Phiêu Lưu Trong Phòng Họp - Thung Hạ

Chương 3




9.

Sau khi Lý Như mang thai thì không còn tâm tư đi làm nữa, nghỉ việc về nhà dưỡng thai.

Sự thật chứng minh, con người Trình Hà rất bất an, không theo đuổi kích thích thì có lẽ anh ta thấy khó chịu.

Lý Như về nhà dưỡng thai, nhà xe của tôi thành công đến tay anh ta, lập tức anh ta cảm thấy hài lòng về bản thân, cảm thấy mình là vua một cõi, lại bắt đầu tìm kiếm tình yêu công sở mới.

Hiện giờ tôi không cần quản lý anh ta.

Vì thế khi anh ta ở phòng trà tán tỉnh cô nhân viên trẻ, đồng nghiệp lén báo với tôi, tôi lập tức đến đó “vô tình nhìn thấy hết mọi việc”.

Tôi kéo cô gái kia ra sau lưng, chỉ trích Trình Hà làm bại hoại không khí công ty. Đồng nghiệp sôi nổi đến xem, mặt Trình Hà hết đỏ rồi lại trắng.

Tại cuộc họp tổng kết quý, tôi chính xác, tàn nhẫn chỉ ra hiệu suất công việc Trình Hà đã ở vị trí cuối bảng trong ba tháng liên tiếp, phù hợp nguyên tắc tối ưu hóa của công ty. Cứ thế, Trình Hà mất việc.

Đêm đó về nhà, tôi bị Trình Hà chặn cửa: “Tống Duy, cô có ý gì?”

Tôi bình thản: “Việc nào ra việc đó, hiệu suất công việc của anh chót bảng là sự thật.”

Trình Hà cười lạnh: “Tôi đã nói mà, loại đàn bà như cô máu lạnh cực kỳ, tôi ly hôn với cô là đúng.”

Ồ, bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Rốt cuộc muốn xé rách mặt với tôi?

Sự phấn khích của tôi muốn tràn ra ngoài nhưng tôi phải cố hết sức kiềm nén lại, lộ vẻ kinh ngạc.

Trên xe từ phía xa, Lý Như ễnh cái bụng to đi xuống, níu tay Trình Hà: “Đừng nói với chị ta nữa, chúng ta đi thôi.”

Tôi kinh hãi nhìn bụng Lý Như, rồi nhìn Trình Hà: “…”

Lý Như diễu võ dương oai cười với tôi: “Tôi với anh Trình Hà đã ở bên nhau.”

Tôi cực kỳ buồn bã: “Đứa trẻ là của anh ấy?”

“Ừ, thì sao?” Lý Như mỉm cười, xoa xoa bụng, “Chị không muốn sinh con cho anh Trình Hà, tôi sẵn lòng.”

“Mấy tháng rồi?” Tôi muốn xông lên túm cổ áo Trình Hà, “Có phải hai người đã ở bên nhau trước khi chúng ta ly hôn…”

Lý Như cố ý chắn trước mặt Trình Hà, tôi dừng lực kịp lúc nhưng cô ta vẫn lảo đảo, yếu ớt ngã vào lòng Trình Hà.

“Anh Trình Hà…” Lý Như tủi thân nũng nịu.

Trình Hà ôm Lý Như, lạnh lùng nhìn tôi.

“Tống Duy, chuyện đến nước này, rốt cuộc tôi có thể nói với cô.” Trình Hà thản nhiên, “Bao nhiêu năm kết hôn với cô, tôi chưa từng có tôn nghiêm của một người đàn ông.”

Không phải chứ, anh bạn. Là anh muốn cưới tôi.

“Chúng ta vào công ty cùng một thời điểm, cô thăng tiến ngày một nhanh, thu nhập ngày càng cao, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

Vậy thì sao?

Vì để ý cảm xúc của anh mà tôi phải từ chối thăng chức tăng lương?

“Mấy năm nay tôi luôn nhân nhượng cô.”

Bởi vì anh cần tiêu tiền của tôi.

“Bây giờ cuối cùng tôi đã không cần phải chịu đựng cô. Tống Duy, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn. Nghĩ tình bao nhiêu năm qua, chúng ta chia tay êm đẹp đi.”

Tôi đứng trong gió lạnh nhìn Trình Hà.

“Cái gì là chia tay êm đẹp?” Giọng tôi lạnh băng, “Trình Hà, ý của anh là tôi đưa nhà – xe cho anh, sau đó rời đi?”

“Nhà xe vốn dĩ là của tôi.” Trình Hà nói, “Cô chỉ giữ thay tôi thôi.”

Tôi thoáng thấy vẻ đắc ý lướt qua mặt anh ta, có lẽ anh ta nghĩ mình ký bản thỏa thuận kia thật thông minh, biết tính toán chiến lược.

Tôi quay người đi vào nhà: “Tôi không dọn đi, có bản lĩnh thì anh gọi luật sư đi.”

10.

Lần này khả năng hành động của Trình Hà không tồi, nói gọi luật sư thì gọi luật sư đến thật.

Cũng khó trách, anh ta, Lý Như, bố mẹ anh ta 4 người sống trong căn hộ thuê. Anh ta và Lý Như không có công việc, dựa vào tiền lương hưu của bố mẹ anh ta để duy trì cuộc sống, họ muốn dọn đến căn hộ rộng rãi thoáng đãng của tôi lâu rồi.

Khi đến nhà tôi, bố mẹ Trình, Trình Hà, Lý Như và luật sư, cả đoàn 5 người đông đủ.

Tôi nhìn hai vợ chồng già, thở dài: “Chú Trình, lúc trước chú phải phẫu thuật, là tôi vận dụng những mối quan hệ tìm phòng bệnh cho chú. Chi phí chăm sóc hậu phẫu cũng là tôi chi trả. Tôi còn nhớ, khi khỏi bệnh chú còn nắm tay tôi nói tôi như con gái ruột của mình.”

Bố Trình sắc mặt rất khó coi, quay đầu đi.

“Còn cô Trình, lần đầu tiên cô đến nhà tôi, nhìn thấy mỹ phẩm dưỡng da của tôi, nói từ trước đến giờ chưa từng được sử dụng những món đồ tốt như vậy, có phải tôi cũng mua cho cô nguyên cả bộ? Tại sao chuyện Trình Hà ngoại tình hai người đã biết từ lâu mà không ai nói với tôi?”

Bố Trình lên tiếng trước: “Tiểu Tống à, chuyện trước kia là chuyện trước kia, bây giờ chúng ta việc nào ra việc đó.”

Mẹ Trình vội vàng phụ họa: “Phải phải, Tiểu Tống, chúng ta phải nói chuyện theo pháp luật, bất động sản, xe, nhà này là của Trình Hà nhà chúng tôi, cô chỉ đại diện giữ. Bây giờ Trình Hà cần, cô phải trả lại. Tình cảm là tình cảm, cô chú không hiểu tình hình mấy người trẻ các cháu, nhưng vấn đề pháp luật thì phải dựa vào pháp luật để giải quyết.”

Hai người kẻ xướng người họa, cho dù tôi có chuẩn bị tâm lý trước thì vẫn bị khơi dậy oán khí trong lòng.

Tôi liếc Lý Như: “Làm khó một phụ nữ mang thai như cô đến giúp tạo thanh thế. Trình Hà đăng ký kết hôn với cô chưa?”

Lý Như khựng lại.

Tôi lắc đầu: “Thật đáng thương, đứa bé đã 8 tháng mà còn chưa có tờ hôn thú. Cô nhìn cái gia đình vong ân phụ nghĩa này đi, cô thực sự cảm thấy mình có thể dựa vào đứa trẻ để đổi lấy lòng biết ơn của gia đình này à?”

Mặt Lý Như đỏ bừng. Trình Hà nổi giận đứng lên.

“Tống Duy, hôm nay chúng ta đến nói chuyện nhà xe, cô không cần ở đây nói đông nói tây. Gia đình tôi thế nào không đến lượt cô chỉ trích.”

Anh ta chỉ luật sư: “Huống hồ hôm nay còn có người ngoài.”

Tôi cười: “Tôi chỉ nói ra mấy lời trong lòng thôi, sau này không còn cơ hội nữa.”

Tôi chuyển hướng sang người ngoài duy nhất nơi này, cuối cùng vào vấn đề chính.

“Anh ta không có hồ sơ thanh toán.” Tôi bình tĩnh nói.

Luật sư là người chuyên nghiệp, với đầu óc của Trình Hà, chắc hẳn trước đó không nói rõ tình hình với luật sư. Bây giờ vừa nghe tôi nói thế, luật sư lập tức thay đổi sắc mặt.

Không chỉ bố mẹ Trình Hà, cả Trình Hà và Lý Như không hiểu ra sao, mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi lấy trong túi xách ra những giấy tờ chứng minh tôi là người thanh toán.

Xe, tôi thanh toán toàn bộ.

Nhà, tôi trả cọc, sau đó tất cả các khoản vay đều do tôi thanh toán.

“Ông Trình, trước đó anh không nói với tôi bất động sản, nhà, xe là do vợ cũ của anh chi trả.”

Luật sư quay sang Trình Hà, “Trong trường hợp này, thỏa thuận vô hiệu.”

Trên mặt bốn người kia chỉ có một biểu cảm…

Sét đánh giữa trời quang.

Tôi cười nhẹ, thu lại những chứng cứ.

“Được rồi, không phải hôm nay nói về chuyện tài sản, nhà xe sao? Nói xong rồi. Không còn chuyện gì khác thì tôi muốn nghỉ ngơi. Đây là nhà tôi, mời các vị mau rời khỏi đây.”

Lý Như hét lên một tiếng, ngất xỉu.

Dù gì cũng là phụ nữ mang thai, chậm trễ không tốt. Tôi nhanh chóng gọi 120, tiễn cả gia đình này đi.

11.

Lý Như không sao, bình an sinh ra một cậu con trai.

Tuy không có tài sản nhưng dù gì họ cũng có được đứa cháu trai như mơ ước, nhà họ Trình có thể được an ủi phần nào.

Vốn dĩ tôi muốn hoàn toàn cắt đứt với gia đình này, không ngờ một hôm về nhà, tôi nhìn thấy một người đang quỳ trong hành lang tối om.

Tôi giật mình hét lên, đèn cảm ứng bật sáng, lúc này tôi mới nhận ra người quỳ là Trình Hà.

Trình Hà đỏ bừng mắt nói với tôi, anh ta đã quỳ 3 tiếng đồng hồ.

Có phải quỳ thật 3 tiếng không, tôi không biết. Tôi chỉ biết anh ta quỳ trên tấm thảm trước cửa nhà tôi, rất thông minh. Ngay cả sám hối cũng không quên làm kẻ lười biếng, làm cho bản thân dễ chịu.

Trình Hà vừa khóc vừa nói với tôi, anh ta sai rồi. Sau thời gian dài, anh ta nhận ra người anh ta yêu nhất là tôi.

Tôi thở dài.

Có lẽ anh ta tưởng tôi không biết. Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, những lời đàm tiếu của đồng nghiệp cuối cùng lọt vào tai tôi.

Con trai Lý Như sinh ra không phải của Trình Hà.

Trình Hà có thể phát triển tình yêu công sở, đi làm một người tan làm một người, tất nhiên Lý Như cũng có thể.

Lúc đó cô ta có 2 đối tượng, Trình Hà thực ra là lốp dự phòng, người kia là một thiếu gia con nhà giàu. Nhưng mà thiếu gia kia còn trẻ, quá mê chơi, sao có thể dễ dàng rửa tay gác kiếm chịu sự kiểm soát.

Khi Lý Như mang thai con của cậu ta, cậu ta cũng chỉ bảo Lý Như phá đi.

So sánh hai bên giữa cậu ấm kia với Trình Hà, người như có ngai vàng trong nhà cần thừa kế, đang mong ngóng con trai thì Trình Hà dễ xử lý hơn.

Cứ thế, Lý Như dựa vào con người khác đến giành thân phận cháu đích tôn nhà họ Trình. Đáng tiếc điều kiện kinh tế nhà họ Trình xuống dốc không phanh, Lý Như ở nhà chăm con hết khóc lóc lại gây rối.

Ban đầu Trình Hà vì con nên nhẫn nhịn, kết quả sau lần cãi nhau to, Lý Như bất chấp đem chuyện con trai không phải của Trình Hà nói ra.

Giờ thì tốt rồi, vợ chồng son trong nhà đánh nhau, mắt Lý Như bầm xanh, Trình Hà rách mặt. Hàng xóm báo cảnh sát, hai người cùng bị đưa đến đồn, nổi tiếng khắp phố.

Sau trò hề này, Lý Như bế con đi đến nhà cậu ấm kia đòi tiền. Trình Hà đến chỗ tôi diễn tiết mục gương vỡ lại lành.

Trước đây khi còn yêu nhau, mỗi lần cãi nhau muốn chia tay, Trình Hà đều diễn cảnh quỳ gối này, lần nào tôi cũng mềm lòng, cảm thấy người đàn ông này thật lòng yêu mình.

Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ, đây không phải là yêu. Biểu hiện bi kịch hóa này chứng minh nó là diễn trò.

Tôi cười bất lực: “Trình Hà, tôi đã kết hôn.”

Trình Hà sốc.

“Chồng tôi cao 1 mét 85, cơ bắp, đang đậu xe dưới lầu. Nếu anh không đi, anh ấy sẽ lên tới, tôi không ngăn được việc anh ấy đánh anh đâu.”

Trình Hà sợ hãi bỏ đi, tôi xác định anh ta đi rồi mới mở cửa vào phòng khách. Thoải mái thả người lên sô pha, tôi mở điện thoại gọi đồ ăn. Trong lúc chờ pizza gà gà rán đến thì xem mấy chương trình tạp kỹ hài hước.

Tất nhiên tôi không có chồng mới, nhưng bạn thấy đấy, cuộc sống một người chẳng phải cũng rất vui vẻ đấy sao?

Một cuộc hôn nhân thất bại có lẽ sẽ phá hỏng vận may của một người, tóm lại, sau khi hoàn toàn thoát khỏi Trình Hà, tôi lại tiến thêm một bước trên đường sự nghiệp. Sếp ám chỉ, chỉ cần tôi duy trì phong độ hiện tại, tôi sẽ sớm trở thành nữ quản lý cấp cao trẻ nhất hội đồng quản trị công ty.

Tôi có nhà, có xe, có tiền, có sự nghiệp, con đường tương lai tươi sáng.

Còn việc có chồng con hay không thì có liên quan gì?

12.

Sau này, con Lý Như được gia đình cậu ấm kia thừa nhận, đứa bé được giao cho ông bà nội nuôi dưỡng nhưng Lý Như không được chấp nhận.

Mẹ cậu ấm nhà giàu kia cho Lý Như một khoản tiền để cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa.

Nghe tin này tôi cũng nhẹ nhõm, dù sao thì đứa trẻ cũng vô tội, đi theo người mẹ như Lý Như sẽ chịu khổ. Bây giờ đứa bé cũng xem như có được kết quả tốt đẹp.

Vốn dĩ Lý Như đã nhận được một khoản tiền, nếu cầm đi buôn bán nhỏ hoặc đăng ký các lớp học nâng cao bản thân thì cũng đủ để nửa đời sau cô ta sống tốt đẹp. Nhưng Lý Như đã quen đi đường tắt, không thể trở lại cuộc sống bình thường. Cô ta biến thành cô gái “phong bao đỏ” trong hộp đêm, ai cho cô ta nhiều lì xì thì cô ta đi với người đó.

Nhưng cuộc sống đó luôn có những người mới xuất hiện, trẻ hơn, đẹp hơn, cuộc sống Lý Như ngày càng quẫn bách. Tôi không biết nếu có ngày cô ta không còn nhận được tiền từ đàn ông nữa thì cô ta sẽ lấy gì để nuôi thân.

Cuộc sống của Trình Hà cũng không tốt đẹp. Anh ta theo bố mẹ về quê, nghe đồn làm giả lý lịch, ở rể một gia đình nơi quê nhà. Bố mẹ vợ tính tình nóng nảy, hơn nữa yêu cầu con sinh ra cũng theo họ nhà gái, đối với việc này, bố mẹ Trình như bị xẻo thịt, nhưng ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu.

Còn tôi?

Tôi thành công nhận được cổ phiếu và quyền lợi tương ứng, trở thành thành viên trẻ nhất của Hội đồng quản trị.

Những đồng nghiệp mới đến nghe chuyện năm đó của tôi, khi gặp tôi ở phòng trà họ cũng hỏi thăm, tôi chỉ cười trừ, không bận tâm.

Mọi tin đồn chỉ như gió thoảng mây trôi. Sau khi mây tan, người có tài có lực sẽ luôn vững như bàn thạch.

Tôi biết, tương lai của tôi vẫn đầy hứa hẹn.

- --Hết---