Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 143




Đại diện của Bão Phác tông đến xem lễ là trưởng lão Phục Dương tử, ông ta cũng là đạo lữ của Bích Ba. Thấy bà ta nói vậy thì lập tức phụ họa: “Thiếu tông tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhưng dù sao cũng vẫn là tuổi trẻ, chắc hẳn không biết nếu vi phạm minh ước sẽ gây ảnh hưởng đến tông mạch của Côn Luân như thế nào đúng không?”

Tất nhiên tuổi của Phong Bạch so với mấy lão yêu đang ngồi ở đây thì trẻ hơn rất nhiều, nhưng cho dù chưa đến một trăm tuổi thì hắn vẫn là thiếu tông của Côn Luân, cũng biết rõ những chuyện liên quan đến tông mạch. Ngụ ý của đối phương chẳng qua là muốn bày tỏ: nếu không đồng ý với yêu cầu của bọn họ thì sẽ phải giao Phong Thiệu ra để mọi người trừ ma vệ đạo, nếu không giao thì hậu quả của việc bội ước sẽ được đổ lên tông mạch của Côn Luân.

Áp chế một cách trắng trợn như vậy nhưng lại có người thiếu kiên nhẫn hơn cả Phong Bạch, chính là Từ Giác đại diện cho Bồ Đề tự đến xem lễ. Ông cười nhạo: “Nếu đã nhắc đến minh ước để trừ ma vệ đạo thì tại sao còn dùng nó như cái thóp để mưu cầu lợi ích? Tâm cơ thủ đoạn bậc này, chỉ vì tranh đoạt Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà đến mặt mũi của mình cũng ném sạch? Ta thấy vật ấy quá yêu tà, suy cho cùng chẳng bằng cứ tiêu hủy hết đi là được!”

Câu nói cuối cùng còn mang theo uy áp của đại năng Phản Hư kỳ, tầng tầng lan tới trước mặt ba người ngồi ở đó. Sắc mặt của Bích Ba cực kỳ khó coi nhưng vì kiêng dè tu vi của đối phương cao thâm nên chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn: “Từ Giác trưởng lão có điều không biết. Nếu Phong Thiệu kia chỉ là đệ tử bình thường của Côn Luân thì cũng thôi, nhưng y lại là đệ tử thân truyền, còn là sư thúc của Minh Tịnh thiếu tông và đồng thời cũng là đạo lữ của hắn. Một người như thế, chúng ta đâu thể cứ tùy ý đánh đánh giết giết cho xong chuyện được, nhỡ chẳng may khiếu thiếu tông đau lòng thì e là sẽ trở thành Tâm Ma mất. Tư chất của thiếu tông tuyệt luân như vậy, nếu sau này không thể phi thăng, há chẳng phải lỗi của tam tông chúng ta hay sao?”

“Đúng là ý này đấy.” Phục Dương tử nhận được ánh mắt ra hiệu thì lập tức gật đầu phụ họa: “Nếu để tứ đại tông cùng ra tay sưu tầm tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì chẳng phải sẽ càng gia tăng tốc độ hợp nhất chín mảnh hay sao? Huống chi một bảo vật tuyệt thế như vậy, vạn năm trước tứ tông đã cùng chia ngọt sẻ bùi thì hiện giờ càng phải có phúc cùng hưởng mới đúng. Sau này tứ tông có nhiều người phi thăng thì chắc chắn địa vị cũng sẽ sừng sừng không đổ. ”

Sắc mặt của Từ Giác tràn đầy vẻ trào phúng, lúc ông đang muốn mở miệng lại bị Phong Bạch nói trước, giọng điệu của hắn chẳng biểu lộ buồn giận: “Các vị đã lo lắng cho ta như thế, nhưng hiện giờ ta cũng chỉ là một thiếu tông mà thôi. Chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ quan trọng như vậy thì sao ta có thể tự quyết định được. Còn nữa, hôm nay có mặt ở đây ngoại trừ Bích Ba là tông chủ, còn lại Phục Dương tử và Từ Giác đều là trưởng lão thì sao có thể lập ước được?”

“Sư tôn ngươi một lòng hướng kiếm nên chẳng để ý đến chuyện bên ngoài. Ngươi là thiếu tông chủ lại có thân thể thánh thú, là tư chất ngàn năm hiếm gặp, có gì mà không quyết định được? Về phần tam tông chúng ta thì ngươi cũng không cần lo lắng, tông chủ của Phiêu Miểu, Bồ Đề và Bão Phác đã có thương nghị từ trước rồi ” Bích Ba cắt ngang. Thấy Phong Bạch nhìn về phía Từ Giác thì bà ta cũng quay sang hỏi ông: “Vốn hôm nay đã mời Huệ Liêu thủ đồ của Bồ Đệ tự, vì sao lại là trưởng lão đến đây?”

Từ Giác nhìn thoáng qua Phục Dương tử rồi cười như không cười: “Mấy hôm trước chí bảo của chùa ta đã bị trộm mất, Huệ Liêu cũng bị đan lôi của kẻ trộm làm trọng thương.”

Ánh mắt của Phục Dương tử chợt lóe lên, sắc mặt của Bích Ba thì chẳng hề gợn sóng mà chỉ hỏi: “Nghe nói trụ trì Từ Huệ của Bồ Đề chỉ có hai người đệ tử. Một người đã mất trong linh cảnh Nam Hoa, người còn lại thì bị trọng thương bởi kẻ trộm. Nguyên thọ của trụ trì đã sắp tận, không biết vị trụ trì tiếp theo…”

Từ Giác nói với vẻ không vui: “Tông chủ đúng là mắt nhìn tám phương. Ngươi không cần đoán nữa, sư huynh viên tịch sau trăm năm nữa thì ta sẽ là trụ trì của Bồ Đề tự. Sư huynh ta đã già nên làm việc khó trách có đôi chút hoa mắt ù tai. Có điều mặc kệ hắn bị tông chủ thuyết phục như thế nào, chắc chắn ta sẽ không chấp nhận loại minh ước ti tiện như thế này đâu.” Nói xong ông đứng dậy rồi dộng pháp trượng: “Ta chẳng can thiệp được chuyện của hai tông các ngươi, có điều sau này nếu để ta bắt gặp tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì chắc chắn ta sẽ hủy diệt nó. Về phần mặt khác, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Chuyện kén rể này ta không có hứng thú, thứ lỗi không phụng bồi.”

Ông cưỡi mây bay đi mất, chỉ trong giây lát đã chẳng còn thấy bóng dáng của vị Thiện tu Phản Hư kỳ này nữa.

Sắc mặt Bích Ba xanh mét còn Phục Dương tử lại khẽ thở hắt ra, sau đó lão nhìn về phía Kiếm tu bạch y đang ngồi ở giữa, cười nói: “Tính nết của Từ Giác chân quân trước giờ vẫn vậy… Có điều trụ trì hiện giờ của Bồ Đề tự vẫn là Từ Huệ thượng sư. Không rõ thiếu tông đã suy xét như thế nào rồi?”

Phong Bạch không đáp lại mà chỉ lấy ra một mảnh đoạn kiếm rồi hỏi: “Các ngươi đang nhốt đồ nhi của thúc thúc ta ở đâu rồi?”

“Thiếu tông nói gì vậy!” Bích Ba vội nói: “Xin chớ hiểu lầm. Là do tiểu nha đầu kia và bạn của nàng liều lĩnh xông vào mê cảnh Bảo Nguyệt chưa mở cửa, đám đệ tử Phiêu Miểu của ta không kịp ngăn cản mà chỉ kịp nhặt được thanh đoạn kiếm này…”

Phong Bạch hỏi: “Nàng đang ở trong mê cảnh Bảo Nguyệt?”

Tròng mắt của Bích Ba chuyển động, lập tức đáp lại: “Đúng vậy. Mặc dù ta đã phái đệ tử đi vào tìm nàng nhưng vẫn chưa có bất kì tin tức gì, lúc này đành phải báo lại cho thiếu tông. Dù sao mê cảnh Bảo Nguyệt khi chưa mở cửa rất không ổn định, chỉ hơi sơ sảy một chút là có thể rơi vào khe hở giữa tam giới bất cứ lúc nào. Nếu thiếu tông đã không yên lòng thì chi bằng cứ tự đi vào bên trong để tìm nàng… ”

Phong Bạch gật đầu: “Ta sẽ đi tìm nàng.”



Bích Ba: “Vậy chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ…”

“Không vội.” Dáng vẻ của Phong Bạch rất thong dong, tựa như đang nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt nào đó: “ Đợi ta tìm được người thì tự khắc sẽ ký khế ước với tông chủ.”

Bích Ba nghe thấy ba chữ “Ký khế ước” thì không khỏi vui vẻ nhướn mày, sau đó lại nghe hắn bảo sẽ đi vào trong mê cảnh Bảo Nguyệt liền lập tức truyền âm, chẳng bao lâu sau đã có một nữ tu xinh đẹp bước vào trong Ngọc Hư. Nàng ta cúi đầu thi lễ với Bích Ba và Phục Dương tử. Bích Ba cũng giới thiệu nữ tử này với Phong Bạch: “Đây là đại đệ tử của ta, tên là Đan Tử. Nàng sẽ đưa thiếu tông vào vào mê cảnh Bảo Nguyệt để tránh gặp phải những chỗ nguy hiểm ở trong đó. Mặc dù chỉ còn một tuần nữa là chính thức đến ngày mở mê cảnh rồi nhưng e là thiếu tông không đợi được nữa.”

Đan tử có dáng vẻ như mới hai mươi nhưng có lẽ tuổi thật đã phải hai, ba trăm tuổi. Nàng ta đã Kết đan, tuy tư chất không thể so được với vị Đan Thanh tiên tử kia nhưng cũng vẫn là loại xuất chúng. Nàng thấy vị Kiếm tu bạch y trước mặt có dáng vẻ lạnh lùng anh tuấn, khí thế bất phàm, từ uy áp tản ra chứng tỏ tu vi của hắn phải cao hơn nàng cả một đại cảnh giới. Đan Tử nhớ đến tuổi tác của đối phương, không ngờ người này đã Kết Anh? Nghĩ đến đây khiến nàng chợt sinh lòng tiếc hận.

Tuy nhiên Đan Tử chỉ nhoẻn miệng cười rồi nói: “Thiếu Tông sư huynh, mời.”

Phong Bạch không đáp lại, lập tức ngự kiếm bay lên.

Đan Tử bay theo sát bên cạnh. Vừa ra khỏi Phiêu Miểu, nàng ta lập tức lấy ra một pháp khí La Bàn, tuy nhiên còn chưa kịp rót linh khí vào thì tay đã bị đè lại, sau đó nàng đối diện với một đôi mắt vàng đầy thâm trầm.

“Thiếu Tông sư huynh, ngươi…” Trên mặt Đan Tử chợt ửng hồng, cất giọng hỏi với vẻ khó hiểu nhưng còn chưa kịp tưởng tượng nhiều hơn thì đã thấy một luồng kim quang lóe lên. Trong lòng nàng chợt lộp bộp, muốn tránh đi theo bản năng nhưng rốt cuộc vẫn muộn!

Cùng lúc ấy, Phong Thiệu vừa bước ra từ sở đấu giá đã nhận được một bức thư phi hạc được truyền từ Hoàng gia của Ký Châu.

Trong thư đề cập việc quý sử muốn tìm người có Thiên linh căn, hệ hỏa, thể chất Thuần Dương, tuy nhiên đến nay vẫn chưa thể tìm được người hoàn toàn thích hợp, có điều vẫn liệt kê hơn mười người có điều kiện gần giống. Phong Thiệu đọc lướt qua, thấy phần lớn là người của Hoàng gia, số ít còn lại có lẽ được tìm trong đám Tán tu thì không khỏi nhíu mày, cuối cùng ánh mắt dừng ở tên một tu giả Luyện Khí hơn hai mươi tuổi.

Tu giả kia vốn là đệ tử của đại tông, có Địa linh căn, hệ hỏa. Bởi vì tự phụ mình có tư chất hơn người nên lúc đấu pháp đã bị tổn thương Thần Thức khiến Nguyên Thần tiêu tán, hôn mê hơn ba năm. Bởi vì mãi không tỉnh lại nên rốt cuộc cũng bị tông môn vứt bỏ.

Mặc dù không phải thân thể Thuần Dương lại còn bị trong thương nhưng Phong Thiệu cũng chẳng sợ. Thứ nhất, dùng loại người này sẽ giúp y không cảm thấy ghê tởm khi phải đoạt xá. Thứ hai, kiểu người như thế này sẽ không còn gì vướng bận, hơn nữa Nguyên Thần lại bị thương nặng nên sau khi đoạt xá sẽ tránh được rất nhiều phiền toái. Còn về phần thần thức bị trọng thương, một Ma tu như y có rất nhiều cách chữa trị…

Trong lúc Phong Thiệu đang cân nhắc trả lời lại như thế nào thì cửa của khách điếm chợt được mở ra, y ngẩng đầu liền bắt gặp Tiểu Bạch nhà mình đang ôm một bọc gì đó màu đen bước vào. Y vừa định mở miệng hỏi thì đã thấy y kéo áo choàng màu đen kia ra, để lộ thân hình của một nữ tu với búi tóc rối bung, hoa văn hình đám mây trên đạo bào sáng lấp lánh.

“Ngươi bắt người của Phiêu Miểu về đây?” Phong Thiệu không phản ứng kịp.

Phong Bạch đặt người lên bàn rồi kéo lấy Phong Thiệu: “Thúc thúc mau khống chế nàng đi. Ta đã chém một kiếm xuống nhưng chẳng rõ sức mạnh đến đâu.”

Phong Thiệu cũng biết thiệt hơn nên không hỏi nhiều nữa, lập tức sử dụng tâm chú Tế Luyện khiến Ma khí xuất hiện ở đầu ngón tay của y được dẫn vào mi tâm của nàng ta. Bởi vì Thần Thức của đối phương đã tổn thương nên hiện giờ cũng dễ dàng bị khống chế, theo Ma chú được đưa vào người, nữ tử kia cũng chậm rãi mở mắt ra. Hai tròng mắt của nàng ta đục ngầu, Phong Thiệu thử hỏi nàng một vài vấn đề như thân phận, tên tuổi, tu vi, tất cả đều được Đan Tử trả lời rõ ràng, có điều muốn hỏi nhiều hơn thì khá tốn sức.



Phong Bạch nói: “Thúc thúc thử hỏi nàng, rốt cuộc Bích Ba đã thiết lập cơ quan gì trong mê cảnh Bảo Nguyệt?”

Phong Thiệu nhướn mày, có điều lúc y vừa mở miệng hỏi thì sắc mặt của Đan Tử lập tức trở nên dữ tợn. Y biến sắc, chỉ thấy thanh pháp khí phất trần trên người Đan Tử đang không ngừng rung động. Y quyết định nhanh chóng, lập tức thu lại tia Ma khí kia rồi phun ra một câu: “Ngủ đi”. Đan Tử cũng lập tức chợp mắt, ngã xuống bàn rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.

“Sao vậy, thúc thúc?” Phong Bạch ôm chặt hai vai đối phương, Phong Thiệu lắc đầu: “Chắc chắn Bích Ba kia đã có chuẩn bị trước rồi. Pháp khí của các nàng đều sâu không lường được, cũng ắt sẽ đề phòng thuật Sưu Hồn. Mặc dù ta không dùng thuật Sưu Hồn nhưng vẫn chạm đến chỗ nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục hỏi, cho dù Bích Ba không cảm ứng được thì ta cũng sẽ bị phản phệ.”

“Thúc thúc không sao là tốt rồi.” Phong Bạch cầm tay y, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện đã trải qua lúc ở Phiêu Miểu. Phong Thiệu nghe thấy vậy thì sắc mặc cũng trở nên âm trầm: “A Loan không sao rồi, hiện giờ ta đã nhờ người đưa nàng về Côn Luân, Phiêu Miểu làm như vậy chẳng qua là đang có ý đồ với ngươi thôi. Bọn họ cùng đề phòng với cả Đan Tử như vậy, chỉ sợ ngươi vào trong mê cảnh Bảo Nguyệt sẽ lành ít dữ nhiều.”

Phong Bạch nhếch môi thành một nụ cười lạnh, hắn chậm rãi mở miệng: “Bọn họ còn chưa kí khế ước với ta đã muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy. Còn mở mồm nói cái gì mà trừ ma vệ đạo, cái gì mà cùng hưởng Sơn Hà Xã Tắc Đồ…”

“Tất nhiên là ngụy trang cả thôi.” Phong Thiệu tiếp lời. Y đăm chiêu như đang suy nghĩ đến điều gì đó: “Nghe nói mấy năm nay hầu như toàn bộ đệ tử của Minh Dương tử, tông chủ Bão Phác tông đều chết ở bên ngoài, trưởng lão trong tông cũng nhân tài điêu linh, hiện giờ người cầm quyền chính của Bão Phác gần như là Phục Dương tử. Lão với Phiêu Miểu gắn bó chặt chẽ, xưa nay lại tham lam, chỉ sợ không muốn chia cho Bồ Đề một chén canh đâu.”

Nói đến đây, Phong Thiệu lại kể hết những lời đồn có liên quan đến Phiêu Miểu mà y điều tra được từ phố phường xung quanh.

Phong Bạch vừa nghe thì đã hiểu mọi chuyện: “Ở mặt ngoài, Phiêu Miểu và Bão Phác, Bồ Đề đều đạt được sự thống nhất là muốn chèn ép ta ký khế ước cam nguyện chia sẻ Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Thế nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tung tin đồn thân phận Ma tu của thúc thúc và vu oan hãm hại Côn Luân đi khắp nơi, chẳng qua là muốn sau khi ra tay với ta sẽ đẩy Côn Luân vào thế ném chuột lại sợ vỡ bình, vừa ăn cướp vừa la làng. Mà đám người Bồ Đề đã ngầm thống nhất với bọn họ từ trước, cho dù không thể đạt được mong muốn nhưng cũng không dám xé rách mặt với bọn họ, cuối cùng đành phải đứng về một phía. Bản thân ta thì chết trong mê cảnh lại càng chẳng thể nói lý, đến lúc ấy dù ta có là thiếu tông nhưng chung quy vẫn là một kẻ đã chết, cho dù Côn Luân ta có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể lấy thế của một tông để san bằng ba tông còn lại được.”

Giọng nói của Phong Bạch không lớn, ngữ điệu cũng không lên xuống tựa như hắn chỉ đang kể lại một chuyện gì đó hết sức tầm thường, thậm chí còn chứa đôi chút trào phúng.

“Cho nên, ý đồ của Phiêu Miểu và Bão Phác không phải là áp chế ngươi và ta mà chỉ hướng về một mình ngươi mà thôi.” Giọng nói của Phong Thiệu ẩn chứa sự lo lắng: “Ta nghĩ, thứ mà Bích Ba muốn chính là ngươi, thân thể thánh thú và cả khả năng thu phục tàn quyển của ngươi.”

“Thúc thúc không cần lo lắng cho ta.” Phong Bạch vùi đầu vào cần cổ của đối phương, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng cọ sát nhưng giọng nói thì vô cùng lạnh lẽo: “Ta sẽ không để kẻ khác đóng đinh mình lên tường rồi muốn làm gì thì làm nữa đâu. Mấy ả đã muốn ăn ta, vậy ta sẽ ăn sạch mấy ả trước.”

Phong Thiệu thở dài: “Với tư chất của ngươi thì sớm muộn gì cũng tu được đến đại năng, lúc đó khiến các nàng phải trả giá đắt cũng không muộn. Thế nhưng mê cảnh Bảo Nguyệt này ẩn chứa tầng tầng nguy hiểm, ta không muốn ngươi dấn thân vào đó để mạo hiểm.”

Phong Bạch không đáp lại những lời này, ánh mắt của hắn dừng ở bức thư đang được đặt trên bàn. Hắn lấy thư vào tay trong chớp nhoáng rồi vội vàng đọc lướt qua, khi nhìn thấy đầu bút son chấm vào tên một tu giả trong đó thì sắc mặt chợt trầm xuống, một đạo kiếm quang chợt lóe lên đốt bức thư thành tro tàn.

“Ngươi –” Phong Thiệu trừng mắt muốn ngăn cản nhưng lại bị Phong Bạch ôm vào lòng, hắn trầm giọng nói: “Thúc thúc, ngươi không chỉ có thể chất Thuần Dương Thiên linh căn mà còn là Ma thể trời sinh, sao có thể chọn một thân thể kém như vậy? Nếu dùng thân thể này, thúc thúc định ở lại bên cạnh ta vài năm đến Kim Đan là dừng ư? Hay là Kết Anh? Chắc chắn chẳng thể đột phá được Phản Hư đúng không? Chỉ có vài trăm năm thôi, vậy những lời thúc thúc từng nói muốn cùng ta phi thăng thì không được tính nữa sao?”

Phong Thiệu bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, chỉ đành quay đầu đi chỗ khác. Phong Bạch vuốt ve hai gò má của đối phương, ánh mắt hơi nheo lại rồi chợt lóe sáng:“Thúc thúc không cần bận tâm những điều này, ta đã chuẩn bị người tốt nhất cho ngươi rồi. Chỉ khi có được thân thể tốt nhất thì những ngày sau này của chúng ta mới được lâu thật lâu.”

Về phần thân thể này ở đâu thì Phong Bạch lại không nói tiếp nữa. Đúng lúc này có một bức thư phi hạc đậu trên tay của Phong Bạch, chính là tin tức được Trừ Hoa gửi đến — Thanh Dương và Ma châu đã đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt, tất cả đã bố trí thỏa đáng.

Phong Bạch và Phong Thiệu nhìn nhau, đều biết việc đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt đã là thế phải làm rồi.