Phiêu Miểu 3 – Quyển Thiên Chỉ
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 1: Bạch Ngọc Kinh
Chương 5: Nguyệt Cung
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô rời Bạch Ngọc Kinh, cưỡi hạc bay lên lại trở về bầu trời.
Nhìn vào biển sao mênh mông, Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, chúng ta đi đâu để tìm thuốc đây?" Bạch Cơ chìm vào suy nghĩ.
Ly Nô hiến kế: "Thái Thượng Lão Quân rất thích luyện đan, Cung Đâu Suất có nhiều dược liệu nhất, hay chúng ta đến Cung Đâu Suất?"
Bạch Cơ lắc đầu: "Thái Thượng Lão Quân vốn keo kiệt, chúng ta lại không quen ông ta, dù có dược liệu ông ta cũng chắc chắn không cho."
Ly Nô nói: "Vậy thì trộm lấy? Dù sao cung Đâu Suất nhiều thuốc, chưa chắc ông ta đã phát hiện thiếu vài vị."
Bạch Cơ sờ cằm, nghĩ một lúc rồi nói: "Ý kiến này không hay."
Nguyên Diệu đồng ý với Bạch Cơ: "Trộm cắp không phải hành vi của chính nhân quân tử."
Bạch Cơ nói: "Quân tử hay không không quan trọng, chỉ là lỡ bị bắt thì với sở thích quái đản của Thái Thượng Lão Quân, chúng ta có thể bị ném vào lò luyện thành long đan, miêu đan và nhân đan mất."
Nguyên Diệu nói: "Quân tử hay không là chuyện rất quan trọng!"
Ly Nô kêu lên: "Meo! Quá đáng sợ! Ly Nô không muốn trở thành miêu đan đâu!"
"Vì vậy, tốt nhất không nên có ý định bất chính ở tiên giới." Bạch Cơ nghiêm túc nói.
Nguyên Diệu và Ly Nô gật đầu.
Một lúc sau, Bạch Cơ nói: "Có rồi! Nguyệt Cung cũng có nhiều dược liệu, chúng ta đi Nguyệt Cung đi."
Tiên hạc bay về phía Nguyệt Cung, như những ngôi sao băng trắng xóa.
Nguyệt Cung còn gọi là Thiềm cung, là cung điện do các thần tiên trên thiên giới xây dựng cho Hằng Nga. Cung điện này được biến hóa từ một con cóc tinh, nên còn gọi là Thiềm cung.
Nguyệt Cung rất lớn, cung điện nối liền nhau, gồm một cung, hai quán, ba đình, bốn đài, năm điện. Trong cụm cung điện còn có một khu vườn, trong vườn có một đàn gọi là Nguyệt Đàn. Gần Nguyệt Đàn có một giếng tên là giếng Lưu Ly. Giếng Lưu Ly có thể thông đến Long Cung, Thái Hư Huyễn Cảnh, Bồng Lai, núi Côn Lôn, Nam Hải và các nơi khác trong tiên giới.
Tiên hạc chở nhóm người Bạch Cơ lượn lờ trên không trung của Nguyệt Cung, cuối cùng dừng lại ở quảng trường trước Quảng Hàn Cung.
Nguyên Diệu đứng trước Quảng Hàn Cung như bước vào biển ánh trăng, cung điện lộng lẫy trong suốt như lưu ly, quảng trường vắng lặng đầy hoa quế rơi.
Không xa, dưới một cây quế cao năm trăm trượng, có một vị tiên nhân râu rậm đang vung rìu chặt cây, nhưng dù có cố gắng thế nào ông ta cũng không chặt đứt cây quế. Vì vết chặt trên thân cây từ nhát rìu trước sẽ liền lại ngay khi ông ta chặt nhát rìu tiếp theo.
Nguyên Diệu đoán rằng vị tiên nhân râu rậm này chắc là Ngô Cương chặt cây quế ở Nguyệt Cung trong truyền thuyết.
Ngô Cương nhìn nhóm Bạch Cơ một cái, rồi lờ đi tiếp tục chặt cây của mình.
Một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần từ Quảng Hàn Cung bước ra, nhìn xuống khách đứng dưới bậc thềm ngọc. Nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh ngọc, tay kéo theo dải lụa màu ánh trăng dài chạm đất. Khuôn mặt nàng rất đẹp, đôi mắt trong sáng còn đẹp hơn ánh trăng, giữa đôi lông mày có một chút buồn vương vấn, đó là nỗi buồn bí ẩn đọng lại theo năm tháng.
Vẻ đẹp của tiên nữ này làm ánh trăng cũng phải lu mờ. Nguyên Diệu ngây ngất nhìn nàng.
Bạch Cơ thi lễ, cười nói: "Bái kiến Hằng Nga tiên tử."
Hằng Nga hơi ngạc nhiên: "Long Vương? Sao ngươi đến Quảng Hàn Cung? Chẳng lẽ, ngươi đã tìm thấy Nguyệt Nô rồi sao?"
Bạch Cơ nói: "Chuyện Thỏ ngọc, ta đã cố gắng nhưng tạm thời chưa có tin tức. Xin hãy kiên nhẫn chờ thêm vài ngày, ta chắc chắn sẽ tìm được nó và đưa nó về Nguyệt Cung. Lần này ta đến Nguyệt Cung là có việc muốn nhờ tiên tử giúp đỡ." "Chuyện gì?" Hằng Nga hỏi.
"Ta đang tìm bốn vị dược liệu cho Đông Hoàng Thái Nhất."
"Bốn vị dược liệu nào?"
"Trí Quả, Trùng Quỳ, Mầm Ngọc Băng, Lông Phượng Hoàng."
Hằng Nga suy nghĩ một chút rồi nói: "Trí Quả, Trùng Quỳ, Mầm Ngọc Băng, Nguyệt Cung có ba vị dược liệu này. Lông Phượng Hoàng thì không."
Bạch Cơ cười nói: "Vậy xin tiên tử ban cho ba vị dược liệu."
Hằng Nga mỉm cười: "Ta có thể cho ngươi dược liệu, nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Các ngươi đi theo ta." Hằng Nga mỉm cười.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô bước lên bậc thềm đến bên cạnh Hằng Nga. Hằng Nga dẫn ba người đi qua Quảng Hàn Cung, vào vườn hoa, đến Bách Hoa Quán nơi cất trữ các loại hoa kỳ lạ và dược liệu.
Trong Bách Hoa Quán có nhiều kệ gỗ, trên kệ đặt đủ loại dược liệu, dược liệu đa dạng, bừa bộn không theo thứ tự. Có vẻ như đã lâu không có ai đến dọn dẹp và sắp xếp.
Ngoài Bách Hoa Quán gần Lưu Ly Giếng, bên cạnh có một vườn thuốc, trồng tiên thảo quỳnh hoa, hương thơm ngào ngạt.
Nguyên Diệu thấy một mảnh nhỏ ngọc Hồng Anh trong vườn hoa.
Bên cạnh Lưu Ly Giếng có đặt một số dụng cụ giã thuốc đủ kích cỡ lộn xộn, có cối giã thuốc hình hoa sen, chày giã thuốc hình lá sen, chày đá bạch ngọc, chày đá tím... Nhưng, trên các dụng cụ giã thuốc đều phủ một lớp bụi mỏng, có vẻ lâu rồi không ai giã thuốc.
Hằng Nga thở dài, nói với Bạch Cơ: "Từ khi Nguyệt Nô bỏ đi, không có ai hái thuốc, giã thuốc, Bách Hoa Quán trở nên bừa bộn. Ta cần gấp một người giã thuốc. Ta sẽ cho ngươi Trí Quả, Trùng Quỳ, Mầm Ngọc Băng, ngươi cho ta một người giã thuốc. Đó là điều kiện của ta."
"Chuyện này dễ thôi." Bạch Cơ cười, chỉ vào Nguyên Diệu và Ly Nô: "Ngài tùy ý chọn một người ở lại giã thuốc, sau khi tìm lại Thỏ ngọc, sẽ trả lại cho ta."
Hằng Nga vui vẻ nói: "Ôi, vậy là giúp ta một việc lớn rồi."
Hằng Nga tiến lại gần Nguyên Diệu, quan sát kỹ, bảo hắn đưa tay ra, xem hắn có đủ sức giã thuốc không. Vì Hằng Nga đến quá gần nên thư sinh đỏ mặt, tay chân lúng túng.
Bạch Cơ che miệng cười.
Hằng Nga không hài lòng lắm với thư sinh, nói: "Thư sinh này yếu ớt, e rằng không giã thuốc được."
Bạch Cơ cười nói: "Giã thuốc có thể từ từ luyện, Hiên Chi rất muốn ở lại, hắn luôn ngưỡng mộ tiên tử, lần này cũng vì nghe nói có thể gặp ngài mà hắn mới chịu lên thiên giới đấy."
"Hả?" Hằng Nga có hơi ngạc nhiên.
"Không có chuyện đó!" Nguyên Diệu bối rối, chỉ muốn lấy kim khâu miệng Bạch Cơ lại.
Hằng Nga lấy tay áo che mặt, cười: "Lòng ngưỡng mộ của ngươi ta xin ghi nhận. Nhưng, hiện tại ta không cần một người ngưỡng mộ ta, mà là một người giã thuốc cho Nguyệt Cung."
Nguyên Diệu hành lễ nói: "Lòng ngưỡng mộ của ta đối với tiên tử là từ sự tôn kính thần tiên, sự khao khát với truyền thuyết cổ xưa, tuyệt không có ý không kính trọng.
"Hi hi." Bạch Cơ cười gian xảo.
Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng, ước gì có thể tìm được một kẽ đất để chui xuống.
Hằng Nga đến trước mặt Ly Nô, giơ tay nhấc con mèo đen lên, xem xét móng vuốt của nó. Nhìn vào chú mèo đen nhỏ, nàng nhớ đến con thỏ ngọc của mình, chìm vào nỗi buồn.
Một lát sau, Hằng Nga nói: "Ừ, chọn con mèo đen nhỏ này đi."
Ly Nô khóc òa: "Chủ nhân, giã thuốc chắc chắn rất vất vả cho nên thỏ mới bỏ chạy, Ly Nô không muốn ở lại để giã thuốc."
Bạch Cơ dỗ dành: "Ly Nô hãy ở lại đây vất vả vài ngày, đợi tìm được thỏ ngọc ta sẽ ngay lập tức thay ngươi về. Đến lúc ngươi trở về, ta sẽ tăng lương cho ngươi." Nhưng Ly Nô vẫn không chịu.
Bạch Cơ nói: "Mỗi tháng sẽ thêm hai gói cá khô."
Ly Nô hỏi: "Gói lớn hay gói nhỏ?"
Bạch Cơ nghiến răng: "Gói lớn."
Ly Nô đồng ý.
Hằng Nga tìm ra từ Bách Hoa Quán các loại dược liệu như Trí Quả, Trùng Quỳ, Mầm Ngọc Băng, lấy một mảnh lụa nhẹ dệt từ ánh trăng gói dược liệu lại đưa cho Bạch Cơ.
Bạch Cơ cảm ơn xong, cáo từ ra đi.
Ly Nô lưu luyến tiễn Bạch Cơ và Nguyên Diệu ra ngoài Quảng Hàn Cung, nó rưng rưng nước mắt dặn dò: "Chủ nhân, ngươi phải sớm tìm được thỏ ngọc, đổi Ly Nô về."
"Yên tâm, một khi tìm được thỏ ngọc, ta sẽ đổi ngươi về ngay." Bạch Cơ hứa.
Ly Nô và Bạch Cơ, Nguyên Diệu vẫy tay chào nhau trong nước mắt.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cưỡi hạc lên trời, lại trở về giữa bầu trời sao.
"Bây giờ, chỉ còn thiếu lông phượng hoàng. Chúng ta đến đảo lửa, nơi tụ tập của phượng hoàng đi." Bạch Cơ nói với Hạc Tiên.
"Hạcccc..." Hạc Tiên ngân dài, bầy hạc tiên quay một vòng cung, chuyển hướng đông bắc, bay về phía đảo lửa.
Đảo lửa lơ lửng giữa bầu trời sao, nơi đây là nơi phượng hoàng tái sinh, bị bao quanh bởi ngọn lửa, ánh lửa đỏ rực như tấm lụa. Qua từng đám lửa, có thể thấy mờ mờ những ngọn núi tiên và hồ nước.
Bạch Cơ đưa cho Nguyên Diệu một vật, nói: "Hiên Chi, cầm lấy cái này."
Nguyên Diệu nhận lấy, cúi đầu nhìn, đó là một miếng thủy tinh hình vỏ sò, gần như không có trọng lượng, phát ra ánh sáng bảy màu rất đẹp.
"Đây là gì?" Nguyên Diệu không hiểu hỏi.
"Đây là vảy của ta." Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu giật mình: "Người đưa vảy rồng cho tiểu sinh làm gì?"
"Lửa tái sinh của phượng hoàng sẽ thiêu rụi tất cả mọi thứ của nhân gian. Hiên Chi là người phàm, sẽ bị lửa phượng hoàng thiêu thành tro bụi, cầm vảy của ta thì sẽ không bị lửa đốt cháy. Nhớ là không được buông tay nhé."
"Hóa ra là vậy. Tiểu sinh đã hiểu."
Hạc Tiên lao xuống, xuyên qua từng lớp lửa, rồi dừng lại trên đảo lửa.
Tộc phượng hoàng sinh sống và tái sinh trên đảo lửa.
Trên đảo lửa đầy rẫy những ngọn núi kỳ lạ, có cả sông suối thác nước, ngọn lửa vàng đỏ cháy trong nước trông như những bông hoa nở trong nước. Một cây ngô đồng nghìn năm cực kỳ tươi tốt mọc ở giữa đảo, gần như phủ kín một phần ba hòn đảo.
Nguyên Diệu cầm vảy rồng lạnh buốt, dù xung quanh toàn là lửa nhưng không hề cảm thấy nóng chút nào.
Bạch Cơ đứng trên một tảng đá đen lớn, đưa tay che mắt, nhìn xung quanh: "May mắn thì có thể nhặt được vài chiếc lông phượng hoàng."
Nguyên Diệu nhìn ngọn lửa rực rỡ khắp đảo, mặt nhăn nhó nói: "Đi đâu để nhặt? Nhặt không được thì làm sao?"
Bạch Cơ nói: "Nếu không nhặt được, thì chỉ có thể đi tìm Phượng Vương và Hoàng Hậu thôi."
"Phượng Vương và Hoàng Hậu ư?"
"Đúng vậy, Hoàng Hậu là một người rất dễ nói chuyện, nhưng Phượng Vương lại là một kẻ khó tính." Bạch Cơ có vẻ lo lắng.
"Kẻ khó tính ư..." Một giọng nói giận dữ vang lên từ sau lưng Bạch Cơ và Nguyên Diệu, ầm ầm như sấm sét.
Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, thấy một con phượng hoàng thân hình uyển chuyển, hoa văn rực rỡ. Đầu nó giống gà lôi, thân hình như chim uyên ương, có cánh của đại bàng, chân dài như hạc tiên, đuôi như lông công.
Phượng kiêu ngạo và tức giận nói: "Long Vương, ngươi dám nói xấu ta trên địa bàn của ta?!"
Bạch Cơ biết mình có lỗi, cười nói: "Phượng Vương vẫn phong độ như xưa, oai phong lẫm liệt, quả không hổ danh là vua của trăm loài chim."
Phượng châm chọc nói: "Đó là điều đương nhiên. Ta đã thành tiên, không giống như Long Vương ngươi, sa sút thế này, còn luôn lang thang nhân gian, lẩn quẩn trong yêu đạo, lại còn khoác lên mình cái vỏ người phàm ngu ngốc."
Bạch Cơ cũng không tức giận, cười nói: "Từ lâu đã không còn là Long Vương nữa. Ta cũng đã quen với cái vỏ người phàm này rồi."
"Hừ!" Phượng khinh thường hừ một tiếng: "Ngươi đến đảo lửa làm gì?"
Bạch Cơ cười nói: "Một là, chiêm ngưỡng phong thái của Phượng Vương. Hai là, cầu xin Phượng Vương và Hoàng Hậu ban cho vài chiếc lông phượng hoàng."
Phượng nói: "Không cho."
Bạch Cơ cười nói: "Xin Phượng Vương rộng lượng, ta cần lông phượng hoàng để cứu một người bạn đang bị giam giữ ở Bạch Ngọc Kinh."
Nguyên Diệu cũng cầu xin: "Xin Phượng Vương rộng lượng, chúng ta thật sự cần lông phượng hoàng để cứu người."
Phượng dùng mỏ dài chải chuốt bộ lông đuôi đẹp đẽ của mình, nói: "Không cho."
Nụ cười của Bạch Cơ bắt đầu trở nên âm u.
Hạc Tiên cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Phượng Vương, trên đảo lửa này rơi rụng không ít lông phượng hoàng, cho họ vài chiếc cũng có sao đâu?"
Phượng lạnh lùng và tức giận nói: "Nếu là người khác đến xin ta đã cho rồi. Nhưng con thiên long này đến xin thì ta không cho. Ta ghét rồng! Rất ghét! Phượng rõ ràng đẹp hơn, may mắn hơn, nhưng những người ngu ngốc kia mỗi lần nhắc đến đều xếp rồng trước phượng. Long Phượng, Long Phượng, thật quá đáng giận! Thật quá ức chế! Rõ ràng phải là 'Phượng Long' mới đúng!"
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh. Phượng Vương đã thành tiên rồi vậy mà vẫn còn giữ mối hận sâu đậm về thứ tự này.
Bạch Cơ cười lạnh lẽo, nói: "Phượng Vương không thích nghe 'Long Phượng', ta sẽ thỏa mãn ngươi, để ngươi không bao giờ phải nghe nữa."
"Hả?" Phượng không hiểu lời của Bạch Cơ.
Bạch Cơ bỗng hóa thành một con rồng trắng khổng lồ, thân thể như linh xà, sừng như san hô, móng vuốt như liềm, bờm râu như giáo mác, toàn thân đan xen ngọn lửa xanh lam, uy mãnh và xinh đẹp.
Rồng trắng ngẩng đầu rống dài một tiếng, cúi nhìn Phượng: "Ăn ngươi rồi, ngươi sẽ không bao giờ phải nghe nữa."
"To gan!"
Nguyên Diệu trong lòng đắng chát, hắn vừa lo lắng Bạch Cơ bị Phượng Vương làm tổn thương, vừa lo Phượng Vương bị Bạch Cơ ăn mất, hắn muốn ngăn cản rồng phượng giao đấu, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể đứng đó lo lắng.
Đột nhiên, giữa không trung vang lên một tiếng sấm sét, một tia sáng vàng rơi xuống như sao băng.
Phượng rời từ trên trời xuống, nặng nề đập vào một tảng đá, tảng đá vỡ tung, lửa bắn tung tóe.
Phượng bị rơi xuống làm cho lông vũ rơi rụng, nó bi ai kêu lên một tiếng, muốn vỗ cánh bay lên, nhưng rồng trắng gầm lên, dùng vuốt giữ chặt cổ Phượng, ghìm nó xuống đất, không thể cử động.
Phượng liều mạng giãy giụa, nhưng vuốt của Rồng trắng như chiếc kìm sắt, khiến nó không thể cử động.
Đôi mắt vàng của rồng trắng rực sáng, ngẩng đầu hú dài, khiến trời đất rung chuyển.
Bị khí thế của rồng áp chế, Phượng từ bỏ giãy giụa, nó cúi đầu xuống vô cùng chán nản. Nó dường như hiểu tại sao người ta luôn nói 'rồng phượng', chứ không phải 'phượng rồng'. Ngay từ đầu nó đã sai lầm. Con thiên long này dù có lạc vào nhân gian, một lòng hướng Phật, nhưng bản chất của nó vẫn là vị thiên long vương từng làm cho bốn biển sáu cõi phong vân biến sắc.
Rồng trắng há miệng, dường như muốn nuốt chửng Phượng vào bụng.
Phượng vô cùng sợ hãi nhưng vì lòng tự tôn và kiêu hãnh của vua loài chim, nó không thể mở miệng cầu xin tha mạng.
Nguyên Diệu sợ chết khiếp, Phượng Vương dù sao cũng là thần, nếu Bạch Cơ thực sự ăn nó, thì sẽ có rắc rối lớn.
Nguyên Diệu đang định ngăn cản rồng trắng thì tồng trắng lại nói: "Chậc! Cũng gầy như Hiên Chi, không ngon!"
"Ngươi nói cái gì vậy hả?!" Nguyên Diệu giận dữ hét lên.
Rồng trắng dùng vuốt trái nhấc Phượng Vương lên, vuốt phải xé một nắm lông đuôi rực rỡ của nó.
"Á á... á á á..." Phượng Vương gào thét thảm thiết.
Rồng trắng vung vuốt ném Phượng Vương xuống hồ nước dưới chân núi.
"Á á..." Phượng Vương rên lên một tiếng, rơi xuống núi.
"Tõm..." một tiếng, Phượng Vương rơi xuống hồ nước.
Rồng trắng biến lại thành hình dáng của Bạch Cơ cầm một nắm lông phượng vừa nhổ, cười tít mắt nói với Nguyên Diệu và tiên hạc đang đứng không xa: "Một nắm lông phượng này chắc là đủ rồi."
Nguyên Diệu, tiên hạc đổ mồ hôi như mưa. Phượng Vương trong khi giao đấu với Rồng trắng đã rụng không ít lông, bây giờ lại bị nhổ thêm một nắm, nó... nó còn lông không đây?
Nguyên Diệu lau mồ hôi: "Thật tội nghiệp..."
Tiên hạc lau mồ hôi: "Thật đáng sợ..."
Bạch Cơ, Nguyên Diệu cưỡi tiên hạc rời khỏi đảo lửa.
Khi cưỡi tiên hạc bay lên không trung, Bạch Cơ mỉm cười vẫy tay chào Phượng Vương đang ngâm mình trong hồ nước: "Cảm ơn Phượng Vương hào phóng tặng lông, tạm biệt."
Phượng tức giận run rẩy, nó ngửa đầu gầm lên: "Ta ghét rồng! Ta ghét rồng lắm! Trên thế gian này, ta ghét rồng nhất!!"