Phiến Tội

Chương 28 : Chưa từng thay đổi




Với thân thủ của Phục Nguyệt không khó để tránh khỏi ánh sáng đen. Samael cũng không cảm thấy dùng công kích bình thường sau khi hóa thân thành rắn đen có thể kết thúc trận chiến này, nhưng hắn có dự định của mình. Sự e dè với Thiên Nhất khiến Samael lúc này lộ ra bộ mặt xảo trá, hắn muốn xem thử... phản ứng của Thiên Nhất.

Theo như tính toán của Samael, nếu như Thiên Nhất chỉ không muốn để hắn lấy được năng lực của nữ nhân kia, nửa năm trước đã có thể tự mình giết chết nàng, làm như vậy mới là bảo đảm nhất. Nguyệt Yêu có thể sống đến hôm nay, chứng minh Thiên Nhất không muốn để nàng chết, như vậy... hắn sẽ vì nàng mà lộ ra bao nhiêu sơ hở?

Đáp án là không có bất cứ sơ hở nào...

Thiên Nhất đứng yên tại chỗ giống như chuyện không liên quan đến mình, nhìn Phục Nguyệt tự động né khỏi công kích. Bất kể sắc mặt, động tác, thậm chí là hô hấp đều không có dấu hiệu khẩn trương nào.

Hắn chỉ ung dung điềm tĩnh làm một chuyện có thể nói là cực kỳ khủng bố với Samael... từ trong túi âu phục lấy ra một món nhạc cụ bằng ngọc... đó là sáo rắn.

- Chắc ngươi biết đây là thứ gì chứ? Thiên Nhất cười hỏi.

- Buồn cười, ngươi cho rằng ta vẫn chỉ là một thành viên trong sinh vật vương quốc thứ hai sao? Thực ra Samael đã chột dạ, lời này của hắn giống như muốn tăng thêm can đảm cho mình:

- “Hỗn Độn” của ta đã hấp thu hơn trăm loại năng lực, ta còn mạnh hơn tổ tiên của mình!

- Tổ tiên của ngươi... không ở trong ống sáo này, hắn chỉ là một con người. Thiên Nhất tiếp lời hắn:

- Ngoài ra ta vốn chưa từng xem ngươi là sinh vật của vương quốc thứ hai, bởi vì ngươi chỉ là một người siêu năng lực mà thôi.

Hắn không ngừng sửa chữa nhận thức của Samael:

- Cho dù ngươi nhìn qua không giống với những người siêu năng lực khác, cho dù ngươi dị thường đến cường đại... nhưng như vậy vẫn không thể thay đổi, hoặc là siêu thoát nhân vật mà ngươi đảm nhận trong thời không này, cùng với tính chất của bản thân.

Thiên Nhất nói xong liền giơ sáo rắn lên, thổi vài nốt nhạc ngắn ngủi. Rất nhanh một vết nứt không gian lặng lẽ xuất hiện, đầu tiên là một con mắt rắn hiện ra trong vết nứt, sau đó vang lên một tiếng kêu. Vết nứt trong nháy mắt nổ tung, từ bên trong chui ra một con rắn đen thể tích gần như tương đồng với Samael.

- Đương nhiên nếu ngươi muốn nhận quái vật làm tổ tông, con này hẳn là huynh đệ của ngươi. Thiên Nhất nói xong, trong nháy mắt lại xuất hiện ở bên cạnh Phục Nguyệt, cũng không để ý tới phản ứng của đối phương, ôm eo nhấc nàng tránh sang một bên.

Trong nháy mắt hai người đã rời xa trăm mét. Gần như đồng thời, trên người con rắn đen do Thiên Nhất triệu hồi phát ra năng lượng tà ác ngập trời, khiến cho mặt đất và kiến trúc chung quanh đều bị phá hủy. Lực lượng này giống hệt như Samael, không phân cao thấp.

- Tám trăm năm trước huynh đệ của ngươi vẫn còn nhỏ, bây giờ xem như đến tuổi dậy thì rồi. Thiên Nhất đứng ở xa nói chuyện với Samael, đồng thời đặt Phục Nguyệt xuống:

- Ngoại trừ những năng lực mà ngươi hấp thu, ngươi nhiều nhất chỉ mạnh như nó, tổ tông loài người của ngươi chính là nhận được lực lượng từ nó.

Samael không rảnh trả lời Thiên Nhất, trong chớp mắt hắn và con rắn đen kia đã chiến đấu với nhau. Hai con rắn này hình dáng to lớn, quấn vào nhau quay cuồng cắn xé, khiến cho mặt đất rung chuyển, gió mạnh như sóng lớn.

Ánh sáng đen có thể giết chết loài người ngay lập tức, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hai bên, nước đen có tính ăn mòn cũng như vậy. Còn thủ đoạn như thi binh vốn chỉ là trò đùa, có triệu hồi bao nhiêu cũng vô dụng, còn không tổn thương được vảy rắn của bọn chúng. Thế là trận chiến này trở thành giao phong nguyên thủy nhất giữa động vật, hay có thể gọi là đồng loại tương tàn.

Phục Nguyệt đứng bên cạnh Thiên Nhất trông thấy cảnh này, ký ức ảo giác khiến nàng nhớ tới không gian trong cửa hàng sách, giống như nàng đang quan sát hai quái vật của vương quốc thứ hai đánh nhau. Chỉ là nàng cảm thấy hai con trước mắt này dường như cũng không mạnh lắm.

Samael liếc thấy vẻ mặt kiêu ngạo bàng quan của Thiên Nhất, lập tức lửa giận bốc lên ba trượng. Hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, tung ra sát chiêu. Một giây kế tiếp mặt đất rạn nứt, một khe rãnh to lớn xuất hiện, phía trên con rắn đen kia bỗng sinh ra một luồng khí lưu mãnh liệt, ép nó vào lòng đất. Samael lập tức há miệng phun dung nham vào trong vết nứt phía dưới, sau khi trút hết mấy tấn, thấy con rắn đen kia không còn động tĩnh, hắn mới đóng mặt đất lại.

- Ài... nấu gì mà nhanh quá. Thiên Nhất cười khiêu khích, hoàn toàn không để ý tới cái chết của con rắn đen kia.

- Thật nhàm chán, chơi đủ rồi thì giải quyết nhanh đi. Phục Nguyệt đã nhìn ra, Samael vốn không phải là đối thủ của Thiên Nhất. Từ lúc ở vườn treo Babylon, các loại biểu hiện của Thiên Nhất đều là diễn xuất, hơn nữa là loại lừa gạt cao cấp như lạt mềm buộc chặt, chỉ là để xem thử phản ứng của nàng.

- Nói gì vậy, ta đang làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô không thể phối hợp một chút sao? Thiên Nhất trả lời:

- Nếu không phải ta vẫn luôn tìm cách để cô tránh xa hắn, ban đầu lúc hắn lĩnh ngộ lực lượng Hỗn Độn đã tới nuốt cô đầu tiên rồi. Bây giờ cô xem, hắn đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, giận không kìm được, lại giống như có một chút hi vọng... thú vị biết bao.

Phục Nguyệt tức giận cười lên:

- Kẻ bám đuôi dùng mục tiêu của mình làm mồi để câu yêu quái giết người đúng không? Thú vị sao?

- Ta chỉ đang bồi dưỡng sở thích chung của chúng ta, mấy trăm năm sau không cần ta dạy cô, chính cô cũng sẽ đi tìm chuyện vui như vậy. Thiên Nhất nói.

- Thiên Nhất! Ngươi khinh người quá đáng! Samael mở chiếc miệng lớn, từ trên trời bay xuống. Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, lại vọng tưởng có thể nuốt trọn đối phương như vậy.

Thiên Nhất ngước mắt nhìn hắn:

- Nếu ngươi thật sự là sinh vật của vương quốc thứ hai thì không nói, bọn họ sẽ không có “tội”.

Hắn không hề nhúc nhích, nhưng Samael lại tự động đứng yên, không cử động được: - Cho dù là hạt nhân vĩnh hằng hoàn chỉnh cũng không thể nói cho ngươi biết... “năng lực” của người siêu năng lực rốt cuộc là gì. Ngươi có từng nghĩ tới, tại sao chỉ có sinh vật của vương quốc thứ năm mới sinh ra dị loại như người siêu năng lực? Tại sao tinh cầu này đã trải qua hàng tỉ năm, bốn vương quốc mạnh mẽ và cực đoan đều bị diệt vong, cuối cùng một giống loài sinh ra đã có “tội” lại trở thành chúa tể.

Trong cổ họng Samael phát ra giọng nói thống khổ gian nan:

- Ngươi đã làm... gì...

- “Tội ác” là một loại lực lượng do ta trực tiếp cai quản, nếu ngươi là người thông minh thì nên tìm cách tránh xa ta, cho đến vĩnh viễn...

- Blood Owl thông minh hơn ngươi, hắn đã đoán được khởi nguồn của cái gọi là “năng lực”, cũng đoán được ban đầu là ai phân chia những cấp bậc kia. Hắn biết chỉ cần là người thì tuyệt đối không thể chiến thắng ta.

- Thế nhưng sau khi ngươi hấp thu nhiều loại năng lực như vậy, còn dám đến trước mặt ta. Hành vi này giống như ma đạo sĩ học được mấy trăm loại ma pháp bóng tối, lại chạy đi khiêu chiến ma vương bóng tối...

- Ngươi còn khoác lác mà không biết ngượng, muốn ở trước mặt ta giết chết ứng cử viên làm người dẫn dắt, ha! Thiên Nhất cười khan một tiếng.

- Ngươi đừng tùy tiện ấn một chức vụ khó hiểu cho ta. Phục Nguyệt nói với hắn.

Thiên Nhất mở rộng hai tay, cười cười với nàng, lại cử động ngón tay. Năng lượng trong cơ thể Samael đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt phá vỡ thân rắn to lớn của hắn từ trong ra ngoài. Sau khi thân rắn bị hủy diệt thậm chí còn không hóa thành thể lỏng, mà trực tiếp tiêu tan không còn thấy.

Cuối cùng chỉ còn lại một chiếc mặt nạ gương từ không trung rơi xuống.

Thiên Nhất tiến lên, dùng một tay chụp lấy chiếc mặt nạ kia, nói với mặt rắn của Samael ở thế giới trong gương:

- Ta còn muốn gọi cha ngươi ở trong sáo rắn ra, nhưng lại sợ Ireland sẽ biến mất khỏi bản đồ, cho nên... vĩnh biệt.

Mặt gương trong tay hắn liền tan vỡ, mảnh vụn lấp lánh theo gió biến mất.

Phục Nguyệt nhìn nụ cười khiến người ta nổi da gà của Thiên Nhất, hỏi:

- Đối với ngươi thì ta và hắn có gì khác biệt sao?

- Tại sao lại hỏi như vậy? Thiên Nhất trả lời.

- Nếu hắn được bất tử, hẳn càng thích hợp trở thành người nối nghiệp ngươi hơn ta đúng không. Phục Nguyệt trả lời:

- Có lẽ hắn sẽ tìm cách giết ngươi, đúng như mong muốn của ngươi.

Thiên Nhất nhìn nàng:

- À... cô nói đến khác biệt này sao, đây không phải là nói nhảm à. Nếu như muốn chọn một đồng bạn, ta đương nhiên sẽ chọn người mình thích.

- Ngươi nói gì? Phục Nguyệt giống như vừa nghe được điều gì, nhưng nàng không dám tin vào tai mình.

- Ây? Răng của cô thế nào rồi?

- Ngươi đừng đổi chủ đề, vừa rồi ngươi nói gì?

- Cô thích sô cô la không?

- Giả ngây giả dại à?

- Sắp vào trong chén rồi! (1)

Phục Nguyệt xoay người bước đi...

Thiên Nhất đi theo nàng:

- Cửa hàng sách của ta nằm ở hướng kia, cách nơi này sáu quảng trường.

- Cút! Đây là câu trả lời hắn nhận được.

- Như vậy đi, để xóa bỏ sự lúng túng, ngày mai cô giả vờ như không có chuyện gì đến tiệm của ta, ám hiệu là “sách mà ta đặt đã tới chưa”, ta sẽ trả lời “còn chưa tới”, sau đó cô... này! Nói đến đây hắn liền giật mình, bởi vì Phục Nguyệt đã dùng ngón tay nhổ một chiếc răng hàm của mình ném xuống đất, sau đó dùng chân đạp vỡ.

- Ây? Chờ đã... làm sao cô biết là chiếc nào? Thiên Nhất ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ... a!

Phục Nguyệt há miệng nhổ một ngụm máu vào mặt Thiên Nhất, sau đó che hàm hất tóc rời đi.

(1) Câu này bắt nguồn từ một quảng cáo, một chàng trai muốn chiêu đãi bạn bè, cầm một cái chén nói với hạt đậu sô cô la rằng “sắp vào trong chén rồi”, hạt đậu liền đáp trả “ngươi mới vào trong chén”, sau này được dùng để gây cười hoặc thể hiện tình cảm với người khác.

......

Nam Mỹ, lưu vực sông Amazon.

Trong di tích dưới lòng đất, Dark Water đang đứng trong không gian đỉnh tròn to lớn. Lúc này chung quanh là một màu đen kịt, nhưng hắn không cần dùng thị giác vẫn biết rõ tất cả ở đây như lòng bàn tay.

Lúc Gunsmith chạy trốn nơi này đã bị bùn đất lấp đầy, sau khi Dark Water trở về đã tốn rất nhiều thời gian mới khôi phục không gian này lại như thường.

Lúc này hắn đang thành kính quỳ rạp dưới đất, dường như đang tiến hành một loại nghi thức truyền thống, cũng có thể là một loại lễ tiết chỉ có bộ tộc Dark Water mới hiểu được. Một hồi lâu sau hắn mới đứng dậy, đi đến trước bức tượng lớn cao hơn hai mươi thước Anh.

Dark Water đưa tay từ trong miệng mình móc ra một tinh thể màu xanh lớn bằng quả bóng bầu dục, vật này do rất nhiều mảnh vỡ hạt nhân vĩnh hằng và hạt nhân nguyên thủy trong di tích này hợp thành.

Hắn không hề do dự, trực tiếp bỏ hạt nhân vào pho tượng, một lần nữa trở về vị trí cũ.

Di tích lại bừng sáng, ánh sáng màu xanh hiện lên chung quanh. Dưới sàn nhà là núi lớn sông dài, trên mái vòm hiện ra trời trăng ngôi sao.

Dark Water ngắm nhìn bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng xanh. Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, liệu có cảm khái thế sự vô thường? Liệu có hoài niệm cố hương? Liệu có an nghỉ ở đây hay không?

Hắn nhìn một lát, không nói lời nào, không có thổn thức, cũng không có cười lạnh hay thở dài. Chỉ lặng lẽ đi đến một bên tường, ấn vào một ký hiệu hình dấu tay, một lần nữa đóng kín di tích, chôn sâu vào lòng đất...

HẾT

Xin cám ơn BQT Tàng Thư Viện đã hỗ trợ về nhiều mặt để mình hoàn thành tác phẩm này, cũng cám ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng bộ truyện. Hẹn gặp lại các bạn trong một tác phẩm khác.

Fishscreen – Tàng Thư Viện.