Nhiều năm về sau, tuyết lê vẫn nở rộ khắp trời. Phượng Trường Ca gỡ bông hoa lê vương trên mái tóc Tiêu Yến, cười nói về kỷ niệm một năm trước khi thấy y đứng dưới tán lê hoa mỉm cười. Hắn chỉ nhìn thoáng qua nhưng liền xác định, nhất định phải kết bằng hữu với người này.
Đến tận bây giờ Phượng Trường Ca hỏi, vì sao lần đó lại giúp chàng thoát cảnh hiểm nguy. Hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại động lòng mà giúp y một cách không điều kiện như vậy. Quãng thời gian niên thiếu khinh cuồng, hắn và y, khoái ý ân cừu, túng tình giang hồ. Tuy cũng có lúc gian nan hiểm nguy nhưng hai người đồng tâm, hào khí chưa từng phai nhạt. Quãng thời gian ấy trở thành ấn ký khắc sâu nhất trong ký ức cả hai.
Năm Tiêu Yến hai mươi tuổi, Phượng Trường Ca thành thân. Tiêu Yến đứng phía sau đoàn người, lẳng lặng nhìn. Bóng hình cô đơn ảm đạm dưới một trời lê hoa như tuyết. Một năm sau, nhi tử Phượng Trường Ca chào đời. Cùng lúc đó, Ly Tuyết vì sinh khó mà qua đời. Nhận được tin tức, Tiêu Yến vội vã đến, nhìn thấy Phượng Trường Ca ánh mắt thất thần, gương mặt tiều tụy. Tiêu Yến lặng im đi qua, đón lấy bọc chăn trong lòng hắn, một anh nhi nho nhỏ, hắn vì buồn chuyện thê tử mà giao cả chuyện đặt tên cho Tiêu Yến đặt. Về sau, Nhã Hề từng níu tay áo Tiêu Yến hỏi, tại sao phụ vương đặt tên con là Nhã Hề? Cũng từ đó cả nhà họ chung sống vui vẻ. Cuối cùng sự hy sinh thầm lặng của Tiểu Yến cũng gặt hái được quả ngọt rồi.