Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 146




Trừ Hoa cứ tưởng rằng mình thân là Tông Sư trận pháp số một của Cửu Châu mà lăn lộn đến độ bị phế bỏ một nửa tu vi, Nguyên Thần hao tổn, thậm chí còn chịu sự khống chế của Ma tu đã là vô cùng xui xẻo rồi. Ai ngờ lão vất vả lắm mới lừa được người ta đến diệt trừ tên Ma tu kia thay lão thì lại…

Giữa làn huyết vụ đỏ quạch, ở nơi xa xa cách từng tầng trận văn có một nam tử mặc huyền y đang nắm chặt lấy một thiếu niên trong tay. Thiếu niên kia chính là người mang Ma châu, Ma khí Âm Huyết khắp toàn thân cậu đã bị hấp thu gần hết, sắc thân trần trụi nhiễm đầy vết thương đang phát ra ánh sáng khiến làn da của cậu tựa như một viên hắc ngọc, thậm chí có thể nhìn rõ từng tia Ma khí ở dưới làn da cậu đang không ngừng chuyển vào người gã nam tử phía đối diện.

Với tốc độ như thế này thì chưa đầy hai ngày nữa, Ma châu sẽ bị Thanh Dương hấp thu sạch sẽ.

Tại sao rõ là đang yên đang lành mà Thanh Dương lại lôi Ma châu ra hấp thu? Chỉ còn nửa tháng nữa thôi cũng không chờ nổi… Trừ Hoa bấm đốt ngón tay để tính toán thời gian, vẻ mặt của lão lại bắt đầu cau có. Đợi đến khi Lữ Minh Tịnh đuổi tới thì viên Ma châu này đã bị hấp thụ xong từ lâu rồi. Một khi phát hiện Ma châu không còn nữa, chỉ e là hắn lại tưởng mình cố ý lừa gạt, thậm chí tham lam độc chiếm ấy chứ?

Đến lúc đó đừng nói muốn mượn tay Lữ Minh Tịnh để giết Thanh Dương, chỉ sợ chính lão cũng biến thành oan hồn dưới chuôi kiếm biến dị của đối phương ấy chứ.

Nhìn sức sống của Ma châu càng ngày càng suy giảm khiến Trừ Hoa nóng lòng như bị lửa đốt. Cho dù Lữ Minh Tịnh không giết được Thanh Dương, một khi lão giúp Thanh Dương phân hồn thành công thì người đầu tiên gã giết cũng chính là lão. Lão không những đã hết giá trị lợi dụng mà còn biết quá nhiều thứ.

Tất nhiên Trừ Hoa không muốn chết, cho dù mấy năm nay lão càng sống càng thụt lùi. Bởi vậy khi nhìn thấy Thanh Dương chỉ còn hai ngày nữa là sẽ đại công cáo thành, lão quyết định phải lập tức bỏ chạy để giữ lấy mạng. Về phần Ma chú mà Thanh Dương đã hạ trên người lão, một khi gã phân hồn thành công thì sẽ có được cơ thể mới rất sạch sẽ… Cho nên nhất thời không thể dung hợp được ra Ma khí, đồng thời cũng không thể nắm được hành tung của lão.

Hiện giờ tất cả tâm tư của Thanh Dương đều đặt trên việc hấp thu Ma Châu nên chắc chắn sẽ không còn sức lực để quan tâm Trừ Hoa nữa, huống chi trong mê cảnh không thể dùng được thức tảo… Đây chính xác là một cơ hội chạy trốn vô cùng tốt!

Vừa nảy sinh ý nghĩ này thì lão đã lập tức hành động một cách nhanh chóng. Ma trận Phân Hồn được đặt tại cửa ra của mê cảnh Bảo Nguyệt, tất nhiên là cực kỳ tinh diệu bởi vì hai thứ đó sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Nếu là người khác thì chắc chắn rất khó rời khỏi đó, đặc biệt dưới tình huống không muốn kinh động đến người đang ở trong trận. Tuy nhiên điều này không bao gồm Trừ Hoa bởi vì ma trận nơi này chính là do lão dựng lên dựa theo yêu cầu của Thanh Dương. Không nói đến huyết dẫn phải đánh đổi bằng mạng sống của hàng vạn người, chỉ riêng trận pháp này cũng đã khiến lão tiêu phí mất hơn mười năm mới có dựng lên được, vì thế mỗi một điểm then chốt đều nằm sâu trong đầu lão.

Sau khi tiêu tốn một ít công sức, Trừ Hoa đã tách ra được một khe hở cách đó hơn trăm trượng ở chỗ phần biên của trận pháp phức tạp. Lão ta cẩn thận đến mức dùng cả thuật pháp nín thở, có điều vừa mới bước được một chân ra khỏi trận pháp thì đã lập tức đối diện với một bóng dáng đang đi đến gần. Người tới mặc một bộ đạo bào màu đỏ rực, tóc đen mặt ngọc, dáng vẻ vội vàng, một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn về phía này, hiển nhiên là đã phát hiện ra lão.

Mặc dù hiện giờ người này có vẻ nhếch nhác hơn lần trước nhưng đây chính là dáng vẻ sau khi đã giết chóc một đường trong mê cảnh, Trừ Hoa chỉ cần liếc mắt là nhận ra y. Lão truyền âm với vẻ vui sướng: Cuối cùng cũng đến rồi, thiếu tông đâu?

Phong Thiệu không ngờ người đầu tiên mình nhìn gặp lại là Trừ Hoa, nhìn tình hình này cộng với lời lão truyền âm là biết chắc chắn lão đang tính trốn đi. Bởi vì y từng dùng việc muốn lấy được Ma châu để ngụy trang, hiện giờ lão lại thấy Ma châu đã sắp bị kẻ khác hấp thu hết nên nhất định sẽ nghĩ bản thân tính toán sai, từ đó nảy sinh suy nghĩ muốn bỏ chạy.

Hắn sẽ đến ngay bây giờ, ngươi đưa ta vào trước đã.

Phong Thiệu không đổi sắc mặt truyền âm lại cho lão, có điều Trừ Hoa lại lộ vẻ do dự, hiển nhiên là đang nghi ngờ y không đủ thực lực để đối phó với Thanh Dương. Vì thế lão trả lời: Phu nhân, Ma châu vẫn còn đang yên yên ổn ổn nên chúng ta không cần vội đâu, cứ nên đợi thiếu tông đến đây thì hơn…

Đạo truyền âm này chợt im bặt bởi vì Xích Viêm kiếm của Phong Thiệu đã gác lên đầu vai của lão. Y nói: Cho dù ta không giết được kẻ bên trong thì vẫn dư sức giết ngươi.

Trừ Hoa rất tiếc mạng cho nên dù lão là Nguyên Anh chân nhân lại bị một Kim Đan kỳ uy hiếp thì cũng chẳng dám sinh lòng bất mãn. Dưới tình thế bị chèn ép, lão đành phải cẩn thận vạch ra một khe hở ở ven trận pháp một lần nữa…

Đã đưa người vào trong nhưng vừa bước vào là Trừ Hoa liền quay ngoắt người muốn lập tức bỏ chạy, có điều lão làm sao mà lừa gạt được Phong Thiệu, y đã đoán người này sẽ không thành thật từ đầu rồi. Mặc dù Trừ Hoa là một kẻ rất hèn nhát sợ chết nhưng lại vẫn có chút tác dụng, vì vậy y không thể thả lão đi. Phong Thiệu lập tức nâng tay điểm nhập một luồng Ma khí vào giữa mi tâm của đối phương, chính là Luyện Tâm chú.

Sau khi khống chế Trừ Hoa dẫn đường cho mình để tránh đi những chỗ dao động của ma trận, lúc cảm nhận thấy Ma châu Âm Huyết đã gần trong gang tấc, Phong Thiệu lập tức khiến Trừ Hoa mất ý thức rồi nhẹ nhàng đặt lão nằm dựa vào vách động.

Trong hang đá rộng lớn, huyết vụ ở nơi này còn đậm đặc hơn cả những chỗ khác, nếu chỉ dùng mắt thường thì gần như không thể nhìn rõ được cảnh vật. Tuy nhiên tu giả tai thính mắt tinh hơn xa người phàm, vì thế Phong Thiệu cũng nhìn xuyên thấu được qua màn sương mù tanh hôi để thấy được cảnh Thanh Dương đang bắt lấy Nguyên Hạo. Hắc khí như những sợi dây leo quấn xung quanh hai người, sắc mặt của Nguyên Hạo trắng bệch, hao mắt cậu đục ngầu…

Phong Thiệu cảm thấy đau lòng, lập tức dùng Ma Ảnh Tiềm Bộ để bước ra khỏi đó mấy trượng. Mặc dù Thanh Dương đang vô cùng chuyên tâm hấp thu nhưng không thể không cảm nhận được gì khi có người đến gần ngay trước mặt. Đôi mắt hẹp dài của gã thoáng nhìn qua, lập tức bắt gặp một con Kiếm Long màu đen đang phẫn nộ đang đánh tới. Gã không thể phá được nên chỉ đành nhấc Nguyên Hạo né tránh một cách khó khăn, có điều y bào phía sau lưng vẫn bị chém toạc để lộ ra phần vai bị thương.

“Sư huynh không mời mà đến thì cũng thôi, vì sao vừa đến đã ra tay với sư đệ ta như vậy?” Đôi đồng tử đỏ quạch màu máu của Thanh Dương híp lại thành một khe dọc, bởi vì lúc đang hấp thu Ma khí Âm Huyết bị quấy rầy khiến cho khí tức của gã vô cùng hỗn loạn, tuy nhiên gã vẫn ôm chặt lấy Nguyên Hạo không buông.

“Sư huynh tới đây để thăm con trai mình à? Nó ở chỗ của ta rất ổn, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là sẽ hòa thành một thể với ta.” Gã ôm Nguyên Hạo đến trước ngực, một tay vuốt ve thân thể đã da tróc thịt bong của cậu tựa như đang vuốt ve luyến đồng của mình.

Chỉ là luyến đồng này đã người không ra người quỷ không ra quỷ, khuôn mặt vốn diễm lệ như hoa đào nay lại khô quắt đến đáng sợ, đôi mắt cũng hoàn toàn vô thần, đôi gò má đỏ sẫm càng làm nổi bật lên vẻ tái nhợt của một người sắp chết. Thân thể cậu mềm oặt để mặc kẻ khác định đoạt.

Phong Thiệu chỉ mới liếc nhìn đã khiến cho tất cả những sự nóng vội, lo lắng, kinh hoảng suốt mấy ngày nay tràn ra như vỡ đê. Đặc biệt khi nghe thấy bốn chữ “Hợp thành một thể” khiến y dâng trào vô vàn phẫn nộ và sát ý, toàn bộ cảm xúc đều ầm ầm bùng nổ.

“Trương Dưỡng Thanh, ta phải giết ngươi.”



Lồng ngực của Phong Thiệu bị lửa giận thiêu đốt cuồn cuộn, ánh mắt y lộ vẻ hung ác. Ma khí và linh khí cùng dung hợp trong Xích Viêm kiếm tạo thành một con Hỏa Long màu đen rít gào lao đi.

“Thật là dũng cảm đến đáng khen. Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã Kết Anh sao, hả Kim Đan sư huynh?” Thanh Dương cười khẽ. Gã nâng tay lấy ra cờ U Hồn Bạch Cốt, Ma chú trong cờ reo vang, huyết khí nồng đậm, giữa không gian trống rỗng bỗng xuất hiện hàng trăm bộ xương trắng lúc nhúc.

“Kết Anh thì sao? Chẳng phải sư phó đã từng nói tư chất của ta hơn ngươi gấp trăm lần đó thôi, giết ngươi không cần nhờ vào tu vi!” Phong Thiệu nói xong liền lập tức nâng kiếm. Chỉ trong một thoáng mà Hỏa long đã hừng hực đốt trụi vô số xương khô, hoa lửa màu đen và tro cốt bắn ra khắp nơi.

“Hay cho một câu giết ngươi không cần tu vi. Vậy hãy để ngươi mở mang kiến thức về thực lực của sư đệ ta đây!” Thanh Dương tăng thêm sực mạnh vào ma quyết. Gã nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng âm độc: “Ta rất muốn biết mấy năm qua sư huynh cũng mang Huyết La trong cơ thể mà vẫn ở Kim Đan thì thực lực có gì đột phá!”

Còn chưa dứt lời thì đã thấy một luồng huyết quang bắn ra từ tay gã, xuyên qua đám bạch cốt rồi đâm thẳng về phía đầu Phong Thiệu. Bên cạnh huyết quang bắn lên như con rắn độc thì xung quanh Thanh Dương cũng được bao bọc kín đến không một khe hở, kiếm ý hỏa long của Phong Thiệu va chạm với chúng tạo thành những tiếng leng keng.

Trong lần giao chiến nhiều năm về trước, khi ấy thậm chí tu vi của Phong Thiệu còn cao hơn đối phương nhưng vẫn không thể hoàn toàn áp chế được gã, vì vậy lúc này càng không dám khinh địch. Kiếm pháp tinh diệu của Côn Luân được y sử dụng một cách tự nhiên, hỏa long càng ngày càng phẫn nộ khiến cho những ngọn lửa phun ra cũng trở nên hung mãnh đến mức chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn của hang động.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Theo đạo Ma quyết tối nghĩa của Thanh Dương, bỗng có thêm rất nhiều huyết quang đỏ tươi như những con rắn độc uốn éo bắn ra từ tay gã, chúng phát ra những tiếng rít the thé khiến người ta phải ghê sợ. Không rõ những thứ đó được luyện chế từ vật gì mà chúng lại có thể cứng rắn xé toạc kiếm thế hỏa long dày đặc như mưa rào của Phong Thiệu.

Tốc độ của chúng nhanh đến mức cho dù Phong Thiệu đã dựng lên mười thành Ma giáp nhưng vẫn bị lực công kích của huyết xà làm tổn thương sắc thân. Y dùng Ma Ảnh Tiềm Bộ để di chuyển né tránh nhưng đồng thời cũng lỡ mất tiên cơ, rơi vào thế bị động. Hai người chênh lệch một đại cảnh giới, vì muốn khống chế Huyết La nên suốt vài thập niên này y vẫn luôn giậm chân tại chỗ, còn Thanh Dương thì càng ngày càng mạnh lên. Bây giờ đấu với nhau khiến cho y tạm thời ở thế hạ phong lại biến thành hoàn toàn ở thế hạ phong!

Cho dù Phong Thiệu dùng kiếm pháp của Côn Luân kết hợp với Cửu Tự Chân Ngôn nhưng rốt cuộc uy lực vẫn không thể sánh bằng Phong Bạch. Rốt cuộc đến lúc này y buộc phải thừa nhận dù mình cũng tu luyện công pháp nghịch thiên như Phong Bạch nhưng tốc độ tu hành, thế công cũng như kiếm pháp thì còn lâu mới sánh được với hắn. Có lẽ đây chính là lý do vì sao người của tu giới luôn theo đuổi tư chất bẩm sinh. Chẳng hạn như hiện giờ, nếu không phải tư chất của y tốt hơn Thanh Dương gấp trăm lần thì với sự chênh lệch cả một đại cảnh giới như thế này, chắc chắn y đã bị đối phương giết đến chẳng còn mảnh giáp từ lâu rồi.

Phong Thiệu dùng rất nhiều loại kiếm pháp khác nhau, thậm chí còn tung ra cả Ma khí được Tu Di đưa cho mình để ngăn chặn. Thanh Dương cũng dùng ma công, những ma công mà gã dùng đều bắt nguồn từ tâm chú Tế Luyện. Đủ loại yêu tà quỷ quyệt đánh úp bất ngờ với uy thế hung hoành tựa như đám tà ma ở dưới địa ngục.

Không phải Phong Thiệu không biết những loại ma công này nhưng hầu như y không động đến phần lớn trong số chúng, càng đừng nói tự mình nếm thử. Thứ nhất, nhưng loại ma công cường đại dùng để tấn công đều phải cần huyết dẫn mới có thể tu luyện được, hở một chút là sẽ tạo ra sát nghiệp sâu nặng. Thứ hai, từ đầu đến giờ y luôn đề phòng Tu Di lão tổ, chưa bao giờ tin tưởng trên đời lại có bữa cơm miễn phí, y sợ mình sẽ mất nhiều hơn được nên không dám thoải mái tu luyện ma công mà Tu Di lão tổ đưa cho mình. Thứ ba, tình tiết Thanh Thành tôn giả hắc hóa ở giai đoạn sau đã gây ảnh hưởng rất lớn đến y. Phong Thiệu sợ nếu mình thật sự tu luyện ma công thì sẽ dễ lạc lối, cũng đánh mất tâm cảnh của chính mình…

Huống chi với xuất thân là đệ tử thân truyền của Côn Luân cùng với tư chất hơn người nên y gần như không cần lo được lo mất. Chính vì thế nên bây giờ đành trơ mắt nhìn Thanh Dương lôi ra đủ loại ma chiêu khác nhau mà chẳng có cách nào chống lại được. Rốt cuộc y cũng bị đẩy vào hiểm cảnh — một con huyết xà to lớn dài đến tám thước đột ngột bay vọt tới cắn rớt một miếng thịt trên vai y.

Nếu chỉ là sắc thân bị thương thì không sao, nhưng loại Ma xà này còn pha tạp cả sát khí quỷ dị, thứ đó đánh thẳng vào Thần Thức!

Phong Thiệu hít một hơi khí lạnh, sắc mặt đại biến. Y cắn răng dồn toàn bộ linh lực và ma khí khắp toàn thân tràn vào trong phi kiếm một cách điên cuồng. Chỉ thấy kiếm quang chợt bùng nổ, hỏa long đã sắp tan biến lại trở nên sống động như thật.

Đối mặt với kiếm ý khiếp người như vậy nhưng Thanh Dương còn chẳng thèm nâng mí mắt. Đám ma xà bắt đầu nổi lên tựa như đang hướng về vị quân chủ của chúng, đám huyết vụ trong hang động vốn đang êm ả cũng chậm rãi bay tới như đang bị một thứ gì đó hấp dẫn.

Giữa không trung, vô số huyết vụ nồng đậm bắt đầu vây quanh đám ma xà tựa như đang che lấp mặt trời!

“Lâm, Binh, Thống, Kháp, Giải…” Phong Thiệu ngâm ra từng chữ. Y đã dùng đến chữ thứ năm trong Cửu Tự Chân Ngôn, đồng thời cũng là cực hạn trong khả năng của mình. Một luồng kiếm quang hỏa hồng chợt bùng cháy dữ dội, trường long uốn lượn ngược sáng rồi cắn thẳng về phía đám ma xà ở trên không!

Chỉ nghe thấy một tiếng “rít” rất nhỏ vang lên, ngược lại với ánh sáng rực rỡ của kiếm quang, kiếm thanh gần như không tồn tại. Ngay lúc ấy, một luồng uy áp khủng bố chợt áp sát lại gần, trong lòng Phong Thiệu hoảng sợ nhưng đã không kịp phản ứng nữa. Y chợt cảm thấy Thức Hải vô cùng đau đớn, linh lực bị phá vỡ, chân cũng trượt khỏi phi kiếm rồi ngã rầm xuống đất.

Mùi máu tanh đập thẳng vào mặt, chẳng cần nói thì y cũng biết mình đã bị đánh bại một cách chật vật như thế nào. Luồng sát khi kia chạy toán loạn khắp cơ thể y, cũng mau Huyết La đã có Hàn châu áp chế, nếu không bị sát khí trộn lẫn như vậy thì kiểu gì y cũng phải nổ tan xác mà chết. Mặc dù lúc này chưa bị nổ tan xác nhưng y gần như không thể sử dụng được linh lực nữa, càng khỏi bản đến việc chém giết đối phương.

“Không phải ngươi thua trong tay ta, ngươi thua trong tay chính mình.” Rõ ràng Thanh Dương biết khốn cảnh của y nên mới ôm Nguyên Hạo không nhanh không chậm đi lại gần. Trên mặt gã là vẻ tươi cười chứa đầy sự trào phúng: “Sư huynh cho rằng, chỉ cần ngươi không tu luyện ma công thì sẽ không phải là Ma tu ư? Hay là ngươi tưởng chỉ cần ngươi ra vẻ như là một tu giả bình thường thì Côn Luân vẫn có thể chấp nhận ngươi?”

“Ngươi muốn nói gì?” Mặc dù ngữ điệu của Phong Thiệu vẫn lạnh nhạt nhưng thật ra trong cơ thể y như có hàng trăm ngàn con sâu đang gặp cắn. Cho dù nhiều năm qua y đã nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ, từ bụi gai Hỗn Nguyên cho đến Huyết La, nhưng lúc này bị sát khí gặm cắn Nguyên Thần vẫn thấy đau đớn đến khó nhịn. Có điều y không muốn để lộ vẻ yếu nhược của mình bởi vì Nguyên Hạo vẫn đang chờ y đến cứu.

Thanh Dương cúi đầu xuống, trong đôi mắt hung ác nham hiểm của gã chợt hiện lên ánh sáng khác thường. Gã gằn từng chữ: “Ta muốn nói, cho dù ngươi có thể hiện như tu giả thì cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng ngươi vốn là Ma tu. Chỉ cần ngươi còn là Ma tu, chỉ cần minh ước trừ gian vệ đạo của tứ tông vẫn còn tồn tại thì chắc chắn Côn Luân sẽ không tha cho ngươi.”

“Thân phận đệ tử thân truyền cao quý của ngươi, cứ như vậy… đều sẽ tan thành mây khói. Mà ngươi, cũng đạo tiêu thần diệt.” Đầu ngón tay của gã tùy tiện vân vê một chút tro cốt, sau đó nhẹ nhàng thổi bay.

Tất nhiên Phong Thiệu cũng từng nghe về minh ước giữa tứ đại tông môn nhưng y không ngờ Thanh Dương lại nhắc đến nó vào lúc này. Những lời nói mang ý muốn đả kích tâm phòng của đối phương ngược lại đã giúp y nắm bắt được vài chỗ vi diệu.

Phong Thiệu khẽ thở dài rồi nói: “Côn Luân đã nuôi dưỡng ta suốt trăm năm, ân sư hiền hoà, đồng môn hữu ái, tông chủ bảo hộ. Không có Côn Luân thì sẽ không có ta của ngày hôm nay. Nếu Côn Luân vì duy trì đại cục mà không thể không làm, ta cũng tuyệt không oán hận.”



Lời biểu đạt đầy chân tình này không hề mang vẻ dối trá nhưng khi Thanh Dương nghe thấy lại nói với vẻ giễu cợt: “Làm bộ làm tịch, giả nhân giả nghĩa. Chỉ sợ đến lúc ấy ngươi lại hận không thể khiến toàn bộ người của Côn Luân phải chôn cùng!”

Phong Thiệu hơi nhướn mày. Y cũng nở một nụ cười châm chọc, giọng điệu đầy sự chua ngoa: “Ngươi tưởng ta như ngươi chắc, Dưỡng Thanh sư đệ.”

Sắc mặt của Thanh Dương lập tức thay đổi. Phong Thiệu bắt được điểm này thì không khỏi cười lạnh, quả nhiên là vì chuyện năm đó. Y chợt cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn gã sáng quắc rồi nói bừa: “Tư chất của ta tuyệt hảo như vậy, thậm chí còn được coi là bảo bối của Côn Luân cho nên chắc chắn Côn Luân sẽ không xử trí ta, cũng chẳng có chuyện thấy chết mà không cứu, lại càng không trơ mắt nhìn ta bị đẩy vào cảnh muốn sống không được muốn chết không xong… ”

Giọng điệu và dáng vẻ này rõ ràng là đang khinh thường gã, cứ như muốn nói rằng — Ngươi bị xử trí, bị hãm hại, bị thấy chết mà không được cứu, bị rơi vào cảnh muốn sống không được muốn chết chẳng xong cũng là do chính ngươi! Ai bảo tư chất của ngươi không đủ tốt nên mới chẳng được tông môn sủng ái!

Không ai cứu ngươi bởi vì trên đời này, ngoài sư tôn ngươi ra thì chẳng còn ai quan tâm đến ngươi nữa, ngươi xứng đáng bị như vậy!

Ngươi xứng đáng! Ngươi xứng đáng đi tìm chết!

Ánh mắt của Thanh Dương hơi tan rã, gã giật mình như thể đã trở về Bão Phác tông của vài thập niên trước, gặp lại kiếm tu Phản Hư máu lạnh vô tính kia, gặp lại sư tôn một lòng bảo vệ gã, nhìn thấy người trong tông môn thờ ơ lạnh nhạt, những vị sư thúc sư bá sợ chết, còn cả nữ Khí tu xinh đẹp mà âm độc cùng với pháp khí hạt táo của bà ta đã thiêu đốt khắp toàn thân gã… Cuối cùng ngưng tụ thành Phục Thi cốc tràn ngập kền kền rỉa xác bay khắp nơi, mỗi một con lao xuống đều vì muốn rỉa hết máu thịt trên người gã.

Lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng khiến hai tay gã bắt đầu phát run.

Tất cả những điều này đều được Phong Thiệu thu vào đáy mắt. Y biết mình đã đạt được mục đích nên không dám chậm trễ thêm một giây phút nào, cố gắng chống lại nội thể đang đau nhức để gọi ra đôi Hợp Hoan biến dị.

Tiểu Hợp tiểu Hoan vừa mới bước ra đã mang theo một mùi dị hương cực kỳ mạnh mẽ, đây là hương thơm từ chính cơ thể của chúng, có tác dụng mê hoặc kẻ khác. Mùi hương này đã được Hà Loan và Phong Thiệu luyện chế lại, độ mê hoặc còn mãnh liệt hơn cả mấy cây Hợp Hoan của Tôn đạo nhân năm đó. Chúng không chỉ có công dụng thúc tình mà còn khiến đối phương rơi vào ảo giác, thậm chí còn có thể nhiễu loạn tâm thần của đối phương.

Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn Hợp Hoan thảo sẽ không làm gì được Thanh Dương, nhưng hiện giờ… Hiển nhiên do Thanh Dương vẫn còn tâm ma nên mới bị y đâm một phát là thấy máu. Bản thân Phong Thiệu lại chính là ngọn nguồn cho sự hận thù của Thanh Dương nên mới dễ dàng phá vỡ tâm cảnh của gã như vậy. Lúc này không tranh thủ tiếp tục nhiễu loạn tinh thần của đối phường thì làm gì còn cơ hội nào tốt hơn!

Nuôi binh ba năm dùng binh một ngày, xưa nay y ít khi dùng đến chúng, hiện giờ vừa được ra sân mà Tiểu Hợp Tiểu Hoan đã lập tức khiến đối phương rơi vào sâu trong ảo giác. Chẳng rõ Thanh Dương đã nhìn thấy gì, chỉ biết gã tiếp tục khiến sát khí tràn ngập khắp nơi, thậm chí cờ U Hồn Bạch Cốt lại bắt đầu nổi lên quỷ khí dày đặc khắp bốn phía…

Phong Thiệu chẳng kịp quan tâm điều gì khác, y nuốt vội mấy viên Dưỡng Thân đan và cả thuốc khẩn cấp mà Hà Loan đã làm cho mình rồi cố gắng vận hết sức lực toàn thân, thậm chí y còn mặc kệ việc sử dụng linh lực có thể khiến pháp thân và thần thức của mình bị tổn thương nặng. Y chỉ biết vào khoảng khắc Thanh Dương dần buông lỏng tay, y đã lập tức nhào lên để bắt lấy Nguyên Hạo.

Chạy!

Phong Thiệu đã rất suy yếu nhưng vẫn ôm chặt lấy Nguyên Hạo đang hôn mê bất tỉnh rồi khống chế phi kiếm nghiêng ngả lảo đảo bay về phía cửa ra.

Chỉ cần ra được ma trận này. Ra khỏi ma trận là sẽ bước vào mê lộ, y chỉ cần chọn một con đường bất kỳ là bọn họ sẽ bỏ xa Thanh Dương…

Lý tưởng thì tốt đẹp mà hiện thực lại tàn khốc.

Phong Thiệu gần như hao hết toàn bộ sức lực mới đưa được Nguyên Hạo ra đến chỗ mà y đã đi vào. Mặc dù Trừ Hoa có thể dễ dàng vạch ra một khe hở ở phần biên của ma trận nhưng với y thì điều đó khó như lên trời. Thuật nghiệp hữu chuyên công*, thật sự y không hề hiểu rõ về trận pháp! (Thuật nghiệp hữu chuyên công: Mỗi ngành nghề đều có khả năng riêng)

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Y cố gắng lục lại toàn bộ kiến thức về trận pháp mà mình nhớ được ở trong đầu, thầm hận lúc này không có Phong Bạch ở đây. Phong Bạch đã đọc qua điển tịch thì chưa bao giờ quên, hắn cũng đọc rất nhiều sách vở cho nên hễ cần là có.

“Cha…”

Nguyên Hạo đang được y ôm trong lòng chợt lên tiếng, Phong Thiệu cúi đầu nhìn cậu. Hóa ra không phải cậu tỉnh dậy, mặc dù đã được ăn Cố Hồn đan nhưng tác dụng của thuốc thật sự rất khó gánh vác phần hồn tức đã chẳng còn lại bao nhiêu của cậu. Hiện giờ có lẽ cậu chỉ đang nói mê trong cơn bất tỉnh, nhưng ít ra vẫn còn có thể nói mê.

Phong Thiệu chợt cảm thấy được trấn an một cách khó hiểu, y nghe thấy Nguyên Hạo nói với vẻ nôn nóng: “Cha… Cha mẹ… Xuyên Xuyên… Các ngươi mau tới… Đến chỗ của ta rồi, sẽ không, sẽ không lạc đường nữa…”

Sẽ không lạc đường nữa…

Phong Thiệu sửng sốt, y thu bàn tay đang không ngừng kháp pháp quyết lên ma trận về rồi lại lau lên mặt mình, ống tay áo của y đã ướt đẫm.