Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 164




Tám trăm năm trước, hòn đảo nhỏ này vẫn chưa có tên gọi, trên đảo chẳng có lấy một bóng người, khi ấy nó chỉ là một vùng đất thánh địa của Phật Môn -- hoa cảnh Phân Đà Lợi.

Vậy mà hiện giờ trên đảo đã bừng bừng sức sống, khói bếp lượn lờ, người dân ở đây an cư lạc nghiệp. Giả mà có du khách hỏi thăm đây là đâu thì nhất định bọn họ sẽ trả lời: “Đây là đảo Vọng Phu.”

Du khách lại hỏi vì sao gọi nó là đảo Vọng Phu?

Người dân trên đảo sẽ hỏi lại: “Ngươi có biết Cửu Anh tiên quân không?”

Du khách nói: “Tất nhiên là biết, Cửu Anh quán* cũng chẳng ít hơn miếu thổ địa công công là mấy.” (*Quán ở đây là trong từ đạo quán: Nơi thờ, tu luyện của các đạo sĩ)

Đảo dân hỏi tiếp: “Vậy ngươi có biết truyền thuyết về Cửu Anh tiên quân và đạo lữ của y không?”

Du khách nói: “Cái này thì ta không rõ lắm?”

Đảo dân liền kể lại chuyện xưa: “Để ta nói ngươi nghe, chắc ngươi không biết đúng không, Cửu Anh tiên quân đang ở ngay trên đảo của chúng ta đấy! Ngươi có nhìn thấy tòa Cửu Anh quán kia không? Đấy không phải Cửu Anh quán bình thường như những nơi khác đâu, chỉ cần ngươi tới đó bái lạy thì ắt sẽ cầu được ước thấy. Người dân trên đảo chúng ta đều cung phụng Cửu Anh tiên quân, không chỉ vì ngài đã cứu tổ tiên của chúng ta mà còn bởi vì ngài rất linh thiêng. Suốt mấy trăm năm nay trên đảo chưa từng có bão lớn, lúc nào cũng mưa thuận gió hoà, tất cả đều là nhờ tiên quân phù hộ! Vị khách này, ngươi có muốn tới đó bái lạy không, tiền nhang đèn chỉ có hai quan thôi!”

Du khách nói: “Sao mà đắt thế? Ở những Cửu Anh quán khác chỉ có một quan tiền thôi!”

Đảo dân nói: “Đắt nhưng xắt ra miếng nha, ngươi có biết vì sao lại gọi nơi này là đảo Vọng Phu không? Tất nhiên là vì đạo lữ của tiên quân thường hay lên đảo để chờ ngài, ngóng trông sớm ngày được đoàn tụ! Tiên quân là người từ bi, đạo lữ của ngài sao có thể tệ được? Nhìn thấy tâm nguyện và sự cung phụng của mọi người dành cho tiên quân thì kiểu gì cũng sẽ ra tay giúp đỡ!”

Vị khác nọ lấy cầm tiền với vẻ lưỡng lự, nhưng trong lúc còn đang phân vân thì trên không trung chợt có một đám mây ngũ sắc bay lướt qua. Người dân trên đảo lập tức hô nhau để nhìn xem, sau đó cũng nói với vị khách kia: “Có thấy không, đó là đạo lữ của tiên quân đến đây đấy. Ngươi mau tới bái lạy đi, biết đâu chuyến này buôn bán trở về sẽ làm ăn phát đạt, phú quý tới già ấy chứ!”

Trong lúc vị khách kia đang ngắm mây đến ngẩn người thì nhóm thôn dân trên đảo đã lấy tiền của hắn rồi ân cần dẫn khách vào trong đạo quán.

Mấy trăm năm với người phàm thì quả thật đã rất xa xôi, bình thường thôn dân trên đảo đã quen với việc lấy truyền thuyết về Cửu Anh để bịa chuyện. Có lẽ do trùng hợp nên đúng là đạo quán ở đây linh nghiệm hơn ở những nơi khác thật, nhưng cũng không đến mức li kỳ như vậy. Vốn hôm nay đám thôn dân cũng chỉ mở miệng nói bậy một phen, ai ngờ lại thật sự nói trúng rồi, trên tường vân đúng là đạo lữ của Cửu Anh tiên quân.

Lại nói tiếp, ngày hôm đó khi Phong Bạch phát hiện đèn Trường Sinh là giả thì đã kinh hãi buồn đau tột độ, tửng chừng sắp nôn ra máu. Hắn phẫn nộ đập nát cây đèn giả rồi lập tức lao ra khỏi Côn Luân, bay thẳng về phía nam để đi tới hoa cảnh Phân Đà Lợi.

Cách hàng ngàn hàng vạn dặm xa xôi, băng qua vô số lục địa nhưng cũng chẳng là gì với một Kiếm tu đã Đại thừa vien mãn. Trong lòng hắn chỉ tràn ngập suy nghĩ về một người, một chuyện duy nhất -- Tám trăm năm! thúc thúc, sao ngươi có thể như thế! Sao có thể nhẫn tâm như vậy!

Con đường đi đến hoa cảnh Phân Đà Lợi, thậm chí là từng cái cây, ngọn cỏ xung quanh hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng đều là những thứ Phong Bạch hết sức quen thuộc. Chỉ cần không trong thời gian bế quan thì mỗi năm hắn đều đến đây chờ đợi. Thúc thúc của hắn, đạo lữ của hắn, ái nhân của hắn đang ngủ say trong cô độc nơi đáy hồ lạnh lẽo. Hắn không thể thường xuyên bầu bạn với y, nhưng hắn biết thúc thúc thích náo nhiệt cho nên đã đưa rất nhiều người phàm lên đây để sinh sống.

Vài chục năm rồi lại qua vài trăm năm, rốt cuộc nơi đây cũng thay đổi từ một hòn đảo biệt lập thành một cảng biển sầm uất, vô số phàm nhân và tu giả mang đến sự náo nhiệt để bầu bạn với thúc thúc.

Vậy mà lúc này Phong Bạch lại đang đứng ở bên ngoài hoa cảnh Phân Đà Lợi, hắn không thể bước vào nữa.

Suốt bao năm qua, hắn chưa từng bị chặn ở ngoài cửa vì thiện ác trong tâm, nhưng đúng là lần này hắn không vào được nữa. Trong lòng Phong Bạch tràn ngập cảm giác phẫn nộ và tuyệt vọng, thậm chí hắn còn muốn hủy diệt hết thảy để trút giận, muốn bổ nát cái thánh địa chó má này ra.

Hắn oán hận những tiếng vang ồn ào không dứt kia, chán ghét cả những con người đang cười đùa vui vẻ. Thúc thúc của hắn không có ở đây, vậy tại sao những kẻ đó còn cười đến sung sướng như vậy? Suốt tám trăm năm qua, hắn chỉ có thể bấu víu vào chút hi vọng ấy để tiếp tục cười nói, nhưng bây giờ hi vọng của hắn đã chẳng còn nữa, ấy vậy mà những kẻ này lại cười đến chói tai như thế.

Sao chúng dám cười? Nếu không có thúc thúc thì làm gì có bọn chúng ở đây?

Ngọn lửa ghen ghét và phẫn nộ không ngừng thiêu đốt trong thần thức đã bình lặng như nước suốt tám trăm năm. Hắn rút Trạm Lô kiếm, tỏa ra sát khí nồng đậm rồi sải bước đến nơi ồn ào nhất.

“Đạo trưởng, ngươi cũng vì nghe danh nên mới đến bái lạy Cửu Anh tiên quân ư? Ngươi đến đúng chỗ rồi đấy, Cửu Anh quán trên đảo chúng ta là nơi linh thiêng nhất, người đừng nghi ngờ lời ta nói. Đúng vậy, đúng là chỗ nào cũng có Cửu Anh quán, nhưng mà không ở đâu linh nghiệm bằng Cửu Anh quán trên đảo của chúng ta đâu. Ngươi hỏi tại sao ư? Tất nhiên là bởi vì Cửu Anh tiên quân đang ở trên đảo của chúng ta rồi! Ngươi đừng có mà nhìn ta như thế, ta không sợ ngươi đâu, ta cũng là cư sĩ tục gia đấy, không hề nói điêu! Ngươi cứ chờ mà xem, sớm muộn gì Cửu Anh tiên quân cũng sẽ đoàn tụ với đạo lữ của ngài ở ngay trên đảo! Nếu không, tại sao Cửu Anh quán của chúng ta lại linh nghiệm như vậy... ”

Phong Bạch híp mắt liếc nhìn hắn rồi hỏi: “Tại sao ngươi biết bọn họ có thể gặp lại nhau?”

“Tại sao không thể? Người ta vẫn thường nói: người có tình sẽ thành quyến thuộc, chẳng lẽ vợ chồng Cửu Anh tiên quân không phải người có tình? Cửu Anh tiên quân với người phàm còn có tình nữa là với đạo lữ của ngài. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”

Phong Bạch nói một cách lạnh lùng: “Cho dù người có tình nhưng trời lại vô tình.” Lúc nói đến đây thì thanh kiếm trong tay hắn cũng lập tức chấn động, kêu ong ong không ngừng.

Sát khí dày đặc khiến nhóm dân chúng trên đảo sợ đến run rẩy, cho dù bị kinh hãi nhưng vẫn tranh nhau khuyên nhủ: “Đạo trưởng, ngươi mau thu kiếm lại đi, nhìn sợ lắm!”

“Tất cả mọi người ở đây đều chỉ là một đám phàm phu tục tử, nếu bị kiếm của ngươi dọa bay mất ba hồn bảy vía thì nhất định sẽ khiến Cửu Anh tiên quân mất hứng! Lão nhân gia trước giờ luôn mang lòng từ bi, cứu người giúp đời, nếu ngươi gây chuyện ở chỗ của ngài thì chắc chắc Tiên Quân sẽ không vui đâu!”

“Nói đúng đấy. Đạo trưởng, đánh đánh giết giết thì có gì hay? Thiên hạ thái bình mới là chính đạo!”

Vẻ mặt âm trầm của Phong Bạch khẽ rung động, chẳng rõ câu nói nào đã chạm đến hắn mà cuối cùng cũng thực sự thu kiếm về mi tâm.

Đám thôn dân trên đảo đang đứng túm tụm hóng chuyện, thấy cảnh này thì không khỏi trợn mắt há mồm, có điều bọn họ vẫn không quên ý định ban đầu: “Đạo trưởng lợi hại ghê! Nếu đã lợi hại như vậy thì chắc cũng không thiếu chút tiền nhang đèn đâu nhỉ? Muốn vào bái lạy phải tốn mười quan tiền!”

“Không phải có hai quan thôi à?” Vị khách mới đến lúc nãy chợt xoay người hỏi.

Cư sĩ kia xì một tiếng rồi nói: “Người phàm có giá của người phàm, người tu tiên như đạo trưởng đây sao có giá như người phàm được? Vậy chẳng phải đang sỉ nhục đạo trưởng à!”

Phong Bạch ném cho hắn một túi kim ngân rồi nói: “Hôm nay chỉ để một mình ta vào thôi.”

Đám dân chúng trên đảo vô cùng vui sướng, lên tục gật đầu vâng dạ rồi cuống quít đuổi hết những người không liên quan ra ngoài.

Bên trong đạo quán khá đơn sơ, duy chỉ có bức tượng được nặn bằng đất sét là có vài phần màu sắc. Dáng người cao ráo, đạo bào đỏ rực, trong tay cầm trường kiếm, tóc đen mặt trắng, giữa mi tâm điểm một nốt chu sa làm tăng thêm ba phần tiên khí, vẻ mặt đang mỉm cười dịu dàng khiến cho bức tượng đất thô ráp này bỗng có vài phần sinh động.

Phong Bạch bước lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của tượng đất, dường như vẻ lạnh lùng trên mặt hắn cũng dần vơi bớt, để lộ ra chút trẻ con ấm áp ngây thơ.

Không lâu trước đây, chính là người này đã tươi cười dịu dàng với hắn rồi bảo, đừng lạm sát người vô tội.

Cuối cùng, vẫn là người này mang theo nụ cười ấy nói với hắn, hãy đợi ta quay về.

Ta đã đợi suốt tám trăm năm ròng rã, nhưng thúc thúc lại chẳng quay về nữa.

Nghĩ đến điều này khiến bàn tay Phong Bạch hơi ấn mạnh xuống, bóp nát mất một phần vai của tượng đất. Hắn cúi đầu khẽ thổi nhè nhẹ sau đó dịu dàng vỗ về: “Thúc thúc không đau.” Trong tay chợt vận pháp, bức tượng lại trở về như lúc ban đầu.

Hắn lại cười, ngón tay men theo thân hình của tượng đất, giọng nói trầm thấp mà rời rạc: “Có phải thúc thúc cảm thấy ta rất dễ lừa đúng không. Thúc thúc quên rồi à, ta đã từng nói nếu như thúc thúc xảy ra chuyện không may thì ta sẽ dùng cách bạo ngược. Hiện giờ ta cứu tử phù thương*, nhưng từ nay trở đi ta sẽ gặp thần giết thần, gặp người giết người.” (Cứu tử phù thương: Cứu người chết, giúp người bị thương)

Sát khí tuôn trào theo từng lời của hắn, kiếm ý sắc bén đổ xuống đầu ngón tay. Tượng đất bị kiếm khí ăn mòn đến độ nứt vỡ như mạng nhện, sau đó lại được hắn dịu dàng vận pháp chữa lành, cứ lặp đi lặp lại như vậy, tựa như bản thân đang sắp phát cuồng của hắn.

Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, sát khí và kiếm ý kết hợp hoàn toàn đánh nát tượng đất, hai mắt của Phong Bạch đã đẫm lệ đến mơ hồ, tròng mắt đỏ quạch, tỏa ra uy thế khủng khiếp như một cơn bão càn quét từ đạo quan lan ra toàn bộ hải đảo.

Uy thế này càng lúc càng tăng thêm như diều gặp gió, thậm chí còn dao động đến tận Tiên giới ở Cửu Thiên.

Một tiểu đồng đang cưỡi Thanh Ngưu đi đến bên cạnh một đạo nhân tóc bạc mặc đạo bào bát quái, nó theo ánh mắt của đối phương mà nhìn về phía Thông Thiên kính.

Cảnh tượng trong kính và sát khí như hóa thành thực thể khiến nó phải nhíu mày: “Sư đệ, Bạch Hổ này đã lộ hung tính, ta thấy không ổn rồi. Ngươi đừng thử hắn nữa, nếu không e là sẽ phải uổng công sức bấy lâu. Ngươi định lại đợi thêm mấy ngàn năm nữa để làm lại từ đâu sao!”

Đạo nhân tóc bạc lắc đầu: “Không thể không thử. Suốt tám trăm năm qua, mặc dù hắn chưa từng làm sai chuyện gì, tu giả và phàm nhân ở Cửu Châu cũng tìm được chốn về, thái bình yên ổn suốt mấy trăm năm, đây đều là công của hắn. Thế nhưng ngay cả khi tâm nguyện thất bại mà hắn vẫn giữ được thiện niệm thì mới có thể gánh vác được trọng trách, bằng không cũng chỉ là loại giả nhân giả nghĩa mà thôi, còn nói chi đến Thượng Thiện Nhược Thủy nữa.”

Cùng lúc ấy, trong Cửu Anh quán trên đảo Vọng Phu, trước khi Phong Bạch ra khỏi đạo quán thì ánh mắt lại chợt bắt gặp một hàng chữ nhỏ ở dưới chân của tượng đất -- Thiên Đạo hữu thường, có thể chậm trễ vì nhân tình thế thái nhưng cuối cùng sẽ không lầm được. Tồn thiện tâm, tạo thiện nghiệp, được thiện quả.

Phong Bạch chợt dừng chân, hắn cười lạnh nói: “Thúc thúc, vô dụng thôi. Thiện quả của ta chỉ có ngươi, nay ngươi đã không ở đây nữa thì ta còn giữ thiện tâm và thiện nghiệp để làm gì. Chẳng bằng phá hủy hết thảy còn hơn, để chúng đi cùng ta xuống u minh địa phủ bầu bạn với ngươi!”

Nói xong hắn liền rút kiếm bước ra, vào lúc định đại khai sát giới thì lại nhìn thấy một đám người cầm tiền giấy và nến hương đang tranh chấp với những người giữ quán trên đảo.

“Năm nào Lý gia chúng ta cũng phải đến Cửu Anh quán để bái tế ân nhân vào ngày mùng ba tháng tám, tại sao hôm nay lại không cho chúng ta vài! Cửu Anh tiên quân là của mọi người chứ không phải của một mình ngươi. Ngươi không cho chúng ta vào thì chúng ta biết ăn nói thế nào với tổ tiên bây giờ!”

Đám người giữ quán nhanh chóng vây kín rồi phản bác: “Cửu Anh tiên quân cũng chẳng phải của Lý gia các ngươi, các ngươi có quyền gì mà thích vào bái là vào bái!”

Những người Lý gia đều trợn mắt nhìn nhau: “Tổ tiên của Lý gia ta đã được tiên quân cứu giúp nên mới có thể duy trì được dòng họ, ân đức như vậy chẳng biết phải lấy gì để báo đáp. Thế mà bây giờ đến cả chỗ để tế bái cũng không còn nữa? Nếu thật sự như vậy thì Lý gia ta cũng chẳng còn mặt mũi làm người, cô phụ ân đức thì khác gì loài heo chó. Lý gia thân quyến, thay vì làm heo chó thì chẳng bằng đánh đuổi hết lũ tiểu nhân hám lợi này đi, bảo vệ nơi thờ phụng ân nhân không bị vấy bẩn!”

Những lời này vừa nói ra thì tất cả người của Lý gia đều hưởng ứng. Thôn dân canh giữ quán chỉ có bốn, năm người, còn bên phía đối phương lại có tận hai mươi người, nhìn một cái là đã biết bên nào mạnh bên nào yếu. Đối phương vung tay hô một tiếng, đám người của Lý gia lập tức ùn ùn kéo tới rồi lao vào đánh nhau!

Quyền cước chẳng có mắt, thấy hai nhóm người này dày vò Cửu Anh quán đến độ sắp diện mục toàn phi* khiến Phong Bạch cực kỳ chướng mắt. Trạm Lô kiếm trong tay hắn lóe sáng, lúc đang định cho cả lũ chôn cùng nhau thì bỗng lại có một lão giả tiến lên khuyên can. (*Diện mục toàn phi: Thay đổi hoàn toàn bộ mặt)



Bởi vì lão giả này khá quen mắt nên Phong Bạch bỗng dừng thế công, ngược lại muốn xem thử một ông lão yếu đuối như thế sẽ dùng cách gì để khuyên bảo hai bang ác đồ. Nếu không khuyên được, hắn sẽ cho bọn chúng im lặng mãi mãi.

“Các ngươi đều vì Cửu Anh quán, vậy mà lúc này lại đánh nhau ngay trong đạo quan. Nếu làm vỡ chỗ này, làm hỏng chỗ kia thì đến lúc ấy ai sẽ vui sướng hơn ai, ai là người chiến thắng thực sự? Tộc nhân Lý thị, chẳng lẽ các ngươi phá hoại Cửu Anh quán xong thì sẽ không còn phụ lòng tổ tiên, không có lỗi với ân nhân nữa ư? Trương cư sĩ, phá hỏng Cửu Anh quán rồi thì ngươi định lấy gì để mời chào du khách hành hương?”

Lão giả thấy hai bên đã dừng lại bèn nói tiếp: “Cửu Anh quán đã hương khói nghi ngút suốt mấy trăm năm, nếu hôm nay lại bị hủy hoại trong phút chốc, chẳng lẽ các ngươi không thấy đáng tiếc sao? Cho dù không đáng tiếc, vậy các ngươi có thấy xứng đáng với bản tâm của mình không? Cả đời Cửu Anh tiên quân luôn làm điều tốt, giúp đỡ mọi người, bây giờ các ngươi làm vậy thì chẳng phải sẽ khiến ngài cảm thấy rất đau lòng sao?”

Câu nói cuối cùng ấy chẳng hiểu sao lại khiến Phong Bạch cực kỳ chấn động, hắn cảm thấy lão giả kia như đang nói cho mình nghe. Hắn lạnh lùng nhìn sang, đối diện với đôi mắt đục ngầu của lão giả, đối phương nhìn hắn như chẳng có gì, chỉ quay đầu tiếp tục khuyên bảo hai nhóm người kia.

Cửu Anh quán đã hương khói nghi ngút suốt mấy trăm năm, nếu hôm nay lại bị hủy hoại trong phút chốc, chẳng lẽ các ngươi không thấy đáng tiếc sao?

Cho dù không đáng tiếc, vậy các ngươi có thấy xứng đáng với bản tâm của mình không?

Cả đời Cửu Anh tiên quân luôn làm điều tốt, giúp đỡ mọi người, bây giờ các ngươi làm vậy thì chẳng phải sẽ khiến ngài cảm thấy rất đau lòng sao?

Mấy câu nói đó cứ quanh quẩn mãi trong thức hải của Phong Bạch chẳng thể biến mất, cuối cùng lại sinh ra một ẩn ý khác -- Ngươi đã một lòng giúp Cửu Châu thái bình thịnh thế suốt tám trăm năm, nếu nay lại bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng tiếc sao? Cho dù không đáng tiếc, vậy các ngươi có thấy xứng đáng với bản tâm của mình không? Xưa nay thúc thúc luôn mềm lòng, lương thiện, nếu ngươi làm như vậy thì chẳng phải sẽ khiến y cực kỳ đau lòng sao?

Đâu chỉ đau lòng, e là lúc xuống đến u minh địa phủ cũng phải cho hắn hai bạt tai, hung hăng mắng hắn là đồ súc sinh ấy chứ!

Thiện cho người, Đạo cho trời.

Trong lòng hắn chỉ có thúc thúc, không chứa nổi những thứ khác.

Người bỏ dục thì sẽ được tâm.

Thân thể của Phong Bạch chợt cứng đờ, tựa như nghe thấy một tiếng gầm nhẹ đầy uy nghiêm đang quanh quẩn trong cơ thể mình. Sức mạnh tàn bạo chợt bùng nổ như cơn lũ đang dâng trào, thế nhưng nó chỉ dạo quanh cơ thể chứ không hề mảy may lộ ra bất kỳ tia sát khí nào. Ngay sau đó, toàn bộ sát niệm và ý muốn hủy diệt trong đầu hắn đều rút lui như thủy triều, chẳng còn chút tung tích.

“Thúc thúc, ngươi từng nói, thiên hạ thái bình mới dễ đắc đạo. Nay thiên hạ đã thái bình rồi, nhưng ta chẳng còn nghĩ đến Đạo nữa.” Phong Bạch khẽ cười. Trong tay hắn đã chẳng còn binh khí nữa mà thay vào đó là hai chiếc vòng Đồng Tâm khẽ chạm vào nhau kêu leng keng.

Hắn nhìn chúng, tựa như nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia mà khẽ hôn lên rồi thì thầm: “Điều ngươi muốn làm, ta đã hoàn thành cả rồi. Ta giữ lại chúng cho ngươi xem. Ta sẽ đi cùng ngươi, chúng ta cùng nhìn ngắm Cửu Châu thịnh thế.”

Vừa dứt lời, hắn đã đi đến bên ngoài hoa cảnh Phân Đà Lợi. Lúc này cảnh môn đã không còn đóng chặt vì thiện ác trong lòng hắn nữa. Trong trận văn cổ xưa mà tinh xảo chợt bắn ra một luồng kim quang, theo sau là một luồng linh lực cuồn cuộn nhanh chóng lan tràn ra khắp từng ngóc ngách của thánh cảnh.

Thúc thúc của hắn, đã đợi ở đây tám trăm năm rồi.

Hắn phải đi bầu bạn với thúc thúc thôi.

Phong Bạch mỉm cười đi vào, chân bước trên hư không đến bên bích hồ, nơi có hàng ngàn hàng vạn hoa sen ngũ sắc đang đua nở. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua trận môn đã đóng chặt, khẽ thầm thì: “Thịnh thế là của bọn họ, còn chúng ta ở bên nhau.” Phong Bạch nắm chặt vòng Đồng Tâm, một tay vận kiếm ý tới ngũ trọng thiên, luồng kim quang sắc bén bị hắn đưa đến gần đan điền của mình...

Hình ảnh này hiện lên trong Thông Thiên kính ở Tiên giới cách đó trăm ngàn trượng, tiểu đồng thấy vậy thì không khỏi nóng nảy. Nó nhảy xuống từ lưng của Thanh Ngưu rồi vỗ cái "bốp" lên người đạo nhân tóc bạc: “Ngươi nhanh lên đi! Nếu để muộn thì đúng là thất bại trong gang tấc đó!”

Đạo nhân tóc bạc khẽ phẩy phất trần trong tay, lập tức có một luồng pháp thuật xuyên thấu qua Thông Thiên kính rồi truyền xuống dưới. Rõ ràng trên mặt lão đã hơi mỉm cười nhưng vẫn cố ý nói với vẻ lạnh nhạt: “Linh Bảo sư huynh yên tâm, nếu hắn chịu buông bỏ thì ắt sẽ có được. Thiện cho người, Đạo cho trời. Xưa nay Thiên Đạo chưa bao giừo keo kiệt.”

Lại nói, cái phất trần kia quả thật là tiên pháp!

Ngay trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy, Phong Bạch đứng bên bích hồ còn chưa kịp từ sát thì bỗng thấy hồ hoa sen đang yên bình lại tự dưng dậy sóng không ngừng. Một luồng pháp quang chợt lóe lên từ chỗ Thiên Diệp Bạch Liên ở giữa hồ, trong ánh sáng chói mắt, rõ ràng trước đó chỉ là một nụ hoa thì giờ đây nó đã nở bung cánh, sau đó nhanh chóng sinh ra một đài sen.

Hạt sen tuôn ra ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp nơi, cùng lúc ấy giữa hư không cũng tách ra một cái khe!

Tất cả những điều này vẫn chưa đủ để ngăn cản ý định tự sát của người nào đó, mãi cho đến khi bên trong cái khe chợt hiện linh quang, sau đó có một con chim sáu cánh bay vút ra. Nhìn kĩ lại thì hóa ra đó là một con Xích Mân, sáu cánh của nó xổ tung, diễu võ dương oai bay thẳng đến chỗ Thiên Diệp Bạch Liên ở giữa hồ.

Nó vừa mới nhảy lên trên hạt sen thì cả người lẫn hạt sen đã bị một bàn tay chộp lấy đầy thô lỗ. Xích Mân trợn mắt nhìn lên, không ngờ đó lại là kẻ thù cũ. Bấy giờ nó mới thu lại móng vuốt lại rồi kêu chiêm chiếp với vẻ lấy lòng.

Cứ như được bay từ địa ngục lên thiên đường chỉ trong một tích tắc, sự vui sướng ập đến bất thình lình khiến Phong Thiệu phải sửng sốt hồi lâu.

Hắn nhìn thấy rõ ràng Lục Dực Xích Mân bay ra từ khe hở của tam giới mà vẫn còn sống, con Lục Dực Xích Mân của thúc thúc vẫn còn sống, điều ấy có ý nghĩa gì.

Cho nên, hắn đã nhảy thẳng xuống khe nứt sâu như vực thẳm kia mà không hề do dự!

Trong lòng Phong Bạch chỉ vướng bận duy nhất một người, nhưng hắn lại không biết có bao nhiêu người đang quan tâm hắn. Lúc này mọi người ở Côn Luân còn chưa kịp vui sướng vì tên ma đầu Thanh Dương đã bị tiêu diệt thì lại lập tức cảm thấy lo lắng cho Phong Bạch đang phải chịu nỗi đau mất người yêu.

Những người khác thì lo lắng, còn Hà Loan và Nguyên Hạo lại thấy đau lòng. Bọn họ rất hiểu, nếu Phong Bạch mà biết tin này thì sẽ có hậu quả như thế nào. Hai người không kịp thảo luận đã cùng bay thẳng về phía hoa cảnh Phân Đà Lợi. Bọn họ đã mất một người thân rồi, không thể để mất thêm một người nữa!

Có điều hai người lại không thể đi tới nơi, bởi vì Từ Ký châu thuộc quản lý của Côn Luân đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma khí, sương đen mù mịt bao phủ khắp mọi nơi, vô số tu giả đã bị chiếm đoạt. Mặc dù ma đầu Thanh Dương đã chết nhưng những con rối Sát Ma của gã lại không hề tiêu tán, tuy nhiên lần này không phải do đoàn quân con rối từ sáu châu khác vây giết, mà lại bị đốt lửa trong chính nhà mình... đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Tu giả bị chiếm đoạt sẽ trở thành con rối Sát Ma mới, gặp phàm nhân thì chúng sẽ ăn thịt còn gặp tu giả thì chúng sẽ chiếm đoạt. Một toàn thành vốn đang yên bình nay lại biến thành địa ngục trần gian.

Nguyên Hạo là thiếu tông của Côn Luân, tông chủ không có ở đây nên cậu phải gánh vác trọng trách bảo vệ Cửu Châu, cho dù hiện giờ chỉ còn sót lại có ba châu. Hà Loan ngóng trông về phương nam xa xôi một lúc lâu, cuối cùng nàng vẫn thu lại ánh mắt, cùng Nguyên Hạ dấn thân vào đội ngũ giết Ma cứu người...

Mà hiện giờ Phong Bạch lại không hề biết đến những sự hỗn loạn này, hắn đang phải chịu sự tra tấn của khe hở tam giới. Nếu không phải tu vi của hắn đã lên đến Đại Thừa viên mãn, cộng thêm thể chất thánh thú bảo vệ thì e là tính mạng đã mười phần mất chín.

Tuy nhiên Phong Bạch không hề hối hận, cũng chẳng thèm quan tâm đạo bào trên người đã bị xé nát tươm, hắn chỉ một lòng một dạ bắt ép con chim ngốc kia dẫn đường. Nơi này vừa xa lạ vừa yên tĩnh, Phong Bạch không thể dùng thức tảo để kiểm tra tình hình, cũng chẳng thể sử dụng được linh lực. Tuy nhiên điều ấy không khiến hắn cảm thấy bối rối, ngược lại còn càng thêm kiên định và an tâm hơn.

Phong Bạch chợt cảm nhận thấy một dòng sức mạnh phát ra từ chỗ lòng bàn tay của mình, hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra là do hạt sen được nắm lên cùng với con Xích Mân. Nó có vẻ ngoài chẳng khác gì một hạt sen bình thường... Nhưng dòng sức mạnh tinh thuần đến vậy...

Chẳng lẽ đây chính là Thánh Liên tử ư?

Nếu đúng là thúc thúc vẫn còn sống, chỉ cần có Thánh Liên tử này thì sẽ chẳng cần sợ điều gì nữa.

Phong Bạch thầm nghĩ, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, gần như đã hòa tan toàn bộ vẻ lạnh lùng xung quanh hắn. Hắn bước theo con chim ngốc kia một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng lướt qua những cánh hoa rơi rực rỡ, băng qua những lớp cây xanh thẳm để đi đến một tiểu viện nho nhỏ.

Lúc bước đến gần hàng rào trúc bao quanh bên ngoài tiểu viện, Phong Bạch lại chợt dừng chân, vẻ mặt bỗng thay đổi thất thường. Một bàn tay nắm chặt Thánh Liên tử và vòng Đồng Tâm của hắn đã bị siết đến chảy máu, bàn tay còn lại cũng ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu Mân, ngươi lại chạy loạn khắp nơi đấy hả? Bảo ngươi tìm hạt sen...”

Giọng nói chợt tắt ngúm.

Chủ nhân của giọng nói vẫn mặc y phục đỏ rực như trước, tuấn nhan vẫn như trước. Phong Bạch ngơ ngác nhìn ngắm một hồi lâu mới chợt nhận ra trên mặt mình đã ướt đẫm.

“Ngươi... Ngươi đến rồi.”

“Thúc thúc !”

Phong Bạch nâng chân lao tới một cách điên cuồng, sau đó nhanh chóng siết chặt người nọ trong lồng ngực, tựa như muốn khảm y vào sâu thẳm nơi đáy lòng. Hắn không ngừng thì thào tự nói như thể vẫn không dám tin đây là sự thật: “Không phải ta đang nằm mơ đúng không!” “Ta không hề nằm mơ!” “Mong giấc mơ này sẽ không phải tình lại!” “Ta không muốn tỉnh lại!”

Mãi một lúc lâu sau, Phong Bạch mới cảm nhận được có một bàn tay đang khẽ vuốt tóc hắn, một giọng nói vang lên bên tai: “Không phải mơ, tất nhiên là không phải mơ. Nếu thật sự là mơ thì ta sẽ mãi mãi ở trong mơ với ngươi.”

Phong Bạch nâng khuôn mặt đối phương lên rồi chặn lấy bờ môi của y một cách thô lỗ, tựa như nhất định phải hút được thứ gì đó thì mới chịu tin tưởng đây là thật. Nắng hạn gặp mưa rào, Phong Thiệu lại càng không từ chối, có lẽ đây cũng là điều y khát vọng đã lâu, cứ thế gắt gao ôm chặt lấy người mà mình hàng đêm mong nhớ, cho dù miệng lưỡi của súc sinh kia có sắc bén đến đâu thì y vẫn cam nguyện chìm đắm làm cá thịt.* (Cái này xuất phát từ câu: 人为刀俎,我为鱼肉: Người là dao thớt, ta là cá thịt. Ý là để Phong Bạch chủ động nắm quyền điều khiển)

Nụ hôn này tựa như một phần bù đắp cho tám trăm năm đã qua, đến khi mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt hai người nhìn nhau đã chẳng còn sự cách ngăn. Quá khứ đã không có, hiện giờ cũng không có, tương lai càng không có.

Nếu nói thời gian tám trăm năm đã nuôi dưỡng Phong Bạch thành một người có tâm lặng như nước, vậy thì giờ phút này mọi sự trầm tĩnh của hắn đều đã hóa thành hư ảo. Khi đối diện với Phong Thiệu, trong lòng hắn chỉ tràn ngập lửa nóng là lửa nóng. Nếu không phải nơi này chẳng thể sử dụng được chút linh lực nào khiến hắn không làm gì được Phong Thiệu, thì e là hắn đã nhốt người này vào trong lồng ngực, rồi dùng tư thế thân mật đó để kể lể hết những chuyện trong suốt tám trăm năm xa cách.

Phong Bạch vẫn quan tâm tình trạng thân thể của đối phương nhất, Phong Thiệu biết rõ điều đó nên lập tức vào thẳng vấn đề: “Năm ấy ta che giấu chuyện này, thật ra vì để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tiếp sau đó đi vào hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng chỉ vì vẹn toàn trước sau, không ngờ rằng... ”

Hóa ra năm đó, Phong Thiệu vừa mới bước vào hoa cảnh Phân Đà Lợi chưa được bao lâu thì yêu độc đã lại phát tác. Lần này còn dữ dội hơn những lần trước không biết bao nhiêu lần, bởi vì không còn Hàn châu áp chế cho nên cả thể xác lẫn tinh thần của y đều bị tra tấn cực kỳ tàn nhẫn. Những lần trước y còn có thể cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng lần phát tác cuối cùng này khiến y không thể chịu nổi nữa, cộng thêm suy nghĩ rằng bản thân đã hết đường cứu chữa, cho nên Phong Thiệu đã dùng một tia linh lực cuối cùng trong đan điền để sử dụng thuật Thúc Kiếp.

“Vậy ra Anh vân và Thiên Kiếp mà ta nhìn thấy khi đó là do thúc thúc gọi đến ư?” Phong Bạch nhíu mày, thấy Phong Thiệu gật đầu thì lập tức cắn lên bờ vai của đối phương một cách hung dữ, mãi cho nên khi lộ ra dấu răng màu hồng mới thôi, sau đó hắn lại khẽ liếm láp như để bồi thường.

Phong Thiệu cười bất đắc dĩ, y xoa nhẹ hai lỗ tai bông xù đã lộ ra vì tức giận của đối phương, lại mói tiếp: “Cũng may đã khổ tận cam lai, trời không tuyệt đường người... ”

Vào lúc Phong Thiệu sắp bị uy áp của Anh vân chèn ép đến chết thì hoa sen ngũ sắc trong bích hồ lại bỗng dậy sóng, đó trùng hợp là thời điểm hoa sen được kết từ thiện nghiệp trở thành chất dinh dưỡng cho Thiên Diệp Bạch Liên mỗi ba năm một lần. Khoảnh khắc nhìn thấy khe nứt tam giới dần hiện ra, Phong Thiệu bỗng lóe linh quang, y chợt nhớ lại những lời Từ Giác từng nói khi hai người đến đây lần đầu tiên.

“Sau khi thiện nghiệp từ Cửu Châu được chuyển ra ngoài tam giới, nó sẽ được Thiên Diệp Bạch Liên hấp thụ trở thành chí thuần chí tịnh, từ đó mới dần sinh ra Thánh Liên tử, Thánh Liên tử lại thông qua khe hở tam giới rồi rơi về trong đài sen bên này.”



“Những thiện nghiệp này đi vào khe nứt của tam giới, sau đó bị hấp thu rồi trở thành Thánh Liên tử, rồi lại thông qua khe hở mà trở về hóa thân của hoa sen trên Cửu Châu... Đây chẳng phải cũng là một sự sống khác?”

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Phong Thiệu cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng để rơi vào trong khe hở tam giới.

Phong Bạch nhớ lại những tra tấn mà mình đã phải chịu khi nhảy vào trong khe hở tam giới, nghĩ đến việc lúc ấy tính mạng của Phong Thiệu đang trong cảnh mành chỉ treo chuông thì không khỏi tim đập thình thịch, cánh tay đang ôm chặt đối phương cũng cứng đờ.

Phong Thiệu mỉm cười, nâng tay muốn gỡ cái đuôi hổ không an phận đang quấn quanh hông của mình ra, nhưng nào có chuyện dễ dàng thoát được. Cái đuôi này vừa mềm dẻo vừa vô sỉ, cứ ôm chặt lấy cái ổ của nó chẳng chịu nhúc nhích.

“Ngươi --” Phong Thiệu còn chưa dứt lời thì đã bị đối phương chặn miệng, sau một nụ hôn dài thì hắn đã chuyển đề tài câu chuyện: “Vậy sau đó thì sao? Thúc thúc đã loại bỏ được yêu độc rồi đúng không?”

Phong Thiệu gật đầu rồi trả lời: “Ngươi đoán không sai. Đây mới là nơi Thiên Diệp Bạch Liên thật sự sinh trưởng, mặc dù không biết thân thể của nó ở đâu nhưng nơi kỳ lạ này lại vô cùng tinh thuần. Sau khi ta đến đây, không chỉ yêu độc mà các vết thương trên sắc thân và pháp thân cũng được chữa khỏi toàn bộ. Chỉ có một điều là mặc dù linh khí ở nơi này rất dồi dào sung túc nhưng lại không thể sử dụng được linh lực, tất cả pháp thuật và ma công đều chẳng có tác dụng gì.”

Nghe thấy Phong Thiệu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, rốt cuộc tảng đá luôn đè nặng trong lòng Phong Bạch suốt một thời gian dài cũng được buông xuống, hận không thể ôm lấy Phong Thiệu rồi xoay vài vòng. Mà quả thật hắn cũng đã làm như vậy, mãi cho đến khi đôi tai bông dù bị nhéo đến đau thấu tâm can mới chịu thôi.

“Thúc thúc tàn nhẫn quá, lừa gạt ta suốt tám trăm năm. Nếu không nhờ ta chó ngáp phải ruồi thì e là đã thật sự đi xuống địa phủ để bầu bạn với ngươi rồi. Vậy mà bây giờ lại chẳng hề nương tay chút nào, thật sự khiến người ta thấy cực kỳ xót xa đau đớn!” Phong Bạch than thở, rặt một vẻ muốn người ta phải thương xót, không đành lòng, nhưng mà trên đầu và sau mông hắn lại mọc lên mấy thứ không phải của con người, cho nên nhìn kiểu gì cũng không phải dáng vẻ đáng để xót thương.

Mặc dù Phong Thiệu không nhịn được cười, nhưng y cũng nhận ra phần chân tình trong lời nói bông đùa này, khiến lòng y không khỏi chua xót. Y ôm chặt lấy Phong Bạch rồi an ủi: “Là lỗi của ta. Ta cứ tưởng rằng thời gian mấy trăm năm đã đủ để lòng ngươi dần lắng lại, chẳng ngờ vẫn nóng nảy như thường. Ta sợ ngươi tạo nghiệp chướng, cũng sợ ngươi không quý trọng bản thân, haiz... may mà Thiên Đạo hữu thường, để chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

Thật ra từ lúc Phong Bạch được gặp lại Phong Thiệu một lần nữa thì trong lòng hắn đã chẳng còn chút oán niệm nào, ngược lại còn có phần biết ơn. Bất kể thế nào, chỉ cần hắn có được thúc thúc thì bao nhiêu những oan ức, đau đớn, thống khổ lúc trước cũng đều đáng giá.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện một hồi lâu, Phong Thiệu hỏi Phong Bạch về những chuyện đã xảy ra trong thời gian hai người xa cách. Phong Bạch liền lập tức lộ vẻ kiêu ngạo như thể chỉ chờ đợi đối phương khen mình. Hắn kể lại hết những nghĩa cử cao đẹp mà mình đã làm trong suốt tám trăm năm qua như: dung hòa tứ đại tông của Cửu Châu và Cửu Châu minh như thế nào, bảo vệ và quản lý tu giả như thế nào, rồi cả trừ ma vệ đạo, chém giết yêu thú, duy trì Cửu Châu ổn định hóa bình, cuối cùng là đưa Cửu Châu bước vào thời kỳ thái bình thịnh thế.

Phong Thiệu nghe thấy vậy thì cực kỳ vui mừng. Phong Bạch còn làm tốt hơn Lữ Minh Tịnh trong nguyên tác không biết bao nhiêu lần, không chỉ tạo phúc cho tu giả mà cả phàm nhân cũng tránh được tai họa chiến tránh. Tiểu Bạch của y, nên như thế mới phải.

Phong Bạch được khen ngợi thì lại tò mò những năm nay Phong Thiệu đã sống như thế nào, mãi cho đến khi thấy vườn cây mà y trồng, nơi y luyện kiếm, thậm chí là cả cọc gõ y điêu khắc lúc nhàm chán thì rốt cuộc phải hừ giọng: “Thúc thúc ngày qua ngày phong phú như vậy, chả trách vui đến quên cả trời đất, chẳng thèm nhớ đến chuyện trở về gặp ta.”

Lúc ấy Phong Thiệu đang lấy hai vật nhỏ mà mình đã điêu khắc từ trên giá, nghe thấy câu này của hắn thì vội đáp: “Nói gì vậy? Nếu không phải ta không thể rời khỏi nơi này thì đã đi tìm ngươi từ lâu rồi... ”

Phong Bạch nhìn thấy vật nhỏ kia điêu khắc chính dáng vẻ của mình thì không khỏi cười đến vui sướng, nhưng sau khi nghe thấy y nói vậy lại khó hiểu: “Sao lại không ra được? Rõ ràng ta nhìn thấy con chim ngốc của ngươi tùy ý ra vào khe hở mà.”

Phong Thiệu nói: “Nó khác ta, cơ thể của nó nhỏ. Khe hở kia ở chỗ hoa cảnh Phân Đà Lợi thì không nhỏ nhưng ở đầu bên này lại chỉ lớn bằng hai nắm tay thôi. Lần duy nhất mà nó rách to đến độ có thể để người chui ra chính là ngày kết thành hạt sen hôm ấy... Lại nói tiếp, tám trăm năm cũng là thời điểm kết thành Thánh Liên tử... ”

“Có lẽ đây chính là Thánh Liên tử?” Phong Bạch xòe tay để lộ vật trong lòng bàn tay mình.

Mọi chuyện trên thế gian này, khi thì sai một ly đi ngàn dặm, khi thì không hẹn nhưng lại cùng hợp.

Phong Bạch trùng hợp gặp Xích Mân đúng lúc nó xông vào hoa cảnh, đồng thời cũng đúng lúc có được Thánh Liên tử. Tám trăm năm không ngừng phập phồng lên xuống, cuối cùng cũng đợi được đến ngày đoàn tụ với người mình yêu.

Phu phu hai người mới đoàn tụ chứ chưa được tính là đoàn viên, bởi vì vẫn còn con trai con gái chưa đầu gối tay ấp. Có điều sau khi hai người rời khỏi hoa cảnh Phân Đà Lợi rồi đi thẳng về phía đại lục Cửu Châu, cảnh gia đình đoạn tụ vốn phải là chuyện hiển nhiên thì không ngờ nay lại xảy ra biến cố.

Những nơi trong phạm vi tầm mắt đều mang vẻ tử khí trầm trầm, âm phong mãnh liệt, con rối Sát Ma tràn ngập khắp mọi chốn kéo theo âm khí hội tụ xung quanh bọn chúng. Bên đường chỗ thì thi thể nằm la liệt đã bị cắt nát đến không nhìn ra hình dạng ban đầu, chỗ thì tự cắn nuốt lẫn nhau như tằm ăn rỗi.

Thậm chí nơi này còn không phải là Bình Nhung châu, Đại Hoang châu hay Lương Ung châu đã bị xâm chiếm mà là Từ Ký châu thuộc quyền quản lí của Côn Luân.

Sắc mặt của Phong Thiệu tái nhợt, y kinh hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy, sau đó vội vàng ngự kiếm bay về nội cảnh của Côn Luân. Y bổ một kiếm chém chết hết đám con rối ghê tởm đang quanh quẩn chỗ trận truyền tống. Phong Bạch theo sát ngay phía sau, chỉ bước vào Côn Luân chậm hơn đối phương một bước, vậy mà vừa tiến vào liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Phong Thiệu.

Phong Bạch vội vàng chạy đến, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng Phong Thiệu quỳ rạp dưới đất, đối diện với y là hai thi thể đang bị đóng đinh trên vách núi, xung quanh bọn họ vẫn còn Đan hương quấn lấy cho nên đám con rối không dám đến gần để cắn nuốt. Máu tươi trên người hai thi thể vẫn chưa ngừng chảy, mặc dù đã máu thịt lẫn lộn nhưng dung mạo vẫn còn nguyên vẹn, đó chính là... chính là...

Phong Thiệu tựa như phát điên mà ôm bọn họ xuống, sau đó không ngừng rót linh khí vào trong cơ thể của cả hai, cho dù chẳng hề có chút tác dụng nào nhưng y vẫn tiếp tục với vẻ chết lặng... Phong Bạch đè tay đối phương lại rồi nói một cách đau lòng: “Thúc thúc, bọn họ đã chết rồi.”

“Tại sao lại như vậy !?”

Phong Thiệu nhìn Côn Luân nay đã chẳng khác gì địa ngục trần gian, y nắm chặt lấy vạt áo của Phong Bạch mà chất vấn: “Ngươi nói cho ta biết! Vì sao lại như vậy !? Thịnh thế đâu? Thái bình đâu?”

Phong Bạch lau nước mắt của đối phương với vẻ đau lòng, mặc cho y đánh lên người mình để trút giận. Hắn nhìn hắc khí vô cùng quen thuộc đang bao trùm lên toàn bộ tiên cảnh của Côn Luân rồi đứng vọt dậy, cầm kiếm mà nói: “Là Thanh Dương. Gã chết rồi vẫn chưa yên, còn muốn toàn bộ Cửu Châu phải chôn cùng gã. Ta sẽ tiêu diệt hết những thứ ghê tởm mà gã để lại!”

Vừa dứt lời, Trạm Lô kiếm trang tay hắn đã túa ra kim quang chói mắt, mỗi luồng kim quang đều ẩn chứa kiếm ý cường đại, ánh sáng lan đến đâu là đám con rối tan thành tro đến ấy.

Phong Bạch cứ mải mê chém giết khắp nơi, mãi cho đến khi có một bàn tay đè kiếm của hắn lại.

“Giết hết thì sao chứ, sinh cơ của Cửu Châu đã bị diệt rồi.”

Giọng nói của Phong Thiệu cực kỳ bình tĩnh, Phong Bạch xoay người cầm tay y rồi hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Phong Thiệu ngẩng đầu nhìn hắn: “Sơn Hà Xã Tắc Đồ có thể cứu được.”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vốn là thánh bảo được toàn bộ tu giả của Cửu Châu xua như xua vịt, ấy vậy mà mãi đến khi tu giả của Cửu Châu đã chết hết thì nó mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, được hợp thành hình dáng hoàn chỉnh

“Thúc thúc, làm thế nào để khởi động thứ này?”

“Ngươi hãy tiến vào bên trong bản đồ, nó sẽ giúp ngươi phi thăng.”

“Thật vậy ư?”

“Nếu ngươi tự bạo thân thể thánh thú của mình thì có thể phá vỡ tấm bản đồ này, từ đó nghịch thiên sửa mệnh, giúp cho vạn vật được sống lại lần nữa... ” Phong Thiệu nói đến đây, y đang định nói tiếp tình tiết trong nguyên tác sau khi Phong Bạch tự bạo thân thể thánh thú, phá vỡ Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì ngược lại sẽ được phi thăng. Vậy mà lời nói đến bên miệng lại không thể nào thoát ra thành tiếng.

Tựa như có một luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp đang ngăn cản y nói ra những lời này bằng bất cứ cách nào.

“Ngươi...” Phong Thiệu cố gắng hết lần này đến lần khác nhưng miệng của y hoàn toàn bị chặn kín, không thể nào nói ra được điều mình muốn nói.

Phong Bạch không nhìn y, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Thì ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại có tác dụng như vậy. Nếu ta phi thăng một mình, để lại thúc thúc phải đối diện với Cửu Châu nay đã tận diệt, chỉ e nó sẽ trở thành tâm ma không thể tiêu tan của ngươi, từ đó khiến ngươi vĩnh viễn chẳng thể Độ Kiếp phi thăng. Nếu là như vậy, ta thà chọn cái thứ hai.”

Phong Thiệu đột ngột ngẩng đầu rồi nói một cách khó khăn: “Ngươi vì ta...”

Phong Bạch lắc đầu, khẽ xoa lên đôi mắt đã ướt sũng của đối phương rồi nở nụ cười: “Thật ra, ta cũng không muốn nhìn thấy tâm huyết suốt tám trăm năm của mình bị hủy hoại trong gang tấc. Cứ luôn nói Thiện cho người, Đạo cho trời, có lẽ lúc này ta đã hiểu rồi. Nhìn đám phàm nhân nhao nhao nói cười, tu giả cãi nhau ầm ĩ cũng khiến ta cảm thấy có vài phần thích thú. Thúc thúc, ngươi có thấy vậy không?”

Phong Thiệu hết gật đầu lại lắc đầu, y há to miệng nhưng chẳng thể phát ra được tiếng nào, nghẹn nửa ngày cũng chỉ phun ra được một chữ "không". Y muốn nói là hắn sẽ không chết nhưng lúc vào trong tai Phong Bạch lại biến thành -- “Không đi”.

Trong tay Phong Bạch đã ngưng tụ kiếm ý ngũ trọng thiên, hắn nở nụ cười, một tay ôm lấy Phong Thiệu vào lòng rồi hung hăn hôn xuống: “Thúc thúc, nếu ta đầu thai sang kiếp sau thì ngươi phải đi tìm ta nhé. Không được quên ta. Nếu không cho dù có biến thành quỷ thì ta cũng sẽ ăn thịt ngươi.”

Phong Thiệu muốn bắt lấy đối phương nhưng lại bị hắn đẩy mạnh ra phía sau. Sức mạnh đến từ tôn giả Đại Thừa viên mãn khiến y không thể mảy may chống cự, chỉ đành trơ mắt nhìn đối phương hóa thành một luồng kim quang rồi bay vào trong tấm bản đồ Sơn Hà Xã Tắc...

Kết thúc

Trên Cửu Trọng Thiên, đạo nhân tóc bạc nhẹ nhàng phất tay xua tan kim quang trên Thông Thiên kính với vẻ hài lòng, chỉ một thoáng mà đại lục Cửu Châu vốn đang chìm trong chết chóc lại được hồi sinh sức sống. Vô số hình ảnh từ lúc có Sơn Hà Xã Tắc Đồ tới nay đều dần dần biến mất, thay vào đó là một đại lục Cửu Châu mới không hề có bóng dáng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Suốt hàng trăm, hàng ngàn năm qua, số số tu giả hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp chết bởi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, những tông môn, gia tộc bị tiêu diệt, đám Ma tu, con rối, thậm chí là những trận pháp ma công đã hại chết vạn vạn người vô tội, tất cả đều được sống lại một lần nữa vào khoảnh khắc Sơn Hà Xã Tắc Đồ nghịch thiên sửa mệnh mà biến mất.

Từ nay về sau sẽ không còn Sơn Hà Xã Tắc Đồ nữa.

Chẳng còn tranh đoạt đổ máu, chỉ còn lại một Cửu Châu thịnh thế mà thôi.

Tiểu đồng nhìn thấy khung cảnh này thì không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng, nó thở dài từ đáy lòng: “Cuối cùng Thái Thanh sư đệ đã hoàn thành được Thiên Mệnh này rồi, rốt cuộc Bạch Hổ tinh quân cũng không phụ lại sự kỳ vọng! Đúng là phúc đức của chúng sinh!

Thái Thanh mỉm cười không nói gì, chỉ vui mừng nhìn trăm họ trên hư kính.

Lúc này lại bỗng có khách tới, cả Linh Bảo và Thái Thanh đều nghiêm mặt nghênh đón “Thiên Tôn.”

Sau đó mới thấy người đến không chỉ có một mình Nguyên Thủy Thiên Tôn, phía sau ngài còn có hai bóng người quen thuộc khác, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đỏ.

“Hai vị sư đệ, hai người bọn họ vừa mới đi lên Thượng Giới, sẽ bái làm môn hạ của các ngươi. Hãy cẩn thận chỉ bảo, tạo phúc thương sinh.”