Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 161




Sau khi Phong Bạch rời khỏi hoa cảnh Phân Đà Lợi, trong lòng hắn tràn ngập suy nghĩ làm thế nào để tạo ra nhiều thiện nghiệp giúp Thánh Liên tử nhanh chóng trưởng thành trong vòng tám trăm năm, để sư thúc có thể sớm ngày thoát khỏi biển sâu rồi trở về bên cạnh hắn.

Ôm ý định như vậy, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là muốn lợi dụng nhân lực và tài lực của Phiêu Miểu, Bác Phác, Côn Luân và Cửu Châu minh. Phiêu Miểu và Bão Phác đã bị y nắm trong tay từ lâu, tông chủ hiện giờ của Phiêu Miểu chính là Bồng Khâu dưới lớp vỏ Đan Tử, tông chủ mới nhậm chức của Bão Phác là một trong những đệ tử thân truyền bị hắn biến thành con rối sống. Về phần Côn Luân, bởi vì Cố Hoài hoàn toàn không thích các công việc lặt vặt nên đã giao toàn bộ mọi chuyện cho Phong Bạch và Phong Thiệu xử lý, Cửu Châu minh cũng được Phong Thiệu truyền lại cho Phong Bạch.

Kể từ đó, có được những thế lực và tài nguyên ở xung quanh đã giúp Phong Bạch tạo được rất nhiều thiện nghiệp.

Phong Bạch vẫn còn nhớ rõ lời thúc thúc dạy bảo khi hắn còn là thiếu niên: Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Có Phong Bạch cố ý đổ thêm dầu vào lửa nên trong thời gian ngắn, trên đại lục Cửu Châu chợt xuất hiện rất nhiều người tốt việc tốt đến độ không thể đếm xuể. Các tông môn ở thế ngoại như Côn Luân, Bão Phác, Phiêu Miểu trước giờ luôn mang thái độ kiêu ngọa thì nay cũng bước vào thế tục để tạo phúc cho người phàm và tu giả. Bởi vì trong tông đã treo rất nhiều nhiệm vụ đổi thiện công như chém giết yêu thú, cứu giúp tu giả, thậm chí còn có cả xây dựng nhà ở cho người phàm.

Ngoài ra, Cửu Châu minh cũng chẳng khác là bao. Mặc dù sức mạnh của Tán Tu Minh còn lâu mới sánh bằng ba đại tông môn nhưng bù lại họ có lượng tu giả khổng lồ và phân bố ở khắp các nơi trên Cửu Châu. Tuy không thể làm được việc đại thiện như những tu giả cao giai nhưng cứu vài người phàm thì không khó.

Trồng một cây trúc thì phải mất mười năm mới mọc thành rừng, nhưng nếu trồng mười cây trúc thì chỉ cần một năm đã mọc thành rừng rồi. Huống chi đây còn là hàng trăm, hàng ngàn người có sức ảnh hưởng đến hàng vạn vạn người khác.

Tạo thiện nghiệp nuôi dưỡng hạt sen cũng dùng cách này.

Vốn lý thuyết không sai nhưng chẳng hiểu sao kết quả lại không được tuyệt vời như Phong Bạch hằng mong đợi.

Hắn dùng thủ đoạn chồng chất, bố trí các loại thiện nghiệp khác nhau để làm phần thưởng hấp dẫn đệ tử trong tông môn và nhóm tán tu làn việc thiện để tích đức. Cứ thế trôi qua hai mươi năm, hội tụ sức mạnh của mọi người để làm việc thiện, về lý thì hẳn phải khiến chất dinh dưỡng mà Thánh Liên tử cần để phát triển tăng cao hơn nhiều mới đúng. Vậy mà tấm kính Vô Tướng Công Đức trong tay hắn lại chỉ có chút động tĩnh rất nhỏ bé.

Chiếc gương này được tạo thành do Phong Bạch yêu cầu Phiêu Miểu tông luyện chế một loại pháp khí Thiện môn có thể dùng để nhìn thiện nghiệp, với tốc độ hiện giờ thì đừng nói muốn rút ngắn thời gian mấy trăm năm, cho dù chỉ mấy chục năm cũng rất khó.

Phong Bạch không ngừng cảm thấy nghi hoặc, càng ngày càng sầu não hơn, cho dù đã đọc rất nhiều điển tịch và hỏi ý kiến của các vị trưởng lão trong môn nhưng vẫn chẳng có kết quả. Tâm trạng nôn nóng thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tiến độ hắn luyện kiếm tu hành, rốt cuộc Phong Bạch đã không thể nhẫn nại được nữa. Tu hành là chuyện quan trọng nhất, nếu không thể thuận lợi thăng giai thì e là tám trăm năm sau thúc thúc chỉ có thể đợi được một nắm đất vàng của hắn mà thôi.

Vì thế rốt cuộc hắn vẫn nghe theo lời khuyên của Thái Dần sư tổ mà đến Bồ Đề tự để hỏi ý kiến của con lừa trọc kia.

Hiện giờ Phong Bạch đã hơn trăm tuổi, tính tình ngày càng trầm tĩnh, cho dù trong lòng vẫn còn mang theo sự tàn bạo cố chấp nhưng ngôn ngữ cử chỉ của hắn không hề mảy may để thể hiện ra dù chỉ là một chút. Lúc nào hắn cũng ghi nhớ câu nói kia của thúc thúc: Muốn làm được việc thì không thể nóng nảy kiêu ngạo, càng không được để lộ sự vui buồn, yêu ghét của bản thân.

Vì thế cho dù phải đối diện với Từ Giác mà mình luôn ghét cay ghét đắng, thái độ của hắn vẫn rất biết tiến lùi, một lòng nghe dạy bảo.

Từ Giác cũng chẳng ưa gì đối phương, nhưng bởi vì chuyện của Phong Thiệu nên khó tránh có phần chột dạ, thậm chí còn làm lu mờ cả sự chán ghét. Tiếp theo lại nghe thấy Phong Bạch làm nhiều việc thiện, mặc dù xuất phát điểm của hắn không trong sáng nhưng chỉ cần hành động thực tế đem lại hiệu quả tốt thì cũng chẳng phải việc xấu, bấy giờ mới kiên nhẫn dẫn đường.

“... Cho nên những việc này chỉ là tiểu thiện mà thôi. Thiên Diệp Bạch Liên chí thuần chí tịnh, nó cần một lượng thiện nghiệp cực kỳ lớn, tích cát thành tháp, vì vậy cần thời gian tám trăm năm cũng là hợp tình hợp lý.”

Phong Bạch tới đây không phải để nghe những lời này. Hắn hỏi: “Tiểu thiện như cát, đại thiện như đá, muốn tích cát thành tháp cần thời gian tám trăm năm, nhưng có lẽ tích đá thành tháp lại chỉ cần năm trăm năm, thậm chí ba trăm năm thì sao?” Nói xong, hắn lại hỏi Từ Giác rằng những việc thiện hắn làm đều là tiểu thiện, vậy như thế nào mới gọi là đại thiện.

Mặc dù Từ Giác tu đạo Phật đã có thành tựu rất xuất sắc, nhưng cũng chẳng thể chịu nổi cách hỏi đầy vẻ cố chấp của Phong Bạch. Ông nhíu mày: “Cho tới bây giờ luôn là tích tiểu thiện thành đại thiện. Nếu không làm tiểu thiện thì sao có thể hình thành nên đại thiện, từ đó lấy gì để phân biệt tiểu thiện và đại thiện? Cứu người, chẳng lẽ cứu người sống từ cõi chết mới là đại thiện, còn chưa thương chỉ là tiểu thiện? Ngươi cứ ôm suy nghĩ như vậy mà đi làm việc thiện thì chả trách thiện nghiệp trên kính Công Đức không có động tĩnh mấy.”

Câu nói cuối cùng chẳng qua là ông nói trong lúc tức giận, nhưng khi Phong Bạch nghe vào tai lại như bị đâm đúng chỗ đau. Hắn cũng không tức giận, ngược lại còn thật lòng thật dạ mà hỏi: “Đúng là ta làm việc hồ đồ nhưng vẫn luôn một lòng một dạ muốn tạo được nhiều thiện nghiệp. Mong sư thúc tổ có thể chỉ bảo con đường sai lệch.”

Từ Giác không nghĩ tên ma đầu này lại có thể thành tâm như vậy, khiến ông cũng thấy hơi bất ngờ. Rõ ràng trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt nhưng vẫn có thể bình tĩnh xin chỉ bảo, quả thật không tệ chút nào. Khó trách tiểu Thiệu lại để ý hắn như vậy, đáng tiếc hiện giờ y chẳng còn nhìn thấy được nữa.

Nghĩ đến đây, Từ Giác chợt cảm thấy Phong Bạch là một đề mục khó giải, ông không đành lòng giải quyết, vì thế bèn trả lời: “Tâm tư của ngươi vẩn đục, chẳng nhận rõ cái gì gọi là thiện, đây vốn là do tâm cảnh. Một ngày nào đó ngươi có thể đột phá tâm cảnh của chính mình, tự ngộ ra đạo lý trong đó một cách cẩn thận thì có lẽ sẽ đạt được ý nguyện.”

Phong Bạch nói: “Ta đã lãng phí hai mươi năm, không muốn để thúc thúc phải chịu tra tấn lâu hơn nữa. Nghe nói, trong chùa có một linh cảnh tên gọi Đoán Tâm, có thể giúp gột rửa bản tâm. Thúc thúc cũng từng đột phá tâm cảnh 'Ngã Chấp' ở trong đó, không biết liệu ta có cơ duyên được đi vào hay không?”

Hiện nay Từ Giác đã là người đứng đầu của Bồ Đề tự, Phong Bạch muốn vào đi cũng không phải việc khó, huống chi ông cảm thấy tên mà đầu này muốn rèn luyện tâm cảnh cũng không phải việc xấy, vì thế liền đồng ý.

Cho dù đúng là Từ Giác đã đồng ý nhưng ông cũng chẳng trông mong Phong Bạch có thể ba ngày thăng lên một tầng được như Phong Thiệu. Chung quy thằng nhóc này có tư chất rất tốt nhưng tính cách lại đặc biệt cố chấp, cộng thêm tâm trí cực cao nên rất khó ảnh hưởng đến hắn. Đến lúc ấy nếu không thể tiến thêm cũng giúp hắn biết khó mà lui, có lẽ qua mấy trăm năm nữa sẽ thực sự buông được chuyện của tiểu Thiệu xuống.

Trên thực tế cũng gần như ông nghĩ. Phong Bạch đi vào linh cảnh Đoán Tâm, đừng nói ba ngày, ước chừng hơn ba mươi năm vẫn còn chưa đi ra được.

Về phần tình hình của Phong Bạch trong linh cảnh Đoán Tâm rốt cuộc vẫn hơi khác so với dự đoán ban đầu của Từ Giác, không phải hắn không hề tiến thêm. Mặc dù Phong Bạch không có trái tim thất khiếu linh lung như Phong Thiệu* nhưng dù sao hắn cũng mang thân thể thánh thú, không chỉ có tư chất cao mà các mặt khác cũng rất tốt, bao gồm cả ngộ tính tuệ căn. Hắn đi vào trong linh cảnh hơn ba mươi năm, trải qua vô số ảo giác thật thật giả giả, ba năm đầu đã đột phá cảnh giới "Ngã Chấp"; Mười năm tiếp theo đột phá được cảnh giới "Pháp Chấp". (Trái tim thất khiếu linh lung: Ý chỉ người tài giỏi thiện lương, xuất hiện từ tác phẩm Phong Thần Diễn Nghĩa)

Vậy mà tâm cảnh tăng lên cũng chẳng giúp hắn hiểu được sự ảo diệu của ‘Thiện’, cuối cùng vẫn không đạt được mục đích. Phong Bạch không thể giải quyết vấn đề thiện nghiệp như cát, cũng không thể rút ngắn thời gian Thiên Diệp Bạch Liên nở hoa, cho nên hắn không cam lòng, cũng không chịu rời khỏi đó mà vẫn nấn ná lại tâm cảnh để mong có thể lĩnh ngộ được điều gì đó.

Những ảo giác mà Phong Bạch gặp trong linh cảnh Đoán Tâm lúc này đã vượt xa những ảo giác Phong Thiệu từng gặp ngày trước, đủ loại cảnh tượng, đủ loại hoàn cảnh, chẳng cái nào giống cái nào. Cho đến một ngày, khi hắn khám phá ra ảo giác “Chuyển nhuộm thành tịnh” thì quang cảnh xung quanh chợt biến đổi thành một nơi khác, hắn đã đứng ở một chỗ núi cao đường hiểm.

Phong Bạch đi lững thững lên trên, có lẽ qua hơn nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng bước đến một chỗ sườn dốc thoai thoải.

Tuy nhiên lúc nhìn thấy cây cối ở nơi này vốn đang khô héo lại nhanh chóng đâm chồi kết lộc, rộ lá nở hoa chỉ trong chớp mắt rồi lại lập tức lụi tàn, một giây sau đã hóa thành quả chín nẫu. Quả chín rụng xuống đất, vừa chạm vào đã lập tức tan ra, những chiếc lá vàng cũng khẽ đung đưa, còn chưa kịp chạm đất thì lá xanh đã mọc um tùm.

Bốn mùa xoay chuyển, bỗng hóa trăm năm

Phong Bạch tôi luyện không ngừng nghỉ trong linh cảnh suốt một thời gian dài, dù chưa thể khám phá ra thứ mà hắn muốn khám phá nhưng ít ra cũng dần hiểu được tâm tính của bản thân, thực sự rèn luyện tâm cảnh. Cho nên dù phải đối mặt với tình huống kỳ lạ thì tâm của hắn vẫn tĩnh lặng như nước.

Tiếp tục đi về phía trước, Phong Bạch bỗng nhìn thấy một cậu bé mục đồng có bàn chân màu đỏ đang cưỡi một con trâu màu xanh.

“Ngươi từ đâu tới, hãy đánh với ta một ván cờ đi.” Tiểu đồng nghiêng người bò xuống khỏi lưng trâu, nó cười cong cả mắt để lộ đôi nét đáng yêu.

Sau khi Phong Bạch đánh giá nó từ trên xuống dưới một phen lại chẳng hề đồng ý, chỉ thu ánh mắt rồi định đi tiếp.

Tiểu đồng ngăn hắn lại, nháy mắt mấy cái rồi nói: “Ta biết ngươi đến đây cầu thứ gì.”

Phong Bạch dừng lại, quay đầu hỏi nó: “Ta cầu thứ gì?”

Tiểu đồng nói: “Tiểu thiện như cát, đại thiện như đá, liệu trên thế gian có đại thiện chăng?”

Trong lòng Phong Bạch cực kỳ kích động nhưng trên mặt vẫn chẳng biểu lộ bất kỳ điều gì mà chỉ hỏi: “Vậy ư?”

Tiểu đồng không đáp lại mà chỉ bẽ gãy một cành cây rồi vẽ từng ô vuông trên mặt đất, đợi đến khi vẽ xong thì nó mới tươi cười một cách xảo quyệt: “Nếu ngươi có thể thắng ta một ván cờ thì ta sẽ nói cho người biết.”

Phong Bạch cũng không nói nhiều, hạ thấp người rồi nói: “Được.”

Tiểu đồng vẽ lằn ranh Sở hà Hán giới* một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó tiện tay nhặt mấy viên đá, bẽ gãy mấy nhánh cây khô rồi nói: “Này, đây là Mã, đây là Pháo, đây là Xe...” Đùa nghịch xong lại nặn hai đống bùn rồi chét vào chỗ Cửu Cung* và nói: “Đây là hai chúng ta.”

(Trong một bàn cờ tướng hình chữ nhật có 90 điểm cắt, ngăn giữa hai bên người chơi là một khoảng trống gọi là Sông (hoặc Sờ hà Hán giới). Mỗi bên người chơi có một vùng quan trọng nhất gọi là Cửu Cung. Cửu Cung là hình vuông lớn do bốn ô vuông nhỏ hợp thành, bên trong có hai đường kẻ chéo.

Vẻ mặt của Phong Bạch chẳng hề xao động, duỗi tay đặt lên quân pháo nhưng tiểu đồng lại cười hì hì rồi ngăn cản động tác của hắn, nó nói: “Ngươi đừng vội thế, tướng soái còn chưa vào cung mà.”

Phong Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen huyền sáng lấp lánh của đối phương, bỗng có phần ngơ ngẩn, sau đó lại chợt nghe thấy một câu nói vang lên trong Thức Hải -- Ta và ngươi một bên theo Du Quan, một bên thủ Long Đình, năm vạn lính đánh thuê, không bàn sống chết, chỉ cần bắt được chủ tướng giả trước thì sẽ thắng.

Phong Bạch lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt, sau khi mở mắt ra lần nữa thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, chẳng còn cây cối hoa cỏ mà thay vào đó là một cái lều trại hành quân rộng lớn, trên giá treo một tấm bản đồ da dê, có lẽ đây chính là lều của chủ tướng.

Lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền đến những âm thanh như tiếng vũ khí ma sát vào nhau. Phong Bạch khẽ nhíu mày, sau đó liền thấy một nhóm người xốc mành nối đuôi nhau bước vào. Người đi đầu là một thư sinh vẫn còn trẻ tuổi, quần áo mộc mạc, có lẽ là mưu sĩ trong quân.

Người này khom người cúi lạy rồi nói: “Tham kiến chủ công, thần Lý Hạo và các vị tướng quân sẵn sàng đợi chủ công sai bảo bất cứ lúc nào.” Cậu ta vừa dứt lời liền lùi sang bên cạnh để lộ ra những người đứng phía sau, tiếp theo lại giới thiệu lần lượt: “Vị này là Vương Khương tướng quân, thống lĩnh hai vạn bộ binh; Vị này là Tiền Cù tướng quân, thống lĩnh năm ngàn tinh kỵ; Vị này là Mã Phi tướng quân, thống lĩnh năm ngàn tay nỏ; Vị này là Lý Tương tướng quân, thống lĩnh năm ngàn thuyền lâu; Vị này là Triệu Quân giáo úy, thống lĩnh hai ngàn xa doanh; Vị này là Diêu Sùng giáo úy, thống lĩnh ba ngàn Võ Lâm quân bảo vệ bên cạnh chủ công.”

Phong Bạch đánh giá từng người một, chỉ thấy các tướng lĩnh đang đứng thành một hàng, cụp mắt rũ mày, sau đó lại chỉnh tề bước lên từng người rồi quỳ gối nói: “Chúng thần xin đợi nghe lệnh của chủ công, sai đâu đánh đó, nguyện vì chủ công mà muôn lần chết cũng không chối từ!”

Phong Bạch nâng hai tay trống không lên định đáp lễ thì lại chợt phát hiện mình vẫn đang mặc một thân đạo bào màu bạch nguyệt, không hề phù hợp.

Lý Hạo rất biết quan sát, cậu ta lập tức tung ra một cái áo khoác màu đen tuyền rồi phủ thêm cho hắn: “Sắp vào thu trời cũng trở lạnh, mong chủ công hãy bảo trọng thân thể.”

Phong Bạch gật đầu, ra lệnh cho chúng tướng đứng dậy rồi nghiêm mặt nói: “Thân thể chỉ là chuyện nhỏ, không được bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, ta muốn có được phương pháp tốc chiến tốc thắng ngay trong đêm nay.”

Mọi người cũng không khách sáo nữa, lập tức phân chia đứng vây quanh bản đồ da dê. Phong Bạch nhìn sơ qua một lượt, chỉ thấy hai toà thành sừng sững nằm đối diện nhau, bên ta theo Du Quan, địch quân thủ Long Đình, ở giữa là sông Sa Cẩm ngăn cách đôi bên, phía đông tiếp giáp với núi Cửu Hoa, phía tây liền Bá Thanh môn, địa hình hai bên cũng không phân chia rõ ưu và khuyết.

Sau khi mọi người trầm ngâm hồi lâu, một lão tướng có làn da ngăm đen chợt lên tiếng trước: “Chủ công muốn đi trước để chiếm tiên cơ, đoạt được thành Long Đình?”

Người này cao lớn vạm vỡ, áo giáp màu đen khiến thân hình của lão trông như một toà tháp sắt, chính là Vương Khương tướng quân thống lĩnh hai vạn bộ binh.

Phong Bạch nói với vẻ đờ đẫn: “Công kích chính là phương pháp phòng vệ tốt nhất, thuyền lâu có thể qua sông đánh thẳng vào địch doanh, tiết kiệm thời gian.”

Lời này vừa nói ra đã khiến những vị tướng sĩ còn lại hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều dở khóc dở cười.

Một vị nam tử mặc giáp mây tiến lên nói: “Chủ công có điều không biết, ven bờ sông Sa Cẩm cũng có ngư dân, chỉ cần quân ta tùy tiện xuất kích thì chắc chắn bên phía Long Đình sẽ phát hiện ra, tương kế tựu kế mai phục, nếu như vậy... ”

Phong Bạch nhận ra hắn chính là kỵ tướng quân Tiền Cù, vì thế phẩy tay: “Vậy hãy giết sạch đám ngư dân đó đi, quan tâm đến chúng làm gì.”

Tiền Cù nuốt nước bọt, không dám lên tiếng nữa.

Lý Hạo thấy vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ ưu sầu thì chỉ đành cẩn thận mở miệng: “Hai bên bờ sông có đến hàng trăm ngàn ngư dân, e là lưỡi dao của chủ công đã mòn mà người thì vẫn chưa thể giết được hết.”

Phong Bạch cười lạnh, hắn vận đan điền theo bản năng nhưng lại chẳng hề xảy ra bất kì phản ứng nào. Phong Bạch cảm thấy cực kỳ quái lạ, có điều lạ ở đâu thì hắn chẳng thể nói rõ được. Dường như hắn đang thiếu mất một thứ gì đó, nhưng trong nhất thời lại không thể nhớ ra là thiếu thứ gì.



Cảm giác thân thể không còn sức mạnh khiến hắn phải hít một hơi thật sâu để đè nén sự khó chịu trong lòng, bấy giờ mới nói tiếp: “Không giết nữa, đuổi bọn chúng đi.” Phong Bạch chỉ ngón tay vào bờ Bắc: “Bên này cũng đuổi đi, nhìn phiền chết đi được.”

Lý Hạo gật đầu nói: “Chủ công muốn xua đuổi ngư dân, ở phía bờ Bắc còn phải nhờ Mã tướng quân phái mấy đội kị binh nhẹ, bờ Nam thì chờ sông Sa Cẩm...”

“Vậy thì không kịp đâu!” Một tiếng cười hì hì cắt ngang lời nói của cậu ta, ra là Lý Tương tướng quân. Hắn vẫn còn trẻ tuổi, nhìn tướng mạo ước chừng ngoài hai mươi, hai gò má trắng nõn, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt đen sì của Vương Khương.

Phong Bạch nhướn mày nói: “Ngươi định thế nào?”

Lý Tương đảo mắt rồi nói: “Chúng ta cứ thả ra tin đồn chuẩn bị đánh trận, dân chúng mà biết chủ quân muốn bắt tráng đinh thì có thể trốn sẽ trốn, không thể trốn cũng vẫn trốn biệt, như vậy sẽ không sợ bị kẻ khác biết được.”

Một lưỡng lãnh trông khá chững chạc đứng bên cạnh Lý Tương cũng bổ sung: “Thời gian đánh trận không nhất thiết phải rập khuôn, khiến đối phương không nắm rõ được thực hư mới dễ cho chúng ta tập kích đột ngột.”

Phong Bạch thấy người này mặc áp giáp làm bằng da thuộc, dáng người cao lớn, chính là Mã Phi tướng quân thống lĩnh cường nỏ.

Triệu Quân giáo úy đang đứng khoanh tay bên cạnh cũng mở miệng nói: “Đợi đến khi dân chúng đã di tản hết, chúng ta sẽ đốt sạch phòng ốc ruộng đồng, đó chính là kế "vườn không nhà trống". Cuối thu đầu đông mà không có lương thảo thì chắc chắn quân của đối phương sẽ phải bó tay chịu trói.”

Phong Bạch quét một vòng lần lượt từng người. Vương Khương chắp tay trầm giọng nói: “Mấy ngày sau, thần xin được xuất trận.”

Tiền Cù mỉm cười: “Lão tướng quân đừng vội, từ xưa đến nay đều là kỵ binh dẫn đầu, nào có chuyện để bộ binh đi trước bao giờ.” Lý Tương cũng vỗ tay cười nói: “Chư vị cũng không cần phải gấp gáp như vậy, vẫn còn sông Sa Cẩm cơ mà, cứ để lâu thuyền của ta lên trước.”

Phong Bạch chẳng có tâm trí đâu mà nghe bọn họ nói chuyện phiếm, lập tức phất tay để Lý Hạo và các chư vị tướng quân lui xuống tiếp tục thương nghị, bản thân hắn thì cởi áo khác rồi nằm xuống, tay phải gác lên trán mà suy nghĩ.

“Thân thể của chủ công không khỏe ạ?”

Một tiếng nói hơi mang theo vẻ quan tâm vang lên trong góc hẻo lánh, bấy giờ Phong Bạch mới phát hiện vẫn còn người chưa rời khỏi đó. Hắn nhìn sang phía bên kia, chỉ thấy người vừa nói chuyện đang khẽ mỉm cười, trên người mặc một bộ áo giáp bằng vải thô, thì ra là Diêu Sùng giáo úy thống lĩnh Vỗ Lâm quân.

Phong Bạch thấy cậu ta vẫn còn là một thiếu niên bèn thuận miệng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Diêu Sùng mím môi cười nói: “Thần năm nay hai mươi sáu, chỉ lớn hơn chủ công vài tuổi.”

Phong Bạch nói: “Nhìn ngươi cũng không già đến vậy, chẳng giống cái tên Vương Khương kia, chắc hắn đã đến tuổi biết thiên mệnh* rồi chứ?” (Biết thiên mệnh là ám chỉ người đã bước vào tuổi năm mươi)

Diêu Sùng cười phụt thành tiếng, sau đó cố nén ý cười mà nghiêm mặt nói: “Vương tướng quân, Vương tướng quân là thiếu niên lão thành, cũng mới qua nhi lập* mà thôi.” (Tam thập nhi lập: Ý chỉ người ngoài ba mươi tuổi)

Phong Bạch không khỏi thổn thức: “Mới nhi lập mà trông đã tang thương như vậy, đến lúc hắn thật sự tới tuổi biết thiên mệnh...”

Diêu Sùng cũng không nói tiếp, qua một lúc lâu sau mới đột nhiên trầm giọng: “Thần vẫn nguyện làm trâu làm ngựa cho chủ công, muôn lần chết không chối từ.”

Phong Bạch nằm trên gường nhỏ quay lưng lại phía hắn, bàn tay trống rỗng tùy tiện phất phất tỏ ý mình đã biết.

Qua vài ngày tiếp theo, ở bờ Bắc bỗng xuất hiện hàng loạt đội nhân mã mang theo rất nhiều vật tư dụng cụ đi về phía Bá Thanh môn ở ngoài đại mạc, chuẩn bị tạm lánh một thời gian. Phong Bạch và các tướng quân khác thảo luận trên sa bàn suốt cả ngày, chiến lược và chiến thuật cũng bày được đến bảy tám phần, chỉ mong có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng rời khỏi ván cờ này để thoát ra ngoài.

Bờ Nam vẫn chẳng có chút động tĩnh nào, Tiền Cù phái mấy đội thám báo đi qua đó để thăm dò tin tức, tất cả đều chỉ nói hết thảy vẫn bình thường, không hề có dấu hiện chuẩn bị xuất binh.

Lý Hạo và vài vị tướng quân đối diện với vị chủ công mặt lạnh cả ngày chỉ biết khai chiến và khai chiến thì vô cùng đau đầu. Quả thật hắn chẳng khác gì một con quỷ đòi mạng, đã không hiểu về hành quân đánh nhau mà cứ một lòng vội vàng để mọi người đâm đầu vào chỗ chết.

Cuối cùng cũng đến ngày đại quân xuất phát, Phong Bạch bên trên đeo giáp sáng, bên dưới mặc quần chiến, chân đi ủng thêu hoa văn đám mây, Lý Hạo nâng mũ linh vũ đội cho hắn càng làm ánh lên đôi mắt sắc sảo, bắn ra nhuệ khí bức người.

Vương tướng quân đã dẫn quân đi trước, Mã Phi và cung nỏ đi phía sau, Tiền Cù thống lĩnh tinh kỵ dàn ra hai cánh tả hữu, ba ngàn Võ Lâm quân vây xung quanh Phong Bạch.

Lý Hạo là mưu sĩ nên đã bị để lại đại bản doanh để canh giữ Du Quan, trước khi đi cậu ta đã nhét một tấm hổ phù vào trong tay Phong Bạch, Phong Bạch cầm lên xem thử, sau đó vẻ mặt vô cảm lập tức bẻ đôi rồi ném cho cậu ta một nửa.

Mặt sông Sa Cẩm không phải quá rộng, ít nhất cũng chẳng thể chứa nổi mấy trăm thuyền lâu của đôi bên khi đánh thủy chiến, nếu các cánh quân chủ lực hợp lại thì vẫn phải đánh trên đất bằng, địa hình sông chỉ được coi là một phần rào cản mà thôi.

Lá cờ hành quân thêu chữ “Phong” được dựng thẳng, đội quân tiên phong sau nửa ngày cũng đến được bờ sông, vốn định đóng quân ngay tại chỗ để chờ đến đêm mới lén lút qua sông. Không ngờ cuối cùng vẫn để lộ tin tức, chỉ thấy bên bờ đối diện đã có mấy chục chiếc thuyền lớn xếp thành một hàng, trên lá cờ là chữ “Lý”, hiển nhiên bọn họ đã đề phòng từ lâu.

Vương Khương, Lý Tương và Triệu Quân cùng bàn bạc, cuối cùng quyết định không dừng chân lại nữa mà sẽ lập tức vượt sông, đánh cho đối phương không kịp trở tay, hóa bị động thành chủ động. Vì thế, mấy vạn bộ binh tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn sau đó lập tức lên thuyền qua sông. Lý Tương đứng trên thuyền chỉ huy, điều khiển thuyền lâu chia làm hai đường để qua sông, Triệu Quân thống lĩnh hai ngàn xa doanh đo lường tầm bắn ở phía sau rồi mai phục sẵn ở trên bờ, chỉ cần đội thuyền của đối phương tiến vào thì sẽ ngắm bắn.

Quả nhiên đội tàu của đối phương cũng bắt đầu chậm rãi bơi qua giữa sông để nghênh chiến, tiếng trống trận và tiếng tù và không ngừng vang vọng khắp nơi, vũ tiễn được châm lửa phóng vùn vụt, tiếng kêu đánh kêu giết tràn ngập khắp mặt sông. Lý Tương điều động lệnh kỳ khiến hai nhánh tàu chiến nhanh chóng thay đổi trận hình, từ hai bên trái phải dần tụ về giữa, dần dần tạo thành thế gọng kìm.

Triệu Quân ở trên bờ thấy thời cơ đã đến, lập tức hạ lệnh cho mấy chục xe doanh nhắm về phía đội tàu của đối phương ở giữa sông mà bắn đá, chỉ một thoáng đã khiến mặt sông như bị đun sôi. Những con sóng trắng cao mấy trượng liên tiếp bắn vọt lên, đám thuyền chiến gắn cờ “Lý” lần lượt bị đá lớn đập trúng rồi nhanh chóng chìm xuống đáy sông.

Lúc này đội thuyền chiến của hai bên đã cách nhau không xa, vốn xe doanh còn chuẩn bị cả những thùng dầu hỏa để công thành, có điều Triệu Quân sợ sẽ liên lụy đến đội thuyền chiến của phe mình nên không dám tùy tiện bắn hỏa cầu, chỉ đành hạ lệnh tạm dừng bắn đá.

Lợi dụng kẽ hở này, đội thuyền chiến bị vây giữa sông lập tức dùng hết sức để phá vòng vây, cuối cùng thuyền chỉ huy cũng mở ra được một lỗ hổng với cái giá phải trả là vài chiếc thuyền chiến bị đâm cháy. Lý Tương dùng tay che nắng nhìn theo hướng đối phương đang bỏ chạy, hắn lập tức huýt sáo, sau đó cắn loan đao, hít sâu một hơi rồi lập tức nhảy vọt vào trong nước. Ngay sau đó, trên thuyền lâu cũng có rất nhiều binh sĩ lần lượt nhảy xuống sông rồi bơi về phía thuyền chỉ huy của quân địch.

Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi*. Sáng sớm ngày hôm sau, quân chủ soái của Phong Bạch đã thuận lợi vượt qua sông, khi vừa đặt chân lên bờ lại chợt thấy những căn nhà của ngư dân có mười nhà thì đã trống hết chín, gió thu cuốn theo lá vàng rụng rơi xào xạc, khắp nơi đều là khung cảnh đổ nát thê lương, hoang vu tiêu điều. (Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi: Ý chỉ hai việc xảy ra cùng lúc, nhưng chỉ có thể kể từng việc một, không thể ghép vào kể chung. Một câu chuyện đã phát triển thành hai câu chuyện khác nhau, không còn liên quan đến nhau.)

Phong Bạch cưỡi tuần mã Bạch Long đi dạo sung quanh, Diêu Sùng kéo dây cương theo sát ngay phía sau.

“Sai người đốt hết những thứ này đi.” Phong Bạch vung roi ngựa trong tay, chỉ vào tất cả những phòng ốc đã trống không và đám hoa màu chưa kịp thu hoạch trên đồng ruộng.

Diêu Sùng chắp tay nói: “Mạt tướng tuân mệnh!” Lúc đang chuẩn bị đi sai bảo cấp dưới thì chợt nghe Phong Bạch gọi lại, hắn ném nửa miếng hổ phù ra rồi nói: “Tìm một tiểu binh lanh lợi có thể tin tưởng, sai hắn mang thứ này về cho Lý Hạo, thuận đường thiêu sạch cả bên kia luôn.”

“Đốt cả ở bên mình ư?” Diêu Sùng hơi khó hiểu, nhưng nhìn thấy biểu cảm chẳng muốn nhiều lời của Phong Bạch thì rốt cuộc vẫn ngắc ngứ nhận lệnh rồi đi xuống sắp xếp mọi chuyện.

Tất cả đều thuận lợi đến mức khó mà tin được.

Đêm đã khuya, Diêu Sùng vẫn vững vàng canh giữ ở ngoài lều, còn Phong Bạch thì đang ở trong trướng. Hắn khẽ xoa lên những đốt ngón tay trống rỗng, trong ánh mắt là vẻ nghi hoặc nồng đậm, cảm thấy mình đã thiếu mất một thứ gì đó nhưng không thể nói rõ ra được.

Bỗng nhiên bên ngoài chợt vang lên những tiếng ồn ào náo động, Diêu Sùng lập tức xốc cửa lều rồi đi vào bẩm báo: “Chủ công, tình hình chiến đấu có biến.”

Quả nhiên.

Phong Bạch thầm nghĩ, giọng điều lại chẳng hề vội vàng: “Nói rõ xem nào.”

Thì ra Vương tướng quân dẫn quân tiên phong giành được toàn thắng trong chiến dịch vượt sông nên lại muốn tiếp tục thừa thắng xông lên. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thời gian ngắn, ông ta đã tự dẫn bộ binh tập kích vào thành Long Đình, chống lại mấy vạn quân chủ lực của địch trên sườn núi Tùng Bách. Tiền tướng quân mang theo tinh kỵ chia làm hai nhánh tiến hành bao vây. Không ngờ bên trong rừng rậm lại có quân địch mai phục, tinh kỵ hai mặt đều giáp địch nên đã bị đánh cho tán loạn. Vương tướng quân mang theo gần một vạn tàn binh phá vây xuống tới chân tường thành, không ngờ trong lúc công phá từ ngoài thành lại bị tên lạc bắn chết, mấy vạn nhân mã hoàn toàn diệt vong, không còn ai sống sót.

Sau khi Phong Bạch nghe xong thì vẫn chưa lên tiếng, Diêu Sùng khoanh tay đứng bên cạnh, không khí tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ lều chỉ huy.

Qua một lúc lâu sau, Phong Bạch mới chậm rãi hỏi: “Lý Tương đâu?”

Diêu Sùng đáp: “Nghe nói hôm qua Lý tướng quân mang theo mấy trăm binh sĩ lặn xuống sông để đục thuyền địch, đến nay vẫn chưa thấy về. Trương giáo úy đã tự dẫn người đi xuống hạ du để tìm kiếm, cũng... cũng chưa rõ sống chết.”

Phong Bạch vuốt cằm, “Ồ” một tiếng rồi lại hỏi tiếp: “Truyền tin là ai?”

Diêu Sùng khom người đáp: “Nhìn quần áo thì xác nhận là một quân hầu ở dưới trướng của Vương tướng quân, không rõ tên tuổi, còn chưa nói xong thì đã tắc thở rồi.”

Phong Bạch đứng lên muốn đi đổi chiến giáp, Diêu Sùng lại đột ngột ngẩng đầu rồi nói với vẻ nôn nóng: “Chủ công, kia... Tên quân hầu kia còn nói, trước khi Vương tướng quân chết, dù trên người đã bị cắm mấy mũi tên những vẫn chỉ lên trời mà hô lớn ‘Thần nguyện làm trâu làm ngựa cho chủ công, muôn lần chết không chối từ!’”

Phong Bạch chợt dừng lại, Diêu Sùng có phần căng thẳng nói tiếp: “Mong chủ công minh xét. Triệu tướng quân và Lý giáo úy chắc là... chắc là đã gặp chút phiền toái, chắc chắn sẽ không bội phản chủ công!”

Phong Bạch khẽ thở dài rồi xua tay nói: “Ta hiểu.”

Diêu Sùng nắm chặt hai tay nhưng không nói gì thêm nữa. Hắn cúi đầu, đôi mắt đã đỏ quạch.

Đang là giữa đêm nhưng Phong Bạch lại truyền lệnh lập tức nhổ trại, nhanh chóng di chuyển về phía thành Long Đình.

Diêu Sùng khuyên hắn nên cân nhắc kỹ hơn nhưng Phong Bạch lại lắc đầu: “Cung đã lên dây thì không thể quay đầu được nữa, nước cờ đã đánh ra càng không thể rút về.”

Hôm sau trời mời vừa tờ mờ sáng thì thám báo đã trở về nói rằng phía động nam có một đội kỵ binh đang đi thẳng về phía này, đợi đến khi bình minh ló rạng thì mới thấy rõ người dẫn đầu nhóm kỵ binh kia chính là Tiền Cù tương quân.

Tinh Kỵ binh đã chết quá nửa trong chiến dịch ngày hôm quan, chỉ còn sót lại có hơn một ngàn nhân mã, sau khi hợp nhất với hơn ba ngàn Vu Lâm quân thì tổng quân số mới hơn bốn ngàn người. Nửa ngày sau, Mã Phi thống lĩnh năm ngàn tay nỏ chạy suốt đêm cũng đuổi tới nơi, hai bên hội họp, bấy giờ trong tay Phong Bạch mới còn lại gần một vạn nhân mã.

Trong lều chủ tướng, Tiền Cù cẩn thận kể lại tình hình chiến đấu lúc trước.

Cánh quân mai phục trong rừng rậm ngày đó chính là đội kỵ binh của quân địch, đối chiến trực diện với Vương tướng quân là chủ lực bộ binh của đối phương. Dựa theo tình hình chiến đấu này, mặc dù bên phe ta gần như bị xóa sổ hoàn toàn nhưng bên đối phương cũng bị hao tổn nhiều. Bọn họ chỉ còn sót lại chưa đến ba ngàn kỵ binh, bộ binh cũng bị hao tổn phần lớn trong trận chiến công thành sau đó, chỉ còn sót lại mấy ngàn tàn quân.

Phong Bạch dùng ngón tay vẽ vài vòng trên tấm bản đồ một cách vô cảm, sau đó nói với vẻ dứt khoát: “Vậy hãy tiếp tục công thành đi.”

Phong Bạch thông lĩnh gần một vạn nhân mã xông thẳng đến dưới chân thành Long Đình mà chẳng hề bị cản trở, tường thành bị tấn công vẫn chưa được tu sửa xong, mặc dù thi thể đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn xót lại những vệt máu khô.

Tiểu đồng khiêng lá cờ đứng trên thành trì cách đó không xa mà cười nói: “Ngươi tới để chịu chết à?”

Phong Bạch chẳng đáp lại, chỉ siết chặt dây cương rồi nói với Diêu Sùng: “Khiêu chiến đi.”

Diêu Sùng cao giọng đáp: “Mạt tướng lĩnh mệnh!” Sau đó hắn lập tức thúc ngựa phi nước đại đến dưới cổng thành rồi quát to: “Ta là thống lĩnh Vũ Lâm quân Diêu Sùng! Con rùa đen rụt đầu nào chuẩn bị thò ra để loan đao của ông nội Diêu nhà ngươi được giải khát đây. Ha ha!”



“Ầm! Ở đâu có thằng ranh con miệng còn hôi sữa nói năng bậy bạ như vậy, để Ngưu gia gia đến dạy bảo lại cái miệng của ngươi!”

Chỉ thấy trong thành lập tức thả ra một đội kỵ mã, người bước ra ứng chiến là một mãng hán rất tráng kiện, trong tay hắn ta cầm một cây đinh ba cán dài, chính là thống lĩnh bộ binh Ngưu Thú dưới trướng của tiểu đồng!

Hai người vừa mới gặp mặt đã va chạm binh khí, Diêu Sùng cầm đao thiên về cận chiến, Ngưu Thú vung trường kích lại khiến đối phương không thể đến gần mình.

Trải qua vài hiệp thăm dò, cả hai người đều bị tổn thương, đúng là thực lực ngang nhau. Không ngờ giữa sân lại bỗng vang lên một tiếng hét thảm, Diêu Sùng ỷ vào vóc người của mình tương đối nhỏ, sau vài lần tránh né đã vòng xuống dưới sườn Ngưu Thú rồi vung đao chém lên cánh tay phải của đối phương. Trong khoảnh khắc Ngưu Thú hơi run tay, hắn đã đổi loan đao sang tay trái rồi lập tức cắt qua cổ của Ngưu Thú.

Giữa sân lập tức bùng lên gió tanh mưa máu phun khắp người Diêu Sùng. Hắn cũng không quay về, ngược lại còn mang theo đầu của Ngưu Thú đang chảy máu tõng tõng mà giục ngựa chạy vào trong thành, nâng đao hô lớn: “Giết!”

Cả người ở trong thành lần ngoài thành đều bị khí thế thô bạo này làm cho sợ hãi đến không kịp phản ứng. Phong Bạch chỉ nhướn mày một cách thản nhiên, sao đó cũng rút bội kiếm bên hông, nâng lên cao rồi quát lớn: “Các huynh đệ! Cùng ta xông lên, giết!”

“Giết!”

Lập tức có vô vàn tiếng hô hưởng ứng, các tướng sĩ đều đỏ mắt dũng mãnh tràn vào thành Long Đình, gặp ai thì giết kẻ đó. Cùng lúc ấy, mấy chục giá nỏ và xe doanh ngoài thành cũng đồng loạt bắn phá khiến quân địch đứng trên tường ào ào rớt xuống.

Phong Bạch thúc Bạch Long câu mở ra một con đường máu vào trong thành trì, Vũ Lâm quân vây xung quanh hắn không ngừng giảm bớt, Tiền Cù và Mã Phi bảo vệ hai cánh trái phải cũng đã toàn thân đẫm máu, vết thương càng lúc càng nghiêm trọng. Những hình ảnh lọt vào trong tầm mắt đều trở thành màu đỏ quạch.

Chiến dịch công thành giằng co đúng một ngày một đêm, thi thể nằm ngổn ngang trên đường, máu chảy đã tích tụ sâu đến hai tấc, Bạch Long câu cũng bị loạn đao chém trúng, chẳng biết nó đã chết ở nơi nào rồi. Phong Bạch bỏ ngựa đi tiếp, hắn giết đến độ hai tay chẳng còn chút sức lực, khôi giáp rách nát đã bị máu tươi nhuộm đỏ, bên cạnh cũng chỉ còn sót lại hai người Tiền Cù và Mã Phi.

Khi bình minh phủ xuống lần nữa, Phong Bạch đã chống kiếm cố gắng đứng vững giữa một khoảng sân, tiểu đồng mang theo mấy trăm binh sĩ nhanh chóng bao vây lấy ba người, vẫn là dáng vẻ cười hì hì như cũ.

Mã Phi gắng gượng che chắn trước người hắn, kéo bội kiếm chỉ về phía quân địch, hai mắt thất thần thì thào lẩm bẩm: “Thần nguyện chết vì chủ quân... Thần nguyện chết vì chủ quân...” Còn chưa kịp nói xong thì đã thấy vài chục thanh trường kích xuyên thẳng vào thân thể của hắn.

Tiền Cù vịn vách tường run rẩy đứng lên, hắn với tay nắm lấy cung sắt ở phía sau lưng, kéo dây cung trống không đến sát vành tai. Vào khoảng khắc buông tay thì bỗng có một mũi tên chợt lao tới rồi cắm thẳng vào trái tim của hắn. “Bụp” một tiếng rồi ghim hắn trên cửa gỗ ở phía sau. Trước khi chết hắn vẫn cất cao giọng cười: “Thần không uổng! Ha ha! Thần, không uổng!” Thiết cung trống rỗng trong tay cũng rơi bụp xuống dưới đất.

Lúc này, ngay cả tiểu đồng cũng chẳng còn vẻ vui cười như trước nữa, nó thở dài: “Ngươi muốn nói gì không?”

Phong Bạch chống kiếm lung lay đứng vững một cách miễn cưỡng, hắn nói: “Ngươi đã bỏ thứ gì đó vào trong nước.”

Đây không phải câu hỏi mà là giọng điệu khẳng định, tiểu đồng nói với vẻ kinh ngạc: “Ngươi cũng thông minh đấy. Đúng vậy, ta đã bỏ vài thứ vào trong nước, những thứ đó đã được chuẩn bị từ trước. Mấy ngàn thủy binh chỉ là miếng mồi để dụ các ngươi mắc câu thôi. Về phần binh sĩ thuyền lâu và vị giáo úy đi tìm bọn họ, ta e là họ sẽ chẳng lên bờ được nữa đâu.”

Phong Bạch gật đầu, vừa định mở miệng thì lại thấy phía sau đối phương chợt rối loạn, mấy trăm binh sĩ như đang nhìn thấy một con ác quỷ, lập tức tự động đứng dạt sang hai bên để lộ một con đường ở giữa.

Chỉ thấy người tới tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trên mặt bị máu đen bắn đến hoàn toàn thay đổi dung mạo, trong tay hắn vẫn cầm loan đao, bước đi vững chắc nhưng mỗi bước chân đều để lại dấu máu trên đất, chính là người đầu tiên vọt vào cửa thành - Diêu Sùng.

Tiểu đồng nhìn hắn cầm đao đứng vững trước mặt Phong Bạch thì không khỏi chậc chậc thở dài: “Lại một kẻ sắp chết.”

Diêu Sùng cũng không trả lời, hắn nhắm thẳng mũi đao về phía kẻ địch, mang theo khí phách một người đã đủ trấn giữ quan ải.

Phong Bạch nhìn bóng lưng của hắn trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chấm dứt đi, ta nhận thua.”

Tiểu đồng cực kỳ ngạc nhiên mà “Ồ” lên một tiếng, không dám tin đây là lời do đối phương nói.

Phong Bạch tiến lên vài bước, thấp giọng cầu khẩn với vẻ không được tự nhiên: “Cứu hắn...” Chỉ là hắn còn chưa nói xong thì thân thể của Diêu Sùng đã chợt lung lay rồi đột ngột ngã xuống đất.

Tiểu đồng hạ thấp người, lấy đầu lá cờ chọc chọ lên đầu hắn: “Chủ tướng không thể ra khỏi Cửu Cung, ngươi không biết điều này sao?”

Phong Bạch chưa trả lời, Diêu Sùng phun ra mấy ngụm máu rồi nói đứt quãng: “Chủ tướng ở nơi nào, nơi đó sẽ là Cửu Cung, ta cũng chôn thây ở chỗ ấy...”

Tiểu đồng lại chọc thêm vài cái nữa nhưng không thấy hắn động đậy, Phong Bạch đi lên nói với vẻ đờ đẫn: “Đừng chọc nữa, hắn chết rồi.”

Tiểu đồng ném cột cờ dính máu, đứng lên nói trong sự ngượng ngùng: “Như vậy thì xem là ta thắng nhé...”

Còn chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy có người hô lớn “Báo --” Một người từ xa chạy lại phía này, trên người hắn bẩn thỉu không chịu nổi, lăn một vòng trên lưng ngựa rồi ngã xuống đất. Hắn bò vài bước đến trước mặt tiểu đồng rồi nắm chặt lấy vạt áo của nó: “Chủ công, phía sau thành Long Đình đột nhiên xuất hiện một nhóm kỵ binh Du Quan, quân ta không kịp đề phòng nên đã bị đốt sạch lương thảo... ”

Tiểu đồng nghiêng mắt nhìn về phía Phong Bạch, Phong Bạch không e dè gật đầu thừa nhận luôn: “Là ta làm.”

Tiểu đồng đá văng người nọ ra, buông tay thở dài: “Còn hậu chiêu gì thì nói hết ra đi.”

Phong Bạch nghĩ nghĩ rồi nói một cách chậm rãi: “Trước khi đi, Lý Hạo muốn xin ta một ngàn tinh kỵ, chắc đã phái bọn họ đi về phía Đông, vòng qua Bích Ốc sơn để đến phía sau thành Long Đình. Trong lúc thực hiện chiến dịch 'Vườn không nhà trống’ đã điều động mấy ngàn tướng sĩ giả trang thành dân thường để cùng bỏ trốn. Lúc ta vừa qua sông đã sai người đưa nửa tấm hổ phù về cho cậu ta, hiện giờ những người này cũng do cậu ta điều khiển.”

Dừng một chút, Phong Bạch lại bồi thêm câu chốt: “Cậu ta sẽ không phản ta.”

Tiểu đồng đếm đầu ngón tay tính tính rồi cười nói: “Ta cũng chơi chán rồi, coi như chúng ta hòa đi?”

Phong Bạch liếc mắt nhìn Diêu Sùng nằm trên mặt đất rồi nói: “Không. Bây giờ ngươi đã không còn lương thảo nữa, hoa màu ở ven bờ cũng bị ta đốt sạch rồi. Mặc dù nhân mã không chênh lệch nhiều nhưng ngươi cũng chẳng phải đối thủ của ta.”

Tiểu đồng xoa tay cười ngượng ngùng: “Lúc trước chúng ta đã thống nhất là phải bắt được chủ tướng của đối phương ...” Không ngờ Phong Bạch chợt nâng kiếm lên, quát đầy phẫn nộ: “Vậy thì chiến đấu đi!”

Mặc dù chỉ là một thanh kiếm bình thường nhưng cũng khiến tiểu động sợ đến mức liên tục lui lại vài bước, nó vội nói: “Không đánh không đánh, ngươi thắng ngươi thắng...”

Còn chưa dứt lời thì không gian đã tan vỡ, hai người lại trở về sườn núi.

Phong Bạch sững sờ nhìn bàn cờ còn đang dang dở trên mặt đất.

Tiểu đồng đứng lên, vỗ vai hắn với vẻ từng trải: “Bản tính mãnh thú tàn bạo của ngươi đã được loại bỏ rồi, hãy lên núi đi.” Nói xong nó liền cưỡi Thanh Ngưu đi mất, mây mù che đường cũng dần dần tan ra.

Phong Bạch ngồi ngẩn người một lúc lâu, bỗng chốc quên mất vì sao lúc trước mình lại chơi cờ, chỉ men theo đường núi để đi lên trên. Phong Bạch hoảng hốt, cảm tháy trong cơ thể của mình rất trống rỗng, tựa như vừa mất đi thứ gì nhưng đồng thời cũng có được thêm thứ gì đó. Chẳng biết đã đi mất bao lâu, cuối cùng Phong Bạch chợt bị một cơn gió lạnh thổi cho bừng tỉnh, phóng mắt nhìn khắp xung quanh nhưng chỉ thấy toàn là tuyết trắng, có lẽ hắn đã lên đến đỉnh núi.

Bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua, Phong Bạch nhìn theo hướng gió thì đã thấy một lão giả hạc phát đồng nhan* đang ngồi ngay ngắn trên tường vân, mặt mũi của lão hiền lành, tay áo khẽ đung đưa, khí chất cực kỳ tiên phong đạo cốt, đúng là Tử Hư chân nhân. (Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.)

Phong Bạch nhìn lão, hắn cảm thấy có phần ngạc nhiên nghi ngờ nhưng cũng chưa lên tiếng.

Tử Hư chân nhân vỗ vỗ đụn mây rồi nói chuyện một cách chậm rãi: “Ngươi vào trong này đã hơn ba mươi năm, chắc cũng đã thu hoạch được kha khá.”

Phong Bạch tập trung suy nghĩ rồi đáp lại: “Bỏ đi vài thứ, cũng được thêm vài thứ.”

“Vậy ta sẽ thử ngươi một chút.” Tử Hư chân nhân vuốt râu rồi hỏi: “Thế nào là Trời, thế nào là Đất, thế nào là Chúng Sinh?”

Phong Bạch đáp: “Trên đầu là Trời, dưới chân là Đất, ở giữa trời đất chính là Chúng Sinh.”

Tử Hư đạo nhân tiếp tục hỏi: “Bỏ những gì và được những gì?”

Phong Bạch trầm mặc một lúc lâu, trước mắt hắn bỗng hiện lên hình ảnh các tướng sĩ chết trận, câu nói “Không uổng” vẫn còn như văn vẳng bên tai hắn. Còn cả một màn về sau, lúc hắn nhận thua trước tiểu động, chiếc cuộc đảo ngược vào khoảnh khắc cuối cùng, tiểu đồng xua tay nói “Không đánh”. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: “Người bỏ thân thì sẽ được nghĩa, người bỏ ác thì sẽ được thiện, người bỏ dục thì sẽ được tâm, bỏ ít thì được ít, bỏ nhiều thì được nhiều.”

Tử Hư chân nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy thế nào là ‘Thiên Đạo’?”

Phong Bạch ngẩng đầu nhìn về khoảng không ở trước mặt, đáp lại: “Bốn mùa thay đổi, cỏ mọc chim bay, đây chính là Thiên Đạo; Người già mất đi, luân hồi tái sinh, đây chính là Thiên Đạo; Nếu trời đất chẳng có lòng người, coi vạn vật như sô cẩu*... Đời người có tám cái khổ*: Sinh, lão, bênh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ uẩn thịnh. Đây cũng là Thiên Đạo.”

(Nếu trời đất chẳng có lòng người, coi vạn vật như sô cẩu: Trích Đạo Đức Kinh chương 5 – Nguồn: Nhantu.net)

(Bát khổ: Khổ đế là chân lý thứ nhất trong Tứ Diệu Đế của Đạo Phật. Tìm hiểu thêm tại nguồn: Phatgiao.org)

Tử Hư chân nhân mỉm cười: “Ngươi sinh ra đã là mãnh thú, thú tính độc ác hiếu sát, không hề bị Lục đạo trói buộc, sao có thể biết vạn vật khổ như sô cẩu?”

Phong Bạch lật lọng hỏi lại: “Chân nhân cũng chẳng phải là ta, sao biết ta không thương chúng sinh khổ đau?”

Tử Hư chân nhân nở nụ cười rồi nói tiếp: “Vậy ngươi có biết đại thiện là gì không?”

Ánh mắt của Phong Bạch khẽ trầm xuống, từng khung cảnh trong suốt ba mươi năm chợt ùa lên trong lòng hắn, cuối cùng hắn đáp lại: “Thiện cho người, Đạo cho trời.”

“Được được, cuối cùng ngươi đã hiểu ra rồi.”

Tử Hư lộ vẻ an lòng, lão nói với vẻ cảm khái: “Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, thoáng chốc đã qua hơn trăm năm rồi. Nhớ khi xưa, ta kinh ngạc phát hiện ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thể phá vỡ được phong ấn của linh châu, đánh thức bản tính mãnh thú, khiến cho ta phải ngày đêm thấp thỏm lo âu. Sợ ngươi không những không hoàn thành thiên mệnh mà thậm chí còn làm hại Cửu Châu. Có điều ngươi bẩm sinh đã có lòng cảnh giác rất mạnh, lại chẳng chịu nghe lời ta mà đưa Tẩy Thần linh châu vào linh đài của mình. Vật ấy không thể đưa vào một cách ép buộc, ta có lòng cảm hóa cho ngươi, còn ngươi thì cứ u mê cố chấp, rốt cuộc đành phải lấy công pháp để dụ dỗ ngươi làm việc thiện. Vốn đã từng bước đi đến thành công, ai ngờ hung tính của ngươi lại khó sửa như vậy, cuối cùng vẫn đại khai sát giới... ”

Nói đến đây, Tử Hư chân nhân khẽ thở dài: “Trong lòng ngươi chẳng phân thiện ác, lại có thân thể thánh thú bẩm sinh với trí tuệ bất phàm. Chỉ một ý nghĩ đã có thể cứu vớt chúng sinh, chỉ một ý nghĩ cũng có thể phá hủy Cửu Châu. Để tránh chúng sinh rơi vào cảnh lầm than, ta chỉ đành đi Tây phương để tìm cách cường hóa Tẩy Linh thần châu, sau đó cưỡng ép nhập vào trong linh đài của ngươi, từ đó hoàn toàn tiêu diệt tâm tính mãnh thú hung ác.” Nói xong lão lại mở lòng bàn tay để lộ ra một viên châu sáng lấp lánh, vừa thuần khiết nhưng cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Cho dù Phong Bạch đã tu đến cảnh giới tâm lặng như nước, nhưng khi biết mình từng dạo một vòng quanh quỷ môn quan thì vẫn cảm thấy có phần kinh hãi.

“Ta cứ tưởng với hung tính của ngươi, trong lòng mang theo lệ khí, ghét cay ghét đắng mỗi lần nói đến thiện ác thì e là sẽ chẳng có ngày hiểu ra được. Không ngờ ngươi lại chủ động... Mà thôi mà thôi, chẳng còn quan trọng nữa, không phải dùng đến viên linh châu này là tốt nhất, đỡ khiến ta phải làm lại từ đầu... Có lẽ lần này có thể thành công rồi... ”

Giọng nói liên miên không ngớt của Tử Hư chân nhân dần thấp xuống. Lão thu viên linh châu lại rồi đứng dậy, nói một cách thấm thía với Phong Bạch: “Thượng Thiện Nhược Thủy, hãy nhớ kỹ lời ngươi từng nói: Thiện cho người, Đạo cho trời. Tự giải quyết cho tốt.” Cuối cùng lại bổ xung thêm một câu: “Có bỏ thì mới có được.”

Đôi mắt của Phong Bạch lập tức trở nên trong sáng.