Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 37




"Đinh đinh đông đông..." một loạt tiếng chuông vang lên đánh thức Nguyên Diệu. Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi dưới một cây hợp hoan khổng lồ, lá cây xen lẫn những chùm sợi đỏ, như những ngọn lửa. Trên cây treo vài cái chuông, phát ra âm thanh đinh đinh đông đông trong gió đêm.

Nguyên Diệu nhìn quanh nhưng không thấy Bạch Cơ đâu, lại có hai thị nữ đeo mặt nạ quỷ ngồi không xa đang chơi dây. Thấy Nguyên Diệu tỉnh dậy thì họ dừng chơi, cười nói: "Kim Phiến phu nhân tỉnh rồi sao?"

Nguyên Diệu ngớ người, rồi nhớ ra Kim Phiến phu nhân là nói mình. Hắn khẽ “ừ” một tiếng, muốn biết đây là đâu và Bạch Cơ đi đâu, nhưng lại không dám mở miệng nói.

Thị nữ mặt nạ quỷ cười nói: "Công Phượng phu nhân dặn rằng, ngài tỉnh dậy thì chúng ta sẽ đưa ngài đi dự tiệc. Xin mời đi theo chúng ta."

"Ừ." Nguyên Diệu khẽ đáp, vội đứng dậy. Hắn giẫm chân lên váy, suýt thì té ngã, thị nữ tới đỡ hắn, sợ bị lộ thân phận nên hắn vội đẩy thị nữ ra, liên tục xua tay. Sau đó hắn tự nhấc váy đi.

Thị nữ dẫn Nguyên Diệu vòng qua cây hợp hoan, một tòa điện nguy nga hiện ra trước mắt hai người. Trong điện đèn hoa lan cháy sáng, tiếng tơ trúc vang lên, qua cửa sổ mở toang thoáng thấy bóng dáng người và tiếng cười vui vẻ.

Nguyên Diệu bước lên bậc thềm đi vào đại sảnh, thấy xung quanh mây mù bao phủ như thật như ảo, ngỡ như đã đến tiên phủ trên trời. Mười mấy tấm bình phong dường như vô tình chia đại sảnh thành nhiều không gian lớn nhỏ khác nhau, mỗi không gian đều có một ghế mỹ nhân, trên ghế ngồi một hoặc hai người mặc áo quần lộng lẫy, mỗi người đều đeo mặt nạ, có người là Phật, có người là ác quỷ, có người là động vật.

Nguyên Diệu tò mò trong lòng, không biết những người này là ai. Hắn đếm sơ qua thì có khoảng mười bảy, mười tám người. Ở trung tâm đại sảnh có một nam tử tuấn tú đang gảy đàn, một nam tử anh dũng đang múa kiếm.

Nguyên Diệu thầm nghĩ, không phải Bạch Cơ nói tiệc thần nữ không chào đón nam nhân sao? Tại sao nhạc công lại là nam nhân?

Nguyên Diệu nhìn kỹ hơn thì lại càng kinh ngạc. Nam tử gảy đàn là Trương Xương Tông, nam tử múa kiếm là Trương Dịch Chi. Đây rốt cuộc là bữa tiệc gì? Tại sao huynh đệ họ Trương cũng có mặt?

Nguyên Diệu theo thị nữ đi qua cạnh sân khấu, vì quá lo lắng mà đổ đầy mồ hôi, hắn rút khăn thơm từ tay áo ra lau mồ hôi. Không ngờ tay hắn run lên, khăn thơm bay lên đàn của Trương Xương Tông.

"A!!" Nguyên Diệu hoảng hốt, muốn nhặt lại khăn tay.

Trương Xương Tông ngẩng đầu, thấy Nguyên Diệu, tưởng là một thần nữ dự tiệc bèn nở nụ cười tà mị, ánh mắt đầu khiêu khích.

Nguyên Diệu trong lòng thầm rủa, cũng không cần khăn thơm nữa quay người đi.

Nguyên Diệu theo thị nữ đi lên phía trên đến chỗ Bạch Cơ ngồi. Vị trí của Bạch Cơ cao hơn, rõ ràng là chỗ ngồi chính có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh.

Bạch Cơ dựa vào ghế mỹ nhân, trên mặt đeo mặt nạ quỷ dị. Bên cạnh Bạch Cơ còn có một người nữ tử mặc áo quần lộng lẫy khác, nàng mặc áo dài thêu hoa văn phượng xuyên mẫu đơn, tóc búi nửa chỏm, đeo mặt nạ chim xanh.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu đến thì nói: "Ôi, Kim Phiến phu nhân đến rồi."

Nguyên Diệu rất không vui, muốn phản bác nhưng vì có người ngoài nên đành im lặng chịu đựng.

Bạch Cơ giới thiệu nữ nhân mặc áo quần lộng lẫy: "Đây là Thượng Nguyên phu nhân."

Nguyên Diệu gật đầu, ra hiệu chào.

Thượng Nguyên phu nhân cười lớn, nàng hoàn toàn không khách sáo kéo Nguyên Diệu ngồi bên cạnh mình, ánh mắt gian xảo: "Ta ngửi thấy một mùi yêu khí chua loét."

Nguyên Diệu mồ hôi lạnh rơi như mưa. Vì Thượng Nguyên phu nhân ngồi quá gần nên hắn căng thẳng đến đỏ mặt, ngồi không yên.

Bạch Cơ cười nói: "Hì hì, Hiên Chi nhát gan, ngài đừng trêu chọc hắn nữa. Để các thần nữ khác phát hiện thì hắn sẽ gặp rắc rối đó."

Thượng Nguyên phu nhân cười nói: "Rõ ràng là ngươi đang trêu chọc Yêu Duyên, để hắn mặc thế này, ta thật muốn xem gương mặt ngốc nghếch sau chiếc mặt nạ kia, hahaha..."

Nguyên Diệu thấy trên mu bàn tay trái của Thượng Nguyên phu nhân có một mảnh lá vàng nhỏ, lại nhớ đến huynh đệ họ Trương cũng có mặt, lập tức hiểu ra điều gì đó, hắn lớn tiếng nói: "Ngươi là Thái Bình..."

Bạch Cơ đưa tay bịt miệng mặt nạ hồ ly, chặn hai chữ "công chúa" trở lại miệng Nguyên Diệu, cười nói: "Ở đây chỉ có Thượng Nguyên phu nhân thôi."

Thượng Nguyên phu nhân cũng cười nói: "Ở đây chỉ có Thượng Nguyên phu nhân."

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, càng thêm nghi ngờ về tiệc thần nữ này.

Thượng Nguyên phu nhân nói với Bạch Cơ: "Những thần nữ ta biết đều ở đây, không biết có ai là người ngươi cần tìm không."

Bạch Cơ hỏi: "Tối nay, ai được gọi là Vân Hoa phu nhân?"

Thượng Nguyên phu nhân gọi một thị nữ đeo mặt nạ quỷ, hỏi nhỏ một câu, thị nữ đeo mặt nạ quỷ lui xuống.

Thượng Nguyên phu nhân nói: "Thực ra, người được gọi là Vân Hoa phu nhân tối nay chưa chắc đã là người ngươi cần tìm. Thần nữ đổi tên còn dễ hơn đổi áo, gọi tên nào đều là hứng thú nhất thời, không dùng mãi một cái tên đâu."

Bạch Cơ nói: "Ta cũng hiểu. Nhưng trước đó đã hỏi rồi, không có tin tức nào về "Thanh Dạ Đồ", dù sao cũng không có manh mối, chi bằng cứ thử vận may."

Thượng Nguyên phu nhân nói: "Ngươi đã "Thanh Dạ Đồ" bán hơn hai trăm năm rồi, cũng qua tay nhiều người, không có manh mối thì sao mà tìm?"

Bạch Cơ nói: "Dù sao thì nhất định vẫn ở trong thành Trường An."

Chẳng mấy chốc, thị nữ đeo mặt nạ quỷ quay lại nói thầm vài câu vào tai Thượng Nguyên phu nhân.

Thượng Nguyên phu nhân phất tay, để thị nữ lui ra.

Thượng Nguyên phu nhân chỉ vào một góc phía nam, nói: "Đó là Vân Hoa phu nhân và Thái Chân phu nhân."

Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, thấy phía sau bình phong mơ hồ hiện ra hai bóng dáng.

Bạch Cơ nói: “Hai người đó thực sự là ai?”

Thượng Nguyên phu nhân trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Là hai tỷ tỷ cùng cha khác nương của ta.”

“Ồ, hai vị công chúa đó à.” Bạch Cơ hiểu ra.

Nguyên Diệu nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng không tiện mở miệng hỏi.

Bạch Cơ nói: “Ta đột ngột đến hỏi thì quá bất tiện. Thượng Nguyên phu nhân quen thuộc với họ hơn, phiền ngài qua đó hỏi giúp ta một câu.”

Thượng Nguyên phu nhân vuốt trán, nói: “Nếu thực sự là một trong số họ có dính líu với Lý Ôn Dụ thì chuyện này sẽ trở thành một vụ tai tiếng lớn của gia tộc họ Lý. Không chỉ vậy, nếu nương ta biết thì đừng hòng ai sống nổi.”

Bạch Cơ nói: “Chưa chắc đã là họ. Dù họ có ngu ngốc táo bạo đến đâu cũng không đến mức giấu mất đứa biểu đệ của mình.”

Thượng Nguyên phu nhân rầu rĩ rời đi, đến tìm Vân Hoa phu nhân và Thái Chân phu nhân.

Nguyên Diệu thấy không có ai xung quanh mới mở miệng hỏi Bạch Cơ: “Những thần nữ này là ai? Thần ẩn là chuyện gì thế?”

Bạch Cơ nói: “Như Hiên Chi thấy đấy, Thượng Nguyên phu nhân là Thái Bình công chúa. Các thần nữ ở đây đều là công chúa quý phụ trong thành Trường An, một số vì lý do nào đó chưa kết hôn, một số góa chồng hoặc ly thân.”

Nguyên Diệu kinh ngạc há to miệng.

“Nhân tiện nói thêm, phía sau tấm bình phong thứ ba bên phía Tây, Đông Hoa ngọc nữ đeo mặt nạ nô lệ Côn Lôn là hôn thê chưa cưới của Hiên Chi, tiểu thư Phi Yên.”

Nguyên Diệu hét lên: “Tiểu thư Phi Yên đã là phu nhân của Võ gia, không phải vị hôn thê của ta!!”

“Những công chúa quý phụ độc thân này rất cô đơn, khi họ khao khát tình yêu thì họ sẽ hóa thành thần nữ, gặp gỡ và yêu thương những nam tử bình dân. Vì thân phận cao quý nên họ không thể yêu người bằng thân phận thật, chỉ có thể giả làm ‘thần ẩn’, mang người yêu về phủ đệ của mình và làm cho họ tin rằng mình là thần nữ. Khi mối tình kết thúc họ sẽ tiễn người yêu trở về. Mọi chuyện diễn ra thần không biết quỷ không hay, chỉ là trong thành Trường An sẽ có thêm vài chuyện tình thần ẩn. Vì các thần nữ đều là người có quyền thế, hầu hết đều quen biết hoặc có liên quan với vương tôn quý tộc, để tránh tai tiếng và phiền phức, họ chỉ thần ẩn những nam tử bình dân, du khách lưu lạc, và tránh xa vương tôn quý tộc.”

Nguyên Diệu lại kinh ngạc há to miệng, cảm thấy chuyện này thật khó tin.

“Thực ra, thần ẩn phổ biến hơn vào thời Ngụy Tấn, hoàng hậu Giả Nam Phong của Tấn Huệ Đế rất thích chơi trò thần nữ. Giờ đây phong khí phóng khoáng, phần lớn quý phụ đều noi theo thiên hậu, công khai nuôi dưỡng nam sủng. Hỡi ôi, thế phong ngày càng xuống dốc, dân phong không còn cổ kính, vẫn là thần ẩn lãng mạn và thú vị hơn. Hiên Chi thấy thế nào?”

Nguyên Diệu hét lên: “Hai hành vi này đều không đúng! Dù là nam hay nữ thì đều nên kiềm chế hành vi của mình, tu dưỡng phẩm hạnh, không nên đắm chìm trong sắc dục, buông thả tình riêng!!”

“À à, chỉ là trò chơi thôi, Hiên Chi không cần quá nghiêm túc.” Bạch Cơ cười nói.

“Bạch Cơ, Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương luôn nhớ nhung cũng là một quý phụ trong thành Trường An sao?”

Bạch Cơ gật đầu, nói: “Hẳn là vậy.”

Nguyên Diệu nhìn về phía nam, thấy Thượng Nguyên phu nhân đang nói chuyện với hai người đẹp đeo mặt nạ quỷ phía sau bình phong.

“Hai vị thần nữ đó là ai? Ngươi nói họ là công chúa?”

Bạch Cơ nói: “Họ là tỷ tỷ cùng cha khác nương của Thái Bình công chúa, một người là Tuyên Thành công chúa, một người là Nghĩa Dương công chúa.”

Nguyên Diệu kinh ngạc: “Một trong số họ là Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương luôn nhớ nhung sao?!”

Bạch Cơ mắt đen u ám, nói: “Hy vọng không phải. Nếu không thì sẽ là đại họa.”

Nguyên Diệu ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bạch Cơ, nói: “Ta còn một chuyện, không biết có nên hỏi không.”

Bạch Cơ cười gượng nói: “Nếu Hiên Chi cảm thấy không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Nguyên Diệu bật dậy, nắm lấy vai Bạch Cơ mà lắc, nói: “Trong tiệc thần nữ này rõ ràng có nam nhân, sao ngươi lại lừa ta mặc thế này?! Sau này ta còn mặt mũi nào gặp ai nữa hả?!!”

Bạch Cơ choáng váng, nói: “Ối, Hiên Chi đừng giận. Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi mặc nam trang tới, nếu bị thần nữ nào đó có thẩm mỹ quan sai lệch để mắt tới rồi thần ẩn mất thì ai làm việc cho Phiêu Miểu các đây?”

“Tại sao thần nữ nào để ý ta thì lại là thẩm mỹ quan sai lệch?!!”

“Vì theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện thời thì thần nữ có thẩm mỹ quan không sai lệch sẽ không để ý tới ngươi.”

“Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ta rất xấu sao?!”

Bạch Cơ lảng tránh nói: “À à, màn biểu diễn của huynh đệ họ Trương kết thúc rồi.”

Nguyên Diệu bị đả kích, buông Bạch Cơ ra ngồi xuống một bên ủ rũ buồn bã.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu buồn thì an ủi: “Hiên Chi đừng buồn, gu thẩm mỹ của mọi người ít nhiều đều có sai lệch, sẽ có người thấy ngươi đẹp mà.”

“Bạch Cơ, xin đừng dùng giọng an ủi mà nói ra những lời càng làm tổn thương người khác.”

“Hì hì.” Bạch Cơ cười gian.

Chẳng mấy chốc, người ngưỡng mộ Nguyên Diệu đã xuất hiện. Trương Xương Tông nhẹ nhàng tiến đến, mang trả khăn thơm mà "Kim Phiến phu nhân" đã đánh rơi. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Diệu, cười nói: “Trước đây hình như chưa từng gặp qua bóng dáng phu nhân…”

Nguyên Diệu trong lòng khổ sở nhưng không thể mở miệng, chỉ có thể trốn sau lưng Bạch Cơ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Cơ mau đuổi Trương Xương Tông đi.

Bạch Cơ đảo mắt một vòng, cười nói: "Kim Phiến phu nhân hơi nhút nhát sợ người lạ."

Nguyên Diệu giận lắm.

Trương Xương Tông vươn tay kéo tay áo Nguyên Diệu, ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn hăn, nói: "Phu nhân đừng ngại, ta chỉ đến trả lại khăn thơm mà phu nhân đã đánh rơi. Không hiểu sao ngay từ khi gặp phu nhân, ta đã cảm thấy chúng ta rất có duyên."

Ai thèm có duyên với ngươi! Nguyên Diệu mắng thầm trong lòng, hắn muốn rút tay áo về nhưng Trương Xương Tông nắm rất chặt, không thể thoát ra được.

Thượng Nguyên phu nhân bước tới, Bạch Cơ đứng dậy đón tiếp, cả hai đứng bên ngoài bình phong thì thầm.

Nguyên Diệu cũng muốn qua đó nghe xem họ nói gì, nhưng không may Trương Xương Tông không buông hắn ra, hắn rất giận, trừng mắt nhìn Trương Xương Tông.

Trương Xương Tông hiểu lầm rằng Nguyên Diệu có tình cảm với hắn, bèn tháo ngọc bội đeo bên người bọc vào trong khăn thơm, nhét vào tay Nguyên Diệu, nhẹ nhàng nói: "Ngọc bội này coi như là tín vật định tình với phu nhân."

Nguyên Diệu tức giận đến mức muốn thổ huyết.

Lúc này, Trương Dịch Chi bước tới, Trương Xương Tông bèn chạy ra đón. Huynh đệ họ Trương cùng nhau đến chỗ Thượng Nguyên phu nhân tâng bốc, nịnh nọt. Bạch Cơ nhân cơ hội thoát thân, quay trở lại ngồi trên tháp mỹ nhân, đắm chìm trong suy nghĩ.

Nguyên Diệu khẽ hỏi: "Thế nào rồi? Vân Hoa phu nhân có phải là một trong hai vị công chúa không?"

Bạch Cơ lắc đầu: “Không phải."

Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải, nếu phải thì thật đáng sợ.

Trong đại sảnh hương thơm thoang thoảng, tiếng cười nói rộn ràng. Không biết từ lúc nào có thêm một số thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy, họ đi lại giữa các bình phong, nói cười với các thần nữ.

Bạch Cơ đứng dậy, nói: "Hiên Chi, chúng ta về thôi."

Nguyên Diệu đã muốn đi từ lâu, lập tức nói: "Được."

Bạch Cơ chào từ biệt Thượng Nguyên phu nhân, Thượng Nguyên phu nhân cũng không giữ lại, chỉ nói một câu: "Đi đường cẩn thận."

Trương Xương Tông dường như lưu luyến không rời Kim Phiến phu nhân, ánh mắt đầy tình cảm.

Nguyên Diệu giả vờ không nhìn thấy, đi theo Bạch Cơ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi Hoa điện đến dưới cây hợp hoan.

"Đinh đinh đông đông…" Gió đêm thổi qua, chuông trên cây hợp hoan rung lên theo gió.

Nguyên Diệu hỏi: "Đây là đâu? Là phủ đệ của Thái Bình công chúa sao?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Phải. Cũng không phải."

"Là ý gì?"

"Ta đưa Hiên Chi ra ngoài, Hiên Chi sẽ biết thôi." Nói xong, Bạch Cơ bước vào trong cây hợp hoan, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Nguyên Diệu kinh ngạc, thấy bóng dáng Bạch Cơ biến mất vào thân cây.

Nguyên Diệu đứng ngơ ngác trước cây hợp hoan, không biết phải làm gì. Đột nhiên, từ trong cây hợp hoan thò ra một cánh tay trắng nõn kéo hắn vào trong: "Hiên Chi còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ còn lưu luyến Trương công tử trong yến hội sao?"

Nguyên Diệu bước vào trong cây hợp hoan, thấy xung quanh tối đen như mực, nhưng dưới chân có những bậc thang đá kéo dài trong không trung. Bậc thang phát ra ánh sáng lân tinh màu xanh lam, không biết dẫn đến đâu.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước trên bậc thang, xung quanh im ắng. Nguyên Diệu cảm thấy bước trên bậc thang không có cảm giác thật nhưng cũng không rơi xuống vực thẳm tối đen. Chẳng bao lâu, cuối cùng của bóng tối xuất hiện một luồng ánh sáng, ánh sáng dần dần tiến đến gần và ngày càng lớn.

Trong khoảnh khắc, chân Nguyên Diệu chạm vào mặt đất. Hắn nhìn xung quanh phát hiện mình đang ở trong một gian phòng lộng lẫy. Hai chiếc đèn bảy nhánh trên giá cắm, ngọn lửa bùng cháy khiến căn phòng sáng rực.

Nguyên Diệu nhìn quanh, thấy nơi này rất quen thuộc, hắn nhớ lại thì lập tức nhận ra đây là thuỷ tạ của Thái Bình công chúa.

Bên cạnh một chiếc bàn gỗ chạm trổ, bốn thị nữ mặc áo màu đang quỳ gối, một người đang cắt giấy hoa, ba người còn lại chơi trò đánh đố dưới ánh đèn.

Khi họ nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu bèn đứng dậy cúi chào.

Bạch Cơ nói: "Chúng ta phải về rồi."

Hai thị nữ cầm mặt nạ ác quỷ trên bàn gỗ, đeo lên mặt rồi cầm một chiếc đèn lồng: “Nô tỳ sẽ tiễn hai vị phu nhân."

Nguyên Diệu rất tò mò tại sao đột nhiên đến thuỷ tạ của Thái Bình công chúa, hắn vô tình quay lại, phát hiện trên tường treo một bức tranh cổ. Trong bức tranh có một toà điện hoa ẩn sau một cây hợp hoan khổng lồ, xung quanh mây mù lơ lửng. Cây hợp hoan và đại điện giống hệt nơi mà Nguyên Diệu vừa ở, hắn giật mình, nhìn kỹ thì thấy trong điện hoa có người, những bóng người nhỏ như kiến còn đang di chuyển.

Nguyên Diệu kinh hãi, chẳng lẽ vừa rồi hắn và Bạch Cơ ở trên bức tranh cổ sao?!

Hai thị nữ mặt nạ quỷ cầm đèn lồng đi phía trước, dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi phủ Thái Bình bằng cửa hông. Bên ngoài phủ Thái Bình, đậu bảy tám chiếc xe ngựa, trước xe ngựa ngồi một xa phu đeo mặt nạ quỷ.

Nguyên Diệu và Bạch Cơ lên một chiếc xe ngựa, Bạch Cơ nói hai từ "chợ Tây", xe ngựa lập tức lướt đi trong đêm. Chẳng bao lâu, xe ngựa đến gần chợ Tây, Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống xe, đi bộ về Phiêu Miểu các.