Phần 3: Khóa Nuy Nhuy
Chương 17: Xum xuê
Đầu hạ, Trường An.
Cây liễu xanh, ve sầu mới hót, cỏ cây um tùm.
Trong Phiêu Miểu các, cũng không có mấy khách hàng như thường lệ, Bạch Cơ đang ngủ nướng trên lầu hai, Ly Nô ra ngoài mua thức ăn.
Nguyên Diệu lau chùi sàn nhà ở đại sảnh, bày biện những món hàng mới lấy từ kho ra, sau đó cẩn thận dọn dẹp trong phòng. Không nghỉ ngơi chút nào, hắn lại hối hả dọn sạch bếp, đem chăn của Ly Nô và mình ra phủi bụi rồi phơi lên cọc tre ở sân sau đầy nắng.
Nguyên Diệu làm xong hết mọi việc này mới quay lại đại sảnh, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Nguyên Diệu vừa ngồi xuống, Ly Nô đã trở về.
Ly Nô vui vẻ ngâm nga, trông rất vui. Tay hắn xách một giỏ rau, bên trong có rau và cá sẽ ăn hôm nay, cùng vài gói điểm tâm và cá khô hắn yêu thích.
Nguyên Diệu vội đứng dậy, tiến lại gần, cười nói: “Ly Nô về rồi.”
“Về rồi.” Ly Nô cười nói.
Nguyên Diệu xoay quanh Ly Nô một vòng, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Sách của ta đâu?”
Ly Nô nghi ngờ nói: “Sách gì cơ?”
Nguyên Diệu nói: “Chẳng phải đã nói ta dọn dẹp trong phòng, dọn bếp, phơi chăn, hắn đi mua đồ ăn tiện thể mua cho ta hai cuốn sách truyền kỳ phố phường à? Tiền mua sách ta đã đưa ngươi rồi mà.”
Ly Nô đập tay lên đầu, cười nói: “Ôi chao, ta quên mất rồi. Hơn nữa, ta không biết chữ, sợ mua nhầm, hay để mọt sách ngươi tự đi mua đi.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Ly Nô không giữ lời hứa, đây không phải hành động của đại trượng phu! Ta đã làm hết công việc của ngươi nhưng ngươi lại không giữ lời hứa!”
Ly Nô thấy Nguyên Diệu thật sự tức giận bỗng nhiên biến thành một con mèo đen nhỏ, nói: “Ta vốn không phải đại trượng phu chỉ là một con mèo đen nhỏ thôi. Mọt sách vẫn tự đi mua sách đi. Hơn nữa, giúp ta làm việc là vinh hạnh của ngươi, đừng có mà lải nhải nữa!”
Nguyên Diệu rất tức giận, nhưng nhìn thấy móng vuốt của Ly Nô thì lại không dám nói gì, đành phải nói: “Vậy ngươi trả tiền mua sách lại cho ta.”
Mèo đen lè lưỡi hồng liếm móng vuốt sắc bén.
“Tiền mua sách ta đã dùng hết để mua cá khô rồi. Ta chăm sóc ngươi như vậy, mọt sách thi thoảng cũng nên mời ta ăn chút cá khô. Đừng có mà lải nhải nữa!”
Nguyên Diệu tức giận, nhưng nhìn thấy móng vuốt của Ly Nô thì không dám nói gì thêm, đành chạy vào trong phòng khóc.
Mèo đen nhỏ vui vẻ vào bếp làm việc.
Thư sinh đang ngồi trong phòng khóc thì Bạch Cơ thức dậy đi xuống. Bạch Cơ mặc một chiếc váy dài màu trắng in hình cành thông dưới trăng, đeo một chiếc khăn mỏng màu trắng, tóc đen uốn lượn buộc thành búi tóc, cài một bông hoa ngọc lan trắng.
Bạch Cơ dụi mắt ngái ngủ đi xuống cầu thang, nói: “Hóa ra là Hiên Chi đang khóc à. Ta mãi mới có một giấc mộng đẹp thành Phật, lại bị ngươi làm ồn tỉnh giấc rồi.”
Nguyên Diệu dùng tay áo lau khô nước mắt, nói: “Đã chiều rồi mà Bạch Cơ vẫn ngủ được à?”
Bạch Cơ cười nói: “Dù sao cũng không có khách, ngủ thêm một chút cũng tốt.”
Nguyên Diệu tiếp tục khóc.
Bạch Cơ ngồi xuống đối diện Nguyên Diệu, cười nói: “Hiên Chi đang khóc vì chuyện gì vậy?”
Nghe Bạch Cơ hỏi, Nguyên Diệu càng thấy ấm ức, bèn kể lại chuyện Ly Nô không giữ lời hứa.
Thư sinh khóc nói: “Ly Nô không giữ lời hứa lại còn ngang nhiên như thế, ta ấm ức lắm, đau lòng lắm.”
Bạch Cơ cười nói: “Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ như vậy. Thực ra ta cũng khá ghét những kẻ không giữ lời hứa. Ví dụ như Quỷ Vương, mỗi lần hắn cá cược thua thì luôn lấy lý do say rượu để từ chối, không bao giờ chịu nhận.”
“Chẳng lẽ không có cách nào để mọi người đều giữ lời hứa sao?” Nguyên Diệu tiếp tục khóc.
Bạch Cơ suy nghĩ một lát, cười nói: “Thực ra trước đây ta cũng có suy nghĩ giống như Hiên Chi, nên đã làm một thứ để khiến người ta giữ lời hứa. Tuy nhiên, vì thấy phiền nên chưa làm xong đã bỏ dở, sau đó quên mất. Hôm nay nghe Hiên Chi nói, ta chợt nhớ ra, hay là Hiên Chi cùng ta đi tìm xem có thể tìm thấy không.”
“Thứ gì vậy?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.
Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: “Một thứ có thể khóa chặt lời hứa, khiến người ta giữ lời hứa.”
Nguyên Diệu rất tò mò, quên cả khóc, cùng Bạch Cơ lên lầu tìm kiếm.
Bạch Cơ không đi vào kho mà đi vào phòng chứa đồ bên cạnh kho. Phòng chứa đồ phần lớn là những thứ Ly Nô tích trữ mấy năm nay, hiện tại cũng có một số sách mà Nguyên Diệu mua và những bài thơ hắn viết, cùng một số món đồ kỳ lạ mà Bạch Cơ tùy hứng làm nhưng chưa hoàn thành.
Bạch Cơ chỉ huy Nguyên Diệu tìm kiếm trong phòng chứa đồ, tìm kiếm hơn nửa canh giờ, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp gỗ khắc hoa cỏ.
Bạch Cơ mở hộp, bên trong là một đôi khóa bằng đồng, giữa chúng có một chuỗi xích vàng có thể co dãn. Khóa đồng chưa hoàn thành, hoa cỏ khắc trên đó chỉ mới vài nét.
Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Bạch Cơ, đây là gì thế?”
Bạch Cơ cười nói: “Đây là khóa.”
Nguyên Diệu nói: “Ta biết đây là khóa, nhưng khóa này thật sự có thể khóa chặt lời hứa, khiến người ta giữ lời hứa sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Tất nhiên, Hiên Chi thử xem là biết. Ngươi với Ly Nô có hứa hẹn gì, cứ để nó cầm khóa này nói, khóa này sẽ khóa chặt lời hứa của người nói và chắc chắn sẽ thực hiện.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
“Khóa này tên là gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Vì chưa hoàn thành, nên chưa đặt tên.”
Nguyên Diệu nửa tin nửa ngờ cầm lấy khóa đồng.
Đã là buổi chiều, không có việc gì làm, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh ngây người. Ly Nô thấy Bạch Cơ không ăn sáng và trưa bèn vào bếp hấp một bát trứng hấp hạt óc chó, nhiệt tình mang lên.
Bạch Cơ khen ngợi Ly Nô, sau đó vui vẻ ăn trứng hấp hạt óc chó.
Vì định viết một tập thơ bốn mùa, Nguyên Diệu ngồi ở đại sảnh vừa suy nghĩ thơ, vừa trông cửa hàng.
“Liên hoa lung linh sân sâu, tường vi tươi tắn trời nhạt. Mành trúc cuộn một nửa, không ai nói, một giấc mộng hè… mộng hè…” Thư sinh gật gù ngâm thơ, nghĩ mãi mà không nghĩ ra vài câu cuối.
Nguyên Diệu đang loay hoay thì bỗng có người bước vào Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, thấy người đến là một cô nương mặc áo vải. Cô nương khoảng mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú dịu dàng, toàn thân tràn đầy sức sống tươi trẻ. Nàng mặc một bộ quần áo bằng vải thô, trên tóc cài trâm gỗ.
Nguyên Diệu không khỏi ngẩn ngơ, có hơi ngạc nhiên. Thông thường, những nữ khách kết duyên với Phiêu Miểu các đều là những phu nhân quý tộc trong thành Trường An, họ đến để vung tiền săn báu vật. Nhìn vào cách ăn mặc của cô nương này rõ ràng là người bình dân, không giống đến để vung tiền. Chẳng lẽ cô nương này đến để mua “dục vọng” sao?
Nguyên Diệu tươi cười đón tiếp: “Cô nương, đến Phiêu Miểu các là muốn mua gì vậy?”
Trên mặt cô nương dường như mang nặng tâm sự, tinh thần có phần mơ màng. Nghe Nguyên Diệu nói, nàng mới tỉnh lại, vội nhìn trái ngó phải, vẻ mặt có hơi hoảng loạn.
“Phiêu Miểu các? Phiêu Miểu các là gì? Sao ta lại đến đây?”
Hóa ra là đi nhầm đường, Nguyên Diệu nghĩ thầm.
Cô nương hoảng hốt nhìn quanh, thấy đủ loại đồ quý giá bằng vàng bạc ngọc ngà, đồ cổ hương liệu, chữ tranh treo thì không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
“Ta... ta không mua nổi những thứ này. Ta đang đi dạo ở chợ Tây, không biết sao lại vào đây, ta đi nhầm rồi, xin lỗi.” Cô nương liên tục xin lỗi, vội vàng quay người, muốn rời đi.
Nguyên Diệu còn chưa kịp phản ứng thì giọng của Bạch Cơ đã vang lên.
“Cô nương, đợi đã.”
Bạch Cơ đã từ trong phòng đi ra, nàng tao nhã bước đến bên cạnh cô nương, cười nói: “Không có chuyện đi nhầm, có thể vào Phiêu Miểu các tức là có duyên. Nếu cô nương không có việc gấp thì hãy ở đây uống một chén trà, nghỉ chân rồi hãy đi.”
Cô nương quả thật có hơi mệt, miệng cũng rất khô khát, thấy Bạch Cơ thân thiện không giống người xấu, bèn gật đầu đồng ý.
Bạch Cơ dẫn cô nương đó vào phòng trong, ngồi xuống bên bàn ngọc xanh.
Nguyên Diệu pha một bình trà hoa đào, mang lên một đĩa kẹo sữa vàng, một đĩa bánh ngọc lộ, một đĩa bánh phù dung.
Bạch Cơ thân thiết rót cho cô nương một chén trà hoa đào, cười nói: “Ta là Bạch Cơ, là chủ Phiêu Miểu các, vẫn chưa biết cô nương tên gì? Nhà ở đâu?”
Cô nương uống một ngụm trà, lễ phép nói: “Ta họ Hạ, tên Nuy Nhuy, nhà ở phường Tân Xương. Phụ mẫu ta qua đời từ khi ta còn nhỏ, ta luôn sống cùng ca ca và tỷ tỷ, được ca ca tỷ tỷ nuôi lớn. Ca ca ta là một thầy thuốc, từ nhỏ ta đã giúp hắn hái thuốc, chế thuốc, làm những công việc vặt. Hôm nay, ta theo huynh ấy đến chợ Tây mua thuốc, không ngờ huynh ấy bị người quen gọi đi uống rượu, huynh ấy bảo ta về trước, thấy còn sớm nên ta đi dạo ở chợ Tây, không biết sao lại vào cửa tiệm của ngươi nữa.”
Bạch Cơ cười nói: “Có thể vào Phiêu Miểu các tức là có duyên. Nói như vậy, Nuy Nhuy cô nương theo ca ca học hỏi, chắc cũng hiểu biết về y thuật?”
Hạ Nuy Nhuy cười nói: “Học chưa nhiều, chỉ biết chút ít.”
“Nuy Nhuy cô nương đến thật đúng lúc.” Bạch Cơ liếc mắt, chỉ vào Nguyên Diệu đang đứng bên cạnh, cười nói: “Người này là nhân viên của ta, gần đây ăn uống tham lam quá, luôn kêu đau bụng, ợ hơi liên tục, chắc là do khó tiêu. Nhưng hắn lại quá lười, không chịu đi khám, thà nằm kêu trong Phiêu Miểu các còn hơn. Nuy Nhuy cô nương có thể kê cho hắn vài thang thuốc tiêu hóa không?”
Nguyên Diệu nghe vậy, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Bạch Cơ.
Hạ Nuy Nhuy nhìn Nguyên Diệu một cái, cười nói: “Khó tiêu không phải là bệnh lớn, dùng bạch truật một lạng, phục linh một lạng, can khương nửa tiền, mộc hương một lạng, hoàng kỳ hai lạng, kê nội kim một lạng, cam thảo nửa tiền, nấu thành thuốc, uống hai lần một ngày, không quá ba ngày sẽ khỏi. Tuy nhiên, trong thời gian uống thuốc phải kiêng đồ ăn dầu mỡ, ăn uống thanh đạm.”
Bạch Cơ cười nói: “Phiêu Miểu các dạo này bận rộn, không có thời gian đi lấy thuốc, phiền Nuy Nhuy cô nương ngày mai mang thuốc đến được không?”
“Được thôi.” Hạ Nuy Nhuy cười nói.
Hạ Nuy Nhuy ngồi một lát, uống xong một chén trà bèn cáo từ rời đi. Bạch Cơ không giữ lại, cũng không hỏi nàng có “ước muốn” gì, chỉ đưa tiền thuốc cho nàng, bảo nàng ngày mai mang thuốc tiêu hóa đến.
Hạ Nuy Nhuy rời đi xong, Nguyên Diệu tức giận nói với Bạch Cơ: “Ta không phải tham ăn khó tiêu!”
Bạch Cơ cười tủm tỉm nói: “Hiên Chi đừng tức giận, thực ra gần đây ta ăn hơi nhiều, lại không đi lại nhiều, nên có hơi khó tiêu.”
Nguyên Diệu hét lên: “Vậy ngươi đi gặp thầy thuốc đi!”
Bạch Cơ dùng tay áo che mặt, cười nói: “Lười đi.”
Nguyên Diệu miệng co giật, lại hét lên: “Vậy sao ngươi trực tiếp nói với Nuy Nhuy cô nương là ngươi khó tiêu mà kéo ta vào?!”
Bạch Cơ dùng tay áo che mặt, cười nói: “Mặt ta mỏng quá. Cứ cảm thấy nói mình tham ăn khó tiêu có hơi mất mặt nên mới nói là Hiên Chi.”
Nguyên Diệu hét lên: “Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao?!”
Mèo đen nhỏ đột nhiên chạy vào, cười nói: “Chủ nhân, Ly Nô xưa nay không cần mặt mũi, lần sau cứ nói Ly Nô tham ăn khó tiêu là được.”
Bạch Cơ khen ngợi: “Vẫn là Ly Nô biết chia sẻ gánh nặng cho ta, tháng này tăng cho ngươi mười văn tiền công.”
Mèo đen nhỏ vui vẻ nói: “Chủ nhân là người tốt nhất trên thế gian!”
Nguyên Diệu rất tức giận nhưng không dám phát tác.
Nguyên Diệu đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói: “Bạch Cơ, tại sao Nuy Nhuy cô nương lại vào Phiêu Miểu các thế?”
Bạch Cơ cười nói: “Vì toàn thân nàng ta... đều là yêu khí.”
Nguyên Diệu kinh ngạc nói: “Hả?! Chẳng lẽ Nuy Nhuy cô nương là yêu quái?”
“Không, nàng ta là người.”
“Vậy, tại sao toàn thân nàng ta lại là yêu khí?”
Bạch Cơ cười nói: “Ta không biết. Ngày mai, nàng ta sẽ lại đến Phiêu Miểu các, nếu thật sự có duyên nàng ta sẽ tự nói cho chúng ta biết tất cả.”