Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 11




Vào đầu mùa hè, cây cỏ tươi tốt xanh um.

Trong Phiêu Miểu các, Bạch Cơ nằm ngủ trưa trên ghế mỹ nhân ở hậu viện, hoa hồng mới trồng nở rộ, cánh hoa rơi đầy trên người nàng.

Nguyên Diệu đang quét dọn kệ hàng, quay đầu nhìn thoáng qua một ngôi bảo tháp đen ở góc, trong lòng chợt thấy rất kỳ lạ. Bắt đầu từ mùa xuân, ngôi bảo tháp nhỏ này thỉnh thoảng lại bốc ra khói đen thối tanh. Khi Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ nguyên nhân, Bạch Cơ chỉ nói rằng có lẽ đó là "quả" đã chín.

Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ "quả" gì nhưng nàng chỉ cười mà không trả lời.

Nguyên Diệu đang ngẩn người nhìn bảo tháp thì Ly Nô chạy ra, chống nạnh nói với Nguyên Diệu: "Mọt sách, trong bếp hết muối rồi, mau đi mua muối!"

Nguyên Diệu nhăn nhó nói: "Tiểu sinh còn phải dọn kệ, ngươi tự đi mua đi."

"Gia đang nướng cá, không thể rời đi được." Ly Nô đáp.

"Tiểu sinh giúp ngươi nướng cá, ngươi tự đi mà mua."

"Ngươi nướng cá ư? Đừng phá hỏng cá của gia! Gia bảo ngươi đi mua muối thì ngươi phải đi, không được lười biếng!" Ly Nô ngang ngược nói.

Nguyên Diệu không còn cách nào, đành bỏ việc trong tay lững thững đi ra ngoài mua muối.

Trong chợ Tây, cửa hàng san sát, người qua kẻ lại. Nguyên Diệu mua muối ở một tiệm, trên đường về, thấy một người bán hàng rong đang bán mơ vừa hái, tươi ngon mọng nước.

Nguyên Diệu nghĩ đến Bạch Cơ thích ăn mơ, bèn dừng lại định mua một ít.

Người bán hàng vui vẻ cân mơ xong rồi đưa cho Nguyên Diệu. Đang chuẩn bị trả tiền thì trong trà lâu bỗng xảy ra xô xát, một nhóm người ùa ra.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, thấy một tên vô lại dẫn theo vài gia nô mặt mày hung dữ bước ra từ trà lâu, bọn gia nô kéo theo một thiếu nữ thanh tú đang khóc. Một ông lão gù lưng khóc lóc đuổi theo sau, nhưng bị một gia nô dùng gậy đánh ngã, ông lão ngã ra đất đau đớn co giật.

"Cha! Cha!" Thiếu nữ thấy cha bị đánh, vừa khóc vừa vùng vẫy, nhưng không thoát được, vô cùng bi thương và phẫn nộ.

Ông lão gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi đến trước mặt tên vô lại, nước mắt chảy dài, quỳ xuống van xin: "Lai công tử, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả tiểu nữ ra..."

Nguyên Diệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn. Trong đám đông có người nhỏ giọng bàn tán, Nguyên Diệu mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Tên vô lại họ Lai, được gọi là "Ác quỷ Lai", là cháu của ác quan Lai Tuấn Thần*, người được Võ Tắc Thiên tin dùng. Hắn dựa vào quyền thế của bá phụ, ức hiếp dân lành, làm việc ác không chút kiêng dè, dân chúng đều rất sợ và ghét hắn. Ngay cả các quan viên trong triều cũng sợ bị Lai Tuấn Thần kiếm cớ hãm hại nên dù ác quỷ Lai làm nhiều việc xấu cũng không ai dám xử lý hắn theo pháp luật.

* Lai Tuấn Thần (来俊臣): Là một trong mười tên gian thần nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một viên quan tàn bạo thời Võ Tắc Thiên. Trong thời kỳ Võ Tắc Thiên lên ngôi, Lai Tuấn Thần nhờ vào việc báo cáo và sử dụng các hình phạt tàn bạo để thanh trừng các đối thủ chính trị đã được Võ Tắc Thiên trọng dụng và tin cậy. Năm Nguyên Thọ Thông Thiên thứ hai (687), Lai Tuấn Thần bị xử án và bị xử tử vì đã đắc tội với các hoàng tử của Võ gia và Công chúa Thái Bình. Lai Tuấn Thần đã từng hợp tác với người khác để viết một cuốn sách có tên là "Lạc Chế Kinh" (罗织经), đây là một cuốn sách chuyên nói về việc bịa đặt tội danh, âm mưu trí tuệ, tạo ra tội lỗi cho người khác, và đồng thời quản lý và trừng trị người khác.

Ông lão và con gái hát rong trong trà lâu, ác quỷ Lai hôm nay đến trà lâu giải trí, thấy con gái ông lão xinh đẹp nên muốn mua về làm thiếp. Ông lão không muốn bán con gái, ác quỷ Lai bèn nổi thói cũ định cướp nàng đi.

Nguyên Diệu nghe xong thì tức giận vô cùng, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp đoạt dân nữ, còn có vương pháp không?

Ác quỷ Lai dáng người cao ráo nhưng dung mạo lại rất xấu xa. Hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lục, cài trâm ngọc đỏ, cầm quạt xếp đỏ trông như một đám hoa.

Ác quỷ Lai đá ông lão một cái, lạnh lùng nói: "Con gái ngươi đã được công tử mua rồi."

Ông lão khóc: "Lão chỉ có một đứa con gái, không bán. Xin ngài rộng lượng tha cho nó..."

Thiếu nữ cũng khóc lóc: "Cha, cứu con... nếu con đi theo hắn thì chắc chắn sẽ không sống nổi..."

Ông lão lại bò dậy, khẩn thiết dập đầu van xin, đầu ông đã chảy máu.

Ác quỷ Lai như người đá không chút động lòng, còn cùng gia nô cười nhạo ông lão, lại nói những lời nhơ nhuốc với thiếu nữ. Nàng đau đớn tuyệt vọng, chỉ muốn tìm cái chết nhưng bị gia nô khống chế nên không thể tự vẫn.

Những người qua đường thấy cảnh này thì rất đồng cảm với cha con ông lão, họ cũng căm ghét ác quỷ Lai nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản. Đắc tội với ác quỷ Lai và Lai Tuấn Thần, bị đánh một trận là nhẹ, chọ sợ còn liên lụy đến gia đình bạn bè, bị vu oan bỏ tù chịu tra tấn.

Nguyên Diệu không thể chịu nổi nữa, xông ra ngoài giận dữ nói với ác quỷ Lai: "Giữa ban ngày ban mặt, ngươi còn dám làm ác ngay dưới chân thiên tử, trong mắt còn có vương pháp không hả?!"

Ác quỷ Lai sửng sốt, rồi cười nói: "Vương pháp ư? Bá phụ ta là Thị ngự sử, tiếp nhận công việc của các quan, xử lý các việc phi pháp, bá phụ ta là vương pháp."

Ác quỷ Lai vung quạt xếp, một gia nô tiến lên đánh mạnh một quyền khiến Nguyên Diệu ngã lăn ra đất.

Gia nô cười nhạo Nguyên Diệu: "Tên thư sinh hèn mọn cũng dám học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Haha, không biết tự lượng sức mình đã dám can thiệp chuyện người khác?!"

Mắt Nguyên Diệu bị đánh thâm tím, đầu óc quay cuồng, gần như không thể đứng dậy, muối và mơ trong tay cũng rơi vãi đầy đất.

Ác quỷ Lai nói với gia nô: "Hắn muốn làm anh hùng thì công tử ta sẽ cho hắn toại nguyện! Đánh chết hắn, cho hắn làm anh hùng dưới hoàng tuyền!"

Bọn gia nô ùa vào định đánh chết Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu tức giận định liều mạng với đám ác nhân này.

Đúng lúc này, một đại hán râu đỏ từ đám đông bước ra chắn trước mặt Nguyên Diệu, gầm lên như sấm, vung nắm đấm to như bát giấm đánh ngã từng tên gia nô.

Đại hán râu đỏ như Kim Cương giận dữ, một mình đánh mười tên, gia nô bị đánh ngã lăn lộn, mặt đầy sợ hãi.

Ác quỷ Lai tức giận, phẫn nộ nói với đại hán râu đỏ: "Ngươi là ai?! To gan lớn mật? Ngươi biết công tử ta là ai không?"

Đại hán râu đỏ túm lấy cổ áo ác quỷ Lai, đấm một quyền: "Ta mặc kệ ngươi là ai? Đấm trước rồi nói sau."

Ác quỷ Lai ngã xuống đất, máu mũi chảy dài. Gia nô vội vàng đỡ chủ nhân lên, đại hán râu đỏ định đánh tiếp, nhưng ác quỷ Lai sợ hãi vừa khóc vừa bò chạy.

Gia nô vội vàng đuổi theo chủ, để lại lời đe dọa: "Có gan ngươi đợi đó đừng đi!" "Dám đánh công tử, ngươi chết chắc rồi!"

Sau khi đám người đó bỏ chạy, cha con ông lão vội vàng quỳ xuống cảm ơn đại hán râu đỏ và Nguyên Diệu.

Đại hán râu đỏ đỡ cha con ông lão đứng dậy, lấy trong người ra một túi bạc đưa cho ông lão: “Tên đó chắc chắn sẽ quay lại, hai cha con ngươi nên rời khỏi Trường An để lánh nạn. Số bạc này tuy không nhiều nhưng xin nhận lấy làm lộ phí.”

Nguyên Diệu nghĩ ngợi một hồi rồi cũng đưa hết số tiền mình có cho cha con ông lão. Người xem thấy vậy, có lòng tốt cũng lần lượt quyên góp tiền bạc cho ông lão, khuyên cha con ông mau chóng rời đi tránh tai họa. Cha con ông lão rơi nước mắt cảm tạ mọi người rồi dắt tay nhau rời đi.

Đại hán râu đỏ và Nguyên Diệu cũng rời đi, đám đông dần tản ra.

Đại hán râu đỏ và Nguyên Diệu tình cờ đi cùng đường nên cùng nhau sánh bước. Đại hán râu đỏ rất cao lớn, cao hơn Nguyên Diệu một cái đầu. Thấy Nguyên Diệu bị thương, ông có hơi lo lắng: “Nhóc con, ngươi bị thương rồi, để ta đưa ngươi đi gặp đại phu.”

Nguyên Diệu đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao cả. Tiểu sinh về nhà bôi ít thuốc là được.”

Đại hán râu đỏ vỗ vai Nguyên Diệu, cười lớn: “Ngươi là một thư sinh yếu đuối mà lại dũng cảm, rất có khí chất của một hiệp sĩ.”

Nguyên Diệu gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Tiểu sinh chỉ là không chịu được cảnh bất công, dũng cảm cũng chỉ là không sợ bị đánh mà thôi, đại hiệp ngài mới thật sự là hiệp khách khiến người ta khâm phục.”

Đại hán râu đỏ cười lớn: “Cả đời ta ghét nhất là kẻ ác, ghét nhất là sự bất công.”

Nguyên Diệu nhìn đại hán râu đỏ, thấy ông hào sảng trượng nghĩa bèn cảm thấy thân thiết, nói: “Tiểu sinh họ Nguyên, tên Diệu, tự là Hiên Chi. Không biết đại hiệp xưng hô thế nào?”

“Ta tên là Nhậm Mãnh, chỉ là một người thô lỗ luyện võ, không phải là đại hiệp gì cả.”

“Nhậm đại ca quả nhiên người như tên, có phong thái của một mãnh sĩ.” Nguyên Diệu khen.

“Nguyên hiền đệ thật biết ăn nói! Hahaha…” Nhậm Mãnh rất vui.

Nguyên Diệu có hơi lo lắng: “Nhậm đại ca đã đánh ác quỷ Lai, hắn chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, không tha cho ngươi. Nhậm đại ca phải nghĩ cách đối phó, tránh liên lụy đến gia đình.”

Nhậm Mãnh không để ý, nói: “Ta một thân một mình tá túc ở chùa, không có gia đình. Ta dám đánh hắn thì không sợ hắn báo thù. Hắn nếu đến tìm ta, đến một lần ta đánh một lần.”

Nguyên Diệu cười, cảm thấy tinh thần hiệp nghĩa và tấm lòng phóng khoáng của Nhậm Mãnh thật đáng ngưỡng mộ, thì vô cùng khâm phục.

Nhậm Mãnh và Nguyên Diệu rất hợp nhau, càng nói càng thân, khi đi qua một quán rượu, Nhậm Mãnh bị mùi rượu hấp dẫn bèn mời Nguyên Diệu vào uống rượu, không say không về.

Nguyên Diệu thấy trời đã muộn, sợ về trễ sẽ bị Ly Nô mắng nên từ chối khéo.

Nhậm Mãnh cũng không ép, nói: “Ta ở chùa Phật Ẩn trong phường Thường An, Nguyên hiền đệ có rảnh thì đến tìm ta uống rượu.”

Nguyên Diệu rất thích Nhậm Mãnh, bèn đồng ý.

Nhậm Mãnh vào quán rượu, còn Nguyên Diệu thì về Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ và Ly Nô thấy Nguyên Diệu bị thương thì rất ngạc nhiên.

Nguyên Diệu kể lại mọi chuyện.

Ly Nô vì mất muối, bèn mắng thư sinh một trận.

“Đồ mọt sách ngốc, không lo chuyện mình lại đi làm anh hùng? Muối cũng mất rồi, tối nay làm sao nấu ăn?”

Bạch Cơ lấy khăn lạnh chườm vết thương cho thư sinh, nói: “Tuy bị thương nhưng dũng cảm đáng khen, hiếm khi Hiên Chi làm anh hùng một lần.”

“Tiểu sinh không phải là anh hùng, Nhậm đại ca mới là người cứu cha con ông lão.”

Ly Nô nhăn mặt nói: “Chủ nhân, không có muối thì tối nay nấu món gì đây?”

Bạch Cơ đáp: “Nấu món không cần muối thôi.”

“Không có muối? Vậy chỉ có món ngọt. Ly Nô ghét ăn ngọt. ác quỷ Lai thật đáng ghét, hại gia không có muối, ngày nào đó gia gặp hắn gia sẽ xé nát hắn rồi nướng ăn.” Ly Nô nghiến răng nói.

Bạch Cơ cười: “Gan của kẻ ác rất ngon, nhiều phi nhân đều thích ăn, sợ là không đến lượt ngươi.”

“Các người... đừng nói những chuyện đáng sợ như vậy nữa...” Thư sinh run rẩy nói.

Bạch Cơ hỏi Nguyên Diệu: “Vị Nhậm đại hiệp đó trông thế nào? Dáng dấp ra sao?”

Nguyên Diệu nghĩ ngợi, đáp: “Nhậm đại ca rất cao lớn, cao hơn tiểu sinh một cái đầu, da rất đen, râu rậm.”

“Ông ta bao nhiêu tuổi?”

“Trông khoảng ba mươi.”

Bạch Cơ nghĩ ngợi, lại hỏi: “Râu của ông ta màu gì?”

“Màu đen.”

“Trên người ông ta có hình xăm rắn hai đầu không?”

Nguyên Diệu trừng mắt nhìn Bạch Cơ, nói: “Tiểu sinh vừa mới quen Nhậm đại ca, làm sao biết trên người ông ta có hình xăm hay không?!”

Bạch Cơ trầm ngâm.

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Ngươi hỏi những chuyện này để làm gì?”

Bạch Cơ cười: “Có lẽ ta nhầm thôi. Ta cứ tưởng ông ta là khách quen cũ của Phiêu Miểu các. Nhưng tuổi tác lại không đúng. Hơn nữ vị khách đó bây giờ cũng không còn là người nữa.”

Câu cuối cùng, Bạch Cơ nói rất nhẹ, âm thanh như gió.

“Bạch Cơ, ngày mai tiểu sinh có thể ra ngoài một ngày không? Tiểu sinh muốn đi tìm Nhậm đại ca uống rượu.”

Bạch Cơ cười: “Được, dạo này việc buôn bán ế ẩm nên cũng không có việc gì. Hiên Chi quả thực nên kết giao nhiều bạn bè loài người, dù sao sau này ngươi sẽ rời khỏi Phiêu Miểu các trở lại thế giới loài người mà.”

“Tiểu sinh không muốn rời khỏi Phiêu Miểu các.” Nguyên Diệu thầm nghĩ. Nếu có thể, hắn muốn ở bên cạnh Bạch Cơ mãi, cùng nàng chứng kiến bốn mùa luân chuyển, nhân quả luân hồi.

Trăng lưỡi liềm mọc ở phía đông, gió hè thổi nhẹ, cây cối phát ra tiếng rì rào trong làn gió đêm.

Ở phía tây nam Trường An, một luồng yêu khí đục ngầu dần dần lan tỏa. Nếu lúc này nhìn từ góc độ của trăng lưỡi liềm xuống thì sẽ thấy trên con đường lớn gọn gàng và trật tự có một cái bóng khổng lồ đang chậm rãi di chuyển.

Một chiếc xe ngựa từ cửa Thuận Nghĩa đi ra, qua phường Bố Chính rồi đi về hướng nam. Xung quanh xe ngựa có một đội tùy tùng và hộ vệ, nhìn dáng vẻ có thể đoán là một triều thần đang từ hoàng cung trở về.

Cái bóng khổng lồ từ phía nam đi lên phía bắc, xe ngựa của quan viên từ phía bắc đi xuống phía nam, hai bên gặp nhau giữa phường Diên Khang và phường Tân Hóa.

Thủ lĩnh hộ vệ mở đường cho xe ngựa nhìn thấy phía trước có một cái bóng đen lớn đang chậm rãi tiến tới, không biết là gì bèn gọi bốn lính vệ binh thắp đèn lồng đi xem.

Trong cái bóng đen cũng có bốn cái đèn lồng, nhưng ánh sáng không phải màu cam mà là màu xanh biếc.

Bốn lính vệ binh giơ đèn lồng lên xem, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết "A a..." "Nương ơi...", rồi họ biến mất, bốn cái đèn lồng rơi lăn lóc trên mặt đất.

Thủ lĩnh hộ vệ kinh hãi, rút kiếm ra nói: "Mau... mau bảo vệ đại nhân..."

Tuy nhiên, cái bóng đen nhanh chóng di chuyển, khi đến gần xe ngựa, lời của thủ lĩnh hộ vệ vừa dứt đầu của ông ta đã bị cái bóng đen nuốt chửng, đầu và thân thể tách rời, chỉ còn lại cổ đang phun máu.

Hộ vệ và tùy tùng hoảng sợ, không biết là quái vật gì đến, không còn quan tâm đến đại nhân trong xe ngựa nữa mà kêu khóc chạy tán loạn. Cái bóng đen không tha cho hộ vệ và tùy tùng, nó nuốt chửng từng người một.

Quan viên ngồi trong xe ngựa cảm thấy không ổn bèn vén màn xe nhìn ra ngoài.

Lúc này mặt trăng vừa trượt ra khỏi đám mây đen.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, một con rắn hai đầu khổng lồ đang đuổi theo và nuốt chửng lính vệ binh đang chạy trốn, xác chết nằm la liệt.

Con rắn hai đầu rất to lớn, khi nó uốn cong lưng, cao hơn cả những ngôi nhà hai bên đường. Đôi mắt của nó màu xanh biếc như lửa ma trơi, nom vô cùng đáng sợ.

Con rắn hai đầu từ từ bò về phía xe ngựa, quan viên sợ hãi đến run rẩy, hai chân mềm nhũn.

Con rắn hai đầu há miệng rộng đầy răng nanh nuốt chửng xe ngựa và quan viên.

Con rắn hai đầu uốn cong cơ thể, ngẩng đầu dưới ánh trăng Trường An: “Sì...sì..." thè lưỡi, rồi bắt đầu bò đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Trong Phiêu Miểu các, góc của kệ hàng trong đại sảnh tuôn ra rất nhiều khói đen từ tháp Phật.

Tiểu thư sinh ngủ rất say, hoàn toàn không hay biết.

Trong phòng, con mèo đen cũng ngủ rất say, đang ngáy khò khò.

Trên lầu hai, Bạch Cơ đột nhiên tỉnh giấc từ cơn ác mộng, nàng ngây người nhìn vào khoảng không tối tăm, mồ hôi trán chảy ròng ròng.

Bạch Cơ đứng dậy bước đến bên cửa sổ, dưới ánh trăng lờ mờ, ở phía đông nam có yêu khí đục ngầu đang lan tỏa.

“Cuối cùng nó đã đến.” Bạch Cơ nhìn đêm tối, lẩm bẩm nói.