Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phiến Tội

Chương 186 :Cứu viện




Chương 186 :Cứu viện

Một chiêu này tuy bị Nguyệt Yêu nhẹ nhàng nghiêng người tránh qua, nhưng uy lực của mâu giấy không thể xem thường, gần một phần ba độ dài đâm vào mặt đất cứng rắn.

Gần như cùng lúc, bên cạnh Paperman lại có mười mấy ngọn mâu giấy dần dần hợp thành.

Nguyệt Yêu nhìn thấy lại không hề sợ hãi, cho dù lý trí lâm vào trạng thái điên cuồng khát máu, nhưng bản năng chiến đấu nói cho nàng biết, chỉ cần tốc độ của loại công kích này không đổi, số lượng có gia tăng đến một trăm cũng không thể chạm đến mình.

- Quả nhiên, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, vận dụng năng lượng cũng rất kém, chỉ dựa vào sự ưu việt của thân thể cũng muốn đấu với ta, đúng là không biết tự lượng sức.

Trong lúc Paperman nói chuyện lại khẽ động ngón tay, ngọn mâu giấy trên đất vừa rồi bị Nguyệt Yêu tránh khỏi bỗng tan thành mấy chục mảnh lá giấy nhỏ bé, từ sau người Nguyệt Yêu bay ngược đến.

Tất cả lá giấy đều sắc bén như dao, từ ngoài tầm mắt bắn trúng Nguyệt Yêu, trong nháy mắt sau lưng nàng bị cắt đến máu tươi đầm đìa. Nàng đang chú ý tới những mâu giấy bên cạnh Paperman trên trời, không ngờ đối phương lại có thủ đoạn như vậy. May mà thương thế này đối với nàng cũng không tính là gì, với năng lực tự chữa trị của nàng rất nhanh sẽ có thể phục hồi.

Nhưng công kích của Paperman đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy. Những lá giấy kia cắm vào lưng Nguyệt Yêu, dưới sự điều khiển của Paperman đã làm chậm động tác của nàng, đau đớn khi da thịt bị xé rách cũng khiến Nguyệt Yêu không thể tập trung tinh thần. Ngay lúc này mười mấy ngọn mâu giấy đã thành hình trên không trung lại đồng thời bắn tới, tốc độ bay nhanh hơn gấp đôi so với ngọn đầu tiên. Hiển nhiên ngọn mâu thứ nhất kia chỉ giả vờ t·ấn c·ông để đối thủ buông lỏng cảnh giác, làm nền cho hai chiêu sau đó.

Mười mấy ngọn mâu giấy kia đều xuyên qua thân thể Nguyệt Yêu, cánh tay, thân thể, hai chân của nàng đều b·ị đ·âm xuyên. Bản năng chiến đấu khiến cho nàng tại khoảnh khắc cuối cùng tránh khỏi các bộ phận quan trọng, nhưng lúc này nàng đã bị những ngọn mâu giấy kia đóng đinh trên đất, giống như một dã thú rơi vào hầm chông, hành động hoàn toàn bị kiềm chế, không thể cử động, nơi v·ết t·hương bị mâu giấy đâm thủng máu chảy như trút. Nguyệt Yêu trước tiên cần phải thoát ra khỏi tình trạng này mới có thể tự chữa trị, nhưng hiển nhiên Paperman không định cho nàng cơ hội này.

Hắn dùng giấy trong tay ngưng tụ thành một chiếc đĩa giấy hình tròn dẹp, nhắm chuẩn vào cổ họng Nguyệt Yêu ném đi. Kích thước của chiếc đĩa này vừa vặn có thể cắt đứt cổ đối phương, sau khi mất đầu chắc hẳn nàng cũng không thể tự chữa trị được nữa.

Đĩa giấy nhanh chóng xé gió bay đến, cạnh sắc hoàn toàn nhắm vào cổ họng Nguyệt Yêu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng lại khôi phục hoàn toàn lý trí và trấn tĩnh, bởi vì nàng cảm thấy mình sẽ c·hết ở đây.

Máu văng lên, bắn vào trên mặt Nguyệt Yêu. Nhưng đây không phải máu của nàng, mà là của Thiên Nhất.

Chẳng biết từ lúc nào hắn đã đi đến bên cạnh Nguyệt Yêu, trong lúc nguy cấp lại dùng tay không đỡ lấy đĩa giấy kia. Sau khi đỡ, eo bàn tay của hắn lập tức vỡ nát, bị cắt đến máu thịt đầm đìa.



Trên mặt Thiên Nhất không có cảm xúc gì, giống như không cảm thấy đau, cho dù bàn tay lộ ra cả xương, hắn vẫn không lùi lại nửa bước, cho đến khi đĩa giấy kia không thể tiếp tục bay tới mới thôi.

- Bất ngờ... lại tới một con cá lớn.

Trong lòng Paperman hơi kinh ngạc, nói với Thiên Nhất:

- Chẳng lẽ cô ta cũng là người của Nghịch Thập Tự sao?

- À, đúng thế, có thể xin ngươi bỏ qua cho cô ấy hay không.

Thiên Nhất giọng nói trầm ổn trả lời.

- Ngươi đừng nói chuyện cười nữa. Nếu đã biết cô ta có liên quan đến ngươi, hôm nay cho dù liều mạng cũng phải g·iết c·hết cô ta.

Paperman dĩ nhiên đã nghe được tin Thiên Nhất có năng lực g·iết c·hết Thiên Vệ, khi đối phương xuất hiện thì hắn đã có giác ngộ c·hết trận. Cho nên bất kể thế nào, hắn ít nhất cũng phải g·iết c·hết quái vật tương đối yếu kia, cho dù cuối cùng không địch lại đối phương cũng không xem là c·hết uổng.

Trong khi nói chuyện, Paperman một lần nữa điều khiển những mâu giấy kia, muốn kéo thân thể của Nguyệt Yêu về bốn phương tám hướng. Gân cốt máu thịt ở gần v·ết t·hương của nàng đều bị tổn thương, cho dù không đến mức bị phân thây, nhưng mâu giấy di động bắt đầu xé rách thân thể của nàng, khiến cho nàng lại bị trọng thương.

Thiên Nhất thấy thế, trên mặt cũng không lộ vẻ lo lắng, chỉ búng tay một cái. Những tờ giấy bị Paperman điều khiển lại trở nên không đủ độ cứng và độ dẻo, giống như giấy bình thường rải rác tản ra.

Không còn mâu giấy chống đỡ, thân thể Nguyệt Yêu ngã xuống đất, ho ra từng ngụm máu tươi. Nhưng trên người nàng không còn bị tổn thương mang tính lâu dài, cũng không còn giấy cắm vào trong v·ết t·hương, cho nên bắt đầu tự chữa trị.

Paperman căn bản không có thời gian kinh ngạc hay tìm hiểu xem rốt cuộc đối phương đã làm gì, sau khi Thiên Nhất búng tay, hắn đột nhiên từ không trung rơi xuống. Không chỉ có giấy dùng làm v·ũ k·hí, ngay cả những tờ giấy giúp hắn bay lượn cũng mất đi khống chế. Bất cứ ai đột nhiên mất đi điểm đặt chân, trong nháy mắt từ trên cao rơi xuống, theo bản năng trước tiên đều sẽ lo lắng đến v·a c·hạm khi rơi xuống đất. May mà hắn đã gần đến trình độ cấp Hung, thân thể mạnh mẽ, đứng trên trời cũng không quá cao, chỉ cần điều chỉnh thân hình một chút giữa không trung, lúc rơi xuống đất lảo đảo mấy bước, xem như đã đứng vững được.



- Ta cũng không ghét loại người như ngươi.

Thiên Nhất nói:

- Trên đời này quả thật cần một số người đi theo đuổi chính nghĩa hư vô, chẳng hạn như cái tên thích uống trà kia.

Hắn nhìn Paperman, lộ ra vẻ khinh thường:

- Nhưng ngươi lại kém hắn quá xa, loại người như ngươi chỉ có thể làm chốt thí mà thôi. Kẻ hữu dũng vô mưu căn bản không làm được chuyện lớn, nhiều nhất là sau khi c·hết được đem ra tuyên truyền, làm gương để khích lệ nhiều kẻ hi sinh hơn.

Paperman thử kết nối với giấy chung quanh lần nữa, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ phản hồi nào, năng lượng cũng không thể kéo dài ra khỏi thân thể. Hắn không biết năng lực của Thiên Nhất rốt cuộc là gì, nhưng đối diện với tình hình này, biện pháp duy nhất là kéo dài thời gian, thu hẹp khoảng cách, tìm cơ hội dùng tay không chế ngự kẻ địch.

- Ý của ngươi là bây giờ cũng không định lấy mạng ta?

Paperman hỏi, mặt không biến sắc bước đến gần.

Thiên Nhất trả lời:

- Ít nhất cũng không kiên định và vội vàng giống như ngươi muốn lấy mạng chúng ta.

- Ta tưởng rằng Nghịch Thập Tự đều là cao thủ, vậy quái vật này là thế nào? Lại do Thiên Nhất ngươi tự mình tới cứu, là tình nhân của ngươi sao?

Paperman lại hỏi.



Thiên Nhất không trả lời câu hỏi của hắn, mà nói:

- Ngươi lảm nhảm những chuyện không quan trọng này, lại từng bước đến gần ta, nhưng không biết mỗi bước của mình đều đang tiếp cận t·ử v·ong.

Paperman dừng lại, hắn phát hiện vẻ mặt của Thiên Nhất đã biến đổi, không còn là b·iểu t·ình hờ hững như trước, mà thần sắc của Thiên Nhất lúc này nói rõ đối phương có thể gặt hái sinh mệnh một cách không hề do dự.

- Rất tốt, xem ra ngươi chỉ vô mưu chứ không vô não.

Thiên Nhất nói:

- Ta cũng không ngại nói thẳng, hôm nay ngươi thể động đến người của ta. Ta đã tới đây, vậy ngươi không thể g·iết được cô ấy. Không chỉ có ngươi, một khi ta ở chỗ này, không một ai có thể g·iết được cô ấy.

Lần này Thiên Nhất lại bước lên trước hai bước. Trong mắt Paperman, Thiên Nhất lúc này còn khủng bố hơn bất cứ quái vật nào mà đầu óc con người có thể tưởng tượng được, trên người hắn giống như có một loại tội ác vô hình quấn quanh, lúc đến gần ngay cả hô hấp cũng sẽ bị đình chỉ.

- Trước khi ta thay đổi chủ ý, ngươi vẫn có thể đi.

Thiên Nhất không tiến lên nữa, chờ câu trả lời của đối phương.

Paperman xoay người, không nói thêm câu gì, không nhanh không chậm rời khỏi. Nhưng hắn vẫn luôn đề phòng sau người, thần kinh còn căng thẳng hơn lúc chiến đấu. Sau khi gia nhập HL, hắn đã đọc qua rất nhiều vụ án liên quan đến Thiên Nhất, bao gồm một số phân tích báo cáo của Trà Tiên. Kình Điểu và Kuwahara ở phủ Anh chính là ví dụ tiêu cực rất tốt. Không ai nói rõ một lúc nào đó Thiên Nhất có thể lật lọng hay không, buông lỏng cảnh giác rất có thể đồng nghĩa với t·ử v·ong.

Cho đến khi đi rất xa, rời khỏi tầm mắt của hai bên, Paperman mới có cảm giác như thoát khỏi quỷ môn quan. Hắn thở hổn hển, phát giác năng lực của mình đã khôi phục, lúc này mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân, thầm nghĩ: “Ta đúng là quá ngây thơ rồi... trong mắt ta là giác ngộ c·hết trận, còn đối với hắn thì chỉ là tìm c·hết vô nghĩa mà thôi...”

- Thấy không, ta đã nói rồi, nếu thật sự gặp nguy hiểm thì ta sẽ tới cứu cô.

Đợi Paperman đi xa, Thiên Nhất mới khôi phục dáng vẻ bình thường, xoay người nói.

Nhưng nghênh đón hắn lại là vuốt sắc đâm vào mặt.