Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 4: Tương Tư Điểu
Chương 29: Phong Vũ
Thời gian trôi nhanh, hai ngày liên tiếp Lưu Chương không đến gặp Thúy Nương, chỉ có Bùi Tiên mỗi ngày đến một lần.
Theo lời Bùi Tiên, dù Bùi Ngọc Nương có khuyên thế nào thì Lưu Chương cũng không chịu đến gặp Thúy Nương, càng không chấp nhận đề nghị của Bùi Ngọc Nương đưa Thúy Nương về nhà. Hắn nói đời này chỉ có Bùi Ngọc Nương là thê tử, lòng này không đổi thay. Lưu Chương nhờ Bùi Tiên nhắn với Thúy Nương rằng hắn sẵn lòng tặng nàng vàng bạc châu báu, chỉ mong nàng về lại Lĩnh Nam tìm người khác, đừng đến Trường An can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.
Nghe tin này, Thúy Nương vô cùng đau đớn, trong cơn kích động bay khỏi Phiêu Miểu các, không biết đi đâu.
Thúy Nương rời Phiêu Miểu các đã một ngày một đêm vẫn chưa về, Bạch Cơ và Nguyên Diệu rất lo lắng cho nàng.
"Hiên Chi ra ngoài tìm Thúy Nương đi." Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu đáp: "Ngoài trời đang mưa lớn, sao nàng không tự đi tìm?"
Con rồng trắng lười biếng nhìn con mèo đen đang nằm trên đất buồn bã, nói: "Tương tư khiến người ta trở nên điên cuồng, một người chìm trong tương tư không biết sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch gì. Thúy Nương bị tương tư hành hạ đã chạy mất, sống chết chưa rõ. Còn lại một Ly Nô, ta phải trông chừng để nó không chạy ra ngoài."
Thư sinh không thể phản bác lời Bạch Cơ, đành phải cầm một chiếc ô trúc tím, che mưa lớn ra ngoài tìm Thúy Nương.
Tìm người trong thành Trường An rộng lớn như mò kim đáy bể. Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc rồi đến dưới cây liễu lớn ở chợ Tây, học theo cách của Bạch Cơ, gõ nhẹ vào thân cây, gọi: "Ông Liễu!"
Nhưng cây liễu không đáp lại.
Nguyên Diệu không từ bỏ, lại gõ nhẹ vào thân cây lần nữa, lớn tiếng gọi: "Ông Liễu!"
Cây liễu vẫn không đáp lại.
Tuy nhiên, nghe thấy tiếng Nguyên Diệu, một nam tử xuất hiện từ phía bên kia cây liễu. Nam tử mặc áo dài xanh lam, đội mũ đen, mặt như ngọc, vẻ ngoài thư sinh. Là người thổi sáo mà Nguyên Diệu và Bạch Cơ tình cờ gặp trên đường đi tìm Lưu Chương lần đầu.
Lúc này mưa xuân rất lớn, trong tay nam tử cầm một chiếc ô trúc tím, là chiếc ô mà Nguyên Diệu đã tặng hắn để che mưa trước đó.
Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: "ÔI! Thật trùng hợp, lại gặp huynh đài rồi!"
Nam tử cười nói: "Ta đến để trả ô cho ngươi đấy. Ta đã lang thang ở chợ Tây mấy ngày rồi nhưng không tìm được Phiêu Miểu các."
Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, càng ngạc nhiên hơn: "Tiểu sinh có nói với huynh đài rằng tiểu sinh sống ở Phiêu Miểu các sao?"
Nam tử cười nói: "Hỏi mọi người sẽ biết thôi."
Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Mọi người?"
Nụ cười của nam tử mờ ảo như gió, nói: "Mọi người khắp nơi đều biết."
Nguyên Diệu kinh ngạc: "Huynh đài, chẳng lẽ huynh... huynh không phải người ư?"
Nam tử vẻ mặt trầm buồn nói: "Khi còn sống thì là người."
Thì ra là ma! Thảo nào Bạch Cơ nói tiếng sáo của hắn như âm nhạc ma quỷ!
Ban ngày gặp ma đối với Nguyên Diệu cũng là chuyện thường, nhưng hắn vẫn thấy buồn cho vị nam tử chết yểu này.
"Huynh đài lưu luyến nhân gian không đi, phải chăng là có tâm nguyện chưa hoàn thành?"
Nam tử trầm buồn nói: "Trong lòng ta có một việc rất quan trọng khiến ta không thể siêu thoát. Nhưng ta lại không nhớ là việc gì, mãi cũng không thể nhớ ra. Ta quên hết mọi thứ, quên mình là ai, từ đâu đến, muốn đi đâu. Ta cũng quên mình chết như thế nào, chỉ biết có một việc không thể buông bỏ, chắc chắn là một lời hứa rất quan trọng. Nhưng ta không thể nhớ ra."
Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ giỏi giải quyết phiền não của mọi người, sao huynh đài không đến Phiêu Miểu các tìm Bạch Cơ giúp?"
Nam tử buồn bã nói: "Ta không thể tìm được Phiêu Miểu các. Có lẽ người quên hết mọi thứ như ta không có duyên với Phiêu Miểu các."
Nguyên Diệu thấy nam tử rất đáng thương, nói: "Dù huynh đài không tìm được Phiêu Miểu các, nhưng tiểu sinh gặp được huynh đài cũng là duyên, tiểu sinh sẽ nói tâm nguyện của huynh đài đến Bạch Cơ, xem nàng có thể giúp huynh đài thực hiện ước nguyện không."
Nam tử cười nói: "Đa tạ."
Nguyên Diệu nhớ ra còn phải đi tìm Thúy Nương, nhưng cây liễu không trả lời, không biết tìm ở đâu thì không khỏi lo lắng.
Nam tử thấy Nguyên Diệu mặt mày ủ rũ, hỏi: "Ngươi có chuyện gì phiền lòng ư?"
Nguyên Diệu buồn bã nói: "Tiểu sinh phải đi tìm một con chim tương tư, nhưng không biết tìm ở đâu."
Nam tử cười: "Chim tương tư? Có phải là con chim này không?"
Nam tử giơ tay áo lên, kéo áo ra cho Nguyên Diệu xem.
Nguyên Diệu nhìn kỹ thì thấy một con chim nhỏ màu xanh đang ngủ yên trong tay áo nam tử, nó đã ngủ say, vẻ mặt rất bình yên. Bên ngoài gió mưa dữ dội, chim tương tư không bị ướt dưới sự che chở của nam tử, thậm chí dường như đang tận hưởng sự ấm áp an toàn.
Nguyên Diệu cười nói: "Đây là chim tương tư mà tiểu sinh đang tìm, sao nó lại ở trong tay áo huynh đài thế?"
Nam tử dịu dàng nhìn chim tương tư, nói: "Có lẽ là duyên phận."
Nam tử vì muốn trả lại ô cho Nguyên Diệu, mấy ngày nay đều lang thang quanh chợ Tây, hôm qua đang ngồi dưới cây liễu thì thấy con chim tương tư này từ một ngõ hẻm bay ra.
Không biết vì sao, hắn lại bị nó thu hút.
Chim tương tư mù mắt, không biết đường, bay lung tung khắp nơi, chỗ nào cũng đâm vào, trông rất đau buồn, ánh mắt tuyệt vọng.
Chim tương tư mấy lần bay qua trước mặt nam tử nhưng không nhìn thấy hắn.
Nhìn thấy chim tương tư cố sức bay nhưng không tìm được phương hướng, không bay ra khỏi chợ Tây, nam tử cảm thấy đau lòng, chợt có một cảm giác đồng cảm. Hắn quên hết quá khứ, cô đơn trên thế gian, biết có một việc rất quan trọng nhưng không xác định được phương hướng. Hắn và con chim trước mặt này, rõ ràng muốn bay đến một nơi nào đó nhưng vì mù mắt mà không tìm được phương hướng này thật giống nhau.
Nam tử lấy sáo ra, thổi một khúc nhạc buồn, chim tương tư nghe thấy tiếng sáo thì đột nhiên không còn bay lung tung nữa, nó theo tiếng sáo dừng trên vai nam tử, yên lặng nghe khúc nhạc.
Khúc sáo kết thúc, một người một chim tâm sự với nhau. Chúng chưa từng gặp nhau, nhưng dường như quen biết từ lâu, không tự giác muốn gần gũi, thổ lộ tâm sự.
Thúy Nương kể với nam tử về nỗi đau khổ và sự mơ hồ của mình, vì tương tư, không quản ngàn dặm, vượt qua núi sông đến Trường An. Ai ngờ người nàng tương tư đã thay lòng, nỗi tương tư của nàng không biết để đâu, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Nam tử cũng kể về nỗi đau khổ và mơ hồ của mình, hắn không biết mình là ai, sinh ra và chết đi khi nào, chỉ biết vì một nguyện vọng mạnh mẽ mà không rời khỏi nhân gian. Hắn từ nơi xa xôi vô định đến Trường An, ngày ngày lang thang giữa một trăm mười phố phường muốn thực hiện nguyện vọng. Nhưng điều đáng buồn là hắn không biết nguyện vọng đó là gì, chỉ có thể mỗi ngày lang thang dưới cây bên đường phố, nhìn dòng người qua lại mơ hồ thổi sáo.
Thúy Nương nói: "Tiếng sáo của ngươi rất hay, phu quân của ta cũng giỏi thổi sáo, giọng của ngươi cũng rất giống phu quân của ta."
Nam tử nói: "Nếu có thể khiến nàng không còn đau khổ, ta nguyện ngày ngày thổi sáo cho nàng nghe."
Thúy Nương nói: "Ta không thể không đau khổ, vì ta bị người mình yêu thương nhất bỏ rơi."
Nam tử nói: "Tình yêu thật sự không có phản bội và rời bỏ, chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
Thúy Nương nói: "Ta cũng mong chỉ là một hiểu lầm nhưng tiếc rằng không phải. Hắn đã có nương tử đẹp, sự hiện diện của ta chỉ là thừa thãi."
Nam tử nói: "Ta đưa nàng đi tìm phu quân của nàng, ta rất quen đường ở Trường An, dù sao ta cũng đã lang thang ở đây ba năm rồi."
Thúy Nương lắc đầu, nói: "Ta rất muốn gặp chàng nhưng lại không dám, tâm trạng của ta rất mâu thuẫn, rối loạn. Vì vậy, ta mới bay ra khỏi Phiêu Miểu các."
Nam tử nói: "Nếu nàng chưa nghĩ ra đi đâu thì có thể tạm ở lại chỗ ta."
Thúy Nương đồng ý.
Mưa xuân lạnh lẽo, mưa dầm dề, tay áo nam tử là bến đỗ của chim tương tư, không biết vì sao, ở bên nam tử nó cảm thấy rất ấm áp và an toàn.
Nguyên Diệu thấy Thúy Nương bình an vô sự thì cũng yên tâm. Hắn thấy chim tương tư ngủ yên không muốn đánh thức nó, nói lời tạm biệt với nam tử rồi trở về Phiêu Miểu các. Nếu Thúy Nương muốn về Phiêu Miểu các, nó chắc chắn có thể tự quay về, có nam tử ở bên chắc nó cũng không gặp nguy hiểm, không cần lo lắng.
Không biết vì sao, Nguyên Diệu luôn cảm thấy giữa nam tử và Thúy Nương có một sự gắn kết tự nhiên, dường như không nên tách rời họ.
Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, vừa thu xếp xong ô bước vào trong, đã thấy Bạch Cơ mặt mày ủ rũ nằm trên bàn ngọc bích, than thở.
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Bạch Cơ sao thế này?"
Bạch Cơ thở dài, nói: "Hiên Chi, ta bị tương tư hành hạ, không biết phải làm sao."
Nguyên Diệu cười nói: "Đừng nói đùa, ngươi có thể tương tư ai chứ?"
Bạch Cơ không vui nói: "Hiên Chi nói thế ta không thích nghe đâu, tại sao ta không thể tương tư?"
Nguyên Diệu cười nói: "Được rồi, được rồi, ngươi tương tư. Nói đi, nàng rốt cuộc làm sao?"
Bạch Cơ buồn bã nói: "Ly Nô chạy mất rồi, nói là đi gặp Tiểu Điệp, ta không thể ngăn được. Chuyện này do tương tư mà ra, dù là tương tư của Ly Nô, nhưng cũng có thể nói là ta đang bị tương tư hành hạ."
Nguyên Diệu ngồi xuống, nói: "Sao có thể tính như vậy? Ly Nô chạy mất, sao ngươi không đi tìm?"
Bạch Cơ nói: "Ngoài trời đang mưa lớn, ta sao đi tìm? Ôi, lo chết đi được, Ly Nô bị tương tư hành hạ, nếu có chuyện gì rồi cùng Tiểu Điệp tử tự thì làm sao đây?!"
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, nói: "Chắc chưa đến mức phải tự tử đâu?"
Bạch Cơ lật cuốn tiểu thuyết truyền kỳ trên bàn đá ngọc xanh, nói: "Những cuốn tiểu thuyết này đều viết như vậy mà, tiểu thư nhà giàu cùng thư sinh thề non hẹn biển, ca kỹ nhà giàu và cô nương nhà nghèo bỏ trốn trong đêm, cuối cùng phần lớn đều tự vẫn."
Nguyên Diệu lớn tiếng: "Đừng đọc mấy loại sách không ra gì này nữa! Bạch Cơ phải đọc sách thánh hiền nhiều hơn!"
Bạch Cơ nói: "Dù là sách thánh hiền hay tiểu thuyết truyền kỳ, chẳng phải đều là chữ viết của con người sao? Ta thấy đọc đều như nhau."
Nguyên Diệu lớn tiếng: "Hai loại sách này khác biệt rất lớn!"