẫn không thể quên, chỉ cần nhắm mắt lại, muội thấy đầu hoàng huynh đầy máu lăn dưới chân mình, chỉ cần nhắm mắt lại, muội thấy khuôn mặt tuyệt vọng của phụ vương khi bị người ta siết cổ đến chết, ông lặp đi lặp lại với muội, Quan Âm Nô, con là công chúa của nhà Tùy! Nhớ lấy, nhớ lấy mối thù này, dù chết cũng không được quên! Có lẽ, chỉ khi muội chết mới có thể quên được hận thù..."
Trưởng Tôn hoàng hậu vẻ mặt đau thương, thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Nếu sống mà thật sự không quên được, có lẽ chỉ có sau khi chết mới quên được. Vĩnh tịch như không, tự nhiên giải thoát. Tất cả nghiệp chướng, trong chớp mắt đều tiêu tan."
Nói xong câu này, Trưởng Tôn hoàng hậu nhắm mắt lại, qua đời.
"Tỷ tỷ ơi..." Tang Lạc đau lòng, gào lên tiếng khóc xé lòng.
Cung nhân nghe thấy chạy đến, cũng bật khóc đau đớn.
Không lâu sau, tiếng chuông báo tang của hoàng hậu vang lên khắp Thái Cực cung.
Một cơn gió thổi qua, điện Lập Chính như cát bay, mọi ảo ảnh đều tan biến.
Nguyên Diệu lại rơi vào trong sương mù, lòng đầy trống rỗng, không biết đi đâu.
Vĩnh tịch như không, tự nhiên giải thoát. Tất cả nghiệp chướng, trong chớp mắt đều tiêu tan. Nguyên Diệu vừa nghĩ đến lời của Trưởng Tôn hoàng hậu, vừa tiếp tục bước đi. Đi được một lúc, hắn đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, ngã nhào xuống.
Nguyên Diệu kinh ngạc, trong sương mù rơi mãi, rơi mãi rồi mới chạm đất.
Nguyên Diệu rơi xuống đất mà không bị thương gì, hắn đứng dậy nhìn xung quanh.
Một màn sương xanh bao phủ, không nhìn rõ xung quanh nhưng mờ mờ thấy được vài bóng người.
Không xa, có một điểm màu đỏ.
Nguyên Diệu nhìn chằm chằm vào điểm màu đỏ đó, dần dần, sương xanh tan đi, hắn thấy rõ hơn.
Điểm màu đỏ đó là một cổng thành, những bóng người lảng vảng xung quanh cổng thành đều mặc giáp, cầm binh khí, hóa ra là những binh sĩ.
Nhìn rõ những binh sĩ lảng vảng quanh cổng thành, Nguyên Diệu cảm thấy rợn tóc gáy.
Những binh sĩ đó mặt mũi méo mó, toàn thân đẫm máu, có người mất tay, có người không có đầu, lại có người ở vị trí tấm bảo vệ tim có một lỗ đen.
Nguyên Diệu nhìn về cổng thành thì thấy trên đó viết ba chữ "Cổng Huyền Vũ".
Một nhóm oan hồn của binh sĩ chết không nhắm mắt lảng vảng quanh cổng Huyền Vũ, toàn thân tỏa ra oán khí đen đặc.
Nguyên Diệu sợ đến mức răng va lập cập vào nhau.
Trong cơn kinh hãi, Nguyên Diệu thấy dưới cổng Huyền Vũ, nơi có nhiều oan hồn binh sĩ nhất, có một ánh sáng vàng rực.
Ánh sáng vàng lẫn vào một làn khí đen, lại bị một luồng yêu khí xanh biếc bao quanh, trông rất quái dị.
Nguyên Diệu tò mò trong lòng, hắn cố gắng lấy hết can đảm, cẩn thận băng qua những oan hồn binh sĩ đang lang thang tiến về phía luồng ánh sáng.
Khi tiến đến gần luồng ánh sáng vàng, Nguyên Diệu lại lần nữa kinh ngạc.
Thứ phát ra ánh sáng vàng là một ngọc tỷ điêu khắc từ bạch bích. Ngọc tỷ trắng tinh không tỳ vết, trên bốn mặt khắc hình con rồng uốn lượn.
Chẳng lẽ là ngọc tỷ truyền quốc?! Đầu óc Nguyên Diệu lập tức bùng nổ, hắn không thể không đưa tay ra, chuẩn bị lấy ngọc tỷ.