Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 5: Trường Sinh Khách
Chương 37: Hoa Tư
Nam nhân trung niên, cô nương áo trắng, mỹ nam nghe Bạch Cơ nịnh nọt Hoa Tư Thị, lại đồng ý để Thái Tuế tự mình chọn nơi đi, không khỏi tức giận. Vừa rồi Thái Tuế nhiều lần bày tỏ muốn đi cùng Nguyên Diệu tức là đi cùng Bạch Cơ, con rồng yêu gian xảo này tất nhiên vui mừng khi có thể liên thủ với Hoa Tư Thị để áp chế ba người họ.
Nam nhân trung niên, cô nương áo trắng, mỹ nam tuy tức giận nhưng vẫn còn lý trí. Họ cúi đầu suy nghĩ, mỗi người đều tự tính toán trong lòng.
Cân nhắc lợi hại, cô nương áo trắng là người đầu tiên từ bỏ, nói: "Cũng được. Cung Quảng Hàn của ta còn thịt Thái Tuế chưa ăn hết, vẫn có thể chịu đựng thêm vài trăm năm nữa, lần này coi như bỏ qua. Có được thì tốt không có cũng không sao."
Cô nương áo trắng tháo mạng che mặt lộ ra dung nhan tuyệt thế. Nguyên Diệu nhìn là nhận ra ngay, là Hằng Nga mà lần trước gặp ở cung Trăng khi đến Bạch Ngọc Kinh.
Hằng Nga tại sao lại tìm Thái Tuế? Nguyên Diệu nghĩ, hiểu ra điều gì đó lại kinh ngạc.
Nguyên Diệu thốt lên: "Hằng Nga tiên tử, chẳng lẽ công chúa trong câu chuyện của người là...?"
Hằng Nga buồn bã nói: "Đúng vậy là ta. Ăn trộm thuốc bất tử, bay lên cung Trăng, nhưng lại nhiễm phải bệnh cóc. Người đời chỉ thấy vẻ đẹp của ta, không biết rằng ta cũng có lúc xấu xí. Ta không sợ chết ta chỉ sợ sự già nua và xấu xí."
Nguyên Diệu đành an ủi: "Thiên giới có nhiều tiên nhân pháp lực cao cường, cung Trăng lại có nhiều linh dược khó tìm, bệnh cóc của tiên tử sẽ có cách chữa trị thôi."
Hằng Nga cười nói: "Cảm ơn công tử. Lần này dù không lấy được Thái Tuế nhưng nghe mọi người kể chuyện, ta cũng ngộ ra nhiều điều."
Ánh mắt Hằng Nga lần lượt quét qua Hoa Tư Thị, Bạch Cơ, nói: "Hoa Tư lão phu nhân uy danh chấn động hai giới, ta kính trọng lão phu nhân nên nhường bước. Lần sau Thái Tuế xuất thế, ta chắc chắn phải có được."
Nói xong, Hằng Nga đứng dậy đi về phía cửa, nàng đi ngang qua nữ đạo sĩ, bước vào trong mưa đêm rồi biến mất.
Thấy Hằng Nga từ bỏ, nam nhân trung niên có hơi hoảng hốt, mỹ nam lúng túng không biết nên làm gì. Bạch Cơ một mình đã đủ khó đối phó, nay lại có Hoa Tư Thị chống lưng, Thái Tuế cũng không muốn đi cùng họ, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Hơn nữa hai người họ còn đối địch với nhau, đều là người cô độc, giờ mà cướp Thái Tuế thực sự là không sáng suốt.
Mỹ nam có hơi muốn từ bỏ nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Nếu không ăn được thịt Thái Tuế thì hắn sẽ còn đau khổ hơn cái chết, hắn không có đường lui.
Lúc này, nữ đạo sĩ đứng ở cửa lên tiếng, cười nói: "Vương Tử Kiều, ta có thịt Thái Tuế, là Tây Vương Mẫu tặng cho ta nhiều năm trước. Ta có thể cho ngươi, ngươi không cần tranh giành với họ nữa, ngươi là người phàm, không thể tranh giành với họ được."
Mỹ nam quay đầu nhìn nữ đạo sĩ, nói: "Ma cô, tại sao ngươi lại muốn cho ta thịt Thái Tuế?"
Nguyên Diệu lại kinh ngạc, Vương Tử Kiều đắc đạo thành tiên có thể thổi tiêu kêu phượng? Ma Cô từng ba lần thấy biển xanh biến thành ruộng dâu?! Hóa ra hai người này cũng không phải người thường!
Ma Cô nói: "Một là ngươi và ta gặp nhau trong núi, xem như có duyên. Hai là nghe câu chuyện của ngươi, ngươi vì không muốn cha ngươi đau lòng tự trách khi ngươi chết mà chấp nhận trở thành người sống không bằng chết, chịu đựng đau khổ. Tấm lòng hiếu thảo này khiến ta cảm động, không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ nên muốn tặng ngươi thịt Thái Tuế."
Vương Tử Kiều vui mừng nói: "Cảm ơn tiên cô. Ân đức này, Kiều không bao giờ quên."
Ma Cô nói: "Không cần khách sáo, chỉ là tặng ngươi thứ ta không dùng đến mà thôi. Đi theo ta, ta đến Trường An gặp đạo hữu rồi về núi Tề Hà cho ngươi thịt Thái Tuế."
Vương Tử Kiều vội vàng đi đến bên Ma Cô, nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy.
"Kiều nên làm gì để báo đáp ân đức của tiên cô đây?"
Ma Cô cười nói: "Trên đường đi hãy thổi vài bản tiêu cho ta nghe là được rồi. Ta thích nghe ngươi thổi tiêu."
Vương Tử Kiều đáp: "Kiều nguyện thổi tiêu cho tiên cô mãi mãi."
Ma Cô cười nói: "Đừng nói mãi mãi. Con người nói mãi mãi cũng chỉ là một đời một trăm năm, còn với những sinh vật bất tử như chúng ta, nói mãi mãi thì thật sự là mãi mãi đó."
Trong lúc nói chuyện, Ma Cô và Vương Tử Kiều đẩy cửa rời đi. Trong căn nhà tranh, chỉ còn lại nam nhân trung niên, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Hoa Tư Thị, và Thái Tuế.
Nam nhân trung niên thấy chỉ còn mình đối diện với bốn người kia, trong lòng có hơi lo lắng nhưng mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Nguyên Diệu không kìm được hỏi: "Huynh đài, chắc ngươi cũng không phải người phàm, không biết là vị thần tiên nào?"
Nam nhân trung niên đáp: "Ta là Xích Tùng Tử. Ta có một huynh trưởng, gọi là Xích Tu Tử. Ta đã thành tiên, bất sinh bất diệt. Ta đến tìm Thái Tuế không phải vì bản thân, mà vì huynh trưởng của ta."
Nguyên Diệu tuy biết nam nhân trung niên không phải người thường, nhưng nghe nói hắn là Xích Tùng Tử thì vẫn kinh ngạc. Vũ Sư Xích Tùng Tử, có thể vào lửa tự thiêu, lên xuống theo gió, từng dạy Thần Nông cách trừ bệnh kéo dài tuổi thọ, con gái của Viêm Đế theo hắn học đạo pháp thành tiên. Một thần tiên như vậy cũng có điều không thể giải quyết sao?!
Nguyên Diệu nói: "Tiểu sinh nghĩ rằng suy nghĩ thật sự của huynh trưởng ngươi vẫn quan trọng hơn sự trường sinh."
Nghe Nguyên Diệu nói vậy, trong lòng Xích Tùng Tử rối bời. Nếu không phải hôm nay Nguyên Diệu nhắc nhở thì hắn chưa từng nghĩ đến việc Xích Tu Tử có thật sự muốn trường sinh hãy không, có phải hắn đã dùng sự trường sinh để giam cầm huynh trưởng của mình không.
Bạch Cơ thấy Xích Tùng Tử do dự thì cười nói: "Những gì Hiên Chi nói rất có lý. Xích Tùng Tử, ngươi không thể ích kỷ chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình mà không quan tâm đến suy nghĩ của Xích Tu Tử như thế. Chi bằng ngươi về bàn bạc với Xích Tu Tử rõ ràng, rồi hãy tìm Thái Tuế. Biết đâu cũng không cần nữa."
Xích Tùng Tử suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ.
"Cũng được. Có một số vấn đề, cứ trốn tránh không phải là cách, phải hỏi rõ mới không bị tâm ma chi phối."
Xích Tùng Tử không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Bạch Cơ thở phào, cười nói: "Kẻ cản trở cuối cùng cũng đã đi. Thái Tuế là của ta."
Thái Tuế giận dữ nhìn Bạch Cơ, lao vào lòng Hoa Tư Thị, nói: "Bà bà, cháu không đi với nàng ta. Cháu muốn đi với thư sinh này."
Bạch Cơ cười nói: "Đừng nghịch ngợm, ta và Hiên Chi cùng đường, ngươi đi với hắn tức là đi với ta."
Nguyên Diệu gãi đầu, không biết nói gì.
Hoa Tư Thị không vui, nói với Bạch Cơ: "Năm xưa, khi con gái ta luyện đá vá trời dưới núi Bất Chu, ngươi còn là một con rồng nhỏ không hiểu sự đời. Nay ngươi cũng sống được vài năm, trải qua vài việc, nên biết rằng núi cao còn có núi cao hơn. Đứa nhỏ này muốn đi cùng hậu sinh này đó là thiên mệnh của nó, ta không ngăn cản. Hậu sinh này muốn đi cùng ngươi đó là duyên phận của các ngươi, ta cũng không ngăn cản. Nhưng nếu ngươi ức hiếp đứa nhỏ này, ép nó làm những việc không muốn, để ta biết được thì chắc chắn không tha cho ngươi."
Bạch Cơ cười giả lả: "Lão phu nhân dạy rất phải, Thái Tuế nếu đến Phiêu Miểu các chơi thì ta chắc chắn sẽ tiếp đãi Thái Tuế chu đáo, không dám lơ là, càng không dám làm hại."
Hoa Tư Thị nói: "Ngươi đã hứa, ta cũng tin. Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi nghỉ, các ngươi đợi đến sáng rồi về Trường An."
Nói xong, Hoa Tư Thị đứng dậy, khoác áo choàng, rồi đẩy cửa rời đi.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Thái Tuế ngồi bên đống lửa, lặng lẽ chờ trời sáng.
Thái Tuế rất sợ Bạch Cơ, luôn bám chặt lấy Nguyên Diệu, không chịu buông tay.
Nguyên Diệu cười an ủi Thái Tuế: "Đừng sợ. Bạch Cơ tuy có hơi hung dữ nhưng cũng là người tốt. Đến sáng chúng ta sẽ đưa ngươi về Trường An tìm phụ mẫu."
Thái Tuế đỏ mặt, nói: "Ta lừa ngươi đó, ta không có lạc phụ mẫu, phụ mẫu ta đang ở trong tộc Thái Tuế."
Nguyên Diệu cười: "Thì ra không bị lạc, vậy thì tốt. Ngươi tên gì?"
Thái Tuế đáp: "Phong Bát Lang."
Nguyên Diệu cười: "Thì ra là Bát Lang. Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi."
Phong Bát Lang rụt rè gọi: "Nguyên công tử."
Nguyên Diệu cười: "Bát Lang còn nhỏ tại sao lại rời phụ mẫu đến nhân gian thế?"
Phong Bát Lang nói: "Ta cũng không muốn đến nhân gian nhưng đó là quy tắc. Mỗi khi Tuế Tinh hiện thế, trong tộc Thái Tuế phải có một Thái Tuế đến nhân gian một thời gian, gọi là ứng theo tuần tự của sao. Lần này đến lượt ta, không thể tránh được đành phải đến."
"Thì ra là vậy!" Tiểu thư sinh chợt hiểu, hắn nghĩ một lúc, lại hỏi: "Tộc Thái Tuế ở đâu? Có xa nhân gian không?"
Bạch Cơ nghe vậy, lén lút lắng tai nghe.
Phong Bát Lang nói: "Nơi ở của tộc Thái Tuế, để an toàn cho tộc nhân nên ta không thể nói, đó là một bí mật lớn. Giữa trời đất, cả thần tiên cũng không biết nơi ở của tộc Thái Tuế."
Nếu mọi người biết tộc Thái Tuế ở đâu, chắc chắn họ sẽ đổ xô đến bắt Thái Tuế vì muốn trường sinh bất tử, Nguyên Diệu nghĩ.
Phong Bát Lang chìa tay chọc Nguyên Diệu, nói: "Nguyên công tử, ngươi có ăn thịt ta không?"
Nguyên Diệu giật mình, nói: "Gì cơ?!"
Phong Bát Lang bĩu môi nói: "Ăn thịt ta có thể trường sinh bất lão. Nguyên công tử không muốn ăn sao?"
Nguyên Diệu liên tục lắc đầu, nói: "Không, không, tiểu sinh không ăn. Ngươi là một đứa trẻ sống sờ sờ thế này thì sao ta ăn được? Hơn nữa, ta cũng không muốn trường sinh."
Phong Bát Lang nói: "Ta cắt một miếng thịt cho ngươi cũng không sao, dù sao cũng sẽ mọc lại."
Nguyên Diệu nghe mà rợn tóc gáy, nhưng Bạch Cơ lại cười nói: "Bát Lang, Hiên Chi không cần thịt ngươi, ngươi đưa cho ta. Ta sẽ nhẹ nhàng cắt thịt của ngươi, để ngươi không cảm thấy đau."
Phong Bát Lang sợ hãi khóc òa lên, Nguyên Diệu giận dữ nói: "Bạch Cơ, đừng dọa Bát Lang! Đừng quên còn có Hoa Tư lão phu nhân nữa, nếu ngươi hãm hại Bát Lang vì thịt Thái Tuế, dù Bát Lang không đi cáo trạng tiểu sinh cũng chắc chắn sẽ thay nó ấy kêu oan."
Bạch Cơ không vui nói: "Hiên Chi, tháng này ngươi không có tiền công."
Nguyên Diệu kêu lên: "Tại sao?!"
Bạch Cơ đáp: "Vì tâm trạng ta không tốt."
Nguyên Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khi tâm trạng tốt ngươi cũng chưa bao giờ trả tiền công đúng hạn cho ta."
Không biết từ khi nào, mưa cũng đã tạnh, trời cũng đã sáng. Trong núi Lam Điền cây xanh um tùm, suối chảy róc rách, trong ánh ban mai còn lan tỏa một làn hơi nước mờ ảo.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Phong Bát Lang lên đường trở về Trường An. Họ đi bộ ra khỏi rừng sâu, đến nơi bằng phẳng, Bạch Cơ gọi hai con thiên mã, cùng Nguyên Diệu mỗi người cưỡi một con, Phong Bát Lang ngồi trước Nguyên Diệu, ba người thúc ngựa về Trường An.